Chương 371:

 

“Được!”

 

Ôn Nhiên không có ý kiến.

 

Buổi trưa, mười một giờ bốn mươi phút, Mặc Tu Trần mới đến nhà máy.

 

Ôn Nhiên đã bàn bạc xong chuyện bồi thường với hai nhà họ Trần và Vương, cô đang chờ đến ba giờ chiều cảnh sát tuyên bố nguyên nhân của tai nạn.

 

“Nhiên Nhiên, em cực khổ Theo ý kiến của Mặc Tu Trần, anh không muốn Ôn Nhiên xử lý mấy chuyện này.

 

Có thể là Ôn Nhiên cảm thấy nếu cô đã cam kết thì phải có trách nhiệm ra mặt, mà không phải chờ Đàm Mục xử lý tốt tất cả mọi chuyện rồi mới làm dáng, bộc lộ quan điểm của mình ở trước mặt truyền thông.

 

Hôm đó Đàm Mục còn bị thương, đến bây giờ vẫn còn được tính là bệnh nhân đáy.

 

*So với anh phải đi công trường hóng gió trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, em ở trong phòng làm việc rất ấm áp, không có gì cực khổ, nhà họ Vương và nhà họ Trần cũng không có làm khó em.”

 

Ánh mắt Ôn Nhiên lộ vẻ tươi cười, cô nhìn Mặc Tu Trần đầy chăm chú.

 

“Chúng ta đi ăn trưa đã, ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải cùng anh gặp gỡ mấy nhà báo kia nữa đó.”

 

“Em sang phòng bên cạnh gọi anh trai em.”

 

Ôn Nhiên cười, xoay người muốn rời đi.

 

“Nhiên Nhiên, anh em đi đứng không tiện, chờ qua một thời gian nữa đi, đến lúc đó anh ấy hoàn toàn bình phục, anh sẽ mở tiệc ăn mừng luôn.”

 

Mặc Tu Trần vươn tay siết cổ tay Ôn Nhiên, kéo cô vào trong lòng.

 

Thật ra anh chỉ muốn cùng nhau ăn cơm một mình với Ôn Nhiên mà thôi.

 

Ôn Nhiên biết suy nghĩ của anh, liếc mắt khinh bỉ, cong cong cái miệng nhỏ nhắn: “Cho dù không gọi anh ấy đi cùng thì em cũng phải báo với anh ấy một tiếng chứ, anh chờ em một lát, em sẽ sớm trở lại.”

 

“Vậy em hôn anh một cái đã.”

 

Đang lúc không có ai, Mặc Tu Trần không nhân cơ hội đòi tí phúc lợi thì thật xin lỗi bản thân mệt nhọc chạy xe một đường đến đón Ôn Nhiên.

 

“Em với không tới nha.”

 

Ôn Nhiên nhìn anh cười hì hì, Mặc Tu Trần cao hơn cô cả một cái đầu, néu không nhón chân thì cô thật sự không thẻ hôn anh được.

 

Khóe miệng Mặc Tu Trần khẽ nhếch thành một nụ cười tà ác, chuyện này không thành vấn đề, cơ thể cao lớn của anh hơi cong, cúi đầu xuống, dâng khuôn mặt đẹp trai của mình tới bên miệng Ôn Nhiên chờ đợi nụ hôn của cô.

 

Ôn Nhiên cười khẽ, trên gò má anh tuần của anh “chụt”

 

một tiếng, không đợi Mặc Tu Trần bắt lại liền chạy trồn, cô đứng cách anh hai bước mới nhẹ nhàng n Anh nghỉ ngơi một lát đi, em báo với anh em một tiếng rồi quay lại liên.”

 

Cũng không chờ Mặc Tu Trần đồng ý, cô đã chạy ra khỏi phòng làm việc, sang phòng bên cạnh tìm Ôn Cẩm.

 

Bữa trưa, Mặc Tu Trân và Ôn Nhiên ăn đô Tây.

 

Trong phòng ăn lãng mạn kiểu Pháp, lại có tiếng đàn bầu bạn, bầu không khí vô cùng ấm áp ngọt ngào.

 

Mặc Tu Trần vô cùng quan tâm chu đáo phục vụ, điều khiến Ôn Nhiên vui mừng ngoài ý muốn chính là anh đi về vội vàng như thế vẫn còn mua quà cho cô, hôm qua cô không để ý, Mặc Tu Trần cũng không nói cho cô biết.

 

Cho đến lúc ăn cơm trưa, anh mới lấy ra, là một sợi dây chuyền kim cương cực kỳ tinh xảo.

 

“Nhiên Nhiên, em thích không?”

 

Mặc Tu Trần cong eo, hai tay đặt lên bả vai Ôn Nhiên, ánh sáng lấp lánh từ kim cương phản chiếu vào đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh, ngay cả nụ cười xinh đẹp của cô cũng in vào trong mắt anh.

 

Ôn Nhiên vui vẻ gật đầu: “Thích ạ.”

 

Chỉ cần là quà của anh, cô đều thích hét.

 

“Nhiên Nhiên, lúc chúng ta kết hôn, anh chưa có mua cho em cái gì, sau này anh sẽ từ từ bồi thường cho em, những người phụ nữ khác có gì thig em cũng có, bọn họ không có em vẫn sẽ có.”

 

Ánh mắt Mặc Tu Trần quét qua cái nhẫn trên tay Ôn Nhiên, lúc ấy anh mua vội vàng, ngay cả chọn nhẫn cũng không thèm làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện