Có ai đó tắt đèn, cả toa xe bỗng tối om. Lục Lục nằm trên giường mở to mắt nhìn bóng tối. Con tàu nhưng đang đứng tại chỗ không ngớt rung lắc "xọc xạch... xọc xạch..." đồng thời với tiếng hô của Khúc Thiêm Trúc "một hai một, một hai một..."
Thì ra Tiểu Quân là bạn gái cũ của Chu Xung! Lục Lục bỗng hiểu rõ tất cả.
Cô không phải người nổi tiếng, người quan tâm đến blog của cô phần lớn là các bạn học trước đây, các đồng nghiệp cũ, và một vài người bạn. Năm ngoái, cô bỗng có thêm một fan, là Hồ Tiểu Quân.
Lục Lục nhớ lại, hồi đó cô và Chu Xung mới quen nhau thông qua "Lưới tình". Hồ Tiểu Quân biết Lục Lục là bạn gái của Chu Xung, nhưng cô thì không biết Tiểu Quân là ai. Nói cách khác, Lục Lục ở vùng sáng còn Tiểu Quân ẩn nấp trong bóng tối. Tiểu Quân ẩn mình ở một góc máy tính, ngày đêm lẳng lặng quan sát từng câu chữ, từng biến động của Lục Lục trên blog...
Trong số người quan tâm đến blog của ta, rất có thể có người yêu cũ và cả kẻ thù hiện nay nữa.
Lục Lục còn nhớ lần đầu cô và Tiểu Quân gặp nhau, do Tiểu Quân chủ động đề xuất. Hôm đó cả hai đi mua sắm, hình như tâm tư của Tiểu Quân không để ở áo quần, cô ta chỉ lặng lẽ quan sát Lục Lục. Bây giờ nhớ lại ánh mắt của Tiểu Quân, Lục Lục nhận ra đúng là rất kỳ lạ. Lục Lục hỏi: "Cậu họ Hồ thật à?" Tiểu Quân đáp: "Đúng, họ này rất hiếm." Lục Lục còn nhớ lại lần cô và Chu Xung cãi nhau, cô đã rủ Hồ Tiểu Quân đi uống cà phê và mua sắm, lúc chia tay Lục Lục mời cô ta đến nhà chơi thì cô ta nói đùa: "Không! Nghe nói Chu Xung rất đẹp trai, tớ sợ mình sẽ yêu anh ấy mất!"
Lục Lục lại nhớ đến cái lần cô nói với Chu Xung rằng Tiểu Quân sắp cưới, thì Chu Xung nín lặng rất lâu...
Lục Lục không hiểu nổi tại sao Tiểu Quân phải che giấu thân phận để làm quen với cô? Tại sao Chu Xung không bao giờ nhắc đến Tiểu Quân? Hay anh và cô ta vẫn yêu nhau? Nếu thế, tại sao anh lại gắn bó với cô và tại sao Tiểu Quân lại phải kết hôn với người khác? Dù là nguyên nhân gì, thì Lục Lục vẫn là người bị qua mặt. Cô bỗng cảm thấy con người Hồ Tiểu Quân và cả Chu Xung đều rất thâm hiểm.
Tiểu Quân và Trường Thành sẽ cưới vào ngày 15 tháng 1, gần một tháng nữa thì đến ngày cưới, thế mà cả hai lại mất tích! Tạm gạt bỏ mọi thứ liên quan đến tình yêu, cô cảm thấy thế giới này sắp có loạn, tựa như một tấm thảm đang bắt đầu mục nát ở một góc, và sẽ dần dần lan ra phần còn lại. Tại sao nó lại mục nát? Tại vì nó che đậy bên dưới mình những con vật lúc nhúc bẩn thỉu mà mọi người không biết, vì không ai lật lên để nhìn; còn Lục Lục và Chu Xung thì đang ngồi ở một góc gần đó – rất gần.
Tàu hỏa về ga muộn hơn một giờ, nhưng cuối cùng cũng cập bến. Lục Lục xuống tàu, thành phố đã lên đèn sáng trưng. Lần đầu tiên cô có cảm giác thủ đô thật ấm áp thân thiết. Lục Lục không có hành lý gì, nên nhân viên soát vé ngỡ cô đi đón người nhà.
Vừa ra khỏi ga thì nhìn thấy Chu Xung trong đám đông. Mới sau hai ngày, trông anh dường như gầy đi đáng kể. Anh bước lại ôm choàng Lục Lục, nói: "Em gầy đi đấy!"
"Anh gầy đi thì có!"
"Anh dẫn em đi ăn cơm Pháp."
"Được! Em đang đói meo đây."
"Em không mang theo chứng minh thư à?"
"Không."
"Mà khách sạn vẫn cho ở?"
"Em phải giải thích một hồi họ mới đồng ý."
Cả hai vừa nói chuyện vừa lên tắc-xi. Lục Lục không chủ động hỏi về Hồ Tiểu Quân, cô chờ Chu Xung tự nói.
Chỉ lát sau họ vào một hiệu ăn Pháp ở gần khu chung cư, ngồi vào bàn và gọi các món ốc, gan ngỗng, tôm hùm... đều là những món Lục Lục rất thích.
Rồi Chu Xung cũng nói đến Hồ Tiểu Quân.
Hồi trước Tiểu Quân là một fan hâm mộ của Chu Xung, mọi người thường gọi cô là "Quả mi-ni". Chu Xung hay hát ở phòng trà "Khai Hoa", Tiểu Quân là khách thường xuyên ở đó.
Một buổi tối mùa hạ, sau khi Chu Xung biểu diễn xong, lưng khoác ghi-ta đang đứng ven đường chờ tắc-xi thì Hồ Tiểu Quân đi xe máy đến đỗ trước mặt anh, nói: "Em sẽ đưa anh về!"
Chu Xung hơi ngạc nhiên.
"Em là fan rất trung thành của anh."
"Thảo nào anh trông hơi quen quen." Anh nhìn chiếc xe máy của Tiểu Quân, nói: "Xe này chở được hai người không?"
"Được chứ!"
Chu Xung ngồi lên. Chiếc xe máy lao vọt đi, anh suýt ngã. Tiểu Quân nói: "Ôm chặt lấy em!" Chu Xung ôm eo cô. Trông Tiểu Quân nhỏ thó, nhưng ôm cô mới thấy người rất đầy đặn. Gió nhẹ đưa hương tóc Tiểu Quân khiến Chu Xung ngay ngất, anh thầm nghĩ: đêm nay là một đêm tuyệt đẹp.
Tiểu Quân vừa lái xe máy vừa hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?" Cô nói "chúng ta đi đâu" chứ không phải "em phải đi đường nào".
Chu Xung nhận ra ngụ ý, anh đáp: "Đi chợ đêm."
"Được!"
Họ đến một khu chợ đêm, ngồi ăn thịt nướng và uống bia. Chu Xung không ngờ cả hai nói chuyện rất hợp nhau, vỏ lon bia vứt xuống đất càng lúc càng nhiều, dường như sắp ngập cả mắt cá chân họ. Một bà già đứng xa xa đang chờ họ đứng lên ra về.
Chu Xung hơi chuếnh choáng, đầu nặng, chân chơi vơi, hỏi: "Em đi đâu?"
"Về nhà. Anh thì sao?"
"Em đi đâu anh cũng đi đó."
"Anh không sợ cha em ra tay à?"
"Chỉ cần nhà em không nuôi chó dữ, ngoài ra anh không sợ gì hết."
"Nhưng em sợ."
"Sợ anh à?"
"Sợ bạn gái của anh."
"Anh không có bạn gái."
Tiểu Quân cười: "Thế thì em yên tâm rồi. Anh hơi say đấy. Nào, ta về nhà em."
Chu Xung mơ hồ cảm thấy đêm nay sẽ rất tuyệt vời.
Chiếc xe máy nhỏ chở Hồ Tiểu Quân và Chu Xung đến một khu chung cư cao cấp. Thực ra nhà Tiểu Quân chỉ có một mình cô, cha mẹ Tiểu Quân đã sang Canada thăm con gái lớn, vài tháng nữa mới về nước. Điều mà Chu Xung không ngờ, là Tiểu Quân không hề tùy tiện, dễ dãi: Chu Xung thì quá khao khát, chỉ mong vào cuộc ngay nhưng bị Hồ Tiểu Quân nghiêm túc từ chối. Cô nấu canh táo tàu và bột sắn dây cho anh uống để giã rượu, sau đó thu dọn giường cho Chu Xung. Cô cười nói: "Em xin nhắc thần tượng điều này: anh sẽ được ngủ trên giường của em. Chúc ngủ ngon." Rồi cô đi sang phòng khác.
Có lẽ từ giây phút đó Chu Xung đã yêu Hồ Tiểu Quân, yêu mê mệt.
Lục Lục hỏi: "Hai người lên giường với nhau khi nào?"
Chu Xung: "Khoảng bốn tháng sau."
Họ yêu nhau vô cùng say đắm. Chu Xung thường ngồi ở ban công hát cho Tiểu Quân nghe. Tiểu Quân nói đó là những ngày hạnh phúc nhất đời mình. Không micrô, không thiết bị tăng âm, chỉ nghe người yêu hát cùng tiếng đàn ghi-ta gỗ mới xúc động làm sao...
Lục Lục đã hiểu ra tại sao Chu Xung luôn thích ngồi ban công để luyện giọng. Cô thấy chua chát. Cô tự nhắc mình: đó là câu chuyện tình yêu quá đẹp nhưng đã chết yểu, không có người thứ ba chen vào...
Tiểu Quân có rất nhiều bạn trên mạng, phần lớn là nữ. Trong đó có một bạn nam với nét mặt như của người miền đông bắc, anh viết văn kiếm sống, Tiểu Quân thường đọc văn anh trên mạng. Cô là một cô gái đơn thuần, rất hay tin vào những thứ mà Chu Xung không tin. Có lần cô hào hứng nói với Chu Xung: "A đã trả lời em trên blog của anh ấy." A là tên nhà văn đó.
Chu Xung rất ghét blog, anh cho rằng đó là "cái ống nhổ" của một đám người, còn Tiểu Quân thì mê blog. Anh cũng không mấy để tâm, miễn là Tiểu Quân thấy thích là được. Nửa năm sau Tiểu Quân không nhắc đến anh nhà văn đó nữa, Chu Xung thậm chí đã quên béng anh ta.
Một hôm Tiểu Quân đến nhà Chu Xung, tâm trạng hình như bất ổn, Chu Xung hỏi tại sao, Tiểu Quân nói cô đang "đến tháng" nên người mệt mỏi... Chu Xung ngồi ở ban công hát cho Tiểu Quân nghe ca khúc mới sáng tác, nhưng ánh mắt cô cứ thẫn thờ nhìn về một miền xa vắng... Rất muộn, Chu Xung tiễn cô về nhà. Lúc chia tay, Tiểu Quân thường hôn anh, lần này cũng thế, sau đó cô cúi đầu quay bước.
Chu Xung trở về phòng, cảm thấy không yên tâm bèn gọi điện cho Tiểu Quân. Nhưng chuông di động của cô đang đổ chuông trong nhà anh. Cô để quên di động ở đi-văng. Anh cầm lên xem, trong đó có một cuộc gọi nhỡ, là anh vừa gọi. Anh đang định gọi đến nhà Tiểu Quân thì tín hiệu tin nhắn vang lên; Chu Xung nghĩ chắc là Tiểu Quân để quên di động, nhắn để hỏi anh. Anh bèn mở xem, nhưng đó là do một người tên là Mao Mao gửi đến: "Cưng ạ, gần đây anh vẫn ở Nga."
Chu Xung nghĩ chắc họ gửi nhầm địa chỉ. Nhưng không phải thế, vì máy của Tiểu Quân có lưu tên người này. Anh bèn đọc các tin nhắn khác. Chân tay anh dần lạnh buốt. Qua các tin nhắn của hai người trao đổi với nhau, Chu Xung biết Mao Mao chính là nhà văn A; cách đây hơn một tháng anh ta đến Bắc Kinh, hôm đó Tiểu Quân đi thăm anh ta; ngay lần đầu gặp mặt, cả hai đã quan hệ với nhau ở khách sạn. Và... Tiểu Quân có thai!
Chu Xung bước ra ban công, nơi anh vẫn ngồi hát cho Tiểu Quân nghe, đôi mắt trào lệ.
Cảm giác Chu Xung lúc ấy chẳng khác gì hồi nhỏ được mẹ mua cho chiếc kẹo ngon, nhưng lại bị con chó tha đi mất mà chẳng biết làm gì để lấy lại. Lòng anh đầy băn khoăn, điều băn khoăn nhất là tại sao sau bốn tháng trời Tiểu Quân mới chiều anh, còn với gã A kia, Tiểu Quân có thể lần đầu gặp mặt đã lập tức ngủ cùng? Gã có những thủ đoạn gì, có sức hút gì? Hơn một giờ sau Tiểu Quân gọi điện đến, cuống lên hỏi: "Anh ơi có phải em quên di động ở nhà anh không?"
"Đúng!"
"Sao anh không gọi cho em biết?"
"Anh rất xin lỗi."
"Anh... sao thế?"
"Anh đã đọc tin nhắn của em."
Tiểu Quân bỗng nín lặng. Chu Xung cũng không nói gì nữa. Cả hai đều ngừng lại chờ đối phương cất lời.
Câu nói vừa rồi của Chu Xung đã đẩy tình yêu của họ đến bên bờ vực thẳm, lúc này dường như cả hai đang nghĩ rất nhanh xem ai sẽ là người nhảy xuống trước.
Sau một hồi rất lâu, Hồ Tiểu Quân nói: "Chu Xung, chúng ta chia tay vậy. Em xin lỗi anh."
Giọng Chu Xung hơi nghẹn ngào: "Chúng ta đến với nhau... cả thảy được bao lâu nhỉ?"
"16 tháng."
"Ta quen nhau vào mùa xuân."
"Hình như thế."
"Anh sẽ... đưa em đi viện giải quyết cái thai?"
"Không cần. Cảm ơn anh. Em tự thu xếp được."
"Còn cái máy di động..."
"Phiền anh gửi chuyển phát nhanh cho em."
"Được."
"Anh đi ngủ đi."
"Được."
"Chúc ngủ ngon."
"Ừ."
Hồ Tiểu Quân đặt điện thoại xuống.
Chu Xung lại bước ra ban công ngồi xuống chỗ cũ. Cứ thế, anh ngồi suốt một đêm ròng.
Trời vừa hé sáng Chu Xung trở vào thư phòng mở máy tính tra cứu các thông tin về gã nhà văn kia. Anh tìm thấy blog của gã với tấm ảnh một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, hơi béo, chỉ có thể nói trông anh ta không khó chịu. Chu Xung nhìn tấm ảnh ấy, cười khẩy, rồi tắt trang đó đi.
Sau khi gửi trả Tiểu Quân chiếc di động, anh gọi mấy người bạn đến, cho họ xem ảnh của gã A, rồi bảo: "Các cậu giúp tôi xử lý thằng này một trận đi!"
Họ nói: "Anh nên nguôi giận thì hơn."
"Nó chửi tôi."
"Chưa cần nóng thế."
"Nó quỵt nợ tôi."
"Vẫn chưa đến nỗi..."
"Nó... ngủ với bạn gái của tôi."
"Thế thì phải xử lý."
Hôm đó hai "chiến hữu" khởi hành đi đông bắc. Chu Xung tiễn họ ra ga tàu. Một người hỏi: "Anh không đi à?"
"Tôi không muốn nhìn mặt nó."
"Anh có yêu cầu gì không?"
"Vặt sạch lông của nó."
Hai người nọ chớp mắt, không nói gì nữa, lên tàu.
Hai ngày sau họ trở về Bắc Kinh. Chu Xung đọc blog của gã kia, gã nói mình bị đâm, than thở rằng bị đồng nghiệp đố kỵ vì viết bài phanh phui bọn xấu nên gã bị trả thù, suýt nữa bị đẩy đến vấn đề chính trị. Gã đã nhờ phía cảnh sát truy tìm hung thủ để giải oan cho gã. Chu Xung bật cười. Hai chiến hữu kia có dùng dao nhưng không đâm, mà là cạo sạch lông!
Nửa tháng trôi qua, vết thương lòng của Chu Xung cũng dần bình phục. Anh lại nhớ Hồ Tiểu Quân da diết, anh thường ngồi ở ban công đàn hát, trước mặt là một cái ghế bỏ trống. Đó cũng là thời kỳ anh sáng tác được nhiều nhất, các ca khúc đều liên quan đến tình yêu và sự phản bội. Về sau, không thể chịu nổi sự giày vò nữa, anh chủ động gọi điện cho Hồ Tiểu Quân: "Tiểu Quân, anh nhớ em." Tiểu Quân thở dài: "Hai chúng ta tựa như một cái gương đã vỡ mất rồi."
"Nếu em trở lại với anh, anh sẽ quên đi tất cả."
"Nhưng em không thể quên."
"Chúng ta gắng sức, thì sẽ vượt qua được."
"Không. Em đã không yêu anh nữa."
Nói rồi Tiểu Quân dập máy.
Kể từ hôm đó Tiểu Quân không nghe điện thoại của Chu Xung nữa. Chu Xung cũng không đi hát, tối nào cũng ngồi dưới nhà Tiểu Quân chờ gặp cô. Tiểu Quân biết anh ở ngoài đó nhưng nhất định không xuống. Xem ra ý cô đã quyết. Chu Xung ngồi bên luống hoa đến gần nửa đêm mới lủi thủi ra về, và tối hôm sau lại đến...
Cha mẹ Tiểu Quân rất mến Chu Xung, họ biết hai người đã chia tay nhau nhưng không rõ nguyên nhân. Họ khuyên nhủ Tiểu Quân nhưng cô không nghe. Họ chỉ biết thở dài mỗi khi nhìn thấy Chu Xung ở dưới nhà.
Bấy giờ là cuối mùa hè, Chu Xung đã chờ Tiểu Quân hơn hai mươi ngày cho đến đầu mùa thu. Cuối cùng anh bỏ cuộc.
Ít lâu sau anh được cha mẹ Tiểu Quân cho biết, thông qua trang web "Lưới tình" cô đã quen và yêu chàng thanh niên tên là Trường Thành.
Kể đến đây Chu Xung bỗng nói: "Lục Lục, anh muốn đi tìm cô ấy."
Lục Lục chỉ im lặng nhìn anh.
Chu Xung nói: "Cứ tin anh, anh và Tiểu Quân đã không còn tình yêu nữa, anh chỉ coi cô ấy như đứa em gái, cô ấy đang gặp nguy hiểm và cần đến anh." Lục Lục cúi đầu, cầm cái thìa khuấy bát canh.
Chu Xung lại nói: "Hiện giờ công ty của Trường Thành và nhà trẻ đều đang tìm họ, cha mẹ Tiểu Quân đang lo sốt vó, nếu không họ đã chẳng gọi điện cho anh. Hôm qua công an đã gặp anh để hỏi một số chuyện, họ cũng coi anh như là nghi phạm... Kìa em nói gì đi chứ?"
Lục Lục ngẩng đầu: "Em nói gì?"
Chu Xung: "Anh định đi tìm Tiểu Quân, em có bằng lòng không?"
Lục Lục: "Em đang nghĩ một vấn đề khác."
Chu Xung: "Là gì?"
Lục Lục nhìn ra cửa sổ, hồi lâu sau mới nói: "Có lẽ... lần sau sẽ đến lượt chúng ta cũng nên."
Chu Xung: "Sao em lại nói thế?"
Lục Lục: "Trực giác mách bảo."
Chu Xung: "Anh đoán rằng họ đã bị một thứ gì đó cám dỗ, rồi dần đi vào ngõ cụt. Chúng ta đã cảnh giác rồi nên không thể mắc bẫy, trừ phi bị bắt cóc."
Lục Lục quay trở lại, nhìn Chu Xung nói: "Anh định bắt đầu từ khâu nào?"
Chu Xung: "Làm gì có đầu mối nào? Anh chỉ là một người ca sĩ."
Lục Lục: "Rất có thể Hồ Tiểu Quân và Khúc Thiêm Trúc đều đi đến một nơi, em đoán nơi đó thuộc địa phận Quý Châu. Vừa rồi em đi theo Khúc Thiêm Trúc đến thị trấn nhỏ Đồng Hoảng, nhưng cô ấy lại không tìm thấy gì... có lẽ chúng ta nên báo cảnh sát."
Chu Xung: "Thôi đi! Cảnh sát không thể huy động lực lượng đi xuyên qua mấy tỉnh để truy tìm dấu vết của một kẻ điên."
Lục Lục: "Vậy thì nên làm gì?"
Chu Xung: "Để anh nghĩ thêm đã..."
Lục Lục: "Anh còn nhớ gã thầy bói mù không?"
Chu Xung: "Sao?"
Lục Lục: "Gã từng đưa cho chúng ta một mảnh giấy..."
Chu Xung: "Hiện giờ anh sắp loạn óc đến nơi, em đừng nêu cái chuyện quá hão huyền ấy ra nữa."
Lục Lục: "Rất có thể trong đó chứa đựng một bí mật quan trọng."
Chu Xung: "Anh không tin."
Lục Lục: "Nếu nghĩ thật kỹ các sự việc xảy ra gần đây, ta có thể nhận ra mối liên hệ nào đó. Vài ba lần máy tính của chúng ta xuất hiện tấm ảnh cưới ma; Khúc Thiêm Trúc đã mất tích rồi lại trở về, khi nghe nói đến tấm ảnh cưới ma thì cô ta hóa điên; hiện nay thì Hồ Tiểu Quân và bạn trai mất tích, giống hệt Khúc Thiêm Trúc..."
Chu Xung: "Em còn giữ mảnh giấy đó chứ?"
Lục Lục: "Vẫn để ở nhà. Chúng ta sẽ tìm một người thành thạo giải mã hộ xem sao."
Chu Xung: "Phải, ta nên làm như thế."
Thực ra Lục Lục chỉ có ý nghĩ cầu may. Thế rồi cả cô lẫn Chu Xung đều không ngờ mảnh giấy đó lại có thể cho họ một thông tin bí hiểm, thông tin ấy khiến họ càng kinh hãi và rối trí...
Thì ra Tiểu Quân là bạn gái cũ của Chu Xung! Lục Lục bỗng hiểu rõ tất cả.
Cô không phải người nổi tiếng, người quan tâm đến blog của cô phần lớn là các bạn học trước đây, các đồng nghiệp cũ, và một vài người bạn. Năm ngoái, cô bỗng có thêm một fan, là Hồ Tiểu Quân.
Lục Lục nhớ lại, hồi đó cô và Chu Xung mới quen nhau thông qua "Lưới tình". Hồ Tiểu Quân biết Lục Lục là bạn gái của Chu Xung, nhưng cô thì không biết Tiểu Quân là ai. Nói cách khác, Lục Lục ở vùng sáng còn Tiểu Quân ẩn nấp trong bóng tối. Tiểu Quân ẩn mình ở một góc máy tính, ngày đêm lẳng lặng quan sát từng câu chữ, từng biến động của Lục Lục trên blog...
Trong số người quan tâm đến blog của ta, rất có thể có người yêu cũ và cả kẻ thù hiện nay nữa.
Lục Lục còn nhớ lần đầu cô và Tiểu Quân gặp nhau, do Tiểu Quân chủ động đề xuất. Hôm đó cả hai đi mua sắm, hình như tâm tư của Tiểu Quân không để ở áo quần, cô ta chỉ lặng lẽ quan sát Lục Lục. Bây giờ nhớ lại ánh mắt của Tiểu Quân, Lục Lục nhận ra đúng là rất kỳ lạ. Lục Lục hỏi: "Cậu họ Hồ thật à?" Tiểu Quân đáp: "Đúng, họ này rất hiếm." Lục Lục còn nhớ lại lần cô và Chu Xung cãi nhau, cô đã rủ Hồ Tiểu Quân đi uống cà phê và mua sắm, lúc chia tay Lục Lục mời cô ta đến nhà chơi thì cô ta nói đùa: "Không! Nghe nói Chu Xung rất đẹp trai, tớ sợ mình sẽ yêu anh ấy mất!"
Lục Lục lại nhớ đến cái lần cô nói với Chu Xung rằng Tiểu Quân sắp cưới, thì Chu Xung nín lặng rất lâu...
Lục Lục không hiểu nổi tại sao Tiểu Quân phải che giấu thân phận để làm quen với cô? Tại sao Chu Xung không bao giờ nhắc đến Tiểu Quân? Hay anh và cô ta vẫn yêu nhau? Nếu thế, tại sao anh lại gắn bó với cô và tại sao Tiểu Quân lại phải kết hôn với người khác? Dù là nguyên nhân gì, thì Lục Lục vẫn là người bị qua mặt. Cô bỗng cảm thấy con người Hồ Tiểu Quân và cả Chu Xung đều rất thâm hiểm.
Tiểu Quân và Trường Thành sẽ cưới vào ngày 15 tháng 1, gần một tháng nữa thì đến ngày cưới, thế mà cả hai lại mất tích! Tạm gạt bỏ mọi thứ liên quan đến tình yêu, cô cảm thấy thế giới này sắp có loạn, tựa như một tấm thảm đang bắt đầu mục nát ở một góc, và sẽ dần dần lan ra phần còn lại. Tại sao nó lại mục nát? Tại vì nó che đậy bên dưới mình những con vật lúc nhúc bẩn thỉu mà mọi người không biết, vì không ai lật lên để nhìn; còn Lục Lục và Chu Xung thì đang ngồi ở một góc gần đó – rất gần.
Tàu hỏa về ga muộn hơn một giờ, nhưng cuối cùng cũng cập bến. Lục Lục xuống tàu, thành phố đã lên đèn sáng trưng. Lần đầu tiên cô có cảm giác thủ đô thật ấm áp thân thiết. Lục Lục không có hành lý gì, nên nhân viên soát vé ngỡ cô đi đón người nhà.
Vừa ra khỏi ga thì nhìn thấy Chu Xung trong đám đông. Mới sau hai ngày, trông anh dường như gầy đi đáng kể. Anh bước lại ôm choàng Lục Lục, nói: "Em gầy đi đấy!"
"Anh gầy đi thì có!"
"Anh dẫn em đi ăn cơm Pháp."
"Được! Em đang đói meo đây."
"Em không mang theo chứng minh thư à?"
"Không."
"Mà khách sạn vẫn cho ở?"
"Em phải giải thích một hồi họ mới đồng ý."
Cả hai vừa nói chuyện vừa lên tắc-xi. Lục Lục không chủ động hỏi về Hồ Tiểu Quân, cô chờ Chu Xung tự nói.
Chỉ lát sau họ vào một hiệu ăn Pháp ở gần khu chung cư, ngồi vào bàn và gọi các món ốc, gan ngỗng, tôm hùm... đều là những món Lục Lục rất thích.
Rồi Chu Xung cũng nói đến Hồ Tiểu Quân.
Hồi trước Tiểu Quân là một fan hâm mộ của Chu Xung, mọi người thường gọi cô là "Quả mi-ni". Chu Xung hay hát ở phòng trà "Khai Hoa", Tiểu Quân là khách thường xuyên ở đó.
Một buổi tối mùa hạ, sau khi Chu Xung biểu diễn xong, lưng khoác ghi-ta đang đứng ven đường chờ tắc-xi thì Hồ Tiểu Quân đi xe máy đến đỗ trước mặt anh, nói: "Em sẽ đưa anh về!"
Chu Xung hơi ngạc nhiên.
"Em là fan rất trung thành của anh."
"Thảo nào anh trông hơi quen quen." Anh nhìn chiếc xe máy của Tiểu Quân, nói: "Xe này chở được hai người không?"
"Được chứ!"
Chu Xung ngồi lên. Chiếc xe máy lao vọt đi, anh suýt ngã. Tiểu Quân nói: "Ôm chặt lấy em!" Chu Xung ôm eo cô. Trông Tiểu Quân nhỏ thó, nhưng ôm cô mới thấy người rất đầy đặn. Gió nhẹ đưa hương tóc Tiểu Quân khiến Chu Xung ngay ngất, anh thầm nghĩ: đêm nay là một đêm tuyệt đẹp.
Tiểu Quân vừa lái xe máy vừa hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?" Cô nói "chúng ta đi đâu" chứ không phải "em phải đi đường nào".
Chu Xung nhận ra ngụ ý, anh đáp: "Đi chợ đêm."
"Được!"
Họ đến một khu chợ đêm, ngồi ăn thịt nướng và uống bia. Chu Xung không ngờ cả hai nói chuyện rất hợp nhau, vỏ lon bia vứt xuống đất càng lúc càng nhiều, dường như sắp ngập cả mắt cá chân họ. Một bà già đứng xa xa đang chờ họ đứng lên ra về.
Chu Xung hơi chuếnh choáng, đầu nặng, chân chơi vơi, hỏi: "Em đi đâu?"
"Về nhà. Anh thì sao?"
"Em đi đâu anh cũng đi đó."
"Anh không sợ cha em ra tay à?"
"Chỉ cần nhà em không nuôi chó dữ, ngoài ra anh không sợ gì hết."
"Nhưng em sợ."
"Sợ anh à?"
"Sợ bạn gái của anh."
"Anh không có bạn gái."
Tiểu Quân cười: "Thế thì em yên tâm rồi. Anh hơi say đấy. Nào, ta về nhà em."
Chu Xung mơ hồ cảm thấy đêm nay sẽ rất tuyệt vời.
Chiếc xe máy nhỏ chở Hồ Tiểu Quân và Chu Xung đến một khu chung cư cao cấp. Thực ra nhà Tiểu Quân chỉ có một mình cô, cha mẹ Tiểu Quân đã sang Canada thăm con gái lớn, vài tháng nữa mới về nước. Điều mà Chu Xung không ngờ, là Tiểu Quân không hề tùy tiện, dễ dãi: Chu Xung thì quá khao khát, chỉ mong vào cuộc ngay nhưng bị Hồ Tiểu Quân nghiêm túc từ chối. Cô nấu canh táo tàu và bột sắn dây cho anh uống để giã rượu, sau đó thu dọn giường cho Chu Xung. Cô cười nói: "Em xin nhắc thần tượng điều này: anh sẽ được ngủ trên giường của em. Chúc ngủ ngon." Rồi cô đi sang phòng khác.
Có lẽ từ giây phút đó Chu Xung đã yêu Hồ Tiểu Quân, yêu mê mệt.
Lục Lục hỏi: "Hai người lên giường với nhau khi nào?"
Chu Xung: "Khoảng bốn tháng sau."
Họ yêu nhau vô cùng say đắm. Chu Xung thường ngồi ở ban công hát cho Tiểu Quân nghe. Tiểu Quân nói đó là những ngày hạnh phúc nhất đời mình. Không micrô, không thiết bị tăng âm, chỉ nghe người yêu hát cùng tiếng đàn ghi-ta gỗ mới xúc động làm sao...
Lục Lục đã hiểu ra tại sao Chu Xung luôn thích ngồi ban công để luyện giọng. Cô thấy chua chát. Cô tự nhắc mình: đó là câu chuyện tình yêu quá đẹp nhưng đã chết yểu, không có người thứ ba chen vào...
Tiểu Quân có rất nhiều bạn trên mạng, phần lớn là nữ. Trong đó có một bạn nam với nét mặt như của người miền đông bắc, anh viết văn kiếm sống, Tiểu Quân thường đọc văn anh trên mạng. Cô là một cô gái đơn thuần, rất hay tin vào những thứ mà Chu Xung không tin. Có lần cô hào hứng nói với Chu Xung: "A đã trả lời em trên blog của anh ấy." A là tên nhà văn đó.
Chu Xung rất ghét blog, anh cho rằng đó là "cái ống nhổ" của một đám người, còn Tiểu Quân thì mê blog. Anh cũng không mấy để tâm, miễn là Tiểu Quân thấy thích là được. Nửa năm sau Tiểu Quân không nhắc đến anh nhà văn đó nữa, Chu Xung thậm chí đã quên béng anh ta.
Một hôm Tiểu Quân đến nhà Chu Xung, tâm trạng hình như bất ổn, Chu Xung hỏi tại sao, Tiểu Quân nói cô đang "đến tháng" nên người mệt mỏi... Chu Xung ngồi ở ban công hát cho Tiểu Quân nghe ca khúc mới sáng tác, nhưng ánh mắt cô cứ thẫn thờ nhìn về một miền xa vắng... Rất muộn, Chu Xung tiễn cô về nhà. Lúc chia tay, Tiểu Quân thường hôn anh, lần này cũng thế, sau đó cô cúi đầu quay bước.
Chu Xung trở về phòng, cảm thấy không yên tâm bèn gọi điện cho Tiểu Quân. Nhưng chuông di động của cô đang đổ chuông trong nhà anh. Cô để quên di động ở đi-văng. Anh cầm lên xem, trong đó có một cuộc gọi nhỡ, là anh vừa gọi. Anh đang định gọi đến nhà Tiểu Quân thì tín hiệu tin nhắn vang lên; Chu Xung nghĩ chắc là Tiểu Quân để quên di động, nhắn để hỏi anh. Anh bèn mở xem, nhưng đó là do một người tên là Mao Mao gửi đến: "Cưng ạ, gần đây anh vẫn ở Nga."
Chu Xung nghĩ chắc họ gửi nhầm địa chỉ. Nhưng không phải thế, vì máy của Tiểu Quân có lưu tên người này. Anh bèn đọc các tin nhắn khác. Chân tay anh dần lạnh buốt. Qua các tin nhắn của hai người trao đổi với nhau, Chu Xung biết Mao Mao chính là nhà văn A; cách đây hơn một tháng anh ta đến Bắc Kinh, hôm đó Tiểu Quân đi thăm anh ta; ngay lần đầu gặp mặt, cả hai đã quan hệ với nhau ở khách sạn. Và... Tiểu Quân có thai!
Chu Xung bước ra ban công, nơi anh vẫn ngồi hát cho Tiểu Quân nghe, đôi mắt trào lệ.
Cảm giác Chu Xung lúc ấy chẳng khác gì hồi nhỏ được mẹ mua cho chiếc kẹo ngon, nhưng lại bị con chó tha đi mất mà chẳng biết làm gì để lấy lại. Lòng anh đầy băn khoăn, điều băn khoăn nhất là tại sao sau bốn tháng trời Tiểu Quân mới chiều anh, còn với gã A kia, Tiểu Quân có thể lần đầu gặp mặt đã lập tức ngủ cùng? Gã có những thủ đoạn gì, có sức hút gì? Hơn một giờ sau Tiểu Quân gọi điện đến, cuống lên hỏi: "Anh ơi có phải em quên di động ở nhà anh không?"
"Đúng!"
"Sao anh không gọi cho em biết?"
"Anh rất xin lỗi."
"Anh... sao thế?"
"Anh đã đọc tin nhắn của em."
Tiểu Quân bỗng nín lặng. Chu Xung cũng không nói gì nữa. Cả hai đều ngừng lại chờ đối phương cất lời.
Câu nói vừa rồi của Chu Xung đã đẩy tình yêu của họ đến bên bờ vực thẳm, lúc này dường như cả hai đang nghĩ rất nhanh xem ai sẽ là người nhảy xuống trước.
Sau một hồi rất lâu, Hồ Tiểu Quân nói: "Chu Xung, chúng ta chia tay vậy. Em xin lỗi anh."
Giọng Chu Xung hơi nghẹn ngào: "Chúng ta đến với nhau... cả thảy được bao lâu nhỉ?"
"16 tháng."
"Ta quen nhau vào mùa xuân."
"Hình như thế."
"Anh sẽ... đưa em đi viện giải quyết cái thai?"
"Không cần. Cảm ơn anh. Em tự thu xếp được."
"Còn cái máy di động..."
"Phiền anh gửi chuyển phát nhanh cho em."
"Được."
"Anh đi ngủ đi."
"Được."
"Chúc ngủ ngon."
"Ừ."
Hồ Tiểu Quân đặt điện thoại xuống.
Chu Xung lại bước ra ban công ngồi xuống chỗ cũ. Cứ thế, anh ngồi suốt một đêm ròng.
Trời vừa hé sáng Chu Xung trở vào thư phòng mở máy tính tra cứu các thông tin về gã nhà văn kia. Anh tìm thấy blog của gã với tấm ảnh một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, hơi béo, chỉ có thể nói trông anh ta không khó chịu. Chu Xung nhìn tấm ảnh ấy, cười khẩy, rồi tắt trang đó đi.
Sau khi gửi trả Tiểu Quân chiếc di động, anh gọi mấy người bạn đến, cho họ xem ảnh của gã A, rồi bảo: "Các cậu giúp tôi xử lý thằng này một trận đi!"
Họ nói: "Anh nên nguôi giận thì hơn."
"Nó chửi tôi."
"Chưa cần nóng thế."
"Nó quỵt nợ tôi."
"Vẫn chưa đến nỗi..."
"Nó... ngủ với bạn gái của tôi."
"Thế thì phải xử lý."
Hôm đó hai "chiến hữu" khởi hành đi đông bắc. Chu Xung tiễn họ ra ga tàu. Một người hỏi: "Anh không đi à?"
"Tôi không muốn nhìn mặt nó."
"Anh có yêu cầu gì không?"
"Vặt sạch lông của nó."
Hai người nọ chớp mắt, không nói gì nữa, lên tàu.
Hai ngày sau họ trở về Bắc Kinh. Chu Xung đọc blog của gã kia, gã nói mình bị đâm, than thở rằng bị đồng nghiệp đố kỵ vì viết bài phanh phui bọn xấu nên gã bị trả thù, suýt nữa bị đẩy đến vấn đề chính trị. Gã đã nhờ phía cảnh sát truy tìm hung thủ để giải oan cho gã. Chu Xung bật cười. Hai chiến hữu kia có dùng dao nhưng không đâm, mà là cạo sạch lông!
Nửa tháng trôi qua, vết thương lòng của Chu Xung cũng dần bình phục. Anh lại nhớ Hồ Tiểu Quân da diết, anh thường ngồi ở ban công đàn hát, trước mặt là một cái ghế bỏ trống. Đó cũng là thời kỳ anh sáng tác được nhiều nhất, các ca khúc đều liên quan đến tình yêu và sự phản bội. Về sau, không thể chịu nổi sự giày vò nữa, anh chủ động gọi điện cho Hồ Tiểu Quân: "Tiểu Quân, anh nhớ em." Tiểu Quân thở dài: "Hai chúng ta tựa như một cái gương đã vỡ mất rồi."
"Nếu em trở lại với anh, anh sẽ quên đi tất cả."
"Nhưng em không thể quên."
"Chúng ta gắng sức, thì sẽ vượt qua được."
"Không. Em đã không yêu anh nữa."
Nói rồi Tiểu Quân dập máy.
Kể từ hôm đó Tiểu Quân không nghe điện thoại của Chu Xung nữa. Chu Xung cũng không đi hát, tối nào cũng ngồi dưới nhà Tiểu Quân chờ gặp cô. Tiểu Quân biết anh ở ngoài đó nhưng nhất định không xuống. Xem ra ý cô đã quyết. Chu Xung ngồi bên luống hoa đến gần nửa đêm mới lủi thủi ra về, và tối hôm sau lại đến...
Cha mẹ Tiểu Quân rất mến Chu Xung, họ biết hai người đã chia tay nhau nhưng không rõ nguyên nhân. Họ khuyên nhủ Tiểu Quân nhưng cô không nghe. Họ chỉ biết thở dài mỗi khi nhìn thấy Chu Xung ở dưới nhà.
Bấy giờ là cuối mùa hè, Chu Xung đã chờ Tiểu Quân hơn hai mươi ngày cho đến đầu mùa thu. Cuối cùng anh bỏ cuộc.
Ít lâu sau anh được cha mẹ Tiểu Quân cho biết, thông qua trang web "Lưới tình" cô đã quen và yêu chàng thanh niên tên là Trường Thành.
Kể đến đây Chu Xung bỗng nói: "Lục Lục, anh muốn đi tìm cô ấy."
Lục Lục chỉ im lặng nhìn anh.
Chu Xung nói: "Cứ tin anh, anh và Tiểu Quân đã không còn tình yêu nữa, anh chỉ coi cô ấy như đứa em gái, cô ấy đang gặp nguy hiểm và cần đến anh." Lục Lục cúi đầu, cầm cái thìa khuấy bát canh.
Chu Xung lại nói: "Hiện giờ công ty của Trường Thành và nhà trẻ đều đang tìm họ, cha mẹ Tiểu Quân đang lo sốt vó, nếu không họ đã chẳng gọi điện cho anh. Hôm qua công an đã gặp anh để hỏi một số chuyện, họ cũng coi anh như là nghi phạm... Kìa em nói gì đi chứ?"
Lục Lục ngẩng đầu: "Em nói gì?"
Chu Xung: "Anh định đi tìm Tiểu Quân, em có bằng lòng không?"
Lục Lục: "Em đang nghĩ một vấn đề khác."
Chu Xung: "Là gì?"
Lục Lục nhìn ra cửa sổ, hồi lâu sau mới nói: "Có lẽ... lần sau sẽ đến lượt chúng ta cũng nên."
Chu Xung: "Sao em lại nói thế?"
Lục Lục: "Trực giác mách bảo."
Chu Xung: "Anh đoán rằng họ đã bị một thứ gì đó cám dỗ, rồi dần đi vào ngõ cụt. Chúng ta đã cảnh giác rồi nên không thể mắc bẫy, trừ phi bị bắt cóc."
Lục Lục quay trở lại, nhìn Chu Xung nói: "Anh định bắt đầu từ khâu nào?"
Chu Xung: "Làm gì có đầu mối nào? Anh chỉ là một người ca sĩ."
Lục Lục: "Rất có thể Hồ Tiểu Quân và Khúc Thiêm Trúc đều đi đến một nơi, em đoán nơi đó thuộc địa phận Quý Châu. Vừa rồi em đi theo Khúc Thiêm Trúc đến thị trấn nhỏ Đồng Hoảng, nhưng cô ấy lại không tìm thấy gì... có lẽ chúng ta nên báo cảnh sát."
Chu Xung: "Thôi đi! Cảnh sát không thể huy động lực lượng đi xuyên qua mấy tỉnh để truy tìm dấu vết của một kẻ điên."
Lục Lục: "Vậy thì nên làm gì?"
Chu Xung: "Để anh nghĩ thêm đã..."
Lục Lục: "Anh còn nhớ gã thầy bói mù không?"
Chu Xung: "Sao?"
Lục Lục: "Gã từng đưa cho chúng ta một mảnh giấy..."
Chu Xung: "Hiện giờ anh sắp loạn óc đến nơi, em đừng nêu cái chuyện quá hão huyền ấy ra nữa."
Lục Lục: "Rất có thể trong đó chứa đựng một bí mật quan trọng."
Chu Xung: "Anh không tin."
Lục Lục: "Nếu nghĩ thật kỹ các sự việc xảy ra gần đây, ta có thể nhận ra mối liên hệ nào đó. Vài ba lần máy tính của chúng ta xuất hiện tấm ảnh cưới ma; Khúc Thiêm Trúc đã mất tích rồi lại trở về, khi nghe nói đến tấm ảnh cưới ma thì cô ta hóa điên; hiện nay thì Hồ Tiểu Quân và bạn trai mất tích, giống hệt Khúc Thiêm Trúc..."
Chu Xung: "Em còn giữ mảnh giấy đó chứ?"
Lục Lục: "Vẫn để ở nhà. Chúng ta sẽ tìm một người thành thạo giải mã hộ xem sao."
Chu Xung: "Phải, ta nên làm như thế."
Thực ra Lục Lục chỉ có ý nghĩ cầu may. Thế rồi cả cô lẫn Chu Xung đều không ngờ mảnh giấy đó lại có thể cho họ một thông tin bí hiểm, thông tin ấy khiến họ càng kinh hãi và rối trí...
Danh sách chương