“Có thật vậy không?”
Với Oropesa Seth một từ Khải nói thì không cách nào không thừa nhận, đôi mắt cậu nhìn thẳng lấy Oropesa Seth, muốn tìm ra điểm sơ hở nào đó.
“Đương nhiên! Ta sao có khả năng lừa em chứ? Khải thân yêu của ta!”
Oropesa Seth biết rõ đối với lời hắn nói như thế… Khải tài trí nhất định sẽ đoán được suy nghĩ của hắn. Nói không chừng cậu còn có thể đem bộ quần áo trên người cởi ra ngay lập tức, cho nên tuyệt đối không thể để cho cậu có thời gian suy nghĩ.
“Ah… Bội, anh làm gì vậy?”
Không để cho Khải có quá nhiều thời gian để tra hỏi nữa Oropesa Seth đã nhanh chóng chặn ngang ôm lấy cậu, đi ra khỏi cửa phòng hướng về phía đại điện, vừa đi vừa giải thích:
“Lễ mừng đã đến giờ rồi, chúng ta cũng không thể để cho mọi người đợi lâu!”
“Nhưng mà, tôi không muốn mặc cái y phục này…”
“Không được…”
“Bội…”
“Khải! Nghe lời…”
“…”
Lời kháng nghị cuối cùng của Khải Nhạc biến mất tại cái hôn của Oropesa Seth…
Tiếng mọi người chúc phúc đã bắt đầu, tuy nhiên thân là nam nhân phải trở thành một thê tử của một nam nhân khác, hơn nữa lại mặc bộ y phục chẳng ra cái gì cả, với da mặt siêu mỏng Khải Nhạc khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng và xấu hổ, cho nên trong đầu cậu đều mong lễ mừng nhanh chóng chấm dứt.
Đến nỗi những tiết mục chúc mừng đặc sắc tuyệt luân cũng không làm cậu hứng thú, giằng co cả đêm, thần kinh căng cứng của Khải Nhạc cuối cùng cũng thư giãn, mệt mỏi cơ hồ mở mắt không lên, nhưng nghĩ đến hôn lễ sáng mai, rồi lại hưng phấn không ngủ được.
Trái lại Bội giống như bị giằng co cả một ngày nhưng thần sắc một chút cũng không toát ra mỏi mệt, nếu không như thế, có thể nói tinh thần của hắn so bất luận thời điểm nào thần thái sáng láng nhất.
Giờ phút này, hắn vuốt ve tân nương của mình, vô cùng hưng phấn ngồi ở trong đình viện ngắm trăng, loại tình cảm tràn ngập thỏa mãn không nói nên lời, bọn hắn cứ như vậy chờ đến khi trời sáng, chờ đợi thời khắc hạnh phúc nhất trong đời.
“Khải! Em mệt không?”
Vì được uống rượu nên giờ phút này nhìn Khải Nhạc vô cùng mềm mại đáng yêu, Oropesa Seth đưa mắt nhìn Khải Nhạc nằm nghiêng ở ngực mình ôn nhu hỏi thăm.
“Không mệt”
Khải Nhạc chậm rãi giương mắt, nhìn qua Oropesa Seth vô cùng mê ly trong mắt, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Khải! Em biết không? Ta thật sự rất vui, em sắp trở thành hoàng hậu của ta rồi, tưởng tượng chúng ta từ nay về sau sẽ sống trong hạnh phúc, ta liền hận không thể lớn tiếng mà hét lên, để cho tất cả mọi người cảm thấy được tâm tình của ta giờ phút này.”
Tâm tình Oropesa Seth cuồng hỉ, phát ra từ nội tâm mỉm cười làm hắn nhìn về phía trên giống như một đứa trẻ con hồn nhiên, ngũ quan anh tuấn cũng lập tức trở nên nhu hòa.
“Đúng vậy! Nghĩ tới dĩ vãng các thứ, giống như là một giấc mộng vậy!” Khải Nhạc nhịn không được cảm thán nói, từng hình ảnh ngày xưa nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Oropesa Seth hiểu rõ trong lòng Khải Nhạc bất an, dù sao bọn hắn đã trải qua bao nhiêu trở ngại thật khó khăn mới được ở cùng một chỗ, cảm giác hạnh phúc quá mức thật có chút không chân thực, nhưng hắn có khả năng chính là làm cậu an tâm, tin tưởng hạnh phúc trước mắt.
Càng ôm chặt Khải Nhạc trong ngực, sau đó thì hắn hôn lên trán cậu, ánh mắt Oropesa Seth nhìn phía trước, mỉm cười nói:
“Khải! Đây hết thảy đều là thật, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, không lâu nữa đến lúc chúng ta chính thức cử hành hôn lễ rồi, ta sẽ kỵ tuấn mã đến cưới em, tế tự sẽ cho chúng ta chủ trì hôn lễ, hơn nữa sẽ đem biểu tượng sung túc thanh mạch rơi trên đầu của chúng ta, chúc phúc cho chúng ta.”
Khải Nhạc lẳng lặng nằm yên nghe tiếng nói Oropesa Seth thấp thẩm giàu có từ tính, nháy mắt cũng không nháy mắt mà đưa mắt nhìn bên mặt cương nghị của hắn, nếu như thời khắc này là vĩnh hằng thì thật tốt? Rõ ràng giờ phút này mình hạnh phúc như vậy, nhưng mà, tại sao trong nội tâm hết lần này tới lần khác lại dâng lên vô hạn phiền muộn?
Bọn hắn… Thật có thể hạnh phúc sao? Cậu… Thật sự có thể may mắn như thế sao?
“Chúng ta sẽ cưỡi ngựa để tiếp nhận lời chúc phúc nhân dân Ai Cập, xuôi theo phố cư dân sẽ gõ lên leng keng Đông Bất Lạp, bên cạnh đó còn hát và nhảy để chúc mừng hôn lễ của chúng ta. Phố lớn ngõ nhỏ đều bày đầy hoa tươi, trong không khí còn phảng phất hương hoa nhàn nhạt đó!” Nghĩ đến có thể nhìn thấy tình cảnh lúc đó, Oropesa Seth lòng tràn đầy vui mừng kể với Khải Nhạc, lúc hắn lần nữa cúi đầu, Khải Nhạc đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Ngưng mắt ngọt ngào nhìn Khải Nhạc ngủ, trên môi Oropesa Seth kéo ra một dáng tươi cười, vuốt vuốt đám tóc rối bời trên trán cậu, nói nhỏ:
“Ngủ đi! Khải của ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em… Ta yêu em!”
Với Oropesa Seth một từ Khải nói thì không cách nào không thừa nhận, đôi mắt cậu nhìn thẳng lấy Oropesa Seth, muốn tìm ra điểm sơ hở nào đó.
“Đương nhiên! Ta sao có khả năng lừa em chứ? Khải thân yêu của ta!”
Oropesa Seth biết rõ đối với lời hắn nói như thế… Khải tài trí nhất định sẽ đoán được suy nghĩ của hắn. Nói không chừng cậu còn có thể đem bộ quần áo trên người cởi ra ngay lập tức, cho nên tuyệt đối không thể để cho cậu có thời gian suy nghĩ.
“Ah… Bội, anh làm gì vậy?”
Không để cho Khải có quá nhiều thời gian để tra hỏi nữa Oropesa Seth đã nhanh chóng chặn ngang ôm lấy cậu, đi ra khỏi cửa phòng hướng về phía đại điện, vừa đi vừa giải thích:
“Lễ mừng đã đến giờ rồi, chúng ta cũng không thể để cho mọi người đợi lâu!”
“Nhưng mà, tôi không muốn mặc cái y phục này…”
“Không được…”
“Bội…”
“Khải! Nghe lời…”
“…”
Lời kháng nghị cuối cùng của Khải Nhạc biến mất tại cái hôn của Oropesa Seth…
Tiếng mọi người chúc phúc đã bắt đầu, tuy nhiên thân là nam nhân phải trở thành một thê tử của một nam nhân khác, hơn nữa lại mặc bộ y phục chẳng ra cái gì cả, với da mặt siêu mỏng Khải Nhạc khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng và xấu hổ, cho nên trong đầu cậu đều mong lễ mừng nhanh chóng chấm dứt.
Đến nỗi những tiết mục chúc mừng đặc sắc tuyệt luân cũng không làm cậu hứng thú, giằng co cả đêm, thần kinh căng cứng của Khải Nhạc cuối cùng cũng thư giãn, mệt mỏi cơ hồ mở mắt không lên, nhưng nghĩ đến hôn lễ sáng mai, rồi lại hưng phấn không ngủ được.
Trái lại Bội giống như bị giằng co cả một ngày nhưng thần sắc một chút cũng không toát ra mỏi mệt, nếu không như thế, có thể nói tinh thần của hắn so bất luận thời điểm nào thần thái sáng láng nhất.
Giờ phút này, hắn vuốt ve tân nương của mình, vô cùng hưng phấn ngồi ở trong đình viện ngắm trăng, loại tình cảm tràn ngập thỏa mãn không nói nên lời, bọn hắn cứ như vậy chờ đến khi trời sáng, chờ đợi thời khắc hạnh phúc nhất trong đời.
“Khải! Em mệt không?”
Vì được uống rượu nên giờ phút này nhìn Khải Nhạc vô cùng mềm mại đáng yêu, Oropesa Seth đưa mắt nhìn Khải Nhạc nằm nghiêng ở ngực mình ôn nhu hỏi thăm.
“Không mệt”
Khải Nhạc chậm rãi giương mắt, nhìn qua Oropesa Seth vô cùng mê ly trong mắt, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
“Khải! Em biết không? Ta thật sự rất vui, em sắp trở thành hoàng hậu của ta rồi, tưởng tượng chúng ta từ nay về sau sẽ sống trong hạnh phúc, ta liền hận không thể lớn tiếng mà hét lên, để cho tất cả mọi người cảm thấy được tâm tình của ta giờ phút này.”
Tâm tình Oropesa Seth cuồng hỉ, phát ra từ nội tâm mỉm cười làm hắn nhìn về phía trên giống như một đứa trẻ con hồn nhiên, ngũ quan anh tuấn cũng lập tức trở nên nhu hòa.
“Đúng vậy! Nghĩ tới dĩ vãng các thứ, giống như là một giấc mộng vậy!” Khải Nhạc nhịn không được cảm thán nói, từng hình ảnh ngày xưa nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Oropesa Seth hiểu rõ trong lòng Khải Nhạc bất an, dù sao bọn hắn đã trải qua bao nhiêu trở ngại thật khó khăn mới được ở cùng một chỗ, cảm giác hạnh phúc quá mức thật có chút không chân thực, nhưng hắn có khả năng chính là làm cậu an tâm, tin tưởng hạnh phúc trước mắt.
Càng ôm chặt Khải Nhạc trong ngực, sau đó thì hắn hôn lên trán cậu, ánh mắt Oropesa Seth nhìn phía trước, mỉm cười nói:
“Khải! Đây hết thảy đều là thật, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, không lâu nữa đến lúc chúng ta chính thức cử hành hôn lễ rồi, ta sẽ kỵ tuấn mã đến cưới em, tế tự sẽ cho chúng ta chủ trì hôn lễ, hơn nữa sẽ đem biểu tượng sung túc thanh mạch rơi trên đầu của chúng ta, chúc phúc cho chúng ta.”
Khải Nhạc lẳng lặng nằm yên nghe tiếng nói Oropesa Seth thấp thẩm giàu có từ tính, nháy mắt cũng không nháy mắt mà đưa mắt nhìn bên mặt cương nghị của hắn, nếu như thời khắc này là vĩnh hằng thì thật tốt? Rõ ràng giờ phút này mình hạnh phúc như vậy, nhưng mà, tại sao trong nội tâm hết lần này tới lần khác lại dâng lên vô hạn phiền muộn?
Bọn hắn… Thật có thể hạnh phúc sao? Cậu… Thật sự có thể may mắn như thế sao?
“Chúng ta sẽ cưỡi ngựa để tiếp nhận lời chúc phúc nhân dân Ai Cập, xuôi theo phố cư dân sẽ gõ lên leng keng Đông Bất Lạp, bên cạnh đó còn hát và nhảy để chúc mừng hôn lễ của chúng ta. Phố lớn ngõ nhỏ đều bày đầy hoa tươi, trong không khí còn phảng phất hương hoa nhàn nhạt đó!” Nghĩ đến có thể nhìn thấy tình cảnh lúc đó, Oropesa Seth lòng tràn đầy vui mừng kể với Khải Nhạc, lúc hắn lần nữa cúi đầu, Khải Nhạc đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Ngưng mắt ngọt ngào nhìn Khải Nhạc ngủ, trên môi Oropesa Seth kéo ra một dáng tươi cười, vuốt vuốt đám tóc rối bời trên trán cậu, nói nhỏ:
“Ngủ đi! Khải của ta, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em… Ta yêu em!”
Danh sách chương