Nhìn nam nhân trước mắt xuất sắc chói mắt như thế Khải Nhạc không khỏi cảm khái, một nam tử xuất thần như thế, sao lại mê luyến mình như vậy? Niềm kiêu ngạo của hắn cùng với địa vị cao cao tại thượng như vậy, sao lại cho phép hắn yêu một người cũng là nam nhân như hắn? Có đôi khi cậu thật sự rất bội phục hắn, hắn có thể không hề bận tâm đến điều gì mà yêu một người, chẳng lẽ khi yêu thật sự không cần lý do sao?

Như vậy ai có thể nói cho cậu biết, đến cùng hắn là yêu cậu ở chỗ nào? Nếu như cậu không trốn đi thì có thể chạm tay đến tình yêu ở trước mắt không?

Nghĩ đến điều đó Khải Nhạc không tự giác có một chút co rút, loại cảm giác này…

Khải Nhạc khiếp sợ tột cùng, chẳng lẽ…

Sâu trong nội tâm của mình, là không muốn bỏ trốn?

Không! Không thể, Khải Nhạc hoảng hốt lập tức xóa tan ý nghĩ này, nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi, cậu không phải vẫn muốn trốn đi đấy sao? Tự do không phải là điều hiện tại cậu muốn nhất sao?

Đúng! Bỏ trốn, sống một cuộc sống bình thường mới phù hợp quan niệm sống của cậu, cậu không muốn sa đọa, bên cạnh đó cậu cũng không muốn trở thành người ở nơi này.

“Bội!”

Khải Nhạc khẽ gọi Oropesa Seth, cũng chủ động tiến sát vào lồng ngực của hắn, ngón tay hữu ý vẽ vòng tròn ở khuôn ngực trần của Oropesa Seth, trong ánh mắt lại lập loè ánh sáng khác thường tinh nhuệ.

Âm thanh Khải Nhạc vô cùng mềm mại và sắc thái vô cùng đáng yêu, ngón tay và đầu của cậu ở bộ ngực hắn dao động, trêu đùa sự nhẫn nại cực hạn của hắn, Oropesa Seth cảm giác tựa hồ có vô số con kiến bò trên người, thân hình nổi lên từng đợt tê dại.

“Chuyện gì?”

Âm thanh nỉ non dán lấy vành tai Khải Nhạc, thở hổn hển, càng lộ rõ đôi mắt thâm thúy của Oropesa Seth đang bao phủ bởi dục vọng.

“Anh sẽ mang tôi cùng đi săn trong buổi lễ sao?”

Khải Nhạc ở trong ngực Oropesa Seth ngẩng đầu, tràn ngập chờ mong nhìn hắn.

“Phải! Chỉ cần em vui là được!”

Oropesa Seth sao có thể cự tuyệt được yêu cầu của Khải Nhạc được cơ chứ? Huống chi lại là dưới loại tình huống này, hắn cơ hồ giống như bị mê hoặc mà mở miệng.

“Bội, tôi muốn thấy anh săn nhiều nhất, sẽ được quán quân.”

Khải Nhạc ôn nhu nói, nhìn như đang rất tràn đầy chờ mong ở Oropesa Seth trong buổi lễ sẽ đoạt giải quán quân, nhưng trong lòng lại nghĩ chỉ cần Oropesa Seth ở buổi lễ bận rộn săn bắn, không có thời gian để bận tâm đến cậu, thì cậu nắm chắc chín phần thắng có thể thoát khỏi nơi này.

Mặc dù Oropesa Seth thông minh, nhưng đúng là vẫn còn không thể kiềm chế được khi bị người trong lòng hấp dẫn, Khải Nhạc nói nhỏ nhẹ tựa như đang thôi miên lấy hắn, cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực hắn, xâm nhập đầu óc của hắn, từng chút từng chút thôn chiếm lý trí của hắn.

“Được, ta nhất định sẽ săn được nhiều nhất, sau đó tặng hết cho em, Khải của ta!”

Oropesa Seth vô cùng thâm tình nói, đưa mắt nhìn Khải Nhạc, ánh mắt giống như muốn phun ra lửa, không thể khống chế dục vọng đem Khải Nhạc một mạch ôm lấy, môi cũng cùng lúc rơi xuống.

“Ưm…”

Hành động đột ngột của Oropesa Seth làm Khải Nhạc thở gấp.

“Khải! Ta muốn em!”

Oropesa Seth không cho Khải Nhạc có cơ hội mở miệng, nhanh chóng ôm chặt lấy cậu rồi nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống, cả hai thân hình trần trụi nhất thời chặt chẽ dán hợp, không có lấy một khe hở.

“Khải! Ta yêu em!”

Vừa nói xong, Oropesa Seth nhanh chóng cúi đầu xuống, đôi môi ngậm lấy thứ lửa nóng trung tâm dưới bụng Khải Nhạc.

“A!”

Khải Nhạc hít thở không thông, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cậu thực sự không nghĩ đến Oropesa Seth lại làm như thế này.

"Không ──! Buông ra! Bội, đừng như vậy mà!”

Đây chính là kết quả của cậu khi khiêu khích hắn, cậu cần phải gánh chịu hậu quả để giác ngộ, nhưng mà cậu chưa bao giờ trải qua loại tra tấn này, khiến cho cậu sợ hãi muốn trốn tránh. Khải Nhạc mãnh liệt vặn vẹo muốn thoát khỏi cái miệng nóng bỏng của Oropesa Seth, sự tra tấn đầy khoái cảm này khiến cho cậu chỉ có thể vô lực giãy dụa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện