Gương mặt vui vẻ của Cố tiên sinh có giá trị rất cao, nếu tách ngũ quan của anh ra nhìn một cách riêng lẻ thì không có gì đặc biệt xinh đẹp cả, nhưng khi nhìn tổng thể, càng nhìn lâu càng thấy đẹp trai, cũng vô cùng có khí chất, khoảng cách giữa các bộ phận quả thật là tỉ lệ hoàn mỹ nhất.

Nếu nhất định bắt Du Yến chọn một bộ phận đẹp nhất trong ngũ quan của Cố tiên sinh, vậy thì nhất định cô sẽ chọn ánh mắt, mũi Cố tiên sinh vốn cao thẳng nên càng làm cho mắt sâu hơn, hình dáng đôi mắt rất đẹp, đôi đồng tử vừa sáng vừa sâu, trong mắt chứa đầy ánh sáng điềm tĩnh cơ trí rực rỡ, mỗi lần nhìn thẳng vào mắt anh, Du Yến không thể tự chủ được sa vào hồ sâu bên trong.

Du Yến vừa đi về phía Cố tiên sinh vừa nghĩ, người đàn ông này là của mình, từ trong ra ngoài đều là của mình, đậu hũ toàn thân anh đều là của cô, vì vậy cô muốn ăn thế nào thì sẽ ăn thế đó.

Cố tiên sinh đang rất nghiêm túc xem tài liệu trên bàn, lúc ánh mắt anh liếc qua bắt gặp thân ảnh của Du Yến, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô thì thấy côcười với anh đi tới.

anh buông văn kiện trong tay xuống, hỏi cô, ‘Sao lại không ngủ tiếp?’

Du Yến cười híp mắt nhìn anh, ‘không có anh nằm bên cạnh, không ngủ được.’

Lời tâm tình há miệng là tuôn ra, Cố tiên sinh có cảm giác cực kỳ hưởng thụ, anh duỗi tay ra ôm trọn vòng eo cô, Du Yên thuận thế ngồi lên đùi anh, hai tay tự nhiên quàng lên cổ anh.

Ấn lên trán anh một nụ hôn, thấy chưa đã ghiền, vì thế cô lại hôn lên mũi anh một cái, sau đó là bờ môi, tiếp theo là cái cằm, cô cảm thấy râu ria lúng phúng trên cằm anh rất thú vị nên mím môi cọ cọ, chơi vui chết đi được.

Cố tiên sinh ôm cô, khoé môi tươi cười nhẹ nhàng, tốt tính dung túng cô tìm thú vui trên người mình, chẳng qua là anh không phải Liễu Hạ Huệ, chưa đạt tới cảnh giới có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Du Yến giống như một mồi lửa, chỉ cần cọ xát lung tung vài cái trên người anh là anhbốc cháy.

Du Yến đã làm nhiều chuyện thân mật với Cố tiên sinh, đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự biến hoá của anh, vì thế cô hôn lên môi Cố tiên sinh rồi nói: ‘Chúng ta làm luôn đi.’

Lời này vừa thốt ra, lòng Du Yến quýnh quáng hết cả lên, chẳng lẽ những lời này đã trở thành câu cửa miệng của mình rồi sao? Cố tiên sinh sẽ khôngcảm thấy mình quá đói khát chứ, cả ngày câu ‘Chúng ta làm luôn đi’ cứ treo trên môi.

Ôi ôi ôi, thật ra cô không phải người sống thoáng như vậy đâu.

Cố tiên sinh thì dùng hành động thực tế để đáp lại lời đề nghị của cô, hai người hung hăng phóng đãng một phen trên chiếc bàn rộng thênh thang mà Cố tiên sinh thường xuyên ký văn kiện quan trọng.

Cuối cùng khi làm đến cả người rã rời, Du Yến có chút hả hê nghĩ, sau này lúc Cố tiên sinh ngồi ở đây ký văn kiện, không biết anh có nhớ đến việc làm ô uế ngày hôm nay không nhỉ.

Sau đó lúc mặt quần áo, Du Yến bực bội nghĩ, ngay từ đầu cô chỉ nghĩ sẽ ăn chút xíu đậu hủ của Cố tiên sinh, ai ngờ đến cuối mình mình lại bị Cố tiên sinh ăn sạch một mẩu vụng cũng không chừa, quả nhiên Cố tiên sinh có suy nghĩ dâm đãng sẵn trong đầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện