“Anh còn muốn tìm tôi có chuyện gì nữa?”

Cách một tấm kính, người bên trong có thể thấy được sự không kiên nhẫn trên mặt của Lưu Yển Nguyệt. Mục Thiếu Khiêm chớp mặt, trên mặt nở ra nụ cười gượng gạo: “Yển Nguyệt, anh xin lỗi”

Lưu Yển Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi? Làm cũng làm rồi, anh xin lỗi có ích gì. Tôi cũng không muốn nghe đâu”

“Chuyện công ty của em là do anh làm…”, Mục Thiếu Khiêm quan sát sắc mặt của cô rồi ngập ngừng lên tiếng.

“Tôi biết”

Nghe giọng bình tĩnh của cô, Mục Thiếu Khiêm có hơi ngạc nhiên. Sau đó lại bật cười lắc đầu: “Cũng phải, em thông minh như vậy sao có thể không nhìn ra được sự bất thường chứ. Em biết chuyện này từ khi nào?”

Thay vì trả lời câu hỏi đó, Lưu Yển Nguyệt híp mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông qua tấm kính, bỏ ngoài tai câu nói của anh: “Tại sao lại làm như vậy?”

“Anh nói là… bất đắc dĩ thì em có tin anh… hay không?”, Mục Thiếu Khiêm ngẩn đầu mang theo một chút hy vọng, ấp úng lên tiếng.

Cô nghe vậy mà tức đến độ bật cười: “Bất đắc dĩ hay cái gì đó tôi không quan tâm, báo cho anh biết một chuyện. Thứ của tôi, tôi sẽ lấy lại không thiếu một thứ. Còn phe cánh của anh đừng trách tôi ra tay độc ác, tin hay không thì tùy anh vậy”

“Sao anh không tin được chứ? Em có thể ra tay tàn độc thế nào, anh còn không rõ sao?” Mục Thiếu Khiêm giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên mặt: “Phùng Dịch còn bị em xoay như chong chóng kia mà”

Lưu Yển Nguyệt cúi đầu cười lạnh một tiếng, sau đó nâng mí mắt nhìn lên: “Tôi còn tưởng anh Mục thông minh thế nào? Ai ngờ cũng mắc lừa tôi thôi”

Mục Thiếu Khiêm nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, ngồi thẳng dậy: “Chuyện đó là giả?”

“Giả hay không, bản thân anh còn không nhìn ra hay sao?”



“Phải, sao anh lại quên là em diễn xuất rất đỉnh nhỉ?”

Cô giữ nguyên vẻ mặt, hai tay gác lên bàn ngồi một tư thế vô cùng nghiêm chỉnh. Ánh mắt nhìn Mục Thiếu Khiêm cong lên mình: “Nhưng mà tiếc quá, anh Mục đây không thể tiếp tục xem tôi diễn trò rồi”

“Đúng là tiếc thật” anh cúi đầu khẽ cười: “Yển Nguyệt à, sau này sống tốt nhé?”

“Không có anh tất nhiên là tôi sống tốt rồi. Đừng tưởng tôi không biết mục đích trước kia khi anh tiếp cận tôi. Đừng tưởng tôi ngu ngốc không nhận ra anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Lưu Vân Nhi”

Nghe lời nói của cô, ý cười trên mặt Mục Thiếu Khiêm tắt nghẽn đi. Anh nhìn cô bằng đôi mắt ngờ vực: “Yển Nguyệt… em…”

“Bất ngờ lắm có đúng không? Trước lúc anh chết, tôi tình nguyện nói rõ cho anh sự thật”, cô nở nụ cười quỷ dị: “Mục Thiếu Khiêm ơi là Mục Thiếu Khiêm, tôi chỉ muốn chơi đùa với anh một chút thôi. Không ngờ anh lại hại chồng tôi như vậy”

Bất chợt trong đầu anh hiện lên hình ảnh cuối cùng khi Phùng Dịch rơi xuống vách núi. Khóe môi của anh ta còn hơi nhếch lên, tạo ra khẩu hình miệng “Đừng nghĩ mình đạt được mục đích”

Mục Thiếu Khiêm ngả lưng ra ghế thở dốc, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: “Em… tất cả đều nằm trong sắp xếp của hai người”

[…]

Lần này trở về, ba mẹ Phùng liền giữ bọn họ ở lại Phùng gia tịnh dưỡng. Mẹ Phùng còn ra một đề nghị: “Nhân dịp hai đứa tai qua nạn khỏi hay là gia đình chúng ta mở tiệc ăn mừng đi”

Phùng Dịch nhíu mày, cười phì: “Mẹ à, có cần làm như vậy không? Cả nhà ngồi lại dùng một bữa là được rồi”

“Không được, với lại mẹ muốn giới thiệu Yển Nguyệt với mấy người bạn của mẹ. Trước giờ thấy bọn họ khoe khoang mà không làm gì được, bây giờ thì khác rồi ha ha ha”, mẹ Phùng che miệng cười vui vẻ: “Nhất định phải khè lại cho bọn họ biết mặt”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện