Sáng thứ hai Phương Quả nhận được một phong thư do lớp trưởng lớp cấp ba gửi tới, là thư mời tham dự tang lễ.
Người mất là Vệ Duy.
Phương Quả ngẫm nghĩ tận mười mấy phút mới nhớ ra Vệ Duy là ai.
Vệ Duy là bạn học thời cấp ba của Phương Quả, cũng là hoa khôi lớp cậu.
Theo lý mà nói, nếu là hoa khôi của lớp thì lẽ ra Phương Quả phải nhớ rõ lắm chứ, vậy mà sự thật hoàn toàn ngược lại, ký ức về Vệ Duy của cậu thực nhạt nhòa.
Trong ấn tượng thì đó là một thiếu nữ rất xinh và yên lặng, thành tích bình thường, cảm giác tồn tại mờ nhạt, giống như người giấy* vậy, điểm sáng duy nhất chính là xinh đẹp, song lại mơ hồ như bị bóng ma bao phủ.
*Paperman: tên một bộ phim hoạt hình của Disney, paperman, người giấy, là những người sống thầm lặng, mờ nhạt, ko có gì nổi bật, cuộc sống là một màu ảm đạm xám xịt giống như tông màu của bộ phim.
Phương Quả nhận thư chưa được bao lâu thì lớp trưởng gọi điện đến: “Phương Quả hả?”
Phương Quả: “Lớp trưởng thiên thu vạn tuế.”
Lớp trưởng bị chọc cười, nói: “Có thấy thư tôi gửi ông không?”
Phương Quả cúi đầu, trên tay vẫn còn cầm lá thư trắng như tuyết.
Nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ phóng khoáng, nào có kém gì các chuyên gia thư pháp.
“Đã thấy.” Phương Quả chợt chần chừ, rồi hỏi: “Thật hay giả vậy?”
Lớp trưởng im lặng, hồi lâu mới cất tiếng trầm trầm: “Ai mà lấy chuyện này ra đùa chứ?”
Cũng đúng.
Phương Quả cảm thấy buồn buồn.
Bất kể thân thiết hay không, dù sao cũng từng học chung với nhau ba năm, tính ra chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Đây chính là chết trẻ, một đóa hoa xinh đẹp cứ vậy mà héo tàn, từ nay về sau không còn nở nữa.
Phương Quả cảm thán: “Thế sự thật vô thường.” Dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi: “Tôi nhớ tụi mình không liên lạc với Vệ Duy năm sáu năm rồi, sao tự nhiên lại tìm chúng ta đến dự lễ tang nhỉ?”
Vệ Duy là học sinh chuyển từ vùng sâu vùng xa lên trường cấp ba trong thị trấn học, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì hoàn toàn mất liên lạc. Hiện giờ Phương Quả tốt nghiệp đại học ra đi làm được một năm thì lại bất ngờ liên lạc để dự đám ma.
Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên, đó là một bản làng xa xôi mà mình chưa từng đến bao giờ.
Lớp trưởng đáp: “Tôi không biết.” Cô ngập ngừng rồi nói thêm: “Tôi cũng được gọi bất ngờ… Hồi trước Vệ Duy không thân với tụi mình chắc do xấu hổ, có lẽ bạn ấy rất thích tụi mình.”
Phương Quả gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Lớp trưởng: “Chừng nào thì ông xuất phát?”
Phương Quả: “Ba ngày nữa đi, tôi còn phải chờ xin phép.”
Lớp trưởng: “Ừm, vậy đến lúc đó gặp.”
Phương Quả: “Gặp sau nhé.”
Tang lễ được tổ chức ở nơi rất xa, nơi này Phương Quả chưa từng nghe tới.
Cả đường hết đổi từ tàu hỏa đến xe buýt rồi lại sang xe dù, đi từ sớm tinh mơ cho đến tận chiều tà mà vẫn đang ngồi trên xe.
Phương Quả bơ phờ ôm hành lý, hiện tại trên xe tổng cộng sáu người, tính cả tài xế.
Ngoài ba người hai nam một nữ, làn da ngăm đen, nom vẻ như là nông dân; có thêm một người nguyên một cây đen từ đầu xuống chân, mũ trùm kín mít, ẩn vào bóng tối không thấy rõ mặt.
Mọi người đều mới gặp nhau hồi chiều ở trên thị trấn, bởi vì chỉ có duy nhất chiếc xe dù này chạy đến nơi cần. Chiếc xe cũ kỹ toàn mùi dầu nhớt.
Phương Quả ngồi trên xe, gắng nén cơn buồn nôn, cả đường xóc nảy khiến dạ dày cậu rất khó chịu.
Cậu không say xe, nhưng hôm nay phải đổi phương tiện liên tục nên toàn thân nhức mỏi bơ phờ.
Phương Quả không chịu được nữa mới hỏi lái xe: “Bác tài, còn bao lâu thì đến nơi?”
Lái xe đáp: “Sắp rồi.”
Phương Quả không thích nghe câu trả lời này, một đáp án mơ hồ khiến cậu chẳng thể gắng gượng thêm nổi.
“Bác tài, có thể nói chính xác là khi nào không?”
Lái xe: “Ôi dời, sắp rồi là sắp rồi. Mà biết phải nói thế nào, tôi chạy tuyến này mười mấy năm rồi, tới đây không cần nhìn đường cũng biết sắp đến. Tôi nói sắp là sắp, cậu gấp làm gì?”
Lái xe hiển nhiên là người nóng tính.
Phương Quả đành phải im lặng, cậu cảm thấy nếu nói nữa chắc cậu nôn mất.
Dạ dày nhộn nhạo cực kì khó chịu.
Trong ba người ngồi đối diện, có người phụ nữ chợt ngẩng lên nhìn, dường như thấy sắc mặt Phương Quả không ổn liền nói: “Chắc khoảng một khắc nữa thôi, không xa mấy đâu.”
Bác gái này vẫn còn dùng kiểu tính thời xưa, một khắc hẳn tầm mười lăm phút đi.
Mười lăm phút đồng hồ, một phần tư giờ.
Còn chưa bằng một lượt puzzle, nhưng với Phương Quả mà nói, ngay lúc này đây, một ngày đằng đẵng khác nào một năm.
Phương Quả nhắm chặt mắt, dạ dày cuồn cuộn, cổ họng bỏng rát, mùi dầu máy, mùi mồ hôi, cùng với những mùi khác quyện vào nhau xộc vào khoang mũi, đã buồn nôn lại càng buồn nôn hơn.
Ngay lúc cậu chịu không nổi định bảo dừng xe, bất chợt ngửi thấy hương mực tàu man mát. Giống như đóa hoa vừa được lấy từ tủ lạnh giữa hè, phả ra hơi lạnh dìu dịu, thêm cả mùi hương thơm ngát.
Thực sự đã làm giảm bớt cảm giác mắc ói trong bụng.
Ánh mắt Phương Quả thoáng lướt qua cánh tay bên cạnh, rất trắng, trắng bệch không chút máu, hệt như người ốm.
Đang lúc ngây ngẩn, cậu chợt giật mình, Phương Quả ngẩng lên nhìn người bên cạnh.
Trong xe chỉ còn ánh sáng lờ mờ, hóa ra bên ngoài đã là đêm tối.
Không có ánh trăng, vả lại là nơi đồng không mông quạnh nên chẳng có đèn đường.
Chỉ có ánh sáng đèn xe hắt vào mờ mờ. Người nọ từ trên xuống dưới đen thui, ngoại trừ cánh tay để lộ trắng bật lên giữa màn đêm.
Người đó đưa tay ra đỡ lấy Phương Quả.
Hóa ra mùi mực dịu mát tỏa ra từ người con trai bên cạnh này, Phương Quả khẽ nói cảm ơn rồi lui lại dù có chút không nỡ.
Anh ta không đáp, chỉ rút tay về.
Xe tiếp tục chạy về trước, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.
Bất chợt nảy lên một cái, Phương Quả ngồi không vững lập tức bị ngã nhào xuống sàn. May thay, cánh tay nhợt nhạt kia chợt xuất hiện, vòng qua eo Phương Quả, kéo cậu vào một lồng ngực tràn ngập mùi mực thơm lành lạnh.
Xe lại đều đều lăn bánh, và Phương Quả nghe thấy tiếng làu bàu của ba người đối diện cùng với tiếng cười ha hả của bác tài. Lúc này đây, cậu lại cảm thấy những âm thanh này như có phần xa xăm, nghe thì thấy, nhưng lại chẳng rõ nội dung là gì.
Hay do tâm tư cậu giờ phút này đều đặt hết lên người bên cạnh chăng? Đó là một người con trai, dáng dấp cao gầy.
Phương Quả miên man suy nghĩ, rồi chợt phát hiện ra cái ôm trên eo có hơi chặt, nhưng vẫn không làm cậu đau.
“Cảm ơn.”
Lần thứ hai Phương Quả thì thầm tiếng cảm ơn, sau đó đẩy mình ra khỏi lồng ngực chàng trai, vốn tưởng lực ôm như vậy đẩy ra có chút khó khăn, nào ngờ cậu chỉ đẩy nhẹ người ta đã thả lỏng tay rồi.
Điều này làm cho Phương Quả tin rằng, hành động của người con trai này thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm, vì thế lấy làm cảm kích.
Cậu định nói tiếp thì cảm giác buồn nôn lại ập đến.
Nghĩ lại, thôi thì để đến bản xuống xe rồi nói chuyện cũng được, dù sao bản làng chẳng lớn là bao. Bác tài đã nói họ sẽ qua đêm ở đó, phỏng chừng anh ta cũng ở lại trong thôn đêm nay.
Nghĩ vậy, Phương Quả liền nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Vậy nên Phương Quả không hề trông thấy, đương khi cậu nhắm mắt lại, trong xe vốn đang huyên náo bất chợt im lặng như tờ. Còn người con trai ngồi bên cạnh cậu lại khẽ nghiêng đầu, ẩn trong mũ áo là lớp sương mù dày đặc, có một đôi mắt đang nhìn Phương Quả chằm chằm không hề chớp nháy.
Người mất là Vệ Duy.
Phương Quả ngẫm nghĩ tận mười mấy phút mới nhớ ra Vệ Duy là ai.
Vệ Duy là bạn học thời cấp ba của Phương Quả, cũng là hoa khôi lớp cậu.
Theo lý mà nói, nếu là hoa khôi của lớp thì lẽ ra Phương Quả phải nhớ rõ lắm chứ, vậy mà sự thật hoàn toàn ngược lại, ký ức về Vệ Duy của cậu thực nhạt nhòa.
Trong ấn tượng thì đó là một thiếu nữ rất xinh và yên lặng, thành tích bình thường, cảm giác tồn tại mờ nhạt, giống như người giấy* vậy, điểm sáng duy nhất chính là xinh đẹp, song lại mơ hồ như bị bóng ma bao phủ.
*Paperman: tên một bộ phim hoạt hình của Disney, paperman, người giấy, là những người sống thầm lặng, mờ nhạt, ko có gì nổi bật, cuộc sống là một màu ảm đạm xám xịt giống như tông màu của bộ phim.
Phương Quả nhận thư chưa được bao lâu thì lớp trưởng gọi điện đến: “Phương Quả hả?”
Phương Quả: “Lớp trưởng thiên thu vạn tuế.”
Lớp trưởng bị chọc cười, nói: “Có thấy thư tôi gửi ông không?”
Phương Quả cúi đầu, trên tay vẫn còn cầm lá thư trắng như tuyết.
Nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ phóng khoáng, nào có kém gì các chuyên gia thư pháp.
“Đã thấy.” Phương Quả chợt chần chừ, rồi hỏi: “Thật hay giả vậy?”
Lớp trưởng im lặng, hồi lâu mới cất tiếng trầm trầm: “Ai mà lấy chuyện này ra đùa chứ?”
Cũng đúng.
Phương Quả cảm thấy buồn buồn.
Bất kể thân thiết hay không, dù sao cũng từng học chung với nhau ba năm, tính ra chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Đây chính là chết trẻ, một đóa hoa xinh đẹp cứ vậy mà héo tàn, từ nay về sau không còn nở nữa.
Phương Quả cảm thán: “Thế sự thật vô thường.” Dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi: “Tôi nhớ tụi mình không liên lạc với Vệ Duy năm sáu năm rồi, sao tự nhiên lại tìm chúng ta đến dự lễ tang nhỉ?”
Vệ Duy là học sinh chuyển từ vùng sâu vùng xa lên trường cấp ba trong thị trấn học, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì hoàn toàn mất liên lạc. Hiện giờ Phương Quả tốt nghiệp đại học ra đi làm được một năm thì lại bất ngờ liên lạc để dự đám ma.
Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên, đó là một bản làng xa xôi mà mình chưa từng đến bao giờ.
Lớp trưởng đáp: “Tôi không biết.” Cô ngập ngừng rồi nói thêm: “Tôi cũng được gọi bất ngờ… Hồi trước Vệ Duy không thân với tụi mình chắc do xấu hổ, có lẽ bạn ấy rất thích tụi mình.”
Phương Quả gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Lớp trưởng: “Chừng nào thì ông xuất phát?”
Phương Quả: “Ba ngày nữa đi, tôi còn phải chờ xin phép.”
Lớp trưởng: “Ừm, vậy đến lúc đó gặp.”
Phương Quả: “Gặp sau nhé.”
Tang lễ được tổ chức ở nơi rất xa, nơi này Phương Quả chưa từng nghe tới.
Cả đường hết đổi từ tàu hỏa đến xe buýt rồi lại sang xe dù, đi từ sớm tinh mơ cho đến tận chiều tà mà vẫn đang ngồi trên xe.
Phương Quả bơ phờ ôm hành lý, hiện tại trên xe tổng cộng sáu người, tính cả tài xế.
Ngoài ba người hai nam một nữ, làn da ngăm đen, nom vẻ như là nông dân; có thêm một người nguyên một cây đen từ đầu xuống chân, mũ trùm kín mít, ẩn vào bóng tối không thấy rõ mặt.
Mọi người đều mới gặp nhau hồi chiều ở trên thị trấn, bởi vì chỉ có duy nhất chiếc xe dù này chạy đến nơi cần. Chiếc xe cũ kỹ toàn mùi dầu nhớt.
Phương Quả ngồi trên xe, gắng nén cơn buồn nôn, cả đường xóc nảy khiến dạ dày cậu rất khó chịu.
Cậu không say xe, nhưng hôm nay phải đổi phương tiện liên tục nên toàn thân nhức mỏi bơ phờ.
Phương Quả không chịu được nữa mới hỏi lái xe: “Bác tài, còn bao lâu thì đến nơi?”
Lái xe đáp: “Sắp rồi.”
Phương Quả không thích nghe câu trả lời này, một đáp án mơ hồ khiến cậu chẳng thể gắng gượng thêm nổi.
“Bác tài, có thể nói chính xác là khi nào không?”
Lái xe: “Ôi dời, sắp rồi là sắp rồi. Mà biết phải nói thế nào, tôi chạy tuyến này mười mấy năm rồi, tới đây không cần nhìn đường cũng biết sắp đến. Tôi nói sắp là sắp, cậu gấp làm gì?”
Lái xe hiển nhiên là người nóng tính.
Phương Quả đành phải im lặng, cậu cảm thấy nếu nói nữa chắc cậu nôn mất.
Dạ dày nhộn nhạo cực kì khó chịu.
Trong ba người ngồi đối diện, có người phụ nữ chợt ngẩng lên nhìn, dường như thấy sắc mặt Phương Quả không ổn liền nói: “Chắc khoảng một khắc nữa thôi, không xa mấy đâu.”
Bác gái này vẫn còn dùng kiểu tính thời xưa, một khắc hẳn tầm mười lăm phút đi.
Mười lăm phút đồng hồ, một phần tư giờ.
Còn chưa bằng một lượt puzzle, nhưng với Phương Quả mà nói, ngay lúc này đây, một ngày đằng đẵng khác nào một năm.
Phương Quả nhắm chặt mắt, dạ dày cuồn cuộn, cổ họng bỏng rát, mùi dầu máy, mùi mồ hôi, cùng với những mùi khác quyện vào nhau xộc vào khoang mũi, đã buồn nôn lại càng buồn nôn hơn.
Ngay lúc cậu chịu không nổi định bảo dừng xe, bất chợt ngửi thấy hương mực tàu man mát. Giống như đóa hoa vừa được lấy từ tủ lạnh giữa hè, phả ra hơi lạnh dìu dịu, thêm cả mùi hương thơm ngát.
Thực sự đã làm giảm bớt cảm giác mắc ói trong bụng.
Ánh mắt Phương Quả thoáng lướt qua cánh tay bên cạnh, rất trắng, trắng bệch không chút máu, hệt như người ốm.
Đang lúc ngây ngẩn, cậu chợt giật mình, Phương Quả ngẩng lên nhìn người bên cạnh.
Trong xe chỉ còn ánh sáng lờ mờ, hóa ra bên ngoài đã là đêm tối.
Không có ánh trăng, vả lại là nơi đồng không mông quạnh nên chẳng có đèn đường.
Chỉ có ánh sáng đèn xe hắt vào mờ mờ. Người nọ từ trên xuống dưới đen thui, ngoại trừ cánh tay để lộ trắng bật lên giữa màn đêm.
Người đó đưa tay ra đỡ lấy Phương Quả.
Hóa ra mùi mực dịu mát tỏa ra từ người con trai bên cạnh này, Phương Quả khẽ nói cảm ơn rồi lui lại dù có chút không nỡ.
Anh ta không đáp, chỉ rút tay về.
Xe tiếp tục chạy về trước, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.
Bất chợt nảy lên một cái, Phương Quả ngồi không vững lập tức bị ngã nhào xuống sàn. May thay, cánh tay nhợt nhạt kia chợt xuất hiện, vòng qua eo Phương Quả, kéo cậu vào một lồng ngực tràn ngập mùi mực thơm lành lạnh.
Xe lại đều đều lăn bánh, và Phương Quả nghe thấy tiếng làu bàu của ba người đối diện cùng với tiếng cười ha hả của bác tài. Lúc này đây, cậu lại cảm thấy những âm thanh này như có phần xa xăm, nghe thì thấy, nhưng lại chẳng rõ nội dung là gì.
Hay do tâm tư cậu giờ phút này đều đặt hết lên người bên cạnh chăng? Đó là một người con trai, dáng dấp cao gầy.
Phương Quả miên man suy nghĩ, rồi chợt phát hiện ra cái ôm trên eo có hơi chặt, nhưng vẫn không làm cậu đau.
“Cảm ơn.”
Lần thứ hai Phương Quả thì thầm tiếng cảm ơn, sau đó đẩy mình ra khỏi lồng ngực chàng trai, vốn tưởng lực ôm như vậy đẩy ra có chút khó khăn, nào ngờ cậu chỉ đẩy nhẹ người ta đã thả lỏng tay rồi.
Điều này làm cho Phương Quả tin rằng, hành động của người con trai này thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm, vì thế lấy làm cảm kích.
Cậu định nói tiếp thì cảm giác buồn nôn lại ập đến.
Nghĩ lại, thôi thì để đến bản xuống xe rồi nói chuyện cũng được, dù sao bản làng chẳng lớn là bao. Bác tài đã nói họ sẽ qua đêm ở đó, phỏng chừng anh ta cũng ở lại trong thôn đêm nay.
Nghĩ vậy, Phương Quả liền nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Vậy nên Phương Quả không hề trông thấy, đương khi cậu nhắm mắt lại, trong xe vốn đang huyên náo bất chợt im lặng như tờ. Còn người con trai ngồi bên cạnh cậu lại khẽ nghiêng đầu, ẩn trong mũ áo là lớp sương mù dày đặc, có một đôi mắt đang nhìn Phương Quả chằm chằm không hề chớp nháy.
Danh sách chương