Phương Quả lấy lại bình tĩnh, ban đầu hẵng còn rất sợ nhưng qua một đêm cậu vẫn an toàn.
Sáng hôm sau cậu rời từ đường đến viếng Vệ Duy. Mãi khi lễ tang kết thúc cũng không gặp lại con quỷ đó nữa.
Lúc này cậu mới cảm thấy yên tâm, chắc mẩm con quỷ chỉ… đi nhờ xe.
Phương Quả ở lại trong bản hai ngày, đến ngày thứ ba mới dự tang lễ.
Buổi sáng nơi đây quả rất bình thường, tiếng người ồn ã, dân bản chất phác. Nhưng khi trời vừa chập tối, cả bản lập tức trở nên tĩnh mịch như thể không một bóng người.
Phương Quả hỏi thăm mấy cụ cao tuổi trong bản, các cụ nói rằng vì có người chết nên cấm ồn ào ban tối, tránh để hồn phách lưu luyến khung cảnh trần gian náo nhiệt mà không chịu nhập luân hồi.
Tuy nghe có vẻ mê tín, nhưng những bản làng hẻo lánh thường hay có các tập tục lạ lùng, quỷ thần vô cùng cổ quái.
Đã hiểu nguyên nhân, ấy nên Phương Quả không hỏi thêm nữa, quay lại từ đường ở đây ba đêm. Hôm đầu tiên còn có bác lái xe và ba người nọ, hai hôm sau chỉ có mỗi mình cậu.
Sáng ngày thứ hai, Phương Quả đến thăm nhà Vệ Duy thì được báo rằng ngày thứ ba mới làm lễ.
Quay về từ đường, cậu gọi điện cho lớp trưởng nhưng không thể được.
Tổng đài thông báo thuê bao vừa gọi hiện đang tạm khóa.
Phương Quả cau mày, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Cậu vừa mới gọi cách đây hai hôm, không thể nào đã bị hết tiền khóa hai chiều được. Hay là nó mất điện thoại nên tạm thời khóa số? Cậu lắc đầu, không nghĩ ra thôi đừng nghĩ nữa.
Dù sao cũng chỉ ở thêm một ngày, viếng xong là cậu có thể lập tức rời khỏi đây.
Ngày thứ ba, Phương Quả đến dự lễ tang Vệ Duy.
Tang lễ vắng vẻ lác đác vài người, dường như không có thanh niên. Cha mẹ Vệ Duy đang đốt tiền vàng, theo sau là mấy người đàn ông to khỏe đứng bên chờ khiêng quan tài.
Thắp xong nén nhang, Phương Quả ngẩng đầu nhìn lên tấm ảnh trắng đen của Vệ Duy.
Vệ Duy trong ảnh trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc chẳng hề thua kém các sao hiện nay. Vẻ mặt rạng rỡ vương chút ưu sầu, hệt như cô nàng Đinh Hương* đứng nơi hẻm mưa ấy.
*Cô nàng Đinh Hương là một nhân vật trong bộ phim cùng tên.
Dường như năm nay cô mới sang tuổi hai lăm.
Thật đáng tiếc.
Tạo vật xinh đẹp mỗi khi biến mất thường mang đến cho con người ta cảm giác nuối tiếc.
Phương Quả cũng thấy xót xa tiếc nuối.
Cậu lùi qua một bên, không hề cảm thấy kỳ lạ vì đám tang quạnh quẽ của Vệ Duy.
Dù sao Vệ Duy mất khi còn trẻ, thông thường người ta sẽ không đưa tang rầm rộ.
Phương Quả từng ở quê với bà nội tới năm mười tuổi, vì thế cậu biết khá nhiều về tập tục tang ma.
Người chết trẻ không được phát tang lớn vì sợ ảnh hưởng đến phúc phận kiếp sau.
Đám ma hôm nay của Vệ Duy xem như đã tổ chức to, nếu là người khác thì sẽ lập tức hạ táng và lập một bài vị để hằng năm cúng một lần đã tốt lắm rồi, vậy mà cha mẹ Vệ Duy còn dựng linh đường cho cô để mọi người phúng viếng.
Có thể nói là tổ chức lớn rồi.
Trông là sẽ thấy cha mẹ Vệ Duy rất yêu quý và thương tiếc cô.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật là bi kịch.
Phương Quả nói vài câu với cha mẹ Vệ Duy, khuyên họ nén bi thương, nói xong rồi cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chẳng biết nói gì cho phải.
Xét riêng bản thân, cậu vốn không thân thiết với Vệ Duy, đối với việc đột ngột qua đời của cô cậu cũng lấy làm ngạc nhiên và đáng tiếc, chứ còn đau lòng thì chẳng bao nhiêu, dù sao cũng chỉ là người xa lạ.
Nhưng điều cậu không ngờ nổi chính là cha mẹ Vệ Duy rất nhiệt tình với cậu. Tuy trên gương mặt không giấu nổi sự buồn đau, song lại dịu đi mỗi khi trông thấy cậu. Họ quan sát cậu ra chiều hài lòng.
Điều này không khỏi làm Phương Quả thấy khó chịu.
May thay cha mẹ Vệ Duy chỉ để mắt trong chốc lát, bởi không lâu sau quan tài sẽ được đưa đi mai táng. Mấy người đàn ông khỏe mạnh bắt đầu khiêng áo quan lên núi, có vài cụ già trong bản cũng đi theo với cha mẹ Vệ Duy.
Phương Quả còn đang do dự bỗng bị gọi tên. Ngay khi cậu vừa ngẩng đầu thì tất cả người khiêng quan tài và các cụ già đồng loạt ngoái lại xem cậu.
Gương mặt họ hoàn toàn vô cảm giống như tượng đá, hết thảy đăm đăm nhìn cậu.
Phương Quả hoảng hồn, không dám nhúc nhích.
Mãi một lúc sau, cha mẹ Vệ Duy có bảo đôi câu, họ mới xoay người tiếp tục lên núi.
Cơ thể cứng đờ của Phương Quả lúc này mới thả lỏng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Chẳng biết vì sao cậu cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cậu tự động viên mình, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, chỉ cần lên núi về là cậu sẽ đi ngay lập tức, vĩnh viễn không quay trở lại nơi này.
Vào lúc hạ quan, bầu trời đột nhiên trở nên âm u, mây đen tụ về một chỗ, có một đàn chim bất ngờ từ rừng bay ra, không gian tối sầm che mờ vạn vật.
Phương Quả nhìn sắc trời, lén lấy di động ra xem, phát hiện chỉ còn một vạch pin, mất hết tín hiệu, thời gian là 14:14.
Những con số trùng hợp luôn khiến người ta nảy sinh bất an, hơn nữa, hai giờ trưa chính là thời điểm ánh nắng chói chang nhất. Người chết trẻ oán khí rất nặng không nên đại táng, huyệt mộ và thời gian hạ táng đều phải mời thầy phong thủy xem, thậm chí, ngay cả việc chọn quan tài cũng có quy định về giờ sinh và tuổi của người chết.
Chính ngọ hai giờ chính là thời điểm hạ táng tốt nhất, có thể hóa giải oán khí của người chết yểu, không đến mức bị thi biến*.
*Thi biến: là những câu chuyện có từ lâu đời của Trung Quốc được ghi chép lại, đó là xác chết bị tác động bên ngoài làm sống lại, thành một xác chết biết di chuyển còn gọi cương thi.
“Hạ huyệt.”
Thầy phong thủy đứng đằng trước hô lớn một câu, mấy tay cao lớn lập tức hạ quan tài xuống, dựng thẳng bỏ vào huyệt.
Nghe nói huyệt hạ táng của Vệ Duy là nơi phong thủy bảo địa, có rất nhiều thế đất đẹp như huyệt chuồn chuồn lướt nước, huyệt vẽ rồng thêm mắt đều phải chôn dựng đứng. Như vậy mới giúp gia tộc thịnh vượng, thăng quan tiến chức, thiên thu vạn đại.
Kiểu an táng này được gọi là pháp táng.
Sau khi quan tài hạ xuống và phủ đất lên, thầy phong thủy loay hoay trước huyệt một hồi, giống như đang làm trận pháp gì đó, đoạn tạt máu chó, rồi rải vôi trắng, sau cùng cúng bái hành lễ.
Xong xuôi mới rời đi.
Phương Quả xem không hiểu trận pháp này là gì nhưng bản năng cảm thấy rất không thoải mái. Tuy rằng không hiểu chuyện âm dương, song cậu lờ mờ nhận ra việc tạt máu chó với rải vôi bên ngoài huyệt mộ chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hình như là để… trấn tà.
Phương Quả đi sau, quan sát mấy cụ râu tóc bạc trắng đang nói chuyện với thầy phong thủy phía trước, thỉnh thoảng họ sẽ ngoái lại nhìn cậu… không, là trông về huyệt mộ đằng sau lưng cậu mới đúng.
Cậu nhìn về phía cha mẹ Vệ Duy, phát hiện vẻ mặt cả hai hiện giờ rất bình thản, không thấy đau thương tẹo nào.
Phương Quả có phần ngạc nhiên, rõ ràng lúc trước hai bác đau buồn tột độ, khiến bản thân cậu cũng thấy nhói lòng cơ mà, sao vừa mới chôn cất xong đã chẳng còn một mảy may đau xót?
Quá kỳ lạ.
Phương Quả khẽ lắc đầu, không có ý định tìm hiểu thêm.
Cậu từ chối khéo lời mời nhiệt tình của cha mẹ Vệ Duy, không về nhà họ nghỉ ngơi mà quay về từ đường. Chỉ nốt đêm nay, ngày mai xe đến là cậu lập tức rời khỏi nơi này. Tiện thể sẽ hỏi lớp trưởng cớ sao đã hẹn cùng đi, vậy mà cuối cùng chỉ có mình cậu.
Thật là quá đáng.
Tối đó, Phương Quả nặng nề rơi vào giấc ngủ, đoạn lại mơ màng nghe thấy âm thanh rộn ràng từ xa vẳng lại.
Tiếng kèn ò e, chiêng trống tùng xoèng, đang thổi khúc ca hoan hỉ.
Hỷ khúc bái đường, bài hát mỗi khi đón dâu thời xưa, vui vẻ náo nhiệt.
Nhạc thổi vừa đến bên cửa bèn ngưng, Phương Quả cảm thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, tiếp theo cậu bị nâng dậy mà không thể nào phản kháng. Có người bôi bôi vẽ vẽ lên mặt cậu, còn thay cho cậu một bộ quần áo khác.
Phương Quả muốn mở mắt ra nhưng hai con mắt như bị dán keo, có dùng hết sức bình sinh cũng chẳng mở nổi. Sau đó cậu bị dìu vào một nơi kín bưng nhỏ hẹp, rực đỏ màu của hỷ sự.
Tân nương lên kiệu~~~
Khởi kiệu~~~
Phương Quả cảm thấy cơ thể mình lắc lư lắc lư, trống chiêng kèn thổi báo hỷ ồn ã vang lên. Cậu vẫn không mở nổi mắt, đầu óc mơ mơ màng màng, như thể một người nửa mê nửa tỉnh đứng bên bàng quan xem kịch.
Tuyệt nhiên không biết những thứ đang nhìn là thật hay giả.
Qua hồi lâu, tiếng nhạc ngừng lại, cơ thể cũng thôi lắc lư, Phương Quả lại được dìu đi, quanh co vòng vèo, sau thì dừng lại, đoạn nghe tiếng hô từ người đang đỡ mình…
“Nhất bái thiên địa.”
…
“Đưa vào động phòng.”
…
Tới khi chạm lưng xuống giường, Phương Quả chìm vào giấc ngủ không chút chần chừ, hồn nhiên chẳng hề biết rằng lúc này cậu là cô dâu mới gả, sắp phải động phòng.
Đợi chú rể tới lập tức động phòng.
Sáng hôm sau cậu rời từ đường đến viếng Vệ Duy. Mãi khi lễ tang kết thúc cũng không gặp lại con quỷ đó nữa.
Lúc này cậu mới cảm thấy yên tâm, chắc mẩm con quỷ chỉ… đi nhờ xe.
Phương Quả ở lại trong bản hai ngày, đến ngày thứ ba mới dự tang lễ.
Buổi sáng nơi đây quả rất bình thường, tiếng người ồn ã, dân bản chất phác. Nhưng khi trời vừa chập tối, cả bản lập tức trở nên tĩnh mịch như thể không một bóng người.
Phương Quả hỏi thăm mấy cụ cao tuổi trong bản, các cụ nói rằng vì có người chết nên cấm ồn ào ban tối, tránh để hồn phách lưu luyến khung cảnh trần gian náo nhiệt mà không chịu nhập luân hồi.
Tuy nghe có vẻ mê tín, nhưng những bản làng hẻo lánh thường hay có các tập tục lạ lùng, quỷ thần vô cùng cổ quái.
Đã hiểu nguyên nhân, ấy nên Phương Quả không hỏi thêm nữa, quay lại từ đường ở đây ba đêm. Hôm đầu tiên còn có bác lái xe và ba người nọ, hai hôm sau chỉ có mỗi mình cậu.
Sáng ngày thứ hai, Phương Quả đến thăm nhà Vệ Duy thì được báo rằng ngày thứ ba mới làm lễ.
Quay về từ đường, cậu gọi điện cho lớp trưởng nhưng không thể được.
Tổng đài thông báo thuê bao vừa gọi hiện đang tạm khóa.
Phương Quả cau mày, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Cậu vừa mới gọi cách đây hai hôm, không thể nào đã bị hết tiền khóa hai chiều được. Hay là nó mất điện thoại nên tạm thời khóa số? Cậu lắc đầu, không nghĩ ra thôi đừng nghĩ nữa.
Dù sao cũng chỉ ở thêm một ngày, viếng xong là cậu có thể lập tức rời khỏi đây.
Ngày thứ ba, Phương Quả đến dự lễ tang Vệ Duy.
Tang lễ vắng vẻ lác đác vài người, dường như không có thanh niên. Cha mẹ Vệ Duy đang đốt tiền vàng, theo sau là mấy người đàn ông to khỏe đứng bên chờ khiêng quan tài.
Thắp xong nén nhang, Phương Quả ngẩng đầu nhìn lên tấm ảnh trắng đen của Vệ Duy.
Vệ Duy trong ảnh trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc chẳng hề thua kém các sao hiện nay. Vẻ mặt rạng rỡ vương chút ưu sầu, hệt như cô nàng Đinh Hương* đứng nơi hẻm mưa ấy.
*Cô nàng Đinh Hương là một nhân vật trong bộ phim cùng tên.
Dường như năm nay cô mới sang tuổi hai lăm.
Thật đáng tiếc.
Tạo vật xinh đẹp mỗi khi biến mất thường mang đến cho con người ta cảm giác nuối tiếc.
Phương Quả cũng thấy xót xa tiếc nuối.
Cậu lùi qua một bên, không hề cảm thấy kỳ lạ vì đám tang quạnh quẽ của Vệ Duy.
Dù sao Vệ Duy mất khi còn trẻ, thông thường người ta sẽ không đưa tang rầm rộ.
Phương Quả từng ở quê với bà nội tới năm mười tuổi, vì thế cậu biết khá nhiều về tập tục tang ma.
Người chết trẻ không được phát tang lớn vì sợ ảnh hưởng đến phúc phận kiếp sau.
Đám ma hôm nay của Vệ Duy xem như đã tổ chức to, nếu là người khác thì sẽ lập tức hạ táng và lập một bài vị để hằng năm cúng một lần đã tốt lắm rồi, vậy mà cha mẹ Vệ Duy còn dựng linh đường cho cô để mọi người phúng viếng.
Có thể nói là tổ chức lớn rồi.
Trông là sẽ thấy cha mẹ Vệ Duy rất yêu quý và thương tiếc cô.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật là bi kịch.
Phương Quả nói vài câu với cha mẹ Vệ Duy, khuyên họ nén bi thương, nói xong rồi cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chẳng biết nói gì cho phải.
Xét riêng bản thân, cậu vốn không thân thiết với Vệ Duy, đối với việc đột ngột qua đời của cô cậu cũng lấy làm ngạc nhiên và đáng tiếc, chứ còn đau lòng thì chẳng bao nhiêu, dù sao cũng chỉ là người xa lạ.
Nhưng điều cậu không ngờ nổi chính là cha mẹ Vệ Duy rất nhiệt tình với cậu. Tuy trên gương mặt không giấu nổi sự buồn đau, song lại dịu đi mỗi khi trông thấy cậu. Họ quan sát cậu ra chiều hài lòng.
Điều này không khỏi làm Phương Quả thấy khó chịu.
May thay cha mẹ Vệ Duy chỉ để mắt trong chốc lát, bởi không lâu sau quan tài sẽ được đưa đi mai táng. Mấy người đàn ông khỏe mạnh bắt đầu khiêng áo quan lên núi, có vài cụ già trong bản cũng đi theo với cha mẹ Vệ Duy.
Phương Quả còn đang do dự bỗng bị gọi tên. Ngay khi cậu vừa ngẩng đầu thì tất cả người khiêng quan tài và các cụ già đồng loạt ngoái lại xem cậu.
Gương mặt họ hoàn toàn vô cảm giống như tượng đá, hết thảy đăm đăm nhìn cậu.
Phương Quả hoảng hồn, không dám nhúc nhích.
Mãi một lúc sau, cha mẹ Vệ Duy có bảo đôi câu, họ mới xoay người tiếp tục lên núi.
Cơ thể cứng đờ của Phương Quả lúc này mới thả lỏng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Chẳng biết vì sao cậu cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cậu tự động viên mình, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, chỉ cần lên núi về là cậu sẽ đi ngay lập tức, vĩnh viễn không quay trở lại nơi này.
Vào lúc hạ quan, bầu trời đột nhiên trở nên âm u, mây đen tụ về một chỗ, có một đàn chim bất ngờ từ rừng bay ra, không gian tối sầm che mờ vạn vật.
Phương Quả nhìn sắc trời, lén lấy di động ra xem, phát hiện chỉ còn một vạch pin, mất hết tín hiệu, thời gian là 14:14.
Những con số trùng hợp luôn khiến người ta nảy sinh bất an, hơn nữa, hai giờ trưa chính là thời điểm ánh nắng chói chang nhất. Người chết trẻ oán khí rất nặng không nên đại táng, huyệt mộ và thời gian hạ táng đều phải mời thầy phong thủy xem, thậm chí, ngay cả việc chọn quan tài cũng có quy định về giờ sinh và tuổi của người chết.
Chính ngọ hai giờ chính là thời điểm hạ táng tốt nhất, có thể hóa giải oán khí của người chết yểu, không đến mức bị thi biến*.
*Thi biến: là những câu chuyện có từ lâu đời của Trung Quốc được ghi chép lại, đó là xác chết bị tác động bên ngoài làm sống lại, thành một xác chết biết di chuyển còn gọi cương thi.
“Hạ huyệt.”
Thầy phong thủy đứng đằng trước hô lớn một câu, mấy tay cao lớn lập tức hạ quan tài xuống, dựng thẳng bỏ vào huyệt.
Nghe nói huyệt hạ táng của Vệ Duy là nơi phong thủy bảo địa, có rất nhiều thế đất đẹp như huyệt chuồn chuồn lướt nước, huyệt vẽ rồng thêm mắt đều phải chôn dựng đứng. Như vậy mới giúp gia tộc thịnh vượng, thăng quan tiến chức, thiên thu vạn đại.
Kiểu an táng này được gọi là pháp táng.
Sau khi quan tài hạ xuống và phủ đất lên, thầy phong thủy loay hoay trước huyệt một hồi, giống như đang làm trận pháp gì đó, đoạn tạt máu chó, rồi rải vôi trắng, sau cùng cúng bái hành lễ.
Xong xuôi mới rời đi.
Phương Quả xem không hiểu trận pháp này là gì nhưng bản năng cảm thấy rất không thoải mái. Tuy rằng không hiểu chuyện âm dương, song cậu lờ mờ nhận ra việc tạt máu chó với rải vôi bên ngoài huyệt mộ chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hình như là để… trấn tà.
Phương Quả đi sau, quan sát mấy cụ râu tóc bạc trắng đang nói chuyện với thầy phong thủy phía trước, thỉnh thoảng họ sẽ ngoái lại nhìn cậu… không, là trông về huyệt mộ đằng sau lưng cậu mới đúng.
Cậu nhìn về phía cha mẹ Vệ Duy, phát hiện vẻ mặt cả hai hiện giờ rất bình thản, không thấy đau thương tẹo nào.
Phương Quả có phần ngạc nhiên, rõ ràng lúc trước hai bác đau buồn tột độ, khiến bản thân cậu cũng thấy nhói lòng cơ mà, sao vừa mới chôn cất xong đã chẳng còn một mảy may đau xót?
Quá kỳ lạ.
Phương Quả khẽ lắc đầu, không có ý định tìm hiểu thêm.
Cậu từ chối khéo lời mời nhiệt tình của cha mẹ Vệ Duy, không về nhà họ nghỉ ngơi mà quay về từ đường. Chỉ nốt đêm nay, ngày mai xe đến là cậu lập tức rời khỏi nơi này. Tiện thể sẽ hỏi lớp trưởng cớ sao đã hẹn cùng đi, vậy mà cuối cùng chỉ có mình cậu.
Thật là quá đáng.
Tối đó, Phương Quả nặng nề rơi vào giấc ngủ, đoạn lại mơ màng nghe thấy âm thanh rộn ràng từ xa vẳng lại.
Tiếng kèn ò e, chiêng trống tùng xoèng, đang thổi khúc ca hoan hỉ.
Hỷ khúc bái đường, bài hát mỗi khi đón dâu thời xưa, vui vẻ náo nhiệt.
Nhạc thổi vừa đến bên cửa bèn ngưng, Phương Quả cảm thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, tiếp theo cậu bị nâng dậy mà không thể nào phản kháng. Có người bôi bôi vẽ vẽ lên mặt cậu, còn thay cho cậu một bộ quần áo khác.
Phương Quả muốn mở mắt ra nhưng hai con mắt như bị dán keo, có dùng hết sức bình sinh cũng chẳng mở nổi. Sau đó cậu bị dìu vào một nơi kín bưng nhỏ hẹp, rực đỏ màu của hỷ sự.
Tân nương lên kiệu~~~
Khởi kiệu~~~
Phương Quả cảm thấy cơ thể mình lắc lư lắc lư, trống chiêng kèn thổi báo hỷ ồn ã vang lên. Cậu vẫn không mở nổi mắt, đầu óc mơ mơ màng màng, như thể một người nửa mê nửa tỉnh đứng bên bàng quan xem kịch.
Tuyệt nhiên không biết những thứ đang nhìn là thật hay giả.
Qua hồi lâu, tiếng nhạc ngừng lại, cơ thể cũng thôi lắc lư, Phương Quả lại được dìu đi, quanh co vòng vèo, sau thì dừng lại, đoạn nghe tiếng hô từ người đang đỡ mình…
“Nhất bái thiên địa.”
…
“Đưa vào động phòng.”
…
Tới khi chạm lưng xuống giường, Phương Quả chìm vào giấc ngủ không chút chần chừ, hồn nhiên chẳng hề biết rằng lúc này cậu là cô dâu mới gả, sắp phải động phòng.
Đợi chú rể tới lập tức động phòng.
Danh sách chương