"Tiểu Yến, anh đang đợi lời giải thích của em."

Nghe thấy lời Cố tiên sinh, tâm tình vui sướng của Du Yến nháy mắt lắng động lại.

Giải thích từ đâu đây? Chuyện xưa hai đời dài như vậy, chỉ dăm ba câu qua diện thoại không thể nóihết, hơn nữa, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.

cô không dám ngông cuồng tự suy đoán thái độ của Cố tiên sinh sau khi biết rõ chân tướng, cũng khôngdám đánh cuộc, nếu như Cố tiên sinh có thể chấp nhận được thì hết thảy đều vui vẻ, nhưng nếu Cố tiên sinh không chấp nhận được thì sao đây? Xem cô là quái vật, từ nay về sau trở thành người dưng? Loại khả năng nàng cô không cách nào tiếp nhận nổi.

cô lưu luyến tình yêu của Cố tiên sinh, cũng quen được Cố tiên sinh chiều chuộng, quả thật cô đã bị Cố tiên sinh chiều hư rồi, cho nên cô không dám tưởng tượng, cuộc sống sau này không có Cố tiên sinh thìsẽ ra sao? hiện tại cô đang rất hạnh phúc, mỗi một ngày trôi qua đều giống như nằm mơ, thật lòng cô khôngmuốn hủy hoại cuộc sống tốt đẹp này.

Có điều Kỷ Hải xuất hiện, bí mật này không thể nào giấu giếm mãi được, điểm ấy cô biết rất rõ, chỉ là cômuốn tìm một cơ hội tốt nhất, bình tĩnh nhẹ nhàng giãy bày từ đầu đến cuối cho Cố tiên sinh nghe.

Song không phải là bây giờ, ít nhất là không nên nói qua điện thoại.

Đây là một vấn đề nghiêm trọng, cô muốn thẳng thắng đối mặt nói với Cố tiên sinh, tận mắt nhìn thấy thái độ Cố tiên sinh sau khi biết được chân tướng là chuyện mà cô quan tâm nhất.

Chỉ nhớ lại thôi mà đã bi thương như vậy, cô sợ mở miệng nói ra thì sẽ biến thành một loại tổn thương khác.

Những ký ức đau khổ kia đã bị cô chôn vùi tận sâu trong đáy lòng, thời gian dần trôi qua đã biến thành vết sẹo xấu xí, hiện tại muốn cô cạy vết sẹo đó ra một lần nữa, đây tuyệt đối là một quá trình tàn khốc, hại người hại mình.

Dùng sức cắn môi, cô bức mình phải đưa ra quyết định, cho nên cô nói với Cố tiên sinh: "Cố tiên sinh, việc này nói qua điện thoại không rõ, sau khi về nhà em sẽ giải thích, có được không anh?"

Nghe thấy rốt cuộc cô gái nhỏ cũng chịu mở lòng, Cố tiên sinh thở ra một hơi, anh không kiềm chế được mà bức cô thật chặt, nhưng nếu lúc này cô từ chối giải thích, anh cũng chẳng làm được gì cả.

"Được." Cố tiên sinh dịu dàng nhận lời, với anh mà nói, chỉ cần trái tim hai người đều kiên định thìkhông có vấn đề gì giải quyết không được." Hôm nay phải ngoan đấy, buổi chiều anh tới đón em."

"Dạ, Cố tiên sinh, I love you." Mặc kệ sắp tới xảy ra chuyện gì, tình yêu với anh vẫn thủy chung như một.

"Me too..." Cố tiên sinh không quen treo lời yêu thương trên môi, nhưng anh sẽ không ngại luyện tập nhiều lần, bởi vì người anh yêu thích nghe.

Kỳ thật Kỷ Hải chỉ còn lại mấy cảnh quay, song do bị Cố tiên sinh đánh trọng thương nên phải đi bệnh viện, vì thế hôm nay cậu ta không thể có mặt quay tiếp được.

Cảnh Hân không có tận mắt chứng kiến một màn oai phong của Cố tiên sinh, cô nàng chỉ nghe người trong đoàn phim kể lại chuyện của Kỷ Hải nên mới chạy tới nhiều chuyện với Du Yến, "Chị Yến, chị nghe gì chưa, Kỷ Hải bị đánh ở bãi đỗ xe, mũi bị gãy, bây giờ đang ở bệnh viện đấy."

Du Yến đang hóa trang, cô nhắm lại lại để thợ trang điểm tùy ý bôi vẽ trên mặt mình, nghe thấy tin tức cô mới thầm giật mình dò hỏi: "Làm sao em biết?"

"Cả đoàn phim ai cũng biết hết mà, hình như là người đại diện của cậu ta nói, trước đó anh ta đã ra bãi đỗ xe xem lại camera.

"Camera giám sát bãi đỗ xe?!" Du Yến mở choàng mắt làm cho thợ trang điểm đang vẽ lông mày cho côsợ hãi thét lên một tiếng.

Cảnh Hân không hiểu vì sao phản ứng của cô lại mạnh mẽ đến vậy, "Đúng thế, nhưng anh ta đến nơi thì phát hiện đoạn phim trong camera giám sát đã bị xóa, bảo an nói trước khi bọn họ đến thì đã có người đến trước, nói là Kỷ Hải bị đánh ở bãi đỗ xe nên muốn thu thập chứng cứ từ camera giám sát, bảo an không nghi ngờ gì nên giao cho người đó rồi, không ngờ người đó lại thuộc phe phía đánh người."

Nghe đến đó, Du Yến kiềm lòng không đậu thầm khen Cố tiên sinh một trăm lần, làm việc cẩn thận chu đáo, quả thực rất hoàn mỹ.

"Xem ra một thời gian nữa Kỷ Hải không có cách này quay trở lại công việc được."

Du Yến nhắm mắt lại thoải mái nói ra: "Đây chẳng phải chuyện rất tốt à? Đỡ phiền lòng."

Trong đầu cô âm thầm hưởng thụ dư vị Cố tiên sinh hiên ngang oai hùng đánh người một lần nữa, lập tức sướng không chịu nổi.

Sau đó cảnh sát tìm đến hỏi thăm tình hình nhưng vẫn không có kết quả, lúc này Du Yến mới hoàn toàn yên tâm, tập trung quay phim.

Vốn phân cảnh diễn của Kỷ Hải đã kéo tiến độ đoàn phim lại, chuyện này ít gì cũng kéo dài hơn mười ngày nửa tháng, đoàn phim chờ không được, vì vậy đạo diễn quyết định đổi sang quay cảnh khác, cuối cùng mới bổ sung phân cảnh có Kỷ Hải.

thật ra chỉ là một nhân vật nhỏ, tùy ý thay người bất cứ lúc nào đề chẳng sao, tuy nhiên Kỷ Hải có người chống lưng, cậu ta lại cố chấp không buông tha nhân vật này, Lý đạo diễn khóc không ra nước mắt, tại sao muốn quay một bộ phim thật tốt lại khó khăn thế chứ?

Bởi vì ngày mai sẽ đổi sang quay ở nơi khác, cho nên buổi chiều cũng không có nhiều cảnh quay lắm, Du Yến và Hà Hi ngồi trên nghế nghỉ ngơi, chờ đến cảnh quay của mình.

Trong cảnh quay kế tiếp, phòng hai người cùng thuê đến hạn thanh toán, chủ cho thuê nhà muốn tăng thêm tiền, hai cô gái trẻ cảm thấy quá đắt không thể gánh nổi cho nên muốn chuyển đi nơi khác, dưới sự giới thiệu của môi giới hai người đi vào một khu dân cư vắng vẻ, phòng ở rách nát, nhà theo kiểu cũ thấp bé, bên trong có rất ít hộ sinh sống, hai người chỉ cần đi tới đi lui một hồi, xem xét hoàn cảnh, cảm khái cuộc sống khó khăn là coi như xong, bởi vì cuối cùng hai người vẫn chọn lựa thuê chỗ cũ.

Tổ đạo cụ đang bố trí hiện trường, phòng ở được sử dụng nhìn qua càng rách nát hơn.

Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, bốn bề im ắng, đạo diễn hô bắt đầu, Du Yến Hà Hi và diễn viên đóng vai môi giới đẹp trai đứng trước ống kính, bắt đầu diễn.

Khi thấy hoàn cảnh sống tan hoang trước mắt, trong lòng hai người đều rầu rĩ, liếc mắt nhìn nhau rồi do do dự dự bước theo môi giới lên lầu, trai đẹp phía trước ba hoa chích chòe nói đủ kiểu, cái gì mà khu vực này tốt, tiền thuê nhà rẻ vân vân, tuy nhiên hai cô gái trẻ phía sau anh ta vừa đi lên cầu thang đãrun như cầy sấy, bởi vì cầu thang này đã hư hỏng một nửa, đứng trên bậc thang nhìn xuống là cảm thấy chân mềm hẳn.

Du Yến đi theo sau lưng trai đẹp, đi đến lầu hai, Du Yến ngược lại không cảm thấy sợ nữa, vấn đề là Hà Hi ở phía sau lưng cô mắc chứng sợ độ cao, đi lên cầu thang như thế quả thật muốn lấy mạng cô ta.

Kết quả, càng sợ chuyện gì chuyện đó càng có thể xảy ra, Hà Hi bước lên một bậc thang, chẳng ngờ bước hụt, cô ta cực kỳ hoảng sợ thét lên một tiếng thật to, Du Yến xoay người lại thì thấy cô ta sắp ngã sắp xuống, theo bản năng cô muốn kéo lại, có điều sức lực không đủ, ngay cả cô cũng bị kéo xuống, Hà Hi lảo đảo bước xuống mấy bậc thang mới đứng vững, khó khăn thoát khỏi nguy hiểm, mà Du Yến ở phía trên bị kéo xuống thì lại không may mắn như thế, cô trực tiếp té xuống chỗ khúc cua, sau gáy đập mạnh vào vách tường, lập tức ngất đi.

một màn này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, lòng dạ đạo diễn Lý lạnh ngắt vội vàng gọi người cấp cứu, song bởi vì Du Yến bị va trúng đầu nên mọi người không dám di chuyển cô.

Bác sĩ trong đoàn phim tiến hành cấp cứu nhưng Du Yến vẫn hôn mê bất tỉnh, đạo diễn Lý vội vàng sai người lái xe đến, đưa cô đến bệnh viện gần phim trường.

Kết quả chụp CT có rất nhanh, não bị chấn động nhỏ, vấn đề không lớn, nhưng tại sao hôn mê lâu đến thế, bác sĩ cũng không giải thích được nguyên nhân là do đâu mà chỉ hàm hồ nói có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

Vì vậy mọi người chỉ có thể lo lắng suông.

Cảnh Hân vừa hoang mang lo sợ vừa run rẩy, sau đó cô nàng mới gọi điện thoại cho Đỗ Phi Phi, vừa nóichuyện vừa khóc, suýt chút nữa làm Đỗ Phi Phi sợ chết khiếp.

Sau khi Đỗ Phi Phi lo lắng chạy đến bệnh viện thì Du Yến đã được đưa vào phòng bệnh.

Đầu tiên Đỗ Phi Phi báo tin cho Cố tiên sinh, không lâu sau đó Cố tiên sinh cũng có mặt ở bệnh viện, lúc này Du Yến còn chưa tỉnh lại.

Sắc mặt Cố tiên sinh u ám, anh chẳng nói một lời, nghe xong lời giải thích của mọi người anh quyết đoán chuyển viện cho Du Yến, thiết bị ở bệnh viện này quá kém, hoàn cảnh ầm ĩ, quả thực làm cho người ta chán ghét.

Du Yến đang hôn mê, cô không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cô giống như đang ngủ say, còn mơ thấy thấy một giấc mộng.

Trong mộng, cô có cảm giác cả người mình bay bỏng, tựa như kiếp trước cô từ trại tạm giam đi ra ngoài tìm đến bệnh viện nơi Du ba ba nằm, không có thân thể, chỉ có linh hồn.

Trạng thái này làm cô hoảng sợ gào to một tiếng, rõ ràng là cô đang quay phim, trước khi mất đi ý thức hình như đã té từ trên cầu thang xuống, nhưng mà cầu thang đâu có cao, không đến mức làm cô ngã chết!

Hay là, chuyện trùng sinh này chẳng qua là do cô tưởng tượng ra? Thực tế cô không có trùng sinh, cũng chẳng có yêu đương gì với Cố tiên sinh, cô vẫn là linh hồn như trước mà thôi?

Nghĩ như thế làm trái tim cô tan nát.

Làm sao có thể? cô và Cố tiên sinh yêu nhau đến thế mà, hai người đã hứa với nhau rồi, sau khi về nhà cô sẽ nói toàn bộ chân tướng cho anh biết, làm sao có thể trở thành thế này? Sao cô lại trở về?!

Trong lúc đó, trước mắt cô xuất hiện một tang lễ, Du Yến không biết là tang lễ của ai, cũng không biết đây là nơi nào, càng không biết đây là kiếp nào, cô đã hoàn toàn hỗn loạn.

Đợi đến khi cô tiến lại gần nhìn kỹ hơn một chút, suýt chút nữa đã bị doạ hồn phi phách tán, tang lễ kia chính là của cô, trên tấm bia có ảnh chụp của cô, nụ cười của người trong ảnh rất ngọt ngào, là ảnh khi cô còn trẻ tuổi.

Tang lễ không quá long trọng, cũng không có nhiều người tham gia, cô nhìn thấy Đỗ Phi Phi, nhìn thấy Cảnh Hân, cũng nhìn thấy Cố tiên sinh, nhưng lại không thấy được Du ba ba.

Thái độ Cố tiên sinh hết sức nghiêm túc nhưng lại không có quá nhiều đau thương, ánh mắt kia tựa như chỉ đang nhìn một người bạn bình thường, có lẽ có tiếc nuối nhưng chưa đủ để làm anh thương tâm.

Thấy Cố tiên sinh như vậy, nháy mắt Du Yến đã hiểu, đây là tang lễ kiếp trước của cô.

Cảnh Hân khóc mù trời mù đất, Đỗ Phi Phi vẫn tỉnh táo như cũ, chẳng qua là hốc mắt đỏ bừng đã bán đứng tâm tình cô nàng.

Du Yến đi đến gần hơn, cô nghe được Đỗ Phi Phi nói với ảnh chụp: "Tiểu Yến, em nghỉ ngơi đi, nơi này là một nơi tốt, non xanh nước biết đó, là Cố tổng chọn cho em, đại sư nói nơi này là vùng đất phong thuỷ bảo địa hấp thụ linh khí trời đất, có thể tích phúc cho kiếp sau, bảo vệ em kiếp sau bình an vui vẻ. Nếu quả thật có kiếp sau như lời đại sư nói, hi vọng em có thể ngoan ngoãn nghe lời, an ổn vui vẻ cả đời."

Du Yến ngơ ngác đứng bên cạnh nghe cô nàng nói chuyện, đáy lòng hơi chua xót, trên đời này có mấy người có thể may mắn tham dự tang lễ của chính mình đây? Có thể làm được thì cũng đủ ly kỳ rồi.

Khi bọn họ rời đi, Du Yến vô thức đi theo sau, tại bãi đỗ xe, cô nhìn thấy một người con gái rất đẹp đang đứng chờ Cố tiên sinh, khi anh xuất hiện cô ta rất tự nhiên kéo tay anh, Cố tiên sinh cũng dịu dàng nhìn cô ta, sau đó Đỗ Phi Phi tạm biệt mọi người, mấy người đó chia làm hai xe, lần lượt chạy ra khỏi bãi đổ.

Đột nhiên Du Yến không muốn đi theo nữa, cuộc đời trước của Cố tiên sinh làm cho cô lạ lẫm vô cùng, anh dành sự dịu dàng cưng chiều của mình cho một cô gái khác, chuyện như vậy làm cho cô cảm thấy đau lòng, cũng ghen ghét đến phát cuồng, song biết trách ai bây giờ, cô tự tay đẩy Cố tiên sinh ra, là côtự mình lựa chọn con đường không lối thoát này, không trách ai được.

không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô vẫn lưỡng lự đứng ở nghĩa trang như cũ, sau đó cô nhìn thấy Kỷ Hải.

Cậu ta cầm một tờ giấy, vừa đi vừa tìm kiếm, tiếp theo rất nhanh xuất hiện ở trước mộ cô.

Cậu ta nhìn lên bia mộ cô, vừa khóc vừa cười, y hệt người bệnh thần kinh.

Du Yến vẫn luôn tin tưởng Kỷ Hải thật lòng yêu mình, có điều tình yêu của cậu ta quá mức vặn vẹo, lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ, một khi đã yêu thì chính là hủy trời diệt đất, tình yêu như thế ngay từ lúc bắt đầu đã là một bi kịch.

Thử hỏi yêu như vậy có mấy ai có thể chấp nhận đây?

Sau đó cô nhìn thấy Kỷ Hải đứng trước mộ bia của mình, cười tự sát.

Hành động đó không có hù đến cô, mà ngược lại cô còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, Kỷ Hải biến thái đến thế, có chuyện gì mà cậu ta không làm được?

Song sự cố chấp của cậu ta lại làm cô kinh hãi, cậu ta vì cô mà chết, thậm chí còn vì cô mà trùng sinh, trùng sinh một đời, cô còn muốn thoát khỏi cậu ta, làm gì có chuyện dễ như thế?

không ngờ rằng Cố tiên sinh lại chọn cho cô một vùng đất phong thủy bảo địa, hơn nữa còn góp phần tạo cơ hội cho cô và Kỷ Hải gặp lại.

một cơn đau đầu kịch liệt làm cô không cách nào tiếp tục suy nghĩ nữa, một giây sau, tất cả ý thức cũng từ từ biến mất cùng với cô.

Khi... Tỉnh lại, sau gáy mơ hồ đau đớn, Du Yến im lặng chịu đựng một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô là ánh mắt chứa đầy lo lắng và đau lòng của Cố tiên sinh.

"Cố..." cô muốn lên tiếng gọi người nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, Du Yến chỉ có thể mở to hai mắt tủi thân nhìn anh.

Cố tiên sinh vội vàng đi rót ly nước, cấm ống hút vào để cô uống dễ dàng, đợi cô uống xong, anh mới nhận lấy ly đặt sang một bên.

Làm xong hết thảy anh mới ngồi vào chiếc ghế đặt bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thương tiếc gọi một tiếng, "Bảo bối."

Du Yến quan sát gương mặt tuấn tú nhưng tìu tụy đi không ít của anh, sau khi nghe anh gọi mình là bảo bối hốc mắt cô bỗng phiếm hồng, lúc này cô lập tức nhớ tới cô gái mà cô đã nhìn thấy ở nghĩa trang, vẻ mặt cô vô cùng ấm ức.

Thế là cô khóc nức nở than thở: "Cố tiên sinh, em đau quá."

Cố tiên sinh dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve trán cô, anh an ủi: "anh biết, ngoan nào, một lát là hết đau ngay."

"Em còn cảm thấy buồn nôn nữa." cô tiếp tục làm nũng.

Cố tiên sinh tiếp tục dỗ dành, "anh biết, sẽ không có chuyện gì đâu, rất nhanh sẽ không sao hết."

"Vậy anh ôm em một cái."

Hôn nhẹ lên tay cô một cái, Cố tiên sinh nói với bảo bối của anh: "Hôm nay cố gắng nằm một ngày, ngày mai anh sẽ ôm em, được không, ôm cả ngày."

Lúc này Du Yến mới lộ ra nụ cười mỹ mãn, một lát sau cô lại hỏi: "Việc này ba em không biết chứ?"

"anh không nói cho ông ấy biết."

"Ừm, tim của ba không khỏe, đừng dọa đến bệnh của ông ấy."

Nhìn thấy Cố tiên sinh vuốt ve bàn tay mình, trong lòng Du Yến càng cảm thấy ấm áp, cô nói với Cố tiên sinh: "Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi."

"Sợ anh lo lắng thì nhanh khỏi một chút."

Ngày hôm qua khi đến bệnh viện nhìn thấy dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của cô, Cố tiên sinh ngây ngẩn ngay lập tức, nỗi sợ hãi như sóng cuộn, dời núi lắp biển mà bao phủ lấy anh, khiến cho anh không cách nào suy nghĩ được.

Bảo bối anh nâng trong lòng bàn tay còn sợ đụng hỏng, chỉ hơi lơ là một xíu là cô đã ngã hôn mê bất tỉnh, trong nháy mắt đó, quả thật Cố tiên sinh từng có ý định phá nát đoàn phim kia, cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện đáng ghét, ngay cả an toàn tối thiểu cũng không đảm bảo được thì giữ lại làm cái gì?

Song sau khi tỉnh táo lại, Cố tiên sinh cũng không biến ý nghĩ trong đầu mình thành hành động, anhhiểu đó là sự nghiệp của bảo bối nhà mình, nếu như anh phá huỷ đoàn phim thì chẳng khác nào chối bỏ cố gắng của cô.

cô đang bị thương, anh không nỡ làm cô thêm khổ sở.

Phòng bệnh Du Yến ở là phòng cao cấp, cách trang trí giống hệt khách sạn, còn có ban công rất rộng. Sau khi chuyển viện Cố tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh cô, không rời phòng bệnh nửa bước, hiện giờ côtỉnh lại anh cũng không nỡ rời xa, công việc đều hoàn thành qua máy tính, có thể trì hoãn được thì trì hoãn, không trì hoãn được thì bảo Triệu Thiêm mang tới, anh sẽ giải quyết trong phòng bệnh.

một ngày sau khi Du Yến tỉnh lại, cô mới phát hiện cả Cảnh Hân và Đỗ Phi Phi đều không xuất hiện, côthầm nghĩ có lẽ là do Cố tiên sinh giận chó đánh mèo lên các cô ấy, cho nên mới không cho các cô ấy đến thăm, anh cũng không nhắc đến các cô, hơn nữa cũng chẳng đề cập đến công việc, anh coi như mình đang trong kỳ nghĩ phép, an tâm nghỉ ngơi mấy ngày.

Về phần chuyện hứa với Cố tiên sinh sẽ giải thích ngày hôm qua, bởi vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn này mà bị hoãn lại rồi, sau khi cô tỉnh lại, Cố tiên sinh cũng chưa từng nhắc qua vấn đề này, Du Yến suy đoán, có khi nào do Cố tiên sinh quên mất rồi không? Hay là chờ khi cô xuất viện rồi anh mới thản nhiên nhắc tới nghi vấn? Song mặc kệ như thế nào cô đều chuẩn bị tâm lý để thẳng thắng với anh, vì thế côcũng không lo lắng khi nào anh sẽ hỏi tới, nghĩ như thế, cả người cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Du Yến nằm ở trên giường lẳng lặng ngắm nhìn Cố tiên sinh đang bận rộn giải quyết công việc trên máy tính, trong đầu cô hiện giờ lại là những chuyện nhìn thấy khi hôn mê.

thì ra nguyên nhân cô có thể trùng sinh là do Cố tiên sinh đã chọn cho cô mảnh đất phong thuỷ bảo dia, vị đại sư kia cũng không có lừa gạt anh, mà Kỷ Hải trùng sinh cũng là do mảnh đất phong thuỷ bảo địa kia.

trên đời này thật sự có chuyện thần kỳ như vậy, trước kia cô tuyệt đối là người theo thuyết vô thần, nhưng hôm nay cô đã tự mình trải nghiệm nhân quả luân hồi, bởi vậy chỉ có thể nói tự mình trải nghiệm nên mới tin.

Du Yến cảm thấy cô và Cố tiên sinh cực kỳ có duyên luôn, kiếp trước bọn họ bất hạnh bỏ lỡ nhau, nhưng Cố tiên sinh đã dùng một phương thức khác kéo cô trở về bên cạnh anh, để cho bọn họ được viên mãn.

Nếu như bọn họ đã có duyên như vậy, nếu như số mệnh đã định bọn họ phải thành đôi, như vậy, dù cho kiếp trước cô có ngu ngốc cỡ nào, không thể tha thứ cỡ nào, có lẽ không phải Cố tiên sinh quá chán ghét cô, còn hiện tại chắc anh sẽ không vì mấy chuyện quá khứ đó mà chán ghét cô đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, cô kiềm lòng không được mà cười ra tiếng.

Cố tiên sinh rời khỏi việc trong tay, anh ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi xem cô đangcười cái gì.

Du Yến vẫy vẫy tay gọi Cố tiên sinh, ý bảo anh dựa gần lại một chút, "Cố tiên sinh, em muốn nói nhỏvới anh một chuyện."

Cố tiên sinh nghe lời đưa tai lại gần, "Du Yến "Chụt" một tiếng, hung hăng hôn lên mặt Cố tiên sinh, làm Cố tiên sinh lườm cô, chỉ thấy anh cười nhẹ nhàng đối mặt với cô, dịu dàng dùng môi hôn hôn môi côrồi thôi.

Du Yến vội vàng vươn tay ôm cổ Cố tiên sinh, không cho anh lùi lại rồi nhiệt tình hôn lên môi anh, cạy mở miệng anh ra, biến nụ hôn khẽ trở nên cuồng nhiệt đúng tiêu chuẩn sâu triền miên.

Đúng lúc hai người hôn môi khó tách rời, cửa phòng vốn khép hờ bị gõ nhẹ mấy cái, Vu quản gia ngoài cửa hoàn toàn không đợi được bên trong trả lời, do dự một lát ông bèn đẩy cửa ra, chẳng qua là chỉ mới ló đầu vào nhìn một chút, lúc này cửa bỗng nhanh chóng được đóng kín lại.

Triệu Thiêm bên cạnh thấy hành động của ông, anh chàng không hiểu nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Vu quản gia trả lời: "Mắt chó đã mù."

Vì vậy hai người ngoan ngoãn đứng chờ ở ngoài cửa, nửa giờ sau, Vu quả gia sợ hộp cháo trong lòng nguội lạnh nên bất đắc dĩ gõ cửa lần nữa, hơn nữa lần này tiếng gõ còn rất lớn, đoán chừng cả tầng lầu đều nghe được.

Lần này không để bọn họ đợi lâu, Du Yến bên trong trả lời vang dội, "Vào đi."

Giọng nói sảng khoái mười phần, xem ra nghỉ ngơi rất tốt.

Quản gia cầm theo hộp đựng cháo đi vào, Triệu Thiêm thì cầm tài liệu vào theo.

Trong lúc Vu quản gia múc cháo ra cho Du Yến, Triệu Thiêm đi đến bên cạnh Cố tiên sinh nói mấy câu, Cố tiên sinh gật gật đầu quay sang nói với Du Yến, "Em cứ từ từ ăn, anh ra ban công nói chuyện với Tiểu Triệu một lát."

Du Yến biết bọn họ muốn nói chuyện quan trọng cho nên cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ vùi đầu ăn cháo, hôm nay cảm giác buồn nôn đã giảm bớt, cho nên cô ăn rất có khẩu vị.

Mà bên ngoài ban công, hai người kia bắt đầu nghiêm túc nói vào chuyện chính.

"Tôi đã tra ra người đứng sau lưng Kỷ Hải." Triệu Thiêm đưa tài liệu trong tay cho Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh tiện tay mở ra xem, anh cau mày nghi ngờ nói: "Tư Sùng Nghĩa?"

"Đúng thế."

"Là nhà ông cụ Tư à?"

Đúng, Tư Sùng Nghĩa là con thứ hai của Tư gia, bởi vì là con riêng nên từ nhỏ được gửi ra nước ngoài nuôi dưỡng, mấy năm gần đây mới bắt đầu về nước phát triển, từ năm trước Tư lão gia bệnh tình nguy kịch, ông ta vẫn ở lại trong nước, xem ra là đang nhìn chằm chằm vào tài sản Tư gia."

"Lòng lang dạ sói, ông ta với Kỷ Hải có quan hệ thế nào?"

Triệu Thiêm bĩu môi, "Quan hệ giữa bọn họ rất đơn giản, chính là dùng tiền giao dịch, cuộc sống cá nhân của Tư Sùng Nghĩa rất thối nát, nam nữ đều ăn, rất có tiếng trong cái vòng lẩn quẩn này, Kỷ Hải vì muốn nổi danh nên tìm đến ông ta là chuyện bình thường."

Cố tiên sinh ghê tởm ném tài liệu trong tay về phía Triệu Thiêm, "Loại người này, đừng để bọn họ xuất hiện trước mặt Tiểu Yến nữa."

"Tôi sẽ dặn dò xuống dưới, chỉ là, có mấy chỗ rất kỳ lạ."

"Chỗ nào?"

"Tên Kỷ Hải này còn rất trẻ tuổi, ngoại trừ trở thành người nổi tiếng ra thì chẳng có kinh nghiệm nào khác, nhưng thông qua tin tức từ người thân tín của Tư Sùng Nghĩa, ông ta rất tin tưởng Kỷ Hải, có mấy chuyện quan trọng cần đề xuất biện pháp, ông ta đều nghe ý kiến của Kỷ Hải rồi mới làm, ví dụ như có một lần Tư Sùng Nghĩa nhìn trúng một mảnh đất, tay sai của ông ta cũng đã bắt đầu làm thủ tục thu mua, nhưng Kỷ Hải lại ngăn cản ông ta, nói mảnh đất kia không tốt, sau đó ông ta thật sự buông tay."

Nghe đến đó Cố tiên sinh hỏi: "Vậy về sau mảnh đất kia thế nào?"

"Chẳng bao lâu sau bên cạnh mảnh đất đó bắt đầu xây dựng cầu vượt, mà một khi cầu vượt xây xong mảnh đất đó hoàn toàn không còn chút giá trị thương mại nào.

"một người không hề có gia thế, thậm chí chỉ là một chàng trai trẻ chưa học đại học mà lại biết những chuyện này, còn được Tư Sùng Nghĩa coi trọng, quả đúng là kỳ lạ hiếm có."

"Cố tiên sinh, anh nói xem có phải Kỷ Hải có năng lực gì đó không muốn người ta biết hay không? Bằng không thì không thể giải thích nổi mà." Triệu Thiêm hay đùa giỡn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng vừa nói xong anh chàng lại cảm thấy mình điên, không khỏi nở nụ cười.

Tuy nhiên vừa nghe Triệu Thiêm nói xong, Cố tiên sinh bỗng trầm tư.

Trước đó, Kỷ Hải và Du Yến chẳng hề có bất cứ liên hệ nào, nhưng cậu ta vừa xuất hiện, Du Yến đột nhiên trở nên vô cùng mẫn cảm, còn cho người đi điều tra cậu ta, không lẽ Du Yến phát hiện gì bất thường trên người Kỷ Hải?

Nghĩ đến đây, Cố tiên sinh cảm thấy anh nên thẩm vấn vợ yêu của mình thật kỹ mới được.

Có điều không đợi đến khi anh đi thẩm vấn vợ mình, bên phía công ty con bỗng xảy ra sự kiện đình công, anh không thể không đi công tác vài ngày, vì thế, chuyện này đành gác lại rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện