“Việc gì mà nhiều?”, cô nhíu mày thắc mắc hỏi ngược lại. Vừa dứt câu, trong đầu liền nảy ra một suy nghĩ khiến mình đỏ mặt. Sao cô lại quên mất người đàn ông trước mặt vốn là một tên biến thái, lưu manh, vô liêm sỉ chứ.

Thấy gương mặt cô trong phút chốc đã đỏ bừng, tâm trạng của anh bỗng nhiên trở nên vui vẻ. Tay anh kéo cô ôm vào trong lòng, miệng buông tra lời trêu ghẹo: “Thân thể của mỹ nhân đẹp như vậy sao cứ phải ngại nhỉ?”

Lưu Yển Nguyệt trừng mắt, nhéo vào eo anh, nghiến răng nghiến lời lên tiếng: “Anh còn trêu có tin em cho anh ăn chay một năm không hả?”

Phùng Dịch nghe lời này liền ngây người, ngay sau đó lại bật cười kiểu biến thái: “Có thật là em có thể nhịn đến một năm không?”

Lưu Yển Nguyệt: “…”, không chọc em anh chết à? …

“Ưm.. Phùng Dịch đừng mà”, cô mở to mắt, hai tay còn choàng trên cổ anh, nhỏ giọng nói: “Ở đây là phòng khách mà”

Phùng Dịch nhướng mày nhìn gương mặt e ngại của cô, cảm giác kiềm ném như sắp không giữ nổi nữa. Càng nhìn cô như vậy, anh càng muốn bắt nạt. Môi anh nhanh chóng áp xuống ngăn không cho cô nói chuyện.

“Ở đây chẳng có ai khác ngoài anh và em đâu mà lo”

“Ưm..”

Một lát sau, Lưu Yển Nguyệt cảm thấy thân thể có chút mát mát liền nhìn xuống. Kết quả quần áo trên người không biết từ lúc nào đã không còn. Ngay giây sau cô ngẩn nhìn đối diện với ánh mắt nóng rực của người đàn ông đang đè phía trên.

Yết hầu của anh khẽ lay động, bàn tay thô to của anh nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng mềm mại của cô gái nhỏ bên dưới. Không kiềm được chặt lưỡi: “Chậc, làn da này chỉ có thể để anh chạm không được để những cái móng heo ngoài kia đụng vào có biết không?”



Lưu Yển Nguyệt vì thiếu oxi, não load hơi chậm hỏi lại: “Tại sao?”

“Còn làm sao nữa? Em là của anh, chỉ có thể để anh chạm thôi”

Tính chiếm hữu lại nổi lên rồi, cô thầm cảm thán. Ngay lúc đó, cơn đau từ ngực truyền đến, cô trợn tròn mắt vỗ vỗ đầu người kia, nhíu mày lớn tiếng: “Anh làm cái gì vậy? Biết đau hay không?”

“Cắn cho em nhớ”

Lưu Yển Nguyệt: “…”

Ba mươi phút sau, trong căn phòng khách sang trọng vang vọng ra những âm thanh rên rỉ không dứt.

“Ưm… Phùng Dịch… chậm một chút… a…”

Phùng Dịch cụp mắt nhìn người phụ nữ mê người bên dưới, hông không ngừng thúc mạnh, giọng nói khàn khàn vang lên: “Gọi là ông xã”

“Ông xã… ông xã a… chậm lại… đừng mà…”

Hai mắt cô mông lung, bàn tay nắm chặt tấm niệm xô pha bên dưới, hai chân quấn quanh hông của người kia. Cơ thể không ngừng nẩy lên do cú thúc bên dưới.

“Đừng mà, dừng lại… ưm… ông xã… em mệt….”

Phùng Dịch thở dốc lên tiếng: “Anh rõ ràng thấy em rất hưởng thụ mà a..”





“Bã xã”

Phùng Kỳ ngẩn đầu nhìn người vừa gọi mình, trên mặt liền nở một nụ cười vui vẻ đáp lại: “Ông xã”

Người kia liền chạy đến nửa quỳ trước mặt cô, đầu áp vào bụng cô bên dưới: “Cho anh nghe con một chút nào”

“Anh vô tri vừa thôi, mang thai mới 2 tháng thôi, làm sao có thể nghe được chứ?”, cô bĩu môi ghét bỏ: “Anh hai nói anh ngốc quả là đúng quá đi mất”

Lâm Thần ngẩn đầu nhăn mặt: “Cậu ta dám nói anh ngốc? Theo anh thấy người ngốc là cậu ta mới đúng”

“Làm sao?”

“Em không biết gì à?”

Phùng Kỳ cười thích thú hỏi lại: “Không biết, anh mau nói cho em nghe đi”

“Bây giờ chưa được đâu, em đi tắm rửa thay đồ đi rồi tính sau”

“Em đang mang thai anh không thể làm cái gì đâu”

Lâm Thần bị lời nói của cô chọc cho bật cười: “Anh có nói sẽ làm cái đó đâu. Kỳ Kỳ à, có phải em muốn rồi không hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện