Edit: Thu Lệ

Sau khi mua quần áo xong, Đàm Như Ý theo thường lệ dự định trở về nấu cơm, Hạ Lam lại nói: “Nếu đã đi ra ngoài rồi thì ăn tối xong hãy về.”

Đàm Như Ý khó xử: “Nhưng Anh Thẩm......”

Hạ Lam dừng bước lại, “Đưa điện thoại di động cho tôi.”

“Làm cái gì?” Đàm Như Ý đưa điện thoại di động cho cô. Hạ Lam xoay người mở mục tin nhắn ra, ngón tay chuyển động như bay trên bàn phím, một lát sau nhét về lại trong tay Đàm Như Ý, “Được rồi.”

Đàm Như Ý liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, Hạ Lam lấy danh nghĩa của cô nhắn cho Thẩm Tự Chước một tin nhắn: “Hôm nay cùng Hạ Lam ăn cơm tối ở bên ngoài, Anh Thẩm tự giải quyết nhé.” Đàm Như Ý nhất thời nóng nảy, dự định tiếp tục gửi thêm một tin nhắn qua để giải thích, ai ngờ điện thoại di động rung lên, tin nhắn Thẩm Tự Chước trả lời nhảy ra: “Được.”

“Không được, tôi phải gọi cho anh Thẩm......”

Hạ Lam đoạt lấy điện thoại nhét vào trong túi của mình, “Có chút tiền đồ!”

“Hạ Lam!”

Hạ Lam ngăn cản bàn tay đưa tới giành điện thoại của cô lại, “Như Ý, cô không phải giúp việc do anh ấy mời về, đừng coi thói quen chăm sóc anh ấy như chuyện đương nhiên.”

Đàm Như Ý dừng động tác lại, lặng lẽ thu tay lại.

“Chỉ là nợ tiền mà thôi, không phải chuyện gì ghê gớm cả, không nên coi bản thân mình kém người ta một bậc.” Dứt lời khoác vào cánh tayĐàm Như Ý, “Đi thôi, muốn ăn cái gì? Hôm nay tôi mời.”

Đàm Như Ý không lên tiếng, bị Hạ Lam kéo đi ra ngoài thật là xa mới mở miệng nói: “Hạ Lam, tôi vẫn cảm thấy......”

“Được rồi, cứ việc nghe lời tôi, đảm bảo sẽ không hại cô đâu.”

Đàm Như Ý cũng nói không được rốt cuộc làm như vậy có ổn thoả hay không, nhưng nghĩ tới dù sao Hạ Lam cũng có kinh nghiệm hơn mình, tạm thời sẽ tin cô ấy một lần.

Hai người ăn cơm tối ở bên ngoài, lại tiện đường đến rạp chiếu phim, gần mười giờ mới về đến nhà trọ. Đàm Như Ý và Hạ Lam cẩn thận hẹn nhau sáng thứ bảy sẽ đến nhà cô ấy trang điểm, sau đó vẫy tay tậm biệt. Cô móc chìa khóa ra mở cửa, Thẩm Tự Chước đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Thẩm Tự Chước nghe động tĩnh, xoay đầu lại chào hỏi cô, “Về rồi à.”

Đàm Như Ý cẩn thận quan sát ánh mắt của anh không khác gì bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, một lòng treo lở lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất, “Vâng, cùng xem phim với Hạ Lam rồi mới về.”

Thẩm Tự Chước ấn remote TV sang tiết mục tin tức, “Xem cái gì?”

“Một bộ phim tình cảm nhưng nội dung không tốt lắm, rất không có ý nghĩa.”

Đàm Như Ý đổi dép, trở về thư phòng cất đồ, lúc đi ra đứng ở cửa thư phòng nhìn về phía bóng lưng Thẩm Tự Chước đang ngồi chốc lát, từ từ đi tới hơi xoắn xoắn ngón tay ngồi xuống ghế sofa, dùng giọn nói như bình thường hỏi “Anh Thẩm, buổi tối anh ăn gì?”

“Thịt bò bít tết.” Thẩm Tự Chước mặc quần áo ở nhà, chiếc áo màu xám tro làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tuấn của anh, tư thế cánh tay khoác lên trên chỗ tựa lưng lại hiện ra mấy phần tùy ý lười biếng.

Đàm Như Ý liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt, sau đó cười một cái nói, “Vậy chắc là ăn rất ngon.”

“Tạm được!” Thẩm Tự Chước vừa xem ti vi vừa nhàn nhạt trả lời, dừng lại mấy giây sao đó còn nói, “Không có cô làm đồ ăn ngon.”

Đàm Như Ý bị doạ thiếu chút nữa rơi xuống khỏi ghế sofa, vội nói: “Thật xin lỗi......”

Thẩm Tự Chước nhìn qua, nghi ngờ hỏi, “Tại sao nói xin lỗi?”

“Hôm… Hôm nay tôi không làm cơm.”

Thẩm Tự Chước càng lộ vẻ khó hiểu, “Tôi biết rồi. Tại sao phải nói xin lỗi?”

Đàm Như Ý xoắn ngón tay, không biết nói rõ chuyện này như thế nào, “Vốn dĩ tôi nên nấu cơm......”

Thẩm Tự Chước lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc mấy giây, “Không phải. Không có chuyện nên hay không nên, đây là tự do của cô mà.”

Đàm Như Ý nhìn Thẩm Tự Chước một cái, cuối cùng hoàn toàn yên lòng. Cô nghĩ, Hạ Lam vẫn có một chút sai lầm: Thẩm Tự Chước cũng không phải là người coi ý tốt của người khác như chuyện đương nhiên.



Thứ bảy không khí trong lành, Đàm Như Ý dậy thật sớm kéo rèm cửa sổ thư phòng ra, trông thấy ánh mặt trời đang nhô lên ở phương xa, trong lòng nhất thời kích động không dứt. Sau khi cô rửa mặt xong, lên tiếng chào hỏi Thẩm Tự Chước mới vừa rời giường, liền xách túi đi lên lầu tìm Hạ Lam rồi.

Ở trong nhà Hạ Lam thay váy mới, Hạ Lam giúp cô phối hợp túi xách và giày cao gót, rồi sau đó lại giúp cô trang điểm. Trong phòng ngủ có một bàn trang điểm cực lớn, phía trên d/đ/l;q"d bày đủ các loại bình bình lọ lọ. Đối với mấy cái này Đàm Như Ý cũng không hiểu rõ, nhìn lướt qua tất cả đều mang chữ tiếng Anh. Hạ Lam buộc tóc rơi trên trán của cô lên, bắt đầu trang điểm.

“Da cô rất đẹp, cô dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào vậy?”

“Đại Bảo.”

Hạ Lam lót kem chống nắng lên mặt cô, “Hỏi cô nghiêm chỉnh đấy, đừng nói giỡn.”

“Không nói giỡn nha.”

Hạ Lam liếc cô một cái, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, nhất thời thấy buồn cười, không nhịn được vỗ lên trán cô một cái, “Thật là không biết nói gì với cô.”

Đàm Như Ý vô tội liếc nhìn cô ấy một cái, đưa tay sờ lên chỗ bị cô ấy vỗ.

Hạ Lam gỡ tay của cô xuống, “Chỉ chất da này của cô, hàng năm chúng tôi tốn trên năm con số để bảo dưỡng cũng không nhất định sẽ hiệu quả như thế này, cô còn dám nói Đại Bảo, d/đ;l;q"d quả thật là tức chết người ta. Nói một chút coi, có bí truyền gì không?”

Đàm Như Ý nghĩ một chút, “Sáng sớm mỗi ngày, cố định thời gian vào nhà vệ sinh có được coi là bí truyền không?”

“Nói rõ cô có sự trao đổi chất tốt, nội tiết cân bằng.”

“Sau đó nhất định phải ngủ trước mười một giờ đêm......”

Hạ Lam cắt đứt cô, “Tối hôm qua cô ngủ lúc mấy giờ?”

“Trở về tắm xong đi ngủ —— à không, còn nói chuyện với Anh Thẩm một lát nữa.”

Hạ Lam bắt đầu thoa phấn nền, “...... Cô thật là ba câu nói không rời khỏi Thẩm Tự Chước. Nếu tôi nói, sau này cô trải qua cuộc sống vợ chồng với anh ấy, có thể ngủ một chút cũng không tệ chứ ở đó mà ngủ trước mười một giờ.”

Gương mặt của Đàm Như Ý như thiêu cháy, “Đừng nói nhảm.”

Hạ Lam cười hì hì liếc nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô ửng hồng, ranh mãnh ý định càng sâu, “Vẫn còn lần đầu tiên?”

Đàm Như Ý nhìn chằm chằm đi nơi khác, mím chặc miệng, không muốn quan tâm tới cô.

“Vậy nụ hôn đầu thì sao?”

Ánh mắt Đàm Như Ý nhất thời lóe lên một cái, đúng lúc Hạ Lam bắt được, nắm cằm của cô xoay lại, “Nụ hôn đầu với ai? Bạn trai cũ?”

Đàm Như Ý đỏ mặt đến giống như khóc ra máu, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Nói mau, không nói tôi không giúp cô trang điểm.”

Chống cự trong chốc lát, cuối cùng Đàm Như Ý cũng thoả hiệp, “Anh Thẩm......”

Hạ Lam cả kinh, “Giả trư ăn cọp(*) nha, vậy mà đã hôn rồi?”

(*): Giả vờ yếu đuối để chiến thắng đối thủ

“Không phải, “ Đàm Như Ý vội vàng giải thích, “Trong lễ cưới, cùng anh ấy......”

Hạ Lam bừng tỉnh hiểu ra, “Vậy nói xem cảm giác như thế nào?”

Cảm giác như thế nào? Đàm Như Ý vắt hết óc, cũng không tìm ra chút gì về nụ hôn vội vàng trong ký ức, chỉ nhớ ngày đó rất hỗn loạn, mà bản thân mình thì giống như tù binh của kẻ địch bị áp giải suốt một đường, thân bất do kỷ, làm gì còn nghĩ đến cảm giác của nụ hôn đầu là như thế nào chứ.

Cô lắc đầu một cái, “Không nghĩ ra, không có cảm giác gì, cũng giống như đôi môi và mu bàn tay của mình chạm vào nhau thôi.”

Hạ Lam bị ví dụ này chọc cho tức cười, xoay mặt Đàm Như Ý lại, bắt đầu trang điểm mắt, “Không có chuyện gì, còn nhiều thời gian.”

Ba mươi phút sau, Đàm Như Ý ăn mặc ổn thoả. Hạ Lam kéo cô đứng dậy khỏi ghế, cẩn thận quan sát hết một lượt, “Nhìn cô này, lúc trước thật chôn vùi.”

Để phù hợp với phong cách của Đàm Như Ý, cô trang điểm rất nhạt, không nhìn kỹ hoàn toàn không nhìn ra dấu vết trang điểm. Hạ Lam tỉ mỉ sửa lông mày cho cô, hình lông mày dài nhỏ như lá liễu trên mặt nước, sóng mắt nhìn quanh uyển chuyển, hiện ra một vẻ không màng danh lợi của người trí thức.

Đàm Như Ý cũng không ngờ lại có hiệu quả như vậy, lần trước cô trang điểm là vào lúc kết hôn, trên mặt đắp một lớp phấn thật dày, đôi môi đỏ mọng phối hợp sườn xám đỏ thẩm, bó sát mà bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ.

Hạ Lam buông mái tác cột đuôi ngựa của cô xuống, thử một kiểu tóc khác, cuối cùng phát hiện để tóc thẳng, đen dài là thích hợp nhất. Cô dùng máy kéo tóc kéo thẳng chỗ uốn khúc trên tóc Đàm Như Ý ra, nói: “Sau này đừng cột tóc đuôi ngựa nữa, một mái tóc tốt như vậy thật lãng phí.”

Rất nhanh Hạ Lam cũng thay quần áo xong, Thẩm Tự Chước gọi điện thoại nói xe đã chờ dưới lầu. Hai người dọn dẹp thoả đáng rồi cùng nhau xuống lầu. Càng đến gần lầu một, Đàm Như Ý càng căng thẳng, đến cuối cùng không nhịn được ôm chặt cánh tay Hạ Lam, “Tôi hơi sợ.”

“Sợ cái gì, Thẩm Tự Chước cũng sẽ không ăn thịt cô.”

“Có thể Anh Thẩm sẽ cảm thấy tôi xấu mà ra vẻ không......”

“Ai dám nói cô xấu xí, tôi liền nướng người đó.”

Đàm Như Ý nhịn cười không được, mà lúc này thang máy ngừng lại, cô vội vàng thu nụ cười lại, ôm chặt tay Hạ Lam hơn, “Hạ, Hạ Lam......”

Hạ Lam rút cánh tay ra, cầm tay cô, “Đừng sợ, cứ đi theo tôi là được.”

Dưới sự dẫn dắt của Hạ Lam, toàn thân Đàm Như Ý cứng đờ đi ra khỏi thang máy, đến nhà để xe. Thẩm Tự Chước đang khom người để vật dụng nướng thịt vào cóp sau, Hạ Lam chợt kéo Đàm Như Ý lên phía trước, cười chào hỏi, “Anh Thẩm, chào buổi sáng!”

Đàm Như Ý bị lôi kéo suýt chút nữa đứng không vững, lảo đảo một cái, vừa đứng vững đã nhìn thấy Thẩm Tự Chước xoay đầu lại, trong lòng bàn tay cô tràn đầy mồ hôi, gắt gao siết chặt lại ngập ngừng nói: “Anh, Anh Thẩm......”

Thẩm Tự Chước vốn định đáp lại Hạ Lam, há miệng ra nhưng không nói nên lời, ánh mắt yên lặng rơi vào trên người Đàm Như Ý.

Gió buổi sáng mang một chút lạnh lẽ, hơi thổi làn váy của Đàm Như Ý bay lên, lại rơi xuống. Nhấp nhô, lộ ra mắt cá chân trắng muốt như ngọc. Chiếc váy dài màu đỏ sẫm làm nổi bật lên làn da trắng của cô, trong ánh nắng mới lên, hiện ra mỹ cảm khiến ai cũng không thể rời mắt.

Trái tim của Đàm Như Ý đã sắp mất khống chế, nếu không phải là Hạ Lam còn đang dắt cô, cô sợ rằng mình đã chạy trối chết. Thẩm Tự Chước nhìn chăm chú như thật, cô hơi cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dưới đất, như muốn khoét ra một cái hố.

Cuối cùng vẫn là Hạ Lam phá vỡ trầm mặc, đưa tay đẩy Đàm Như Ý về phía trước, “Như Ý, cô giúp Anh Thẩm kiểm tra xem còn sót thứ gì không.”

Đàm Như Ý không biết làm sao đi tới bên cạnh Thẩm Tự Chước, vẫn cúi đầu, cả gương mặt và cổ đều nóng bỏng, dường như bản thân cô cũng có thể nghe thấy tiếng khí nóng đang bốc lên.

Lúc này Thẩm Tự Chước mới vội vàng thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Đồ đạc tôi đã kiểm tra rồi, không thiếu gì cả.” Giọng nói của anh hình như giống như bình thường lắm, có vẻ hơn trầm thấp.

Đàm Như Ý “Vâng” một tiếng thật thấp.

“Cô lên xe ngồi đi, tôi khoá cóp lại rồi lên sau.”

Đàm Như Ý lại “vâng” một tiếng, theo lời anh đi tới phía trước, vừa muốn kéo cửa sau xe ra, Hạ Lam nói: “Tôi thích rộng rãi, cô lên ghế lái phụ ngồi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện