“Đúng vậy, hôm qua em xem phim cổ trang thấy người ta ăn rất ngon. Em cũng muốn ăn thử”

Trước lời nói kia, Phùng Dịch dở khóc dở cười. Anh biết kiếm bánh đó ở đâu ra cho cô đây? Không biết có ai dạy cách làm không nhỉ? Dù biết dù không, anh vẫn gật đầu đáp ứng: “Được, anh làm cho em. Đợi anh mua nguyên liệu sẽ làm cho em được không?”

“Bây giờ anh đi liền đi, em muốn ăn em muốn ăn”

“Được rồi, em ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách đợi anh đi. Anh ra ngoài một chút sẽ trở lại”

[…]

Phương Tuyết: Mình nghe nói người đứng đầu nhà họ Mục bị bắt rồi, vì tội giam cầm đánh đập hành hạ người khác.

Lưu Yển Nguyệt nhíu mày, người đứng đầu nhà họ Mục trước kia là Mục Thiếu Khiêm mà, anh ta bị bắt từ lâu rồi mà. Vậy người này là ai?

Phùng Kỳ: Cậu nghe tin này có chính xác hay không?

Phương Tuyết: hình ảnh.



Phương Tuyết: Đây này, nhìn rõ đi.

Lưu Yển Nguyệt: Đây là ba của Mục Thiếu Khiêm.

Phương Tuyết cuống quýt nhắn lại: Xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của cậu.

Thấy tin nhắn của bạn mình, cô mím môi. Thật ra cả lớp trước kia lẫn một số người trong giới thượng lưu đều biết chuyện tình giữa cô và Mục Thiếu Khiêm. Nhưng chẳng ai biết được chuyện này là do một tay cô bày ra, cả Mục Thiếu Khiêm đến gần đây mới biết được.

Lưu Yển Nguyệt: Không sao, chuyện qua lâu rồi.

Phùng Kỳ: @Phương Tuyết cậu nói gì vậy, bây giờ người tỏng lòng cậu ấy là Phùng Dịch. Tên họ Mục kia chỉ là ngọn cỏ dại ven đường thôi.

Phương Tuyết: Cũng phải, suốt ngày dính anh ta một giây không rời mà.

Châu Yên Như: Yển Nguyệt trước kia mình quen đâu mất rồi.

Diệp Uyển Uyển: Đây mới là Yển Nguyệt mà chúng ta quen đó. Hết lòng vì tình yêu, đến công việc cũng chẳng thèm nữa.

Lưu Yển Nguyệt cong khóe môi. Lời nói kia có phải hay không cô cũng không rõ nữa.

Trước kia bên Mục Thiếu Khiêm phải diễn xuất như vậy, nếu hỏi cô có hạnh phúc hay không thì cô cũng không thể trả lời. Bởi vì có nhiều lúc cô dường tưởng bản thân thật sự rung động nhưng qua thời gian lại thấy chán ghét.



Bây giờ bên cạnh Phùng Dịch, đây là thật lòng. Nếu một ngày anh không để ý đến cô, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu. Chỉ cần anh nhìn cô cười, tim đã đập nhanh hơn mức bình thường rồi.

Mục lão gia kìa không biết vì nguyên nhân gì mà bị cảnh sát phát hiện ra. Lúc cảnh sát ập vào, ông còn dưới hầm đánh đập Lưu Vân Nhi.

Theo lời khai của nạn nhân Lưu Vân Nhi, mẹ cô ta đã bị đánh đến chết vào nửa tháng trước. Cô ta có lẽ may mắn hơn một chút, nếu hôm đó cảnh sát không đến, e là người thiệt mạng tiếp theo sẽ là ả.

Dù không chết nhưng tay chân cô ta đã bị tàn phế. Lưu Yển Nguyệt không phải là người hiền lành gì, vụ việc xảy ra cô cũng chẳng thương tâm.

Có thể nói cô rất hả dạ, cô ta phải trải qua cảm giác mất đi người mẹ yêu quý của mình như cô đã từng trải. Còn người đàn bà kia chính là trả báo vì trước kia đã gián tiếp hại chết mẹ cô.

Trước kia cô thường nghĩ ông trời không công bằng. Sau một thời gian dài chừng mười mấy năm, cô lại rút ra một kết quả khác. Người đang làm, trời đang nhìn, gieo nhân nào thì gặp quả nấy chứ không hề bất công với người nào cả.

[…]

Thời gian cứ trôi qua trôi qua, Lưu Yển Nguyệt đã mang thai đến tháng thứ tám. Việc công ty cô chỉ làm được ba bốn tiếng là hết mức, đành nhờ ông xã đại nhân giải quyết giùm. Phùng Dịch liếc mắt hững hờ trêu chọc.

“Không sợ anh cướp sạch tài sản của em sao?”

Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện