Editor: Đá bào



Beta: Gió



Giản Hàng vốn không cần Tần Mặc Lĩnh gọi cô, chỉ là lúc cô đi đến cửa phòng, phát hiện mình còn mặc đồ ngủ, cảm thấy không thích hợp nên lập tức quay lại, đến phòng thay đồ cầm một chiếc áo khoác khoác lên người.



Vì lấy áo nên chậm mất một chút.



Giản Hàng cài vội mấy chiếc cúc lại, bước ra khỏi phòng.



Tần Mặc Lĩnh đang đứng trước cửa phòng ngủ của anh, chắc là anh đã uống, cổ có hơi đỏ.



“Chờ tôi có chuyện gì?” Anh hỏi.



Giản Hàng kể đơn giản chuyện hôm nay Chung Nghiên Phi đến tìm cô cho anh nghe, còn chưa nghĩ ra nên cảm ơn anh như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn trước: “Cảm ơn anh đã giúp tôi một vấn đề khó nhằn.”



Tần Mặc Lĩnh vẫn nghiêm túc như cũ: “Không cần khách sáo.”



Anh nhớ đến lúc trước, mỗi lần đưa cô về, cô đều đưa cho anh một hộp sữa bò. Bây giờ sống trong biệt thự, cô không có sữa để đưa nữa, nếu cô vẫn còn ở căn hộ bên kia, trong trường hợp như tối nay, cô nhất định sẽ lấy cho anh một hộp sữa để cảm ơn.



Anh nói: “Em ngủ sớm đi.”



Giản Hàng theo phép lịch sự quan tâm hỏi: “Tối nay anh uống rượu hả?”



“Ừ. Uống hơi nhiều.”



“Có muốn tôi giúp anh nấu một chén canh rượu giải rượu hay không?”



Tần Mặc Lĩnh đẩy cửa phòng, vừa nhấc chân lại đặt xuống, xoay người nhìn cô:



“Em biết nấu?”



Canh giải rượu là món sở trường của Giản Hàng. Mỗi lần cô có tiệc xã giao phải uống rượu, đều sẽ nấu một ít cho bản thân, “Tôi biết nấu, anh chờ một chút, tôi đi gửi email rồi ra ngay.”



Email của bên trụ sở chính, không thể chậm trễ.



Giản Hàng mất mười phút xử lý xong email. Cô lưu lại tài liệu, thay một chiếc áo khoác thích hợp để làm việc nhà, buộc tóc lên rồi xuống lầu.



Đi ngang qua phòng Tần Mặc Lĩnh, cửa phòng anh vẫn đóng chặt.



Dưới lầu không có ai, dì Cảnh và mọi người đã đi nghỉ ngơi rồi.



Giản Hàng tìm tạp dề, mặc lên người. 



Phòng bếp là kiểu khép kín, thiết kế kết hợp hai kiểu Trung, Tây, toàn bộ phòng bếp còn rộng rãi hơn cả văn phòng của cô. Chỉ riêng tủ lạnh bốn cửa đã có hai cái, cô tìm một hồi lâu mới tìm được nguyên liệu nấu canh giải rượu.



Phía sau có tiếng bước chân, Giản Hàng quay đầu lại.



Tần Mặc Lĩnh tắm rửa xong vừa xuống lầu. Nghĩ đến việc cô còn ở biệt thự, anh tắm xong cũng không mặc quần áo ở nhà mà thay bằng áo sơ mi đen, cổ áo để mở hai hàng cúc. 



Tóc anh vẫn chưa được sấy khô, những giọt nước rơi xuống, cổ áo màu đen bị ướt vài chỗ, nhìn thấy rất rõ ràng.



Xem ra anh đã uống không ít, khi đến gần, cho dù anh đã tắm qua, nhưng hương sữa tắm trên người vẫn không che được mùi rượu nồng đậm. 



Giản Hàng nói: “Còn chưa xong, phải đợi một lát nữa.”



“Không vội”. Tần Mặc Lĩnh dựa vào bên bếp nhìn cô nấu canh giải rượu. Lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ của cô trong chiếc tạp dề. Trong nhà có nhiều tạp dề như thế, cô lại chọn màu đen, thắt quanh vòng eo trông càng tôn lên dáng vẻ thanh mảnh. 



Cô không đơn giản chỉ là biết nấu canh giải rượu, mà còn rất thành thạo.



Tần Mặc Lĩnh không hiểu sao lại nghĩ đến, liệu có phải ngày trước cô thường xuyên nấu cho người khác hay không. Nhưng chỉ là nghĩ thôi, cũng sẽ không nói ra, cho dù cô từng nấu cho ai, đó cũng là quá khứ trước khi cô kết hôn với anh.



Anh đột nhiên muốn hút điếu thuốc, nhưng bên cạnh lại không có.



Trên bệ bếp thường có kẹo bạc hà, Tần Mặc Lĩnh xé vỏ một kẹo bỏ vào miệng.



Giản Hàng nấu canh giải rượu xong rồi múc ra chén, bưng lên bàn ăn để nguội, “Loại canh giải rượu này là ông nội dạy tôi làm, tôi đã từng thử qua rất nhiều loại, nhưng loại này là hữu dụng nhất.”



“Em thường xuyên nấu ư?” Cuối cùng anh cũng hỏi.



Giản Hàng gật đầu: “Tôi uống rượu hay bị đau dạ dày, mỗi lần có tiệc xã giao đều sẽ nấu một bát để uống.”



Cô cởi tạp dề. “Tôi lên lầu trước đây.”



Buổi sáng cô vốn định cùng anh ăn sáng, ai ngờ anh hỏi có phải cô còn chuyện gì không. Đã từng có kinh nghiệm tương tự, cô không có ý định ở lại phòng ăn đợi anh uống canh giải rượu nữa.



Tần Mặc Lĩnh nhìn cô một cái: “Còn chưa làm xong công việc sao?”



Giản Hàng đặt tạp dề về chỗ cũ, “Xong rồi.”



Đại não của Tần Mặc Lĩnh bị rượu chi phối, nhất thời không nghĩ ra được lý do thích hợp để giữ cô ở lại với mình.



Giản Hàng lên lầu, một mình anh ở phòng ăn uống canh giải rượu.





Ngày hôm sau.



Dì Cảnh chuẩn bị món trứng trà. Nói đến trứng trà, được dì nấu vô cùng tỉ mỉ, từ trứng gà đến nước tương, và cả mấy loại lá trà, tất cả nguyên liệu đều phải được lựa chọn kỹ lưỡng.



Hôm nay Tần Mặc Lĩnh xuống lầu sớm, ngày hôm qua uống nhiều rượu, buổi sáng không có khẩu vị, anh bảo dì Cảnh không cần chiên trứng nữa, ăn chút đồ thanh đạm là được.



Dì Cảnh: “Được, dì đi nấu cháo yến mạch cho cháu.”



Tần Mặc Lĩnh nhìn thấy trứng trà trên bàn bếp, có năm, sáu quả, đang được ngâm với hương liệu.



Dì Cảnh thoáng nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm trứng trà, cười nói: “Dì đã ăn thử một quả, mùi vị được lắm.” Đây là nồi thứ hai, hôm qua có nấu một nồi nhưng không thành công cho lắm, gia vị không nêm nếm chuẩn nên mấy người họ đã chia nhau ăn rồi.



Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Trà còn đủ không dì?”



Dì Cảnh: “Không còn nhiều nữa, chỉ còn đủ để nấu hai lần.”



Tần Mặc Lĩnh gật đầu, trong lòng có tính toán riêng.



Nấu xong cháo yến mạch, Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống bàn ăn. 



Lúc này Giản Hàng đi xuống lầu, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, trên khuỷu tay còn vắt một bộ âu phục màu xám của nữ, tay còn lại đang cầm laptop, túi xách được treo trên cổ tay.



“Chào buổi sáng.” Cô nói với anh.



Giản Hàng đặt túi và áo lên sô pha, đi đến phòng ăn ăn sáng. Bữa sáng trên bàn ăn rất phong phú, món kiểu Trung hay Tây đều có đủ.



Dì Cảnh bưng trứng trà lên rồi trở lại phòng bếp dọn dẹp.



Trong đĩa có hai quả trứng trà, Giản Hàng thấy trước mặt Tần Mặc Lĩnh không có đĩa trứng chiên như thường lệ, cho rằng hôm nay anh cũng sẽ ăn trứng trà. 



Cô đẩy trứng trà về phía anh, nghĩ trong lòng là để cho anh ăn trước, còn cô thì ăn salad.



Tần Mặc Lĩnh nhìn trứng trà rồi lại nhìn cô, tưởng Giản Hàng muốn anh bóc vỏ trứng cho mình. Trước giờ chưa từng có ai sai khiến anh như vậy, cô là người đầu tiên.



Đặt thìa cháo xuống, anh lấy giấy ướt lau tay, sau đó cầm một quả trứng trà lên bắt đầu bóc vỏ. Không biết cô ăn mấy quả, anh liền bóc vỏ cả hai cho cô.



Bóc xong, Tần Mặc Lĩnh rút khăn giấy lau ngón tay, đẩy đĩa trứng qua cho cô.



Anh cúi đầu ăn cháo, Giản Hàng đánh giá anh vài giây, chắc đây là công lao của bát canh giải rượu tối hôm qua.



“Cảm ơn!” Cô nhẹ nhàng nói.



Tần Mặc Lĩnh không đáp lời, lại nói: “Hôm nay em ký hợp đồng với Vạn Duyệt đúng không?”



“Thời gian cụ thể còn chưa được xác định, chờ trưa nay gặp mặt rồi mới bàn bạc.”





Lúc này, nhà họ Chung cũng đang ăn bữa sáng.



Chủ tịch Chung ra tối hậu thư cuối cùng cho con gái: “Chiều nay phải hoàn tất quá trình ký hợp đồng ngay lập tức.”



“Sao ạ?” Chung Nghiên Phi suýt chút nữa tưởng rằng bản thân đã nghe lầm: “Một buổi chiều thì không thể xong được ạ!”



Giọng điệu của Chủ tịch Chung cứng rắn, không thể phản bác: “Cứ quyết định vậy đi, không làm xong chứng tỏ năng lực làm việc của con có vấn đề.”



“!” Chung Nghiên Phi suýt thì nhồi máu cơ tim, không dám ném đũa, chỉ đặt xuống bàn.



Bà Chung nháy mắt ra hiệu với chồng, lườm ông một cái, đưa đũa vào trong tay con gái: “Đừng tức giận, ăn cơm đã.”



“Con ăn no rồi.” Chung Nghiên Phi không muốn trút giận lên mẹ, nhận lấy đôi đũa đặt ở bên cạnh. Cô hít sâu hai cái: “Bố, vì sao bố cứ khăng khăng muốn giao hạng mục này cho Giản Hàng vậy?”



Còn yêu cầu trong một buổi chiều phải hoàn thành hết quy trình hợp đồng, những hợp đồng khác nhanh nhất cũng phải ba ngày.



Chủ tịch Chung biết chuyện con gái làm khó Giản Hàng, suýt chút nữa liên lụy đến toàn bộ Tập đoàn Vạn Duyệt. 



Ông nghiêm nghị: “Nguyên nhân gì trong lòng con còn không rõ hay sao? Bố thấy con càng ngày càng hồ đồ rồi. Nếu như con làm không được, việc phụ trách hạng mục sẽ để người khác phụ trách.”



Chung Nghiên Phi thật sự chỉ muốn đá văng cửa rời đi, thích để ai phụ trách thì phụ trách, nhưng cô ta lại không thể. 



Cô ta cần có kinh nghiệm với những hạng mục quy mô lớn như thế này. 



Chỉ có thể nén giận nói: “Con không nói lần này.” Cô ta thực sự nghĩ không ra: “Tại sao ban đầu bố nhất định phải chọn Doãn Lâm? Cũng không phải chỉ có mỗi Doãn Lâm mới có thể nhận dự án này. Giản Hàng khiến con gái nhỏ của bố hai năm nay đau khổ không muốn sống, bố cũng không phải không biết! Có người nào làm bố như bố không? Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người ngoài!”



Càng nói càng tức, cuối cùng lỡ lời.



‘Cạch!’ một tiếng.



Chủ tịch Chung ném đũa lên bàn: “Chung Nghiên Phi, bố nhắc lại một lần nữa, làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, bố hy vọng con đừng lẫn lộn, nếu không con chẳng làm được chuyện lớn đâu.”



Dường như biết tiếp theo con gái sẽ phản bác điều gì, ông xua tay: “Không nói thêm gì nữa, hôm nay phải ký xong hợp đồng với Giản Hàng.”



Chung Nghiên Phi đứng dậy rời đi.



Bà Chung cũng không còn tâm trạng mà ăn cơm, buông đũa xuống, chờ con gái rời khỏi, bà không thể nhịn được nữa: “Mới sáng sớm, sao ông cứ vậy! Có chuyện gì thì nhẹ nhàng nói, sao phải to tiếng với con. Vốn dĩ là lỗi của ông mà.”



“Bà nói ít thôi!”



“Ông tưởng tôi muốn nói à, nhỡ đâu có ngày Nghiên Phi biết Đàm Phong và Nghiên Nguyệt chia tay là do ông dùng thủ đoạn chia cách chúng nó, Nghiên Phi không những làm ầm ĩ chết ông, khả năng nó còn dám đoạn tuyệt quan hệ với ông đấy.”



“Bà không nói thì không ai biết được cả.”



Bà Chung hừ lạnh một tiếng, trong ngực nghẹn đến khó chịu, cầm lấy ly nước một hơi uống hết nửa cốc. Về sau Đàm Phong chủ động đề nghị chia tay với Nghiên Nguyệt, chắc cũng là nhìn thấu nhà họ Chung, không muốn làm con rể nhà bọn họ.



Chung Đổng bình tĩnh lại trong chốc lát: “Không phải Đàm Phong không tốt. Ngược lại, năng lực và thủ đoạn của cậu ta quá mạnh, dã tâm lại lớn. nếu Nghiên Nguyệt thật sự kết hôn rồi, về sau Vạn Duyệt nằm trong tay cậu ta, vậy thì hoàn toàn không còn chỗ cho Nghiên Nguyệt và Nghiên Phi nữa. Những thứ như tình yêu, người trẻ tuổi không nhìn thấu, người từng trải như bà còn không nhìn thấu à? Thứ không đáng tin nhất chính là tình cảm, nói không còn là không còn. Người như Đàm Phong, làm cấp dưới thì được, làm con rể thì nhất định không, về sau chúng ta không thể nắm bắt được cậu ta.”



Bà Chung mất một hồi lâu mới tiêu hoá hết được lời chồng nói, lại cảm thấy mấy lời này không phải không có đạo lý. 



Bà thở dài: “Thế sao ông còn cố giao dự án này cho Giản Hàng? Ông cũng đâu có nợ cô ta?”



Chung Đổng: “Nghiên Phi hiểu lầm Giản Hàng chen chân nên Đàm Phong và Nghiên Nguyệt mới chia tay. Tôi biết rõ là không phải, nhưng lại không giải thích, thậm chí còn ngầm thừa nhận. Như vậy có khác biệt gì với việc hắt nước bẩn lên người Giản Hàng.”



Bản thân ông cũng tự cảm thấy khinh thường chính mình.



“Giản Hàng cũng giống Đàm Phong, là người có năng lực, cho dù không có chuyện của Nghiên Nguyệt, tôi cũng muốn giao hạng mục cho cô ấy.”



Thỉnh thoảng, ông lại ngậm ngùi, tại sao Giản Hàng không phải con gái ông. Nghiên Phi và Nghiên Nguyệt, so với kế sách và sự quyết đoán của Giản Hàng, chênh lệch có chút lớn.



“Buổi tối bà đi dạo phố với Nghiên Phi, ngày mai là sinh nhật Nghiên Nguyệt, mua thêm chút quà cho con bé.”



Ông lại uống một ngụm cà phê, sau đó đi đến công ty.





Buổi trưa, Giản Hàng đến khách sạn như đã hẹn. 



Chung Nghiên Phi đến trước cô, sớm đã đợi ở đây.



Tham gia bữa tiệc hôm nay còn có mấy giám đốc điều hành của bên Vạn Duyệt, bên Doãn Lâm, ngoại trừ Giản Hàng và Phó tổng giám đốc còn có Lâm Kiêu, cậu ta là đến ăn chực, kiêm nhiệm vụ duy trì bầu không khí.



Chung Nghiên Phi đã chuẩn bị lời lẽ đối phó từ trước, lần này Giản Hàng thắng cô ta, còn có Tần Mặc Lĩnh và nhà họ Tần chống lưng, thể nào cũng sẽ nắm bắt cơ hội báo thù.



Nhưng mà cô ta đã đoán sai.



Hôm nay Giản Hàng mặc vest, trang điểm nhẹ, lấy son môi là điểm nhấn, làm cho người ta có cảm giác vừa giỏi giang vừa có khí thế bức người. Từ khi cô bước vào phòng bao, khóe miệng luôn nở một nụ cười mỉm, khách sáo bắt tay chào hỏi với cô ta.



Cho dù là ánh mắt hay là giọng điệu nói chuyện sau đó, không có một tia kỳ quái nào, dường như chuyện ngày hôm đó cô ta ở câu lạc bộ tư nhân cố ý làm khó cô, căn bản chưa từng xảy ra.



Trong bữa ăn, Giản Hàng vô cùng chuyên nghiệp bàn về chuyện thu mua.



Giản Hàng đặt ly rượu xuống, nói: “Lần thu mua này, bằng sáng chế kỹ thuật là trọng điểm, đến lúc đó bên tôi sẽ tìm người có kinh nghiệm về phương diện này để làm việc.”



Chung Nghiên Phi cười mỉm: “Vậy thì phiền Giản tổng rồi.”



“Chung tổng khách sáo rồi. Đây là việc thuộc bổn phận của Doãn Lâm chúng tôi.”



Chung Nghiên Phi kính rượu với cô, tự mình uống hết một ly rượu. Đối mặt với đối thủ như Giản Hàng, cô ta đột nhiên cảm thấy rất thất bại. Cô ta cho rằng Giản Hàng sẽ để ý đến điều gì kia, kết quả Giản Hàng hoàn toàn không để vào mắt.



Cô ta cho rằng Giản Hàng sẽ khoe khoang thế lực, không ngờ Giản Hàng một chữ cũng không nhắc đến Tần Mặc Lĩnh, càng không lấy nhà họ Tần ra để giương oai.



Lúc đầu bố cô ta muốn giao dự án cho Giản Hàng, cô ta đi chất vấn bố, vì sao lại muốn đưa dự án cho một người không có cả nhân phẩm lẫn tác phong. Bố cô ta chỉ nói: “Giản Hàng có mắt nhìn không tồi.”



Lúc ấy cô ta còn cười nhạo, Giản Hàng có mắt nhìn ư? Chẳng qua là cố làm ra vẻ trước mặt đàn ông mà thôi.



Hôm nay tiếp xúc với Giản Hàng, thời gian chỉ trong một bữa ăn, Chung Nghiên Phi đột nhiên không còn chắc chắn nữa, người mạnh mẽ như Giản Hàng, phải cần dựa vào việc lên giường để lấy hạng mục ư?



Cô ta nâng ly kính Giản Hàng lần nữa: “Buổi chiều chúng ta tiến hành quy trình ký hợp đồng.”



Giản Hàng kinh ngạc, nhưng không biểu hiện trên mặt: “Bên tôi có thể phối hợp với Chung tổng bất cứ lúc nào.”



Trước đây ký hợp đồng, từ ký kết đến đóng dấu, theo quy trình cũng phải mất vài ngày làm việc, hợp đồng hôm nay, một buổi chiều đã hoàn thành.



Trong đó, tỷ lệ phí thành công, thời gian thanh toán và các khoản mục có một chút thay đổi. Điều khoản sau khi sửa đổi có lợi cho Doãn Lâm bọn họ. Đây là do Giản Hàng giành lấy được, cuối cùng Chung Nghiên Phi đã nhượng bộ.



Cầm được hợp đồng hạng mục đã đóng dấu, lo lắng trong lòng Giản Hàng hoàn toàn biến mất.



Tiễn Giản Hàng về, Chung Nghiên Phi lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, một hơi uống hết nửa chai.



Hôm nay ở trước mặt Giản Hàng, cô ta đã thua một cách triệt để.



Chuông điện thoại vang lên, em gái gọi đến, cô ta đặt chai nước xuống, trả lời.



“Hợp đồng đã được ký kết rồi sao?” Chung Nghiên Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.



Chung Nghiên Phi nhẹ giọng nói: “Ừ.” Cô ta không muốn nhắc tới Giản Hàng, một chữ cũng không muốn nghe.



“Không nhắc tới cô ta nữa, tiệc sinh nhật của em chuẩn bị thế nào rồi?”



Ngày mai là sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt, hàng năm đều mở tiệc tổ chức, mời bạn bè tới chung vui. Địa điểm buổi tiệc năm nay đã được quyết định từ sớm, bây giờ cũng bắt đầu trang trí rồi.



“Cũng trang trí được kha khá rồi, sinh nhật nhỏ thôi mà, bố trí qua một chút là được, ăn uống mới là quan trọng.”



Chung Nghiên Nguyệt vốn định hỏi chị gái một chút, hôm nay cùng Giản Hàng ăn cơm, có xảy ra chuyện gì không vui hay không. Nhưng chị gái rõ ràng không muốn nhắc đến Giản Hàng, cô chỉ đành thôi.



Đoàn người bên phía Giản Hàng từ Vạn Duyệt đi ra, sau khi lên xe, Lâm Kiêu lại cầm hợp đồng lật đi lật lại.



Cậu ta không có hứng thú với mấy cái điều khoản bên trong, chỉ là tò mò, Chung Nghiên Phi sao lại đột nhiên nhượng bộ, đồng ý thay đổi phần trăm lợi nhuận và thời gian thanh toán. 



Lâm Kiêu nhìn lướt hợp đồng vài lần, gập lại đưa cho thư ký của Giản Hàng: “Lão đại, rốt cuộc chị dùng chiêu gì lại có thể áp đảo được Chung Nghiên Phi vậy?”



Hai chị em gái nhà họ Chung, bọn họ thích chơi cùng Chung Nghiên Nguyệt, nhưng đều không thích Chung Nghiên Phi gì cho cam.



Giản Hàng: “Không có chiêu gì cả.”



Cáo mượn oai hùm mà thôi.



Thuận lợi ký kết hợp đồng, công lao của Tần Mặc Lĩnh là lớn nhất. 



Giản Hàng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mời anh ăn một bữa cơm, bày tỏ lòng cảm ơn.



Tối nay cô tan làm đúng giờ, về đến nhà thì trời vừa tối.



Dì Cảnh không ngờ Giản Hàng về sớm như vậy, xem điện thoại đến quên hết giờ giấc. Đến khi Giản Hàng đi vào phòng khách, bà mới tỉnh táo lại, hốc mắt đỏ lên, trong tay cầm một nắm giấy, bên trong sọt rác cũng có rất nhiều giấy bị vứt vào.



Vừa nhìn đã biết là dì vừa khóc.



Giản Hàng quan tâm hỏi: “Dì Cảnh, dì sao thế?”



“Không sao, không sao.” Dì Cảnh ngại ngùng vội vàng lau nước mắt, mất mặt quá. Bà sao có thể nói cho Giản Hàng biết, bà khóc vì đọc truyện tiểu thuyết chứ.



Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, bà mới quay đầu nói: “Dì đọc được một tin tức cảm động nên không kìm nén được.”



Giản Hàng hoàn toàn tin tưởng, thỉnh thoảng cô lướt thấy một tin tức cảm động, cũng sẽ rơi nước mắt.



Dì Cảnh vội vàng rời khỏi trang tiểu thuyết, nhét điện thoại vào trong túi: “Cháu muốn ăn gì? Bây giờ dì đi nấu cho cháu, có muốn ăn đồ tây không, để dì bảo đầu bếp làm?”



Giản Hàng bữa tối ăn ít, còn phải nghĩ đến dáng vóc. “Dì nấu chút cháo ngũ cốc cho cháu là được.”



“Được, dì chuẩn bị thêm mấy món ăn phụ cho cháu nữa nhé.”



Dì Cảnh không chuẩn bị bữa tối cho Tần Mặc Lĩnh, xem ra tối nay anh không ăn tối ở nhà. Giản Hàng không quay về phòng cô, trực tiếp tăng ca trên bàn ăn.



Bữa tối được làm xong, công việc của Giản Hàng cũng kết thúc.



Ăn xong, dì Cảnh lại chuẩn bị hoa quả cho cô.



Lúc trước cô đều mang trái cây về phòng, tối nay cô lại ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn. Dì Cảnh quay về phòng, lúc này trong phòng khách chỉ có một mình cô và âm thanh từ tivi.



Xem hết hai tập phim truyền hình, Tần Mặc Lĩnh mới trở về.



Tần Mặc Lĩnh đi vào nhà, nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha, cảm thấy lạ lẫm. Phòng ngủ chính có tivi, cũng có màn hình chiếu, thực sự không cần phải xem ở trong phòng khách.



“Đang đợi tôi sao?” Trực giác mách bảo anh rằng cô có chuyện muốn nói.



Giản Hàng gật đầu. “Hợp đồng với Vạn Duyệt, hôm nay kí rồi.”



Tần Mặc Lĩnh biết chuyện này, buổi chiều Chung Nghiên Phi đã nhờ bạn chuyển lời cho anh, không chỉ ký hợp đồng, còn sửa đổi một số điều khoản thanh toán. Anh tạm hoãn hợp tác giữa Lạc Mông và Chung Nghiên Phi trước đó, ngay tức khắc được bật đèn xanh.



“Kí rồi là được.”



Giản Hàng đặt đĩa hoa quả xuống, nhìn anh. “Hôm nào anh rảnh vậy, tôi mời anh ăn cơm.”



Tần Mặc Lĩnh cảm thấy không cần thiết phải như vậy, anh giúp cô là chuyện nên làm, không hy vọng cô khách sáo như thế. Lại nghĩ đến việc cô đợi anh cả buổi tối ở phòng khách, nếu anh từ chối, nhất định cô sẽ thất vọng.



Anh nói: “Tối mai rảnh, để tôi mời em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện