“Phó tướng, cấp dưới của Trấn bắc tướng quân, Hàn Mặc cung nghênh Tam hoàng tử điện hạ.” Hàn Mặc sớm đã nhận được tin tức dẫn theo một nhóm tướng sĩ đứng trước quân doanh hành lễ trước cỗ xe, nói lớn.

Quét mắt nhìn đội ngũ tiếp đón một cái, chỉ có vài tướng quân, thiếu mỗi Trấn bắc tướng quân kia, khóe miệng Khuynh Cuồng cong lên, Trấn bắc tướng quân giỏi lắm, cao giá như vậy, nàng đường đường là một ‘hoàng tử’ đến đây cũng dám không ra nghênh tiếp.

“Hàn phó tướng, Liễu đại tướng quân đâu?” Không đi ra, Khuynh Cuồng nghiêng người ngồi trên nhuyễn tháp, chậm rãi hỏi.

Khóe mắt Hàn Mặc nhếch lên, bình tĩnh không dao động trả lời: “Chờ lâu mà xa giá của Tam hoàng tử chưa đến, Trấn bắc tướng quân bận rộn quân vụ đã đi tuần tra ở biên giới trước, lệnh cho mạt tướng chờ ở đây.” Giọng nói mặc dù không dao động nhưng ai cũng nghe ra trong lời nói của hắn là vô lễ và xem thường.

Trong lòng mỗi người đều biết rõ ý tứ trong lời nói của hắn: Là Tam hoàng tử đến trễ mà tướng quân nhà ta rất bận không rảnh luôn ở đây chờ ngươi, cho nên có ta phó tướng này ở đây nghênh tiếp ngươi, xem như cho ngươi mặt mũi rồi.

“To gan, một phó tướng nho nhỏ như ngươi lại dám nói với Tam hoàng tử như vậy, còn không nhanh để Trấn bắc tướng quân ra nghênh tiếp.” Khuynh Cuồng còn chưa nói gì, Lý tướng quân liền nhảy ra trách mắng Hàn Mặc, dáng vẻ cáo mượn oai hùm, mặc dù theo cấp bậc mà nói chức quan của Hàn Mặc so với hắn còn cao hơn, nhưng tướng sĩ kinh thành luôn tự nhận cấp bậc của mình cao hơn tướng sĩ ở biên cương một bậc, hơn nữa hôm nay hắn là đi theo bên cạnh Tam hoàng tử được hoàng đế thương yêu nhất, tự nhiên càng thêm kiêu ngạo.

“Ngươi là ai, chỗ này đến lượt ngươi nói chuyện sao?” Hàn Mặc trừng Lý tướng quân một cái, quát nói, bọn họ ghét nhất chính là loại quan lại kinh thành chỉ biết diễu võ giương oai, lại không thực tế chiến đấu, thật là mất hết mặt mũi quân nhân bọn họ.

“Ngươi…Bản tướng là thống lĩnh của đội bảo vệ tuần tra phương bắc, ngươi dám bất kính với Tam hoàng tử, bản tướng quân…” Gương mặt Lý tướng quân căng tới đỏ bừng, thẹn quá hóa giận quát to.

“Lý tướng quân.” ba chữ nhẹ nhàng từ trong xe bay ra, tuy nhẹ nhưng lại dễ dàng làm cho toàn bộ mọi người nín thở, nhìn chăm chú vào dáng người màu trắng chậm rãi từ trong xe đi ra.

Một khắc kia lúc Khuynh Cuồng bước ra, không ngoài dự đoán, toàn bộ tướng sĩ trong quân doanh hít vào một hơi, không chớp mắt chăm chú nhìn Khuynh Cuồng giống như thần tiên giáng trần, khoa trương một chút thì khóe miệng còn có chất lỏng chảy ra, trời ạ! Bọn họ chưa từng gặp qua người nào tuấn mỹ như vậy, mày như mực vẽ, mặt ngọc môi đỏ, phong thần tuấn lãng, hắn khoác bên ngoài cái áo choàng bên ngoài không những không lộ vẹ cồng kềnh ngược lại càng làm cho gương mặt ngọc thêm cao quý, đôi mắt linh động đảo một cái, quả thật là khí thế bức người.

“Tam hoàng tử.” Lý tướng quân lập tức chạy đến bên cỗ xe muốn đỡ Khuynh Cuồng xuống.

Tướng sĩ bắc doanh quân vừa nghe thấy xưng hô của Lý tướng quân, ánh mắt si ngốc lập tức chuyển thành không thể tin, tiếp theo là khinh thường và luyến tiếc, cho dù người ở Bắc Cảnh nhưng ‘mỹ danh’ ‘hoàng tử tai nạn’, ‘hoàng tử bao cỏ’, ‘hoàng tử phóng đãng’ đối với bọn họ giống như là ‘sấm động bên tai’ vì vậy khi nghe thấy khâm sai đại thần áp tải quân hưởng vật tư lần này là Tam hoàng tử, quả thật cảm thấy hoàng thượng là đang càn quấy, không ngờ vị tiên nhân quý khí nhanh nhạy như vậy lại là Tam hoàng tử ‘tiếng xấu đồn xa’, đáng tiếc , thật là đáng tiếc ! Đáng tiếc bộ dạng tốt như vậy bên trong lại toàn là bao cỏ.

Thu hết sự thay đổi trong ánh mắt của bọn họ vào đáy mắt, Khuynh Cuồng hơi mỉm cười một cái, tự mình nhảy xuống xe, từng bước từng bước thong thả bước đến đứng trước mặt Hàn Mặc, cười như không cười nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn nổi da gà.

Rõ ràng là một bao cỏ vô dụng, vì sao bị hắn nhìn chăm chú cảm thấy áp lực như vậy, khí thế như vậy thậm chí hơn cả đại tướng quân, Hàn Mặc nhăn mày suy nghĩ, vốn đang ngẩng cao đầu từ từ cúi xuống, trên trán cũng dần dần chảy ra mồ hôi.

“Hàn phó tướng phải không? Liễu đại tướng quân bộn rộn quân vụ, bản hoàng tử có thể hiểu được, cũng không trách tội, nhưng bây giờ bản hoàng tử đã đến, không biết là có phải nên tìm người đi ‘mời’ chiến thần của chúng ta trở về không?” Khuynh Cuồng nghiêng người đứng bên cạnh Hàn Mặc, khẽ vỗ vai hắn, liếc mắt nói.

“Vâng vâng….” Hàn Mặc chỉ cảm thấy áp lực vô biên ép hắn không thở được, chỉ biết vâng dạ theo lời nói của nàng, nào có chút nào bộ dạng ngạo mạn cộc cằn lúc nãy.

Rất hài lòng với câu trả lời của hắn, Khuynh Cuồng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Rất tốt, vậy bản hoàng tử liền đến chủ trướng ( lều trại chính ) chờ Liễu đại tướng quân.” Nói xong, tự mình vượt qua hắn, nghênh ngang đi vào trong quân doanh, Diệp Ảnh tự nhiên đi theo sau nàng.

Khuynh Cuồng vừa rời đi, Hàn Mặc lập tức thở ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, giật mình tỉnh lại mới nhớ đến lời nàng vừa nói, lại nhìn những chiến hữu khác của hắn ở bên cạnh mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, chán nản thấp giọng dặn dò binh sĩ ở bên cạnh đi mời đại tướng quân trở về, chính mình không biết làm sao bước nhanh đuổi theo.

Nhìn hình dáng màu trắng đi ở phía trước, Hàn Mặc không ngừng thầm mắng chính mình lại bị khí thế của một cái ‘hoàng tử bao cỏ’ áp đảo, uổng phí chính mình vẫn là một quân nhân đã trải qua trăm trận chiến.

Đang trong vòng luẩn quẩn, người phía trước lại đột nhiên ngừng lại, hại hắn chút nữa đụng phải, may mắn kịp thời đứng vững, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, lại làm sao đây ?

“A, có phải Hàn phó tướng lại đang nghĩ tới mỹ nữ hay không, lại còn nhập thần như vậy, còn nữa, ngươi không đi trước dẫn đường bản hoàng tử sao biết lều chính ở đâu?”

Lời nói hài hước truyền vào trong tai, trong nháy mắt khiến cho Hàn Mặc đỏ mặt, khẽ ho một tiếng nói: “Tam hoàng tử, bên này mời.” Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước cũng không để ý người phía sau có đi theo không, có chút giống như là hoảng sợ mà chạy trốn.

Chủ trướng trong quân doanh là nơi thảo luận quân sự, chính giữa đặt mô hình toàn bộ địa thế Bắc Cảnh, bên trên cắm các loại cờ nhỏ, hai bên là hai hàng ghế, vị trí chính chủ là một cái bàn và một cái ghế, trên bàn bày bút mực giấy nghiên cùng các loại sách quân sự, một bên phía trong lều còn treo một tấm bản đồ, trên đó vẽ các loại ký tự.

Khuynh Cuồng vừa vào trong lều chính liền đem toàn bộ những thứ này thu hết vào đáy mắt, tự ý đi đến ngồi xuống vị trí chính chủ, tiện tay lật mở sách ở trên bàn.

Nhóm người Hàn Mặc gồm những tướng quân vào sau có chút tức giận nhìn nàng, tuy là nàng dùng địa vị hoàng tử ngồi ở vị trí chính chủ không sao, nhưng trong lòng bọn họ, ngoại trừ Liễu đại tướng quân ai cũng không thể ngồi vào vị trí đó, huống chi nhìn Khuynh Cuồng ngồi cũng không có dáng ngồi càng cảm thấy chuyện này là bất kính với tướng quân của bọn họ.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Khuynh Cuồng nghịch nghịch bút lông trong tay, trong lòng thầm nghĩ: Bước đi vững vàng, hơi thở như có như không, xem ra vị Trấn bắc tướng quân này không chỉ là vị tướng quân dụng binh như thần mà còn là một cao thủ cấp cao.

Màn che của chủ trướng bị vén lên, một dáng người cao lớn chắp tay đi vào.

Khuynh Cuồng mỉm cười nhìn lại, chỉ nhìn thấy người đi vào thân cao đứng ngạo nghễ, thân người cao lớn tạo ra áp lực vô hình cho người khác, trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng một đôi mắt sáng quắc, mãnh liệt không gì sánh được, kết hợp với hai hàng lông mày như đao lớn tự nhiên có một loại khí thế lẫm liệt không thể xâm phạm, sống mũi cao thẳng, đôi môi bạc mím chặt nói lên tính cách của người này lạnh nhạt, toàn thân áo giáp vàng bởi vì không đủ ánh sáng khiến cho cả người hắn xem ra giống như thiên thần hạ phàm.

Mắt hơi híp lại, Khuynh Cuồng bỏ bút lông trong tay xuống, xoa xoa cằm, khóe miệng hơi nhếch lên cười nói: “Trấn bắc đại tướng quân Liễu Kiếm Khung,ừ, không tệ không tệ, ừ, thật sự không tệ.”

Liễu Kiếm Khung, mới hai tám tuổi đã được phong làm Trấn bắc tướng quân, thống lĩnh mười vạn binh mã ở Bắc Cảnh, nỗi tiếng khắp các nước vì phương pháp trị quân, dụng binh như thần, được xưng là ‘Long Lân thần chiến’, hắn là một cô nhi, có thành tựu như ngày hôm nay toàn bộ đều do hắn một đao một thương liều mạng làm ra, được tướng sĩ bên dưới yêu quý sâu sắc, là một nhân tài trụ cột khó có được.

Trước khi đến Bắc Cảnh, Khuynh Cuồng sớm đã để cho thành viên của Chu Tước điều tra rõ ràng bối cảnh thân thế của Liễu Kiếm Khung, hôm nay vừa gặp quả nhiên là không tệ, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông kiên cường cứng rắn, đúng khẩu vị của nàng.

Đáng  tiếc ‘không tệ’ của nàng khi người khác nghe thấy lại không phải như vậy, đặc biệt lại nhìn thấy bộ mặt ‘mê đắm’ của nàng, rõ ràng chính là đang ‘ý dâm’ ( có ý tưởng dâm đãng )  đại tướng quân nhà người ta mà, ai kêu nàng là ‘hoàng tử phóng đãng’, không thể trách người ta suy nghĩ không lành mạnh.

Nhóm người Hàn Mặc nắm chặt nắm đấm, thiếu chút nữa nhịn không được đi lên đánh rớt ‘cặp mắt háo sắc’ kia của Khuynh Cuồng, may mắn Liễu đại tướng quân đúng lúc này lên tiếng, nếu không nhất định sẽ xảy ra thảm kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện