“Dám trêu chọc em. Với nhan sắc của anh nếu an tĩnh người khác sẽ mê như điếu đổ đó”

Phùng Dịch bĩu môi khinh thường: “Anh thì thấy khác đó. Chẳng phải vợ cũng nhìn anh không chớp mắt đó sao, thiếu điều còn chảy nước miếng”

“Em không có”, Lưu Yển Nguyệt cắn môi dưới phản bác. Nhưng lời nói này có cũng như không, không hề có chút hiệu lực nào cả.

Anh gật gật đầu cười cười: “Được, là có hay không thì trong lòng em tự biết rõ”

Không để cô tiếp tục nói, môi bạc của anh đã nhanh chóng áp xuống. Bàn tay to lớn đỡ sau gáy của Yển Nguyệt giúp cô ngửa đầu đáp lại nụ hôn truyền đến. Sau một chút môi lưỡi quấn quýt, cơ thể của hai người bắt đầu có phản ứng, đặc biệt là Phùng Dịch.

Hơi thở anh bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt dần trở nên nóng rực, cơ thể bên dưới cũng bắt đầu nổi hứng mà cứng lên. Lưu Yển Nguyệt bị đẩy ngã xuống giường, hai tay cô ôm lấy cổ người đàn ông nằm trên, ánh mắt mông lung dán vào gương mặt đẹp trai trước mắt.

Phùng Dịch lay động yết hầu, khẽ lên tiếng: “Vợ à, tạo em bé nhé?”

“Ừm”, cô mím môi gật đầu e ngại. Sao lại hỏi cô chuyện này chứ? Anh không biết người ta sẽ ngại sao? Thấy mặt cô đỏ bừng, Phùng Dịch rất muốn chọc nhưng sợ cô bùng kèo nên đành thôi vậy. Quần áo bắt đầu rơi rớt xuống đất, trên giường hai thân ảnh trần truồng đang cuống dính vào nhau.

Hai chân cô quấn quanh eo anh, không ngừng lay động bởi từng cú nhấp nhô người đàn ông kia. Bên ngực truyền đến cơn đau nhói khiến cô nhăn mặt: “Ưm… Phùng Dịch… a… đau quá… đừng mà…”

Phùng Dịch di chuyển lên, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô. Sau đó khẽ cười cất giọng khàn khàn: “Em la lớn quá người ta ở phòng bên cạnh sẽ nghe thấy đó”

Lưu Yển Nguyệt sững người, tay vô thức đưa lên che miệng, bên dưới bỗng dưng siết chặt lại. Anh vỗ mông cô vài cái không vui nói: “Vợ à, em định kẹt đứt anh luôn sao? Đứt rồi không thể làm em thoải mái đâu”

“Em… Anh sao vô sỉ như vậy chứ?”

“Thả lỏng một chút đi. Anh bị kẹp đến thở không nổi rồi đây”

Không hiểu như thế nào, dạo này Lưu Yển Nguyệt rất mau nước mắt. Bị lời nói của anh làm cho uất ức, nước mắt bắt đầu tuông ra: “Em… không thả lỏng được. Bộ em không muốn sao? Em cũng rất khó chịu đây… anh… anh chỉ biết một mình bản thân mình. Còn quay lại trách em… hic… hic…”

Trên trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng, Phùng Dịch ôm cô ngồi dậy tựa vào lòng mình. Tay anh lau nước mắt động trên gương mặt xinh đẹp đối diện: “Vợ à, em đừng khóc. Anh biết em khó chịu, anh cũng muốn em thoải mái hơn thôi”

“Em đừng tưởng em không biết anh… muốn cái gì? Lần nào cũng hành em đến gần sáng cả… Anh đúng là đáng ghét… rất đáng ghét…”

Anh hôn lên mí mắt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng khóc nữa, lần này anh làm em thoải mái có chịu hay không?”

Lưu Yển Nguyệt dù không hay muốn vẫn nghe theo, bởi vì bên dưới đã bị kích thích đến ngứa ngáy rồi: “Tạm nghe anh lần này”

“Được, anh sẽ phục vụ bà xã thật thoải mái”

Cặp chân trắng ngần của cô được gác lên đôi vai rắn rỏi của Phùng Dịch. Bên dưới anh động eo không ngừng, ** *** lớn liên tục được đâm sâu vào bên trong. Lưu Yển Nguyệt dùng tay che miệng để ngăn tiếng rên rỉ phát ra nhưng thật tình thì bọn chúng không hề nghe theo ý cô.

“Ưm… ưm… a… a… ưm…”

Cô khóc không ra nước mắt, ngẩn đầu lên nhìn Phùng Dịch: “Ông xã… ưm… em không kiềm lại… được… a a”

Phùng Dịch rũ mắt khẽ cười: “Không được vậy thì cứ để tự nhiên đi, dù sao bọn họ không nghĩ cũng biết chúng ta sẽ làm gì mà”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện