Tiếng quát của Giang Cung Tuấn như sấm rên vang vọng bên tai Tiêu Nhàn Nhã, khiến màng nhĩ của bà ta rung lên, hoảng sợ tột độ. Bà ta chỉ biết khóc lóc, không biết nên đáp lại như thế nào.
Một lúc sau, bà ta mới tỉnh táo lại, tuyệt vọng nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết, bức tranh…
bức tranh đó bị Tiêu Chinh cầm đi, hình như là tặng cho nhân vật lớn nào đó ở thủ đô”
Giang Cung Tuấn nhặt con dao lên, giơ tay chém lên cổ tay Tiêu Nhàn Nhã. Máu tươi văng tung tóe, Tiêu Nhàn Nhã đau đớn há hốc miệng, không kêu được một tiếng, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, thân thể run rẩy. Giang Cung Tuấn tùy tay lấy ra mấy cây kim châm, cảm lên người Tiêu Nhàn Nhã. Trước khi anh hỏi rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, Tiêu Nhàn Nhã còn chưa thể chết.
Kim châm cắm xuống, bàn tay vừa bị chém của Tiêu Nhàn Nhã không còn chảy nhiều máu, nhưng bà ta vẫn cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức người thường khó có thể chịu đựng. Bà ta chỉ muốn chất, nhưng Giang Cung Tuấn nói rất đúng, bây giờ bà ta muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Giang Cung Tuấn lại ngồi xuống nhìn Tiêu Nhàn Nhã, lạnh lùng nói: “Những đau đớn mà bà chịu đựng còn lâu mới bù đắp lại tội nghiệt của bà. Tôi hỏi lại lân nữa, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở đâu?”
“Tôi… tôi… không… không biết” Tiêu Nhàn Nhã run rẩy, thậm chí nói chuyện cũng không lưu loát.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày. Người bình thường bị tra tấn kiểu này, vì khát vọng sinh tôn nên chắc chăn sẽ nói gì đó, nhưng bây giờ Tiêu Nhàn Nhã lại nói không biết, chẳng lẽ bà ta thật sự không biết tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô? Đó là bức tranh gia truyên của nhà anh, truyên thừa vô số năm, trước khi chết ông nội anh đã từng nói, nhà họ Giang có thể bị tiêu diệt, nhưng bức tranh không thể đánh mất.
“Tôi… van… van cậu tha cho tôi… đi… tôi thật sự không biết” Tiêu Nhàn Nhã run rẩy nói. Bà ta cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng lại không thể hoàn toàn ngất xỉu. Trên mặt, trên tay đều đau đớn dữ dội, đau đến mức bà ta chỉ muốn chết đi.
Giang Cung Tuấn là ác quỷ, bà ta đã hoàn toàn sợ hãi, chỉ biết van xin tha thứ.
“Hôm nay tôi tạm thời tha cho bà. Tôi cho bà một khoảng thời gian, điều tra tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô. Tôi sẽ còn tới tìm bà. Lúc đó nếu bà còn chưa biết tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì tôi sẽ cho bà biết cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính.”
Giang Cung Tuấn đứng dậy, bỗng đi vê phía Trương Trọng Thiên đang co ro trong góc tường.
Trương Trọng Thiên hoảng sợ run lấy bấy, trên sàn nhà xuất hiện một vũng nước, nhiển hiên là ông ta sợ tới mức són ra quần.
“Không… Không liên quan tới tôi, tôi… tôi không biết gì hết” Trương Trọng Thiên run rẩy van nài.
“Chuyện hôm nay hãy coi như không thấy.
Nếu bên ngoài có tin đồn gì thì chắc ông cũng biết hậu quả rồi đấy” Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói. Anh luôn ân oán rõ ràng, anh không có thù với Trương Trọng Thiên, cũng không muốn giết chết gã ta.
Giang Cung Tuấn lại nhìn vê phía Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường như một con chó chết.
“Chắc chăn bà đang muốn biết thân phận hiện tại của tôi đúng không? Tôi nói cho bà cũng không sao. Tôi là Hăc Long Nam Cương, thống soái trăm vạn quân Hãc Long. Đừng nói là Tiêu Chinh, cho dù là Tiêu Dao Vương đứng trước mặt tôi, tôi muốn giết thì cứ giết” Giang Cung Tuấn bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Anh đế lại thân phận của mình là để gây áp lực của Tiêu Nhàn Nhã, để bà ta mau chóng điều tra rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Sau khi anh rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tiêu Nhàn Nhã. Thần thể bà ta run lấy bấy.
“Häc… Häc Long? Đại tướng Nam Cương, một trong năm vị đại tướng?” Bà ta khó tin lẩm bẩm.
Tại sao cậu nhóc nhà họ Giang mười năm trước.
lại biến thành Häc Long danh chấn thiên hạ? Mặc dù bà ta không phải là người trong quân đội, nhưng anh tư của bà ta là quân nhân, hơn nữa quân hàm không thấp, bà ta cũng từng nghe Tiêu Chinh kế về năm vị đại tướng Thời gian phong tướng của Häc Long là ngắn nhất, vào một năm trước. Nhưng anh ta lại là người đáng sợ nhất trong năm vị đại tướng. Thực lực của anh ta vượt qua sức tưởng tượng, hơn nữa anh ta còn là thân y.
Nhớ tới thân phận của Giang Cung Tuấn, bà ta không khỏi run rấy. Bà không tài nào ngờ được thân phận hiện tại của Giang Cung Tuấn lại đáng sợ đến thế. Chẳng trách Tiêu Dao Vương không truy cứu kẻ đã giết Tiêu Chinh, thì ra người đó chính là Häc Long Thấy Giang Cung Tuấn đã rời đi, Trương Trọng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ gã đã bị mồ hôi ướt đảm, nhìn thoáng qua Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường, mặt đầy vết thương, bàn tay bị chém đứt, gã hoảng sợ run lên, xoay người muốn chạy trốn.
“Đừng… Đừng đi. Cứu… cứu tôi… đưa tôi đến bệnh viện, tôi… tôi có tiền, tôi cho ông tiền.”
Lúc trước Tiêu Nhàn Nhã muốn chết. Bây giờ Giang Cung Tuấn đã rời đi, bà ta không muốn chết, bà ta muốn sống sót.
Nghe thấy chữ tiền, Trương Trọng Thiên dừng bước, thầm nghĩ trước khi rời đi, Giang Cung Tuấn từng nói không cho Tiêu Nhàn Nhã chết. Nếu mình đi mà Tiêu Nhàn Nhã chết, Giang Cung Tuấn trách tỏi thì mình cũng chạy trời không khỏi năng.
Hơn nữa cứu Tiêu Nhàn Nhã, mình còn có thể nhận được tiền. Nghĩ đến đây, gã lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu 115 Sau khi rời khỏi biệt thự của Tiêu Nhàn Nhã, Giang Cung Tuấn lại đeo mặt nạ, đi đến nhà họ Vương, nhà họ Chu, nhà họ Triệu Trời vừa sáng, trước phân mộ nhà họ Giang, ba cái thủ cấp đảm máu được đặt ngay ngắn đăng trước. Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ Giang Thời “Ông nội, Tiêu Bối Hoa đã chết, Vương Văn Quý đã chết, Triệu Khánh Sơn đã chết, Chu Đức Biên đã chết. Những kẻ dẫn đầu tới nhà họ Giang, phóng hỏa thiêu cháy nhà họ Giang đều đã chết.
Ông nội, cháu trai vô năng, còn chưa thể tìm được tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Nhưng ông yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm lại Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Mặc dù bốn kẻ cầm đầu của bốn gia tộc lớn đã chết, nhưng cháu cũng sẽ không dẻ dàng tha cho chúng. Cháu muốn chúng biết cái gì là tuyệt vọng, cháu muốn cho chúng sống không được, tra tấn chúng đến chết để hiến tế vong hôn nhà họ Giang!”
Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ Giang Thời khóc lã chã. Anh đường đường là Häc Long của Nam Cương, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng rơi một giọt lệ. Bởi vì đàn ông đổ máu không đổ lệ. Nhưng giờ khắc này, anh lại khóc thảm thiết. Mặc dù anh đã là Hắc Long, địa vị cao quý, nhưng không ai biết mười năm qua anh đã phải gánh chịu những gì. Mười năm trước anh bị lửa thiêu cháy, tận mät chứng kiến người thân của mình kêu la thảm thiết trong hỏa hoạn, thấy người thân khóc lóc tuyệt vọng Cả đời anh sẽ không quên cảnh tượng đó.
Ngay khi anh đang tuyệt vọng thì một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa xông vào, liều lĩnh cởi dây thừng cho anh, kéo anh ra khỏi biến lửa. Sau đó anh thấy thiếu nữ này cũng bị bắt lửa, nhưng anh chỉ lo nhảy vào sông, không để ý tới thiếu nữ đó Mười năm qua, anh áy náy tự trách. Anh gánh vác thù hận, từ một tên lính quèn dần dân vươn lên, trở thành Hắc Long, chính là vì hôm nay.
Trả ơn, báo thù. Nay kẻ thù đã chết, nhưng cơn giận trong lòng anh vẫn chưa bình ổn. Bốn gia tộc lớn đã phạm sai lầm, vậy thì phải chịu trừng phạt. Hơn nữa từ lời nói của Tiêu Nhàn Nhã, anh có thể phân tích được kẻ chủ mưu đứng đăng sau vụ thảm sát nhà họ Giang chính là người ở thủ đô. Mục đích của người này chính là vì Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ Anh siết chặt năm tay: “Ông nội, bất kể là kẻ nào cướp lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì hôm khác, cháu nhất định sẽ lấy thủ cấp của hản ta tới đây hiến tế cho ông”
Nồi tủi nhục, tra tấn mười năm qua phải gánh chịu đều hóa thành nước mät.
Một lúc sau, bà ta mới tỉnh táo lại, tuyệt vọng nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết, bức tranh…
bức tranh đó bị Tiêu Chinh cầm đi, hình như là tặng cho nhân vật lớn nào đó ở thủ đô”
Giang Cung Tuấn nhặt con dao lên, giơ tay chém lên cổ tay Tiêu Nhàn Nhã. Máu tươi văng tung tóe, Tiêu Nhàn Nhã đau đớn há hốc miệng, không kêu được một tiếng, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, thân thể run rẩy. Giang Cung Tuấn tùy tay lấy ra mấy cây kim châm, cảm lên người Tiêu Nhàn Nhã. Trước khi anh hỏi rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, Tiêu Nhàn Nhã còn chưa thể chết.
Kim châm cắm xuống, bàn tay vừa bị chém của Tiêu Nhàn Nhã không còn chảy nhiều máu, nhưng bà ta vẫn cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức người thường khó có thể chịu đựng. Bà ta chỉ muốn chất, nhưng Giang Cung Tuấn nói rất đúng, bây giờ bà ta muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Giang Cung Tuấn lại ngồi xuống nhìn Tiêu Nhàn Nhã, lạnh lùng nói: “Những đau đớn mà bà chịu đựng còn lâu mới bù đắp lại tội nghiệt của bà. Tôi hỏi lại lân nữa, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở đâu?”
“Tôi… tôi… không… không biết” Tiêu Nhàn Nhã run rẩy, thậm chí nói chuyện cũng không lưu loát.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày. Người bình thường bị tra tấn kiểu này, vì khát vọng sinh tôn nên chắc chăn sẽ nói gì đó, nhưng bây giờ Tiêu Nhàn Nhã lại nói không biết, chẳng lẽ bà ta thật sự không biết tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô? Đó là bức tranh gia truyên của nhà anh, truyên thừa vô số năm, trước khi chết ông nội anh đã từng nói, nhà họ Giang có thể bị tiêu diệt, nhưng bức tranh không thể đánh mất.
“Tôi… van… van cậu tha cho tôi… đi… tôi thật sự không biết” Tiêu Nhàn Nhã run rẩy nói. Bà ta cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng lại không thể hoàn toàn ngất xỉu. Trên mặt, trên tay đều đau đớn dữ dội, đau đến mức bà ta chỉ muốn chết đi.
Giang Cung Tuấn là ác quỷ, bà ta đã hoàn toàn sợ hãi, chỉ biết van xin tha thứ.
“Hôm nay tôi tạm thời tha cho bà. Tôi cho bà một khoảng thời gian, điều tra tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô. Tôi sẽ còn tới tìm bà. Lúc đó nếu bà còn chưa biết tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì tôi sẽ cho bà biết cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính.”
Giang Cung Tuấn đứng dậy, bỗng đi vê phía Trương Trọng Thiên đang co ro trong góc tường.
Trương Trọng Thiên hoảng sợ run lấy bấy, trên sàn nhà xuất hiện một vũng nước, nhiển hiên là ông ta sợ tới mức són ra quần.
“Không… Không liên quan tới tôi, tôi… tôi không biết gì hết” Trương Trọng Thiên run rẩy van nài.
“Chuyện hôm nay hãy coi như không thấy.
Nếu bên ngoài có tin đồn gì thì chắc ông cũng biết hậu quả rồi đấy” Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói. Anh luôn ân oán rõ ràng, anh không có thù với Trương Trọng Thiên, cũng không muốn giết chết gã ta.
Giang Cung Tuấn lại nhìn vê phía Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường như một con chó chết.
“Chắc chăn bà đang muốn biết thân phận hiện tại của tôi đúng không? Tôi nói cho bà cũng không sao. Tôi là Hăc Long Nam Cương, thống soái trăm vạn quân Hãc Long. Đừng nói là Tiêu Chinh, cho dù là Tiêu Dao Vương đứng trước mặt tôi, tôi muốn giết thì cứ giết” Giang Cung Tuấn bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Anh đế lại thân phận của mình là để gây áp lực của Tiêu Nhàn Nhã, để bà ta mau chóng điều tra rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Sau khi anh rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tiêu Nhàn Nhã. Thần thể bà ta run lấy bấy.
“Häc… Häc Long? Đại tướng Nam Cương, một trong năm vị đại tướng?” Bà ta khó tin lẩm bẩm.
Tại sao cậu nhóc nhà họ Giang mười năm trước.
lại biến thành Häc Long danh chấn thiên hạ? Mặc dù bà ta không phải là người trong quân đội, nhưng anh tư của bà ta là quân nhân, hơn nữa quân hàm không thấp, bà ta cũng từng nghe Tiêu Chinh kế về năm vị đại tướng Thời gian phong tướng của Häc Long là ngắn nhất, vào một năm trước. Nhưng anh ta lại là người đáng sợ nhất trong năm vị đại tướng. Thực lực của anh ta vượt qua sức tưởng tượng, hơn nữa anh ta còn là thân y.
Nhớ tới thân phận của Giang Cung Tuấn, bà ta không khỏi run rấy. Bà không tài nào ngờ được thân phận hiện tại của Giang Cung Tuấn lại đáng sợ đến thế. Chẳng trách Tiêu Dao Vương không truy cứu kẻ đã giết Tiêu Chinh, thì ra người đó chính là Häc Long Thấy Giang Cung Tuấn đã rời đi, Trương Trọng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ gã đã bị mồ hôi ướt đảm, nhìn thoáng qua Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường, mặt đầy vết thương, bàn tay bị chém đứt, gã hoảng sợ run lên, xoay người muốn chạy trốn.
“Đừng… Đừng đi. Cứu… cứu tôi… đưa tôi đến bệnh viện, tôi… tôi có tiền, tôi cho ông tiền.”
Lúc trước Tiêu Nhàn Nhã muốn chết. Bây giờ Giang Cung Tuấn đã rời đi, bà ta không muốn chết, bà ta muốn sống sót.
Nghe thấy chữ tiền, Trương Trọng Thiên dừng bước, thầm nghĩ trước khi rời đi, Giang Cung Tuấn từng nói không cho Tiêu Nhàn Nhã chết. Nếu mình đi mà Tiêu Nhàn Nhã chết, Giang Cung Tuấn trách tỏi thì mình cũng chạy trời không khỏi năng.
Hơn nữa cứu Tiêu Nhàn Nhã, mình còn có thể nhận được tiền. Nghĩ đến đây, gã lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu 115 Sau khi rời khỏi biệt thự của Tiêu Nhàn Nhã, Giang Cung Tuấn lại đeo mặt nạ, đi đến nhà họ Vương, nhà họ Chu, nhà họ Triệu Trời vừa sáng, trước phân mộ nhà họ Giang, ba cái thủ cấp đảm máu được đặt ngay ngắn đăng trước. Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ Giang Thời “Ông nội, Tiêu Bối Hoa đã chết, Vương Văn Quý đã chết, Triệu Khánh Sơn đã chết, Chu Đức Biên đã chết. Những kẻ dẫn đầu tới nhà họ Giang, phóng hỏa thiêu cháy nhà họ Giang đều đã chết.
Ông nội, cháu trai vô năng, còn chưa thể tìm được tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Nhưng ông yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm lại Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Mặc dù bốn kẻ cầm đầu của bốn gia tộc lớn đã chết, nhưng cháu cũng sẽ không dẻ dàng tha cho chúng. Cháu muốn chúng biết cái gì là tuyệt vọng, cháu muốn cho chúng sống không được, tra tấn chúng đến chết để hiến tế vong hôn nhà họ Giang!”
Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ Giang Thời khóc lã chã. Anh đường đường là Häc Long của Nam Cương, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng rơi một giọt lệ. Bởi vì đàn ông đổ máu không đổ lệ. Nhưng giờ khắc này, anh lại khóc thảm thiết. Mặc dù anh đã là Hắc Long, địa vị cao quý, nhưng không ai biết mười năm qua anh đã phải gánh chịu những gì. Mười năm trước anh bị lửa thiêu cháy, tận mät chứng kiến người thân của mình kêu la thảm thiết trong hỏa hoạn, thấy người thân khóc lóc tuyệt vọng Cả đời anh sẽ không quên cảnh tượng đó.
Ngay khi anh đang tuyệt vọng thì một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa xông vào, liều lĩnh cởi dây thừng cho anh, kéo anh ra khỏi biến lửa. Sau đó anh thấy thiếu nữ này cũng bị bắt lửa, nhưng anh chỉ lo nhảy vào sông, không để ý tới thiếu nữ đó Mười năm qua, anh áy náy tự trách. Anh gánh vác thù hận, từ một tên lính quèn dần dân vươn lên, trở thành Hắc Long, chính là vì hôm nay.
Trả ơn, báo thù. Nay kẻ thù đã chết, nhưng cơn giận trong lòng anh vẫn chưa bình ổn. Bốn gia tộc lớn đã phạm sai lầm, vậy thì phải chịu trừng phạt. Hơn nữa từ lời nói của Tiêu Nhàn Nhã, anh có thể phân tích được kẻ chủ mưu đứng đăng sau vụ thảm sát nhà họ Giang chính là người ở thủ đô. Mục đích của người này chính là vì Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ Anh siết chặt năm tay: “Ông nội, bất kể là kẻ nào cướp lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì hôm khác, cháu nhất định sẽ lấy thủ cấp của hản ta tới đây hiến tế cho ông”
Nồi tủi nhục, tra tấn mười năm qua phải gánh chịu đều hóa thành nước mät.
Danh sách chương