Lâm Thần liếc mắt nhìn gương mặt hậm hực của vợ, như cái đuôi ve vãn đi đến: “Vợ à, con trai nên tự lập từ bé chứ? Sao có thể giống cục bông nhỏ được”

Phùng Kỳ hịt mũi khinh thường, nhéo eo người kia một chút: “Anh có tin em đem con trai đi kiếm chồng khác hay không?”

“Ấy, vợ à, anh không thể làm như vậy” Lâm Thần nhăn mặt buông con gái nằm xuống nôi, còn mình dính chặt vào Phùng Kỳ.

“Anh cứ thử đối xử với hai đứa không công bằng đi, em nhất định sẽ ôm con đi tìm người khác”

Lâm Thần cao giọng lên tiếng: “Em dám?”

“Anh là đang hâm dọa em sao? Có tin em về nhà mẹ hay không?”

“Vợ à, anh không dám. Đừng bỏ anh mà”

[…]

Đứng trước căn nhà mới của Lưu Diên, Lưu Yển Nguyệt lại cảm thấy căng thẳng mà bản thân chưa từng trải qua. Cô biết, đây là căn nhà đầu tiên của ba, cũng là căn nhà nhỏ chứa đầy hạnh phúc của mẹ.

Sau này khi cô được sinh ra, ba mẹ đã dọn đến Lưu gia hiện tại, còn căn nhà này bỏ trống. Cô hít một hơi thật sâu, đầu óc rối loạn không biết làm thế nào.

Phùng Dịch nắm chặt tay cô an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi”

Cánh cửa của căn nhà trước mắt bỗng được mở ra, Lưu Diên bước ra nhìn vào hai người đang đứng trước cổng. Gương mặt ông thoáng chút bất lực, sau đó bình tĩnh đi đến trước mặt hai người kia.



“Hai đứa đến rồi tại sao không vào nhà”

Anh và cô chào một tiếng, rồi nói: “Bọn con chuẩn bị vào đây ạ”

Ngồi trong phòng khách, Lưu Diên ngẩn đầu đối diện với người con gái đã lâu không gặp. Cảm xúc lúc này của ông vô cùng lộn xộn. Nhìn cách Phùng Dịch đối xử với con gái mình, ông liền nhớ lại người vợ quá cố của mình.

Trước kia ông và bà ấy cũng từng hạnh phúc như vậy, nhưng… Lưu Diên thở dài lắc đầu đau khổ.

“Ba à, ba có chuyện gì muốn nói với con sao?”

Lưu Diên mím môi, đặt một hộp gỗ trước mắt cô: “Đây là quà của ba mẹ chuẩn bị từ rất lâu trước kia dành cho cháu ngoại”

Lưu Yển Nguyệt nhướng mày khó hiểu. Ông liền giải thích: “Món quà này, ba mẹ đã chuẩn bị từ khi con vừa sinh ra rồi. Sợ bản thân không sống đến lúc gặp được cháu nên chuẩn bị trước”

Lưu Diên cười khổ một tiếng: “Cái này vốn dành cho đứa bé, con nhận đi”

“Ba à”

“Con gái, phận làm ba mẹ chỉ muốn nhìn con cái của mình hạnh phúc. Ba rất vui vì con sống vui vẻ, hạnh phúc với chồng mình.”

Phụ nữ mang thai như Lưu Yển Nguyệt rất dễ rơi nước mắt, dù có kiềm nén lắm nhưng vẫn không thấm vào đâu.

Cô nghẹn ngào lên tiếng: “Ba à, con rất khó chịu. Con vừa nhớ đến năm tháng lúc nhỏ, ba lúc nào cũng cưng chiều con. Lại vừa nhớ nhớ đến cái chết của mẹ. Con không biết phải làm sao cả?”

“Ba biết, tất cả là lỗi của ba. Con không làm gì sai cả, là ba không tốt, không thể bảo vệ được mẹ con. Muốn trách cứ trách ba vô dụng”



“Con không muốn trách ba, chỉ trách sự lương thiện của ba đến không đúng lúc”

Lưu Diên đỏ mắt, cất giọng khàn khàn: “Yển Nguyệt à”

Cứ như vậy, hai ba con buông bỏ những rào cản trong lòng. Ôm nhau sau mười mấy năm cách lòng dài đằng đẵng. Nhìn vợ như vậy, trong lòng Phùng Dịch cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

[…]

Đường Trường Sơn.

Phùng Dịch dắt tay cô đi thong thả trên con đường đầy hoa sứ trắng. Lại một mùa hoa sứ nở, người đi cùng cô hiện tại là người chồng yêu thương cô vô điều khiến, không có sự giả dối của năm đó nữa.

Lưu Yển Nguyệt cong vui cười hạnh phúc, tình cờ bị anh bắt gặp. Tay anh khều khều chiếc má phúng phích của cô, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

“Phùng Dịch, cảm ơn anh”

Cô không đáp lại câu hỏi của anh, thay vào đó là một lời cảm ơn trong hạnh phúc. Phùng Dịch nhướng mày khẽ cười: “Cảm ơn anh vì cái gì?”

“Vì tất cả những gì anh cho em, cảm ơn vì đã đến bên em”

Bước chân anh hơi khựng lại, Phùng Dịch quay người đối diện với cô. Sau đó ôm chặt cô vào trong lòng, giọng nói trầm ấm cất lên nhẹ nhàng: “Là anh nên cảm ơn em mới đúng. Yển Nguyệt, anh yêu em”

_HOÀN VĂN_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện