“Đừng có gọi tôi, Lưu Vân Nhi kể từ hôm nay cô hãy cút xa tôi ra một chút. Nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác mà không thèm nể mặt Mục gia thối nát kia”

Lưu Vân Nhi nhíu mày: “Anh Trình, anh nói vậy là sao?”

Trình Dư cười khẩy một tiếng, tay rút trong túi ra một sấp tiền vỗ vỗ vào mặt ả ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là ông đây chơi chán rồi nên đá cô đó”

“Không thể nào, anh không thể làm như vậy. Chúng ta rõ ràng đã ngủ…”

“Thì sao? Trình Dư tôi chỉ muốn chơi đùa một chút thì cô liền ảo tưởng rằng tôi yêu cô à? Cô nghĩ tôi sẽ lấy cô thật sao?”

Trình Dư ôm bụng cười lớn, tay bóp càm cô ả đến phát đau: “Lưu Vân Nhi, cô nghĩ mình là ai? Tìm đại một người vây quanh tôi, nói không chừng thân phận cũng cao hơn cô nữa. Con riêng như cô mà còn đòi leo lên làm thiếu phu nhân của Trình gia tôi sao?”

“Ha ha ha, đúng là không tự lượng sức”

Lúc Trình Dư muốn rời đi, Lưu Vân Nhi vẫn cố chấp níu kéo nắm tay anh lại: “Anh Trình, anh đừng bỏ em mà. Em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh”

“Cô nghĩ cô còn cần cô sao?”

“Anh…”

Thấy bóng lưng Trình Dư đi xa, ánh mắt Lưu Vân Nhi dần lóe lên tia độc ác. Cô ả hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Lưu Yển Nguyệt, cô được lắm. Vậy cũng đừng trách tôi”

[…]

Phùng gia.

Bước chân ra khởi nhà vệ sinh, Lưu Yển Nguyệt chần chậm bước vào thư phòng nơi Phùng Dịch đang làm việc. Nghe tiếng đẩy cửa, anh hơi ngẩn đầu nhìn lên chạm với ánh mắt của người phụ nữ kia.



“Sao lại vào đây?”

Cô dựa người vào bàn làm việc của anh, hai tay buông thõng, bĩu môi lên tiếng: “Anh không muốn em vào đây sao?”

Phùng Dịch khẽ cười giam cầm cô trong lòng mình. Ánh mắt anh di chuyển từ đầu đến châm cô, hít sâu một ngụm không khí lạnh, bàn tay chầm chậm nâng càm cô lên đối diện với tầm mắt của mình.

“Ăn mặc thế này là muốn quyến rũ anh sao?”

Lưu Yển Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, hai tay choàng qua cổ hôn lấy môi anh: “Nếu đúng như vậy thì sao, ông xã đại nhân?”

Tiếp đó, một tràng tiếng cười sảng khoái truyền đến bên tai cô, chính xác là nó phát ra từ người đàn ông điển trai trước mắt. Phùng Dịch liếm môi, tay đỡ lấy gáy cô áp xuống thêm lần nữa.

Không gian trong thư phòng tĩnh lặng đến mức chỉ phát ra những âm thanh từ chỗ răng lưỡi quấn quýt kia. Do kĩ thuật hôn không tốt, Yển Nguyệt nhanh chóng đã lộ ra khuyết điểm của mình.

Phùng Dịch vừa mới thả môi cô ra, Yển Nguyệt đã dùng tất cả sinh mạng để hít thở. Gương mặt không biết vì thiếu oxi hay vì một nguyên nhân nào khác mà trở nên đỏ bừng.

“Yển Nguyệt à, kĩ thuật hôn của em kém thật đó. Phải luyện tập nhiều hơn rồi” Anh cúi đầu hít thở trong hõm vai của cô, khẽ cất giọng thành thật không che giấu. Ngừng một chút, anh lại nói: “Nhưng không sao, anh tình nguyện cùng em luyện tập”

Lưu Yển Nguyệt nghe giọng nói vui vẻ của ai đó, khinh thường đáp lại: “Phùng Dịch, anh tranh thủ quá đó”

“Bây giờ em mới biết à?”

Lưu Yển Nguyệt: “…” À, ừm, ok, tui ổn. I’m fine.

Thấy vẻ mặt chẳng buồn biếm xỉa của vợ yêu, người đàn ông nào đó sao mà có thể chịu bị phớt lờ như vậy được. Phùng Dịch bế cô ngồi lên bàn, gương mặt điển trai là vũ khí mạnh nhất liền đem áp sát đến gần trước mắt cô.

Khóe môi anh giương cao, thì thào vài tiếng: “Vợ à, nếu em đã cố ý đến để quyến rũ anh. Vậy thì ông xã đây không từ chối đâu nha”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện