Trời vẫn còn chưa sáng.
Bên ngoài màn đêm hãy còn bao trùm vạn vật. Đặng Tiểu Nhàn từ trên giường lồm cồm bò dậy, vừa mặc quần áo vừa co chân chạy ra bên ngoài.
Chạy qua gian giữa bước qua cái sân, thấy lão quái chẳng hề lên tiếng ngăn cản hắn, tự nhiên hắn bỗng cảm thấy một cảm giác khoan khoái vô cùng tràn ngập trong lòng.
Đặng Tiểu Nhàn quay đầu lại nhe răng nhăn mặt làm trò quỷ rồi cười nói :
- Lão quái, cục cưng bé bỏng ngủ ngon nhé, ta đi đây. Đừng giận nhé, tí nữa về ta sẽ mang cho cái chân giò hầm xương, tạm biệt nhe!
Đặng Tiểu Nhàn vui không tả xiết quay người chạy đi, nào ngờ vừa co chân định bước qua ngạch cửa liền nghe sau lưng có một tiếng quát lớn sang sảng :
- Đứng lại.
Đặng Tiểu Nhàn vừa nghe không khỏi giật bắn mình, nói nhỏ :
- Đứng lại à, có cửa nào chặn đâu?
Nói xong lại cong lưng xuống định chạy tiếp.
- Còn muốn chạy sao.
Bóng người nhanh như chớp, Đặng Tiểu Nhàn chỉ thấy trước mắt hoa lên, kêu lên kinh ngạc chỉ nghe một tiếng chấn động.
Bịch.
Tiếp đó người hắn đã bị hất ra xa ngã chổng bốn vó lên trời, hắn nghiến răng chịu đựng nhưng bò dậy không nổi.
Liền thấy một lão già nhỏ thó gầy đét đứng ở ngay bậc cửa nhà khói, chiếc áo xanh ngắn có vài miếng vá lớn, y phục tuy cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ, trợn mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn nói :
- Tiểu tử, ngươi nên thật thà với ta một chút chứ!
Đặng Tiểu Nhàn dụi mắt lắc đầu không dám tin vào mắt mình, nhìn lão quái trong lòng bối rối tự hỏi:
“Mình rõ ràng đã điểm vào huyệt ngủ của lão mà sao lão lại bò dậy được? Con bà nó cái lão quỷ đầu bự?”
Nhưng mà lão quái cứ đứng sờ sờ ra trước mặt, làm sao mà hắn không tin được, trong lòng khiếp hãi rồi cười hỏi :
- Lão quái làm sao lại thức dậy được?
Lão già hừ lạnh một tiếng đôi mắt tức giận nhìn hắn ta trừng trừng, tia mắt như điện chớp, sắc như dao.
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Từ nhỏ đến giờ đã gần mười năm, ta nhớ là không ngày nào lão không đánh ta. Lão nói thử xem vì sao vậy, bộ ghiền đánh sao?
Lão quái lạnh lùng cười :
- Hừ, kẻ khác muốn được lão phu đây đánh, cũng chẳng có được cái diễm phúc này đâu.
Đặng Tiểu Nhàn cười hì hì nói một cách giễu cợt :
- Hả! Nếu như lão nói thì cái vụ bị đánh này là phúc phần của ta sao?
- Không sai.
Lão quái rít nhẹ một hơi rồi tiếp tục nói :
- Ngươi không học đánh người thì phải học cách chịu đòn người ta đánh chứ.
Đặng Tiểu Nhàn lắc đầu nói :
- Cái lão này chuyên nói chuyện hồ đồ nhảm nhí.
- Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu...
Lão quái thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Ngươi tuy chỉ mới còn cuốn trong tả lót đã được chủ nhân nhà ta dùng thần công tuyệt thế để tẩy xương cải cốt, đả thông kỳ kinh bát mạch, lại có thiên bẩm dị thường căn cốt vững chắc đích thị là bậc kỳ nhân thiên tài cái thế trong việc luyện tập võ công. Đáng tiếc là ngươi...
Đặng Tiểu Nhàn gượng người đứng dậy chỉ vào lão già mắng :
- Lão quái, ngươi tại sao cứ nhất định ép ta học võ làm chi? Ta không có kẻ thù, cho nên ta cũng chẳng muốn giết người, ta không đi chọc tức người ta, lẽ dĩ nhiên người ta cũng chẳng thể giết ta.
Lão quái lạnh lùng nói :
- Ngươi không chọc giận người ta, người ta cũng có thể giết ngươi như thường.
Đặng Tiểu Nhàn đứng ngây ra, ngơ ngác hỏi lại :
- Tại sao?
Lão quái nghiêm sắc mặt :
- Bởi vì thân phận của ngươi khác với người ta.
Đặng Tiểu Nhàn đau khổ nói :
- Ta chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi được người đem về nuôi nấng, mà còn thân với phận cái nỗi gì?
Lão quái khóe miệng như mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại không dám nói ra.
Đặng Tiểu Nhàn vốn tính vui vẻ, cởi mở chuyện buồn đau khổ não mau đến rồi mau đi, chỉ nghe hắn cười ha hả nói :
- Lão quái chớ nên lo giùm kẻ khác, ôm rơm nặng bụng. Ta không muốn luyện võ sát nhân, nhưng người nào muốn giết ta cũng chẳng phải dễ dàng gì đâu, bởi vì ông trời đã cho ta cái đầu bự này nè, dùng võ giết người hao sức phí công vô cùng, dùng thủ pháp giết người là hạ đẳng, vận dụng trí tuệ giết người một cách vô hình mới là điều tuyệt hay, lão nghĩ ta nói có đúng không?
Lão quái nghe như mở tấm lòng, vô cùng cao hứng, nhưng vẫn cương quyết nói :
- Cho dù nói gì đi nữa, thì vẫn phải luyện võ, muốn đánh hay muốn bị đánh.
Đặng Tiểu Nhàn không còn cách nào khác bèn nói :
- Được, nhưng mà hôm nay ta có việc, ngày mai sẽ đánh một trận được không?
Lão quái nói cộc lốc :
- Không được.
Đặng Tiểu Nhàn nhảy lên một cái, bực tức hét lớn :
- Lão quái, ngươi thật không biết hay dở gì cả, ta thấy ngươi già cả nên kính trọng mà thôi. Hay ngươi cho rằng ta sợ ngươi à? Muốn đánh hả? Được, ngươi hãy phóng ra.
Thình lình...
“Bịch” một tiếng, tiếp đó thấy bóng người bay lên lộn ra xa.
Đặng Tiểu Nhàn đã bị bay ra ngoài một trượng.
Lão quái cứ bước từng bước đến sát bên trầm giọng quát :
- Dậy mau!
Đặng Tiểu Nhàn nằm dài ra đó, hai chân liên hoàn đá ra miệng hét lớn :
- Xem pháp bảo!
Bỗng nhiên...
Sương khói mù mịt tung bay khắp trời.
Lão quái ho khan một trận, hai mắt nhắm chặt, toàn thân như phủ đầy tuyết trắng, đầu xám mặt trắng biến thành một thằng người bột. Số là ở trong sân có để hai cái ghế dài trên có đặt một cái sọt, phía trong sọt đựng bột mì, lúc Đặng Tiểu Nhàn bị đánh văng ra thấy tiện tay, tạm thời lấy nó sử dụng liền lập tức.
Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng tung mình chạy ra ngoài cổng, quay đầu về phía lão già cười ha hả nói :
- Xin lỗi nhé không tiếp được.
Đặng Tiểu Nhàn nói chưa dứt lời vừa quay mình lại, như là gặp phải ma quỷ chợt rùng mình một cái, như vừa đụng phải một luồng khí lạnh.
Nguyên là cái thằng người bột đã đứng sừng sững ngay trước mặt hắn từ lúc nào không biết.
Đặng Tiểu Nhàn thật là lanh lẹ, chuyển giọng ấp úng xin lỗi :
- Lão nhân gia, lão tiền bối, gia gia... Tiểu nhi không hề cố ý, tiểu nhi đáng chết. Người đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân này...
Lão quái giận dữ hét lớn :
- Mau phủi sạch cho ta, nhanh lên!
Đặng Tiểu Nhàn vội cởi bỏ y phục quỳ xuống đất, tay chân quýnh quáng phủi lớp bột dính trên người của lão quái, miệng không ngớt nói :
- Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi...
Lão quái bừng bừng nổi giận, hận đến nỗi suýt giơ chân đá chết hắn. Ai ngờ chân của lão chưa kịp nhấc lên thì huyệt Âm Lăng Tuyền ở dước đầu gối chợt tê đi, một nửa thân mình lập tức không thể động đậy.
Lão quái kinh hãi la lên :
- Tiểu tử, ngươi...
- Ta chẳng phải cố ý, xin lỗi nhé. Ha ha ha...
Gã tiểu tử này tuy miệng nói thế mà tay không rãnh chút nào, tiếp tục điểm vào các huyệt Tôn Bì, Lương Khâu, Phục Thổ cơ hồ đã điểm khắp các huyệt đạo mà trong cuốn Túc Dương Minh Kinh đã ghi.
Rồi đứng dậy cười nói :
- Lão quái. Bé ngoan của ta ơi, nằm chơi dưới đó một chút nhe.
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, lão ta đã ngã xuống đất.
Đặng Tiểu Nhàn mặc y phục xong, đắc ý vỗ tay cười nói :
- Ta chẳng nói sai, võ công có cái gì hay, ta chỉ cần động não một chút là các hạ nằm ngay đơ. Ha ha ha...
Đặng Tiểu Nhàn chẳng thèm quay đầu lại, đi ngay ra ngoài.
Thốt nhiên...
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên phía sau lưng Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn bị tiếng cười làm cho nhức đầu, quay đầu lại xem, lão quái đang nằm dưới đất chẳng biết đã biến đâu mất biệt.
Đặng Tiểu Nhàn trợn mắt, miệng hả lẩm bẩm nói :
- Quái lạ, lẽ nào lão...
Lúc hắn đang há hốc miệng ngạc nhiên đứng thừ người nhìn lại, thì lão quái đã ở phía sau lưng cười nói :
- Cái tuyệt kỹ Phong Huyệt Di Mạch của ta diệu dụng vô cùng. Nói, ngươi có muốn học hay không?
Đặng Tiểu Nhàn nói từng tiếng một :
- Không... muốn... học.
- Được, vậy thì ngươi đợi đó để chịu đòn.
Lời nói chưa dứt, lão đã sấn tới, thân hình lướt nhẹ nhanh như điện xẹt, cánh tay phải giơ lên trút xuống đầu và mặt Đặng Tiểu Nhàn những cú đấm dữ dội.
Đặng Tiểu Nhàn co giò định chạy, hắn tuy nhanh nhưng lão quái còn nhanh hơn hắn, “vù” một tiếng lão quái đã bay qua đầu hắn, rồi quay mình xuất chưởng nhanh như chớp lóe sao sa chỉ nghe tiếng bình bịch liên tiếp, Đặng Tiểu Nhàn phút chốc đã bị ăn bảy tám chưởng.
Đặng Tiểu Nhàn thấy lão quái hành động như gió, chiêu thức kỳ dị như bóng với hình, muốn chạy không được, muốn tránh cũng không xong, bèn đâm liều cự lại lão ta.
Đặng Tiểu Nhàn xuất thủ vô cùng cay độc, chiêu nào cũng không rời những chỗ yếu hại của lão, dốc hết sức liều mạng một phen.
Lão quái càng đánh càng lẹ, chưởng chỉ quyền cước đều có một nội lực vô cùng mãnh liệt ghê gớm, quả đúng là cao thủ nội gia, kẻ nào bị đánh không chết thì cũng bị thương.
Điều lạ lùng là trên mình Đặng Tiểu Nhàn bị trúng những đòn trí mạng như vậy, mà hắn vẫn cứ lăn tròn dưới đất, lộn qua lộn lại, chẳng những không chết, mà ngay cả một vết thương nhỏ cũng chẳng có, có lẽ hắn đã thực sự học được cách chịu đòn.
Trận đấu tiếp tục.
Đặng Tiểu Nhàn bị đánh đến ba trăm sáu mươi lăm chưởng.
Ba trăm sáu mươi lăm chưởng này đánh vào ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trên khắp thân mình hắn, trên mặt lão quái dần dần hiện ra nụ cười.
Bởi vì lão cảm thấy ở khắp ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo này đã sinh ra sức đề kháng tự nhiên, hạ thủ càng nhanh kháng lực cũng càng lớn.
Lão quái mừng thầm trong lòng đang định dừng tay...
Đặng Tiểu Nhàn bị đánh dữ quá liền la lớn :
- Dừng tay, ta chịu học. Được chứ?
Lão quái vui mừng hiện ra bên ngoài, cứ tròn xoe mắt nhìn hắn, vui mừng cực độ nói như muốn khóc :
- Trời xanh thương tình, nếu không ta có lẽ đã phải ôm hận suốt đời. Tiểu Nhàn, ngươi nói thật đấy chứ?
Đặng Tiểu Nhàn nghiêm sắc mặt nói :
- Ta biết lão nhân gia khổ tâm bao lâu nay, lại nữa ta không học cũng không được, đúng không? Nhưng mà ta có một điều kiện.
Lão quái vội vàng hỏi :
- Điều kiện gì?
Đặng Tiểu Nhàn nói tiếp :
- Ta cho ngươi thời gian trong vòng ba tháng ngươi dạy bao nhiêu ta học bấy nhiêu, nhưng ngươi cứ an tâm, ta sẽ không bước ra khỏi cửa, không trốn ra khỏi nhà dốc hết tâm trí học với ngươi. Sau ba tháng đó ngươi chớ ép...
Lão quái suy nghĩ hồi lâu mới chậm chạp hỏi lại :
- Ba tháng đủ rồi, sau này ngươi muốn bảo ta ép ngươi, ta cũng không còn cách nào ép được ngươi nữa...
Đặng Tiểu Nhàn kinh ngạc hấp tấp truy hỏi :
- Tại sao?
Lão quái thở dài đáp :
- Đợi công phu của ngươi đã thành, để đi lên Bắc Kinh một chuyến làm giúp ta một vài chuyện nhỏ. Chà! Chừng nào gặp lại, thì ta đây chẳng hề biết được.
Đặng Tiểu Nhàn bắt đầu ngơ ngác, sau đó hai mắt đỏ lên gần như muốn khóc, đau khổ nói :
- Lão quái, cái này...
Đã mười mấy năm trôi qua, đời người thì có được bao cái mười mấy năm cơ chứ. Một già một trẻ sớm tối có nhau, sống dựa vào nhau. Tuy mỗi ngày, đều đánh nhau, chửi lộn nhưng trong lòng người nọ kẻ kia, thân như cốt nhục, phụ tử tình thâm, bỗng nhưng chia lìa làm sao trong lòng chẳng cảm thấy luyến tiếc.
Lão quái trong lòng tuy tiếc nuối nhưng để an ủi Đặng Tiểu Nhàn vẫn làm bộ vui vẻ cười nói :
- Tiểu tử đừng buồn, ngươi trưởng thành rồi cũng phải đi ra góp mặt với thiên hạ chứ. Còn điều này nữa, lão quái này xương cốt vẫn còn cứng cáp, ngày một ngày hai đâu thể chết dễ dàng. Ngươi sao mà sợ không gặp lại ta?
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng tràn đầy hy vọng nói :
- Lão quái, lão... lão tại sao lại không đi cùng với ta?
Lão quái không thể nói rõ cho hắn biết nguyên nhân, bèn nói tránh đi :
- Ta có việc bận không thể phân thân đi cùng ngươi, khi nào xong việc ta sẽ tìm gặp ngươi sau.
Đặng Tiểu Nhàn cười rồi nói một hơi :
- Lão quái, chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé. Ngươi đi với ta ngày nào ngươi cũng được ăn ngon, uống đồ cay ha ha...
Lão quái cũng cười, tay phải đưa lên giả như đổ súc sắc nói tiếp :
- Điều này thì ta tin bởi vì ngươi biết đánh bạc mà.
Hai người cùng cười, một già một trẻ dường như muốn tạm thời quên đi nỗi sầu ly biệt.
* * * * *
Vào một đêm khuya.
Lão quái miệng đầy hơi rượu, say khướt tay phải xách bầu bạch tửu, tay cầm một bao chân giò hầm tương, chân bước loạng choạng, miệng cứ lẩm bẩm khẽ hát đi vào trong nhà.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy trong nhà vẫn sáng ánh đèn, lão quái trong lòng tự nhiên cảm thấy cao hứng nhủ thầm:
“Cái thằng tiểu tử này trước giờ giống hệt như du quỷ vậy, suốt ngày chẳng thấy hắn ở nhà, bây giờ lại chịu ở nhà, một bước cũng không bước ra ngoài, đóng cửa trong nhà chuyên tâm luyện công, xem ra thì ta thật là lẩm cẩm lo xa”.
Lão quái trong bụng vui mừng, chân bước tới lấy tay mở cánh cửa, người vẫn chưa qua khỏi cánh cổng đã hả họng ra hét vang :
- Tiểu tử, ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn trốn rúc vào trong phòng mau ra đây nhìn xem trên tay ta xách cái gì...
Hồi lâu cũng chẳng có tiếng người đáp lại.
Bình thường thì mũi của Đặng Tiểu Nhàn thính hơn mèo, nhạy hơn cả chó, bất kể sớm khuya chỉ cần lão mang thức ăn gì về là hắn như con quỷ đói vồ lấy nhai ngấu nghiến, ăn nuốt vội vàng tựa hồ sợ người ta sắp giựt đồ ăn của nó.
Hôm nay sao lại khác thường? Lão quái trống ngực đập thình thịch, ba chân bốn cẳng chạy vào, cao giọng hét lớn :
- Hảo tiểu tử, ngươi dám chê đồ của lão phu à, không ăn thì thôi lão đây mang cho chó ăn.
Từ trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng rên ư ử, lão quái đứng lặng người đi, thần sắc đột nhiên biến đổi trong bụng thầm lo:
“Không xong rồi”.
Chỉ thấy thân hình lão lướt qua một cái, nhanh như ánh chớp nhẹ nhàng như làn khói mỏng, thoáng cái nhào vô trong phòng.
Lão quái đứng ở trước giường thấy Đặng Tiểu Nhàn lật mình ngủ mê mệt, miệng cứ ú ớ mãi mới phát ra tiếng.
Lão rót một chén rượu xé cái bao giấy dầu đựng chân giò ra chuẩn bị lấy ra làm đồ đưa cay, đột ngột nhíu đôi mày bước nhanh ra trước lấy tay rờ khắp người Đặng Tiểu Nhàn, định thần nhìn kỹ kinh hãi suýt chút nữa là la loáng lên.
Chỉ thấy trên đầu hắn mồ hôi nhỏ giọt, mặt đỏ như lửa, hai mắt khép chặt, hơi thở nhẹ như tơ.
Lão quái kinh hoàng thất sắc, đưa tay sờ trên trán hắn, chỉ cảm thấy một cảm giác nóng bỏng như chạm phải lửa, trong bụng nghĩ thầm:
“Quái lạ! Trong người thằng nhỏ này dường như có một luồng kình lực mãnh liệt vô cùng chạy loạn xạ khắp người. Chân lực nội gia mà ta đã dày công tu tập suốt mấy chục năm qua cũng bị luồng kình lực này của hắn bức lui, chẳng lẽ hắn...”
Thân hình Đặng Tiểu Nhàn lắc lư suýt nữa té ngã, lão quái vươn tay ra đỡ lấy hắn hấp tấp hỏi :
- Ngươi... ngươi làm sao vậy?
Đặng Tiểu Nhàn đau đớn rên rỉ đáp :
- Ta... ta nhức đầu... chóng mặt ruột gan... toàn thân khó chịu vô cùng... giống như đang bị nướng vậy...
Lão quái thở dài một tiếng an ủi hắn :
- Hài tử, ngươi ráng chịu đau một chút, để lão đây nghĩ kỹ xem.
Đặng Tiểu Nhàn cười khổ :
- Ta từ nhỏ đến giờ sống vui vẻ thoải mái, chỉ duy nhất có điều đáng tiếc là không biết được thân thế của mình. Ôi, phàm đã là người thì cha mẹ thân sinh ra mình có ai lại không biết rõ. Lão quái tử, mỗi thống khổ này ngươi có biết chăng?
Lão quái rơm rớm lệ đáp :
- Hài tử, lão đây không phải là không nói với ngươi, thực ra là...
Đặng Tiểu Nhàn khẽ thở dài, giọng yếu ớt nói :
- Lão đừng lo buồn, ta biết lão rất khổ tâm, cũng là vì ta mà thôi cho nên ta cũng chẳng hỏi ép ngươi, ta chỉ sợ...
Lão quái lệ rơi như mưa bi thảm nói :
- Hài tử, thân thế ngươi rất đặc biệt, vai mang trọng trách nặng nề, nếu trời xanh thương tình quyết không để ngươi...
Trong phòng không khí vô cùng buồn thảm, nặng nề.
Già trẻ nhìn nhau lệ tuôn như suối.
Bỗng nhiên...
Lão quái mắt hiện kỳ quang, hấp tấp hỏi :
- Hài tử, có phải ngươi đã ăn vật gì không?
Đặng Tiểu Nhàn lắp bắp trả lời :
- Không... không... không có...
Đặng Tiểu Nhàn dần dần không cảm thấy gì nữa, người đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lão quái lòng như lửa đốt, lo lắng lấy tay xoa hai bên thái dương hắn run run hỏi :
- Hài tử, tỉnh lại đi, nghĩ lại xem mau. Nghĩ lại xem...
Đặng Tiểu Nhàn gắng sức mở to đôi mắt, ngơ ngác một hồi, đột nhiên rúng động toàn thân, hình như nhớ lại một điều gì thu hết sức cố gắng nói ngắt quãng :
- Ta cũng... không biết... là cái gì, rất thơm... rất ngon... còn lại mấy viên... ở...
Lão quái lắc nhẹ hai vai hắn hỏi lớn :
- Còn mấy viên nữa ở đâu, nói, nói mau.
Thanh âm của Đặng Tiểu Nhàn đã nhỏ, bây giờ lại càng nhỏ hơn hầu như không thể nghe thấy.
- Ở... ở trong... túi áo... của... ta.
Lão quái một tay đỡ Đặng Tiểu Nhàn, tay kia sờ khắp thân hắn, tìm kiếm giây lâu mới kiếm thấy một cái lọ sứ màu xanh ngọc vô cùng tinh xảo, hình dáng kỳ lạ cổ quái, cao độ một tấc, to bằng cỡ ngón tay.
Trên thân lọ có khắc năm chữ tiểu triện Thái Ất Đại Hoàn đan bởi vì cỡ chữ quá nhỏ, nếu không chú ý nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.
Lão quái không nén nổi vẻ vui mừng hiện trên nét mặt nghĩ thầm:
“Tương truyền Thái Ất Đại Hoàn đan này là do Phù Dao Tử Trần Đoàn, người thời ngũ đại đi khắp ngũ hồ tứ hải, thu thập thiên tài bị bảo ẩn trên núi Hoa Sơn suốt sáu mươi năm tinh luyện chế thành. Nó là thành phẩm vô thượng của đạo gia. Công năng của nó có thể cải tử hoàn sinh tẩy căn rửa cốt, làm cho thân thể nhẹ nhàng bay bổng. Trong giới võ lâm, ai cũng đều mong muốn có được báu vật này, vì sao mà tiểu tử này ăn xong, có thể...?”
Lão quái thấy tình hình Đặng Tiểu Nhàn ngày càng nguy ngập, nhất thời tâm hoảng trí loạn, chân tay luống cuống nhìn lọ sứ xanh ngọc trong tay tiếp tục nghĩ thầm:
“Phù Dao Tử vũ hóa đăng tiên đã lâu, đến nay đã qua mấy trăm năm, Thái Ất Đại Hoàn đan chỉ là truyền ngôn trong giới giang hồ, chưa có ai từng được thấy qua. Lẽ nào đây là...”
Lão quái vừa nghĩ đến đây vội vàng mở nắp lọ ra xem.
Một mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi xông đến tận tim phổi, hồi lâu không tan.
Lão quái lịch duyệt giang hồ, kiến thức quảng bác, lấy kinh nghiệm của mình phán đoán thì Thái Ất Đại Hoàn đan này tuyệt nhiên không thể là đồ giả, nhưng nghĩ mãi không ra huyền cơ bên trong việc này, nghĩ ngợi hồi lâu, thất thần buông rơi chiếc lọ xanh trong tay xuống bên giường.
Lão quái đang định giơ tay nhặt lên, đột nhiên ánh mắt lóe lên một cái nhìn chằm chằm vào dưới đáy lọ. Nguyên là ở dưới đáy lọ có khắc mười sáu chữ cuồng thảo lớn bằng đầu kim viết rằng:
“Nghịch nhất chính thất
Chính chính nghịch nghịch
Chính thất nghịch bay
Nghịch nghịch chính chính”.
Lão quái chẳng hiểu ý nghĩa của bốn câu trên, hồi lâu mới thầm nhủ một mình:
“Xem ra thì đây có vẻ là một loại khẩu quyết hành công vận khí, nhưng lại quá trái ngược với lẽ thường... Ai da, việc đã đến mức như vậy ta cũng đành phải đánh liều một chuyến thử coi”.
Nghĩ đến đây, lão vội vàng dựng Đặng Tiểu Nhàn dậy ngồi xếp bằng trên giường.
Lão nhắm mắt ngưng thần bắt đầu vận công lực, trước tiên dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt xoa bóp khắp các huyệt đạo của Đặng Tiểu Nhàn.
Đợi sau khi xoa xong mười tám huyệt đạo ở trước mặt, lại quay người hắn ra sau rồi xoa tiếp mười tám đại huyệt đạo ở sau lưng.
Đây là mười tám huyệt đạo vô cùng quan trọng trong số ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trân thân thể con người, được chia thành bốn loại huyệt đạo: Tử huyệt, Tàn huyệt, Hôn huyệt và Á huyệt.
Bốn loại huyệt đạo này phân bố khắp toàn thân, có huyệt thuộc về hệ thần kinh, có huyệt là bộ phận phủ tạng trọng yếu, có huyệt thì có liên hệ mật thiết với hệ thống huyết mạch.
Do đó, khi mới vừa xoa Đặng Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy sự đau đớn toàn thân đã giảm nhẹ đi không ít, trong người dễ chịu hẳn đi, hai mắt từ từ mở ra, tỉnh táo trở lại.
Lão quái sắc mặt rạng rỡ, không bỏ qua cơ hội tốt này vội vàng lấy khẩu quyết trong lọ Thái Ất Đại Hoàn đan truyền thụ lại cho hắn.
Đặng Tiểu Nhàn thiên tư thông tuệ dị thường chỉ trong chốc lát đã lĩnh hội tâm cơ ghi nhớ trong lòng.
Lão quái trầm giọng hét :
- Ngồi ngay ngắn lại mau.
Đặng Tiểu Nhàn mau chóng ngồi xếp bằng lại ngay ngắn, từ bỏ tạp niệm trong phút chốc đầu óc tỉnh táo, quên hết mọi sự bên ngoài.
Lão quái vận chưởng nhanh như điện chớp, áp chặt vào phía sau lưng Đặng Tiểu Nhàn, ngưng tụ công lực toàn thân, chưởng lực trong lòng bàn tay chầm chậm phát ra.
Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên chấn động toàn thân cảm thấy một luồng nhiệt khí đột ngột từ huyệt Mệnh Môn đi vô rồi dần dần lan tỏa khắp người.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng chiếu theo khẩu quyết bắt đầu hành khí vận công. Lúc mới bắt đầu, khí huyết trong người không cách nào hòa hợp với luồng kình lực mãnh liệt bên trong, trái lại còn bị nó đẩy lui, cơ hồ như bắn loạn hết cả.
Thời gian cứ dần trôi...
Đặng Tiểu Nhàn đã ngộ ra được sự ảo diệu của nó dưới sự trợ lực của lão quái, luồng kình lực mãnh liệt này cứ dần dần bị khống chế hoàn toàn, và từ từ tiến tới hợp nhất hai luồng khí lực. Theo như khẩu quyết thuận nghịch lưu chuyển luân nhau xuyên qua các đường kinh lạc nhập vào mạch vượt qua mười hai tầng nấc của cơ thể.
Lão quái lúc này mồ hôi nhỏ giọt, hơi thở dồn dập, toàn thân run lên, người lảo đảo muốn ngã, nói gấp gáp :
- Không được ngưng, cứ tiếp tục...
Lão vừa nói song chưởng vừa rời khỏi huyệt Mệnh Môn của Đặng Tiểu Nhàn, rồi nhắm mắt lại, bắt đầu vận công điều tức.
* * * * *
Mặt trời đã lên.
Ánh dương xuyên qua khung cửa chiếu lên khuôn mặt của Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn hành công đã xong, đôi mắt chầm chậm mở to, chỉ thấy hắn ta thần thái tươi tỉnh vẻ mặt hớn hở cười nói :
- Lão quái có đồ ăn gì không? Ta đói lắm rồi.
Liền nghe lão quái ở ngoài sân cười ha hả trả lời :
- Tiểu tử, có bánh nướng, bánh bao, nói mau, ngươi muốn ăn cái gì?
Đặng Tiểu Nhàn biết ngay cái mà lão quái gọi là bánh nướng, chính tà bàn tay, còn bánh bao tức là nắm đấm. Hắn muôn phần cảm kích sự yêu thương của lão đối với hắn trong lòng nghĩ:
“Có bị lão đánh một trận thì cũng hay đấy”.
Lập tức nghe tiếng cười nói của Đặng Tiểu Nhàn :
- Lão quái, bánh nướng ta cũng ăn, bánh bao ta cũng ăn. Chẳng chê!
Lão quái cười hà hà gọi :
- Tiểu tử, vậy thì ngươi hãy mau ra đây.
Đặng Tiểu Nhàn nhún mình một cái, đã bay bổng lên cao, hắn thầm la một tiếng “không xong”, muốn thu thế lại đã không kịp nữa.
Chỉ nghe “bụp” một tiếng đầu đã bị va vào khung cửa.
Đặng Tiểu Nhàn vừa xoa xoa đầu vừa nghĩ thầm trong bụng:
“Vừa rồi ta chỉ bất quá nhún mình nhẹ nhàng, vậy mà không ngờ đã bay ra ngoài một trượng, chỉ trong một đêm mà công lực ta đã tinh tiến vượt bậc như thế, việc này thật là... lẽ nào...”
Đặng Tiểu Nhàn vừa nghĩ đến đó liền thử vận khí, chỉ có cảm giác chân khí trong người như những đợt sóng, cứ muốn trào ra khỏi cơ thể, không khỏi vui mừng hớn hở. Song cước điểm nhẹ trên đất người đã bay lên mấy trượng ra đến ngoài sân.
Lão quái nhìn Đặng Tiểu Nhàn không chớp, chẳng còn tin vào mắt mình nữa, hồi lâu mới bắt đầu cười nói :
- Xem ra Thái Ất Đại Hoàn đan này quả thật diệu dụng vô cùng, tuy chỉ qua một đêm công lực của mi đã tăng lên gấp bội. Bây giờ ta phải thử qua một chút, coi thử thành tựu võ công của ngươi mấy ngày qua có thể vận dụng linh hoạt hay không?
Đặng Tiểu Nhàn lè lưỡi, hai tay xua lấy xua để nói :
- Thôi đi! Thôi đi! Lão võ công tinh thông uyên bác vô địch thiên hạ. Ta... ta đâu... dám...
Lão quái nghiêm giọng bảo :
- Bất cứ loại võ công nào cho dù cao thâm ảo diệu đến đâu, ban đầu dùng để đối địch cũng luôn cảm thấy vụng về, cần phải qua luyện tập lâu dài mới có thể phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó. Hãy để ta cho ngươi nếm thử vài chiêu nhé.
Đặng Tiểu Nhàn cố ý làm ra vẻ khiếp sợ nói :
- Cũng được, nhưng xin lão hạ thủ lưu tình cho.
Lão quái cười hà hà :
- Ta chỉ là khảo nghiệm xem võ công của ngươi đã tiến bộ thế nào, đâu có phải động thủ thực sự với ngươi đâu. Thử nghiệm để biết sự thực, ngươi cứ việc dốc toàn lực xuất thủ với ta là được.
Đặng Tiểu Nhàn cũng cười theo nói :
- Những lời này là lão nói đó nghe, vậy thì ta chẳng khách sáo, vị nể nữa đâu.
Trong lúc đang nói, hắn đã xông vào giữa, song chưởng liên tiếp vung ra.
Lão quái nghe hơi gió, lắc mình nhẹ qua tránh chiêu, đồng thời hữu chưởng cũng đã đánh ra nhanh như điện chớp về phía Tiểu Nhàn.
Lão quái ẩn mình ở Trương Dịch mười mấy năm qua chưa từng động thủ với ai, hiện tại hai người tuy chỉ là thử chiêu nhưng lão quái cũng vô cùng thích thú.
Vừa nghe chưởng phong rít lên vèo vèo, cuồng phong nổi lên ào ạt, lão quái từ từ thi triển công phu. Song chưởng càng lúc càng phát ra vô cùng mạnh mẽ.
Đặng Tiểu Nhàn muốn cho lão quái cao hứng, đồng thời cũng muốn tự mình thử xem công lực đã tiến bộ đến trình độ nào, nhân đó liều mạng đem hết sức ra tấn công không mảy may khoan nhượng, một già một trẻ đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Võ công của Đặng Tiểu Nhàn đều do lão quái truyền lại, tuy hắn đã dốc hết sức mình song vẫn bị lão quái chiếm lấy tiên cơ.
Hai người giao đấu hơn mười mấy hiệp, Đặng Tiểu Nhàn đã hơn bảy tám lần ngộ hiểm chiêu, nếu như đối địch thật sự thì e rằng hắn đã sớm táng mạng dưới song chưởng của lão quái.
Đặng Tiểu Nhàn vừa đánh vừa nghĩ thầm:
“Võ công mà ta có được đều do lão truyền thụ, đương nhiên là lão chế ngự tiên cơ, lúc nào cũng bức ta ở thế yếu, nhưng mà ta không sợ bị đòn, bây giờ nội lực tăng tiến không ít, ta dứt khoát chẳng thèm thủ thế nữa, cứ cứng đầu liều mạng với lão vài chiêu may ra còn có đường thắng”.
Tâm niệm như vậy, nên hắn thình lình lùi nhanh ra sau, song chưởng để trước ngực dồn sức vào hai cánh tay, chuẩn bị đánh một đòn trí mạng.
Nào biết lão quái như bóng với hình, nhanh như điện chớp, chưởng lực nặng tựa sơn thạch, chiêu nào cũng chứa nội lực mạnh mẽ xuất thủ nhanh lẹ vô cùng.
Chỉ nghe “binh, binh, binh” một lượt vang lên, Đặng Tiểu Nhàn đã bị trúng liền bảy tám chưởng.
Đặng Tiểu Nhàn tuy bị trúng đòn liên tục vẫn chẳng hề cảm thấy đau đớn, vừa thử vận khí không những khí huyết thông suốt mà nội lực còn liên miên bất tuyệt như dòng sông cuộn chảy, không khỏi có cảm giác sung sướng.
Lão quái thấy Đặng Tiểu Nhàn trúng liền mấy chưởng, mà vẫn khí định thần nhận điềm nhiên chẳng hề để ý, không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ:
“Tiểu tử này nội lực thâm hậu ra ngoài sở liệu của ta, trong mỗi chiêu của ta đều ẩn chứa đến tám, chín thành chân lực nội gia mà tiểu tử này vẫn cứ trơ trơ đứng đó. Xem ra Thái Ất Đại Hoàn đan này diệu dụng vô cùng, tiểu tử này tuy người chưa thành kim cương bất hoại nhưng giới võ lâm giang hồ đã rất ít người đả thương được nó, ta cũng yên tâm”.
Đặng Tiểu Nhàn hít một hơi chân khí, dồn sức vào hai cánh tay, cười nói :
- Lão quái, lão phải coi chừng đấy!
Dứt lời bóng người cực kỳ nhanh lẹ tựa như chớp lóe sao sa, song chưởng đã đồng thời đẩy ra.
Lão quái hoàn toàn không ngờ rằng Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên công bức lão, nhất thời tránh không kịp đành phải hợp nhất song chưởng tập trung công lực toàn thân nhanh chóng đẩy ra nghênh tiếp cú đánh liều mạng này của Đặng Tiểu Nhàn.
Ầm...
Một tiếng chấn động kinh hồn, cuồng phong cuộn lên khắp nơi, Đặng Tiểu Nhàn bị chấn động văng ra ngoài một trượng, hai cánh tay tê buốt, đầu váng mắt hoa, dựa vào bức tường thở hổn hển, xua tay la lớn :
- Đánh không lại, ta không đánh nữa.
Lão quái tuy vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhưng thân hình cũng bị hơi chút dao động, tiếp đó nghe thấy lão cười ha hả nói lớn :
- Tiểu tử, ngươi có thể tiếp được chưởng này của ta, cũng chẳng phải dở đâu. Lão quái ta đang cao hứng đây, ngươi cứ tiếp thử vài chiêu nữa xem.
Nói chưa dứt lời, cánh tay phải của lão đã tung ra quét qua ngang người Đặng Tiểu Nhàn một cái.
Đặng Tiểu Nhàn vừa mới niếm thử một chưởng, nên không dám nghênh tiếp thêm, vội vàng đề khí bay vút lên không lướt trên đầu của lão quái.
Song cước vừa mới chạm đất, bên tai đã nghe tiếng chưởng phong vù vù thổi tới, lão quái đã như bóng với hình đuổi đến phía sau lưng.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng nghiêng mình sang phải, né tránh sự truy kích của lão, đồng thời quay mình giơ chưởng đánh lại. Lão quái chẳng phải lo lắng Đặng Tiểu Nhàn bị thương nữa, do vậy mấy chiêu sau này chưởng lực phát ra càng mãnh liệt hơn, khắp quanh sân rộng này cuồng phong cuồn cuộn nổi lên bốn phía cát bay đá chạy uy thế kinh người.
Đặng Tiểu Nhàn miễn cưỡng chịu đựng một hồi nữa, bộ cước đã không còn vững vàng thân hình loạng choạng mồ hôi tuôn ra như mưa, miệng thở phì phì như trâu.
Lão quái đột nhiên thu hồi chưởng thế, cười nói :
- Tiểu tử, ngươi đã tiến bộ nhanh đấy, thực là đã vượt qua ngoài sở liệu của ta, cũng không ngờ rằng ngược lại có thể tiếp được ba mươi chiêu công kích...
Lão đầu tử vỗ vào vai Đặng Tiểu Nhàn một cái cao hứng nói nói tiếp :
- Khá, khá lắm. Đi, chúng ta cùng vào uống rượu.
* * * * *
Lão quái nhìn Đặng Tiểu Nhàn đang ăn uống ngon lành, mỉm cười hỏi hắn :
- Tiểu tử Thái Ất Đại Hoàn đan này ở đâu ra vậy?
Đặng Tiểu Nhàn vừa nhai nuốt vội vàng vừa nói :
- Của Đỗ Vương Nguyễn gia gia tặng ta đó.
* * * * *
Sự việc nguyên là như vầy.
Một buổi vào khoảng quá trưa Đặng Tiểu Nhàn sau khi ăn cơm cùng Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành nói chuyện (...). Đỗ Vương liền với tay lấy một (...) vô cùng tinh xảo đưa cho Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn vừa (...) đồ kình của Tri Cơ Tử (...) Đỗ Vương đã tình cờ có được và nhờ nó đã trở thành vua trong nghề cờ bạc, không kìm được niềm vui trên nét mặt, vội vàng mở cái hộp ngọc ra xem tập trung nhãn lực đọc qua một lượt.
Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành cũng không muốn làm hắn phân tâm, liền trở vào trong phòng nằm nghỉ trưa. Đặng Tiểu Nhàn nhanh chóng đọc lướt qua, chỉ một lát sau, đã xem xong đồng thời nhớ như in từng chữ một, rồi ngồi yên suy nghĩ để tìm ra chân lý của nó.
Ngờ đâu trong lúc mải suy nghĩ, hắn vô tình đánh rơi chiếc hộp xuống đất, liền vội vàng nhặt nó lên xem, tuy không bị nát tan nhưng dưới đáy hiện ra một vết nứt mảnh như tơ.
Đặng Tiểu Nhàn vô cùng buồn bã, không (...) với Đỗ Vương cho được. Trong (...) tay xoa xoa chiếc hộp, ai ngờ (...), vết nứt tự nhiên biến mất.
Đặng Tiểu Nhàn không khỏi “ồ” lên kinh ngạc, nhưng lại cho rằng minh hoa mắt, bèn đưa tay dùng sức đẩy nhẹ phía dưới hộp, lại có vết nứt xuất hiện. Hắn thử đi thử lại mấy lần, đã suy đoán rằng dưới hộp nhất định phải có một lớp nữa.
Trong lòng Đặng Tiểu Nhàn bỗng nhiên nổi lên tính nghịch trẻ con, trong lúc hiếu kỳ, hai tay dùng lực đẩy nhẹ một cái, quả nhiên dưới đáy hộp là một ngăn mỏng, trong ngăn đó là một lọ sứ xanh ngọc nhỏ nhắn và một cuốn sách lớn bằng bàn tay.
Đặng Tiểu Nhàn trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, liền kêu lớn :
- Lão gia gia, mau lại xem nè...
Đỗ Vương nghe tiếng gọi liền đi ra, nhìn lên chiếc hộp ngọc trên bàn, đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi giơ tay cầm lấy chiếc lọ và cuốn sách nhỏ ở trong ngăn đó nhìn đi nhìn lại giây lâu mới chậm rãi quay lại nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Đây là cuốn Tử Phủ Bổ Di nội dung của nó đều là bí thuật luyện khí của Đạo gia, chữ chữ đều thâm ảo khôn lường, câu nào cũng đều hàm ẩn huyền cơ diệu pháp ta nhất thời cũng không cách nào hiểu được đạo lý ẩn chứa trong nó, trước mắt đối với ngươi nó cũng chẳng lợi ích gì. Mang có trong người dễ dàng bị người ta lấy mất, tạm thời ta sẽ giữ nó thay ngươi.
Đỗ Vương lấy chiếc lọ sứ đặt vào tay hắn nói tiếp :
- Cái này thì ngươi hãy cầm lấy, đây là hãn thế kỳ trân chớ nên để mất nó.
Đặng Tiểu Nhàn từ chối không nhận nói lớn :
- Gia gia, đã là kỳ trân dị bảo vậy thì người nên giữ lấy nó, vãn bối quyết không dám nhận.
Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành cảm động nói :
- Hài tử, lẽ nào ngươi lại có tấm lòng quý báu, không mảy may động tâm trước những kỳ trân dị bảo như vậy. Than ôi! Thế nhân bảo người đã bị chữ “tham” làm khổ. Hài tử ngươi hãy thu nhận nó đi, ta tặng nó cho ngươi mà trong này tự nhiên có lý của nó.
Đặng Tiểu Nhàn vẫn không chịu nhận, cười nói :
- Gia gia, người hãy nói thử xem có lý ở chỗ nào thì vãn bối sẽ nhận ngay, nếu không...
Đỗ Vương thở dài, nhè nhẹ đáp :
- Số đã có ắt sẽ có, bằng không gượng ép lắm cũng không thể có được. Xem ra chẳng sai chút nào.
Ta từ lúc nhặt được đồ Đồ Kình của Tri Cơ Tử này trong thạch động Đôn Hoàng đến nay đã mấy chục năm, không ngày nào là không lấy ra mở xem, nhưng vẫn không phát hiện được phía dưới hộp còn có...
Đỗ Vương nhẹ nhàng cầm tay Đặng Tiểu Nhàn, đoạn nói tiếp :
- Hôm nay ngươi mới lần đầu tiên mở ra xem bộ Đồ Kình liền phát hiện ra bí mật của hộp ngọc này, ngươi bảo đó không phải là thiên ý sao? Hài tử, mau nhận lấy.
Đặng Tiểu Nhàn khom mình bái tạ rồi nói :
- Bậc trên đã cho kẻ dưới không dám chối từ. Vậy vãn bối cung kính tuân lệnh.
* * * * *
Lão đầu tử nghe rõ đầu đuôi cười nói :
- Thì ra là vậy, tiểu tử ngoài việc truyền thụ kỹ xảo đánh bạc ra lão có khi nào chỉ giáo võ công cho ngươi chưa?
Đặng Tiểu Nhàn ngớ người hỏi lại :
- Lão quái, lão nói rằng lão nhân gia họ Nguyễn cũng biết võ sau?
Lão quái ung dung cười nói :
- Lão đó chẳng những biết võ, mà võ lâm hiện tại có thể đàm luận tương với lão, bất quá chỉ khoảng ba hoặc năm người mà thôi.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng hỏi :
- Năm vị nào vậy?
Lão quái ngửa mặt hớp cạn chén rượu, rồi như đang cố nhớ lại hồi ức những chuyện thăng trầm khi xưa, hồi lâu sau mới bắt đầu chậm chạp trả lời :
- Mấy chục năm trước, giới quần hùng võ lâm giang hồ đồng thời xuất hiện bốn nhân vật võ lâm cao tuyệt cùng hẹn nhau trong đêm Trung Thu lên núi Hoa Sơn luận kiếm. Nói là bàn luận võ công nhưng thực ra là để tranh tài cao thấp, chẳng ai nhường ai đó thôi...
Lão quái lại uống cạn chén rượu rồi kể tiếp :
- Cuộc tỷ võ vừa mới bắt đầu, thì đột nhiên từ dưới chân núi một thiếu hiệp trẻ tuổi áo trắng phóng lên. Bốn vị võ lâm cao thủ nọ thân mang võ học tuyệt thế coi thường tất cả, nhìn người thiếu hiệp trẻ tuổi với vẻ khinh thường. Không hẹn mà gặp, bốn tay cao thủ cùng nhau giao đấu với thiếu hiệp nọ. Nào ngờ võ công của vị thiếu hiệp kia quá cao thâm, bốn người kia không thể nào thủ thắng được. Tin tức này sau khi được truyền ra ngoài trong giới võ lâm đặt ra một bài ca dao, trong bài ca này không những có thể xem ra võ công cao thấp của họ, cũng mơ hồ có thể...
Đặng Tiểu Nhàn cũng động tính hiếu kỳ hấp tấp hỏi tiếp :
- Bài ca ra sao? Nói mau!
Lão quái thoáng nghĩ ngợi rồi trả lời :
- Đông Địch đa kiều: làm cho anh hùng phải khom lưng
Nam Bút âm giáo, ngũ hồ tứ hải nhiệm
Tây Đổ cuồng ngạo trong túi càn khôn cơ huyền hiệu
Bắc Dao cao ngạo: tiếu ngạo giang hồ ẩn nông cư
Trung Châu Nhất Kiếm hoàn vũ cũng tôn xưng anh hùng.
Đặng Tiểu Nhàn không dám tin hỏi lại :
- Lão nói Tây Đổ trong bài ca chính là lão nhân gia Nguyễn Đại Thành đó sao?
Lão quái gật đầu nói :
- Không sai, chính là lão.
* * * * *
Đặng Tiểu Nhàn ngoài lúc bận rộn luyện công, còn cố gắng đi đánh bài lấy tiền.
Bởi vì hắn phải có một số tiền để giữ lại cho lão quái có thể an tâm sống qua những ngày cuối đời. Hơn nữa hắn cũng phải kiếm tiền để chuẩn bị làm lộ phí trong khoảng thời gian sắp tới.
Còn có cái đám bằng hữu huynh đệ quần rách áo bung, quá phân nửa là ăn không đủ no ngày ba bữa mà bụng vẫn sôi ùng ục, đương nhiên là cũng phải lưu lại cho chúng một ít gì chứ.
* * * * *
Hôm nay Đặng Tiểu Nhàn tỏ ra vô cùng vui sướng, bởi vì cái đám bằng hữu khố rách áo ôm hẹn tối nay đến Linh Quan miếu để làm tiệc tiễn hắn.
Trời vừa sập tối.
Linh Quan miếu đã đầy chật người, nếu cứ tính trên đầu người thì cũng gần mười tám mạng.
Đặng Tiểu Nhàn tuy đã từ chối mấy lần, nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn cách nào khác đành phải ngồi trên chiếu đầu.
Những người đến dự hôm nay còn có ba vị nữ khách, một người là Tiểu Đào Hồng - Hồng kỹ nữ quán Mãn Thúy lầu, bình thường thì tiền bạc của những tay phú thương giàu có không thể đụng đến được váy cô ả, hôm nay cô ta không đợi mời cũng đến. Do đó có thể thấy được Đặng Tiểu Nhàn bình thường đối xử với họ thế nào mà trong lòng những kẻ này lại nể trọng hắn như vậy.
Một người khác là Phi Ngựa Bán Tài, Ngoạn Phi Đao Tuyết Lý Hồng.
Còn một người nữa là Cát Tường Tửu Xương Tây Trà Đại Cổ Bạch Diễm Sương
Ba đứa bọn họ đều buôn bán giỏi giang cầm tiền thay cho Đặng Tiểu Nhàn, cả ba trang điểm vô cùng đẹp đẽ làm xiêu lòng người. Tuy lẫn lộn chung với xã hội hạ lưu và những mụ buôn bán nọ kia, nhưng xem ra vẫn chẳng thể lẫn lộn với bọn hạ lưu được.
Ba cô nàng mặt mũi muôn phần xinh đẹp, ngồi hai bên Đặng Tiểu Nhàn nói cười vui vẻ, chẳng hề giữ ý.
Rượu đã qua ba tuần.
Trà đã hơn năm bận.
Trong giữa tiếng nói cười nói ồn ào Tiểu Đào Hồng hát lên khúc hát Khảo Hồng, Bạch Diễm Sương cũng hát một bài Tây Trà Đại Cổ - tiểu cô nương hạ sơn.
Tuyết Lý Hồng mời Đặng Tiểu Nhàn làm bia cho cô ta biểu diễn tuyệt kỹ Nhất Thủ Phi Đao.
Ánh đáo loang loáng không trật vào người phát nào khiến cho người xem lo lắng hồi hộp vô cùng.
Tiểu hòa thượng và Nhị Lăng Tử mời rượu qua lại, Đặng Tiểu Nhàn vừa uống cạn một hơi vỗ vào vai hòa thượng nói :
- Hòa thượng, bình thường ngươi kiểu cách lắm mà, sao không biểu diễn một tay để cho mọi người vui càng thêm vui.
Hòa thượng chợt đỏ mặt nói tiếp lời :
- Ta thứ nhất là không biết hát, hai nữa cũng không biết chơi phi đao, chỉ biết kể một vài câu chuyện tiếu lâm gì gì đó... không được thanh lắm.
Lời gã ta còn chưa dứt đã nghe tiếng vỗ tay vang rền, tiếp đó có tiếng người hét lớn :
- Tiếu lâm cũng hay. Hòa thượng kể lẹ đi.
- Chúng ta ở đây thằng quỷ nào có cái miệng sạch đâu, “con bà nó” lúc nào cũng treo dính vào răng.
- Đúng đúng, hòa thượng kể lẹ lên!
- Phải kể cái gì mới lạ à nghen, đừng có đem ba cái món cũ rích nhét vào tai bọn ta nghe chưa...
Đợi cho tiếng người dần dần lắng xuống, hòa thượng mới đàng hoàng nhấp giọng nói :
- Không phải là ta không muốn kể cái vụ chia tiền hôm nay, có bắt ta bò xuống đất làm con xú trùng cũng được, nhưng chỉ vì có ba vị cô nương ngồi đây, hòa thượng ta không dám nói.
Có đứa la ó ồn ào, có đứa huýt sáo, có đứa liều mạng vỗ tay làm loạn cả lên.
Đặng Tiểu Nhàn tay chân không yên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tiểu Đào Hồng cười nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Ba đứa bọn muội cũng chẳng phải là con nhà khuê nữ tử tế, cũng chẳng phải thiên kim tiểu thư, lăn lộn phong trần đã từng gặp những hạng người gì, hay lời nói dơ bẩn thế nào chăng nữa mà chẳng được nếm qua? Tiểu Nhàn đừng vì bọn nữ nhi chúng muội mà khiến mọi người mất hứng.
Đặng Tiểu Nhàn cảm kích nói :
- Tiểu muội...
Tiêu Đào Hồng vội nói :
- Bọn họ tuy chẳng kiêng cữ ai cả, dưới mắt người ta có lẽ là một đám lưu manh vô lại. Kỳ thực họ chính là những hán tử chân chính có thể cùng sinh cùng tử với bằng hữu, so với những kẻ lúc nào cũng nhân nghĩa đạo đức, những đám ngụy quân tử lừa lọc đểu cáng còn đáng thương hơn nhiều.
Tiêu Đào Hồng nâng ly cạn chén với Đặng Tiểu Nhàn rồi nói tiếp :
- Muội thật sung sướng khi thấy huynh có những bằng hữu đáng mến như vậy. Tiểu Nhàn, ba người chúng muội đã không hề bận tâm. Huynh lại hà tất phải kiêng kỵ sao?
Đặng Tiểu Nhàn còn chưa kịp mở miệng thì một kẻ gầy ngồi đối diện với Đặng Tiểu Nhàn đã vội đứng dậy vỗ nhẹ tay một cái. Tức thì tiếng ồn ào ngưng bặt, rồi nâng chén hướng về phía Tiểu Đào Hồng nói :
- Cô nương, nếu cùng làm bằng hữu với Hắc Tam Nhi này thì xin mời uống cạn chén này.
Tiểu Đào Hồng không hề đắn đo suy nghĩ liền uống cạn một hơi.
Hắc Tam Nhi cười ha hả nói :
- Tốt lắm. “Tự cô hiệp nữ xuất phong trần” cô nương đây đã xem trọng chúng ta. Chúng ta sẽ cùng với cô nương kết làm bằng hữu. Đặng huynh đệ, tuy tạm thời rời xa Trương Dịch, chúng ta sẽ thay huynh ấy chiếu cố tam vị cô nương đây.
Cả bọn đồng thanh nói :
- Đúng vậy.
Đặng Tiểu Nhàn, Tiểu Đào Hồng, Tuyết Lý Hồng, Bạch Diễm Sương vội vàng nâng chén bái tạ :
- Đa tạ, đa tạ các vị bằng hữu.
Tiểu Đào Hồng nhìn qua tiểu hòa thượng mỉm cười nói :
- Kể lẹ lên! Bộ tính cho bọn mình không được nghe sao?
Bên ngoài màn đêm hãy còn bao trùm vạn vật. Đặng Tiểu Nhàn từ trên giường lồm cồm bò dậy, vừa mặc quần áo vừa co chân chạy ra bên ngoài.
Chạy qua gian giữa bước qua cái sân, thấy lão quái chẳng hề lên tiếng ngăn cản hắn, tự nhiên hắn bỗng cảm thấy một cảm giác khoan khoái vô cùng tràn ngập trong lòng.
Đặng Tiểu Nhàn quay đầu lại nhe răng nhăn mặt làm trò quỷ rồi cười nói :
- Lão quái, cục cưng bé bỏng ngủ ngon nhé, ta đi đây. Đừng giận nhé, tí nữa về ta sẽ mang cho cái chân giò hầm xương, tạm biệt nhe!
Đặng Tiểu Nhàn vui không tả xiết quay người chạy đi, nào ngờ vừa co chân định bước qua ngạch cửa liền nghe sau lưng có một tiếng quát lớn sang sảng :
- Đứng lại.
Đặng Tiểu Nhàn vừa nghe không khỏi giật bắn mình, nói nhỏ :
- Đứng lại à, có cửa nào chặn đâu?
Nói xong lại cong lưng xuống định chạy tiếp.
- Còn muốn chạy sao.
Bóng người nhanh như chớp, Đặng Tiểu Nhàn chỉ thấy trước mắt hoa lên, kêu lên kinh ngạc chỉ nghe một tiếng chấn động.
Bịch.
Tiếp đó người hắn đã bị hất ra xa ngã chổng bốn vó lên trời, hắn nghiến răng chịu đựng nhưng bò dậy không nổi.
Liền thấy một lão già nhỏ thó gầy đét đứng ở ngay bậc cửa nhà khói, chiếc áo xanh ngắn có vài miếng vá lớn, y phục tuy cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ, trợn mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn nói :
- Tiểu tử, ngươi nên thật thà với ta một chút chứ!
Đặng Tiểu Nhàn dụi mắt lắc đầu không dám tin vào mắt mình, nhìn lão quái trong lòng bối rối tự hỏi:
“Mình rõ ràng đã điểm vào huyệt ngủ của lão mà sao lão lại bò dậy được? Con bà nó cái lão quỷ đầu bự?”
Nhưng mà lão quái cứ đứng sờ sờ ra trước mặt, làm sao mà hắn không tin được, trong lòng khiếp hãi rồi cười hỏi :
- Lão quái làm sao lại thức dậy được?
Lão già hừ lạnh một tiếng đôi mắt tức giận nhìn hắn ta trừng trừng, tia mắt như điện chớp, sắc như dao.
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Từ nhỏ đến giờ đã gần mười năm, ta nhớ là không ngày nào lão không đánh ta. Lão nói thử xem vì sao vậy, bộ ghiền đánh sao?
Lão quái lạnh lùng cười :
- Hừ, kẻ khác muốn được lão phu đây đánh, cũng chẳng có được cái diễm phúc này đâu.
Đặng Tiểu Nhàn cười hì hì nói một cách giễu cợt :
- Hả! Nếu như lão nói thì cái vụ bị đánh này là phúc phần của ta sao?
- Không sai.
Lão quái rít nhẹ một hơi rồi tiếp tục nói :
- Ngươi không học đánh người thì phải học cách chịu đòn người ta đánh chứ.
Đặng Tiểu Nhàn lắc đầu nói :
- Cái lão này chuyên nói chuyện hồ đồ nhảm nhí.
- Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu...
Lão quái thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Ngươi tuy chỉ mới còn cuốn trong tả lót đã được chủ nhân nhà ta dùng thần công tuyệt thế để tẩy xương cải cốt, đả thông kỳ kinh bát mạch, lại có thiên bẩm dị thường căn cốt vững chắc đích thị là bậc kỳ nhân thiên tài cái thế trong việc luyện tập võ công. Đáng tiếc là ngươi...
Đặng Tiểu Nhàn gượng người đứng dậy chỉ vào lão già mắng :
- Lão quái, ngươi tại sao cứ nhất định ép ta học võ làm chi? Ta không có kẻ thù, cho nên ta cũng chẳng muốn giết người, ta không đi chọc tức người ta, lẽ dĩ nhiên người ta cũng chẳng thể giết ta.
Lão quái lạnh lùng nói :
- Ngươi không chọc giận người ta, người ta cũng có thể giết ngươi như thường.
Đặng Tiểu Nhàn đứng ngây ra, ngơ ngác hỏi lại :
- Tại sao?
Lão quái nghiêm sắc mặt :
- Bởi vì thân phận của ngươi khác với người ta.
Đặng Tiểu Nhàn đau khổ nói :
- Ta chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi được người đem về nuôi nấng, mà còn thân với phận cái nỗi gì?
Lão quái khóe miệng như mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại không dám nói ra.
Đặng Tiểu Nhàn vốn tính vui vẻ, cởi mở chuyện buồn đau khổ não mau đến rồi mau đi, chỉ nghe hắn cười ha hả nói :
- Lão quái chớ nên lo giùm kẻ khác, ôm rơm nặng bụng. Ta không muốn luyện võ sát nhân, nhưng người nào muốn giết ta cũng chẳng phải dễ dàng gì đâu, bởi vì ông trời đã cho ta cái đầu bự này nè, dùng võ giết người hao sức phí công vô cùng, dùng thủ pháp giết người là hạ đẳng, vận dụng trí tuệ giết người một cách vô hình mới là điều tuyệt hay, lão nghĩ ta nói có đúng không?
Lão quái nghe như mở tấm lòng, vô cùng cao hứng, nhưng vẫn cương quyết nói :
- Cho dù nói gì đi nữa, thì vẫn phải luyện võ, muốn đánh hay muốn bị đánh.
Đặng Tiểu Nhàn không còn cách nào khác bèn nói :
- Được, nhưng mà hôm nay ta có việc, ngày mai sẽ đánh một trận được không?
Lão quái nói cộc lốc :
- Không được.
Đặng Tiểu Nhàn nhảy lên một cái, bực tức hét lớn :
- Lão quái, ngươi thật không biết hay dở gì cả, ta thấy ngươi già cả nên kính trọng mà thôi. Hay ngươi cho rằng ta sợ ngươi à? Muốn đánh hả? Được, ngươi hãy phóng ra.
Thình lình...
“Bịch” một tiếng, tiếp đó thấy bóng người bay lên lộn ra xa.
Đặng Tiểu Nhàn đã bị bay ra ngoài một trượng.
Lão quái cứ bước từng bước đến sát bên trầm giọng quát :
- Dậy mau!
Đặng Tiểu Nhàn nằm dài ra đó, hai chân liên hoàn đá ra miệng hét lớn :
- Xem pháp bảo!
Bỗng nhiên...
Sương khói mù mịt tung bay khắp trời.
Lão quái ho khan một trận, hai mắt nhắm chặt, toàn thân như phủ đầy tuyết trắng, đầu xám mặt trắng biến thành một thằng người bột. Số là ở trong sân có để hai cái ghế dài trên có đặt một cái sọt, phía trong sọt đựng bột mì, lúc Đặng Tiểu Nhàn bị đánh văng ra thấy tiện tay, tạm thời lấy nó sử dụng liền lập tức.
Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng tung mình chạy ra ngoài cổng, quay đầu về phía lão già cười ha hả nói :
- Xin lỗi nhé không tiếp được.
Đặng Tiểu Nhàn nói chưa dứt lời vừa quay mình lại, như là gặp phải ma quỷ chợt rùng mình một cái, như vừa đụng phải một luồng khí lạnh.
Nguyên là cái thằng người bột đã đứng sừng sững ngay trước mặt hắn từ lúc nào không biết.
Đặng Tiểu Nhàn thật là lanh lẹ, chuyển giọng ấp úng xin lỗi :
- Lão nhân gia, lão tiền bối, gia gia... Tiểu nhi không hề cố ý, tiểu nhi đáng chết. Người đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân này...
Lão quái giận dữ hét lớn :
- Mau phủi sạch cho ta, nhanh lên!
Đặng Tiểu Nhàn vội cởi bỏ y phục quỳ xuống đất, tay chân quýnh quáng phủi lớp bột dính trên người của lão quái, miệng không ngớt nói :
- Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi...
Lão quái bừng bừng nổi giận, hận đến nỗi suýt giơ chân đá chết hắn. Ai ngờ chân của lão chưa kịp nhấc lên thì huyệt Âm Lăng Tuyền ở dước đầu gối chợt tê đi, một nửa thân mình lập tức không thể động đậy.
Lão quái kinh hãi la lên :
- Tiểu tử, ngươi...
- Ta chẳng phải cố ý, xin lỗi nhé. Ha ha ha...
Gã tiểu tử này tuy miệng nói thế mà tay không rãnh chút nào, tiếp tục điểm vào các huyệt Tôn Bì, Lương Khâu, Phục Thổ cơ hồ đã điểm khắp các huyệt đạo mà trong cuốn Túc Dương Minh Kinh đã ghi.
Rồi đứng dậy cười nói :
- Lão quái. Bé ngoan của ta ơi, nằm chơi dưới đó một chút nhe.
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, lão ta đã ngã xuống đất.
Đặng Tiểu Nhàn mặc y phục xong, đắc ý vỗ tay cười nói :
- Ta chẳng nói sai, võ công có cái gì hay, ta chỉ cần động não một chút là các hạ nằm ngay đơ. Ha ha ha...
Đặng Tiểu Nhàn chẳng thèm quay đầu lại, đi ngay ra ngoài.
Thốt nhiên...
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên phía sau lưng Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn bị tiếng cười làm cho nhức đầu, quay đầu lại xem, lão quái đang nằm dưới đất chẳng biết đã biến đâu mất biệt.
Đặng Tiểu Nhàn trợn mắt, miệng hả lẩm bẩm nói :
- Quái lạ, lẽ nào lão...
Lúc hắn đang há hốc miệng ngạc nhiên đứng thừ người nhìn lại, thì lão quái đã ở phía sau lưng cười nói :
- Cái tuyệt kỹ Phong Huyệt Di Mạch của ta diệu dụng vô cùng. Nói, ngươi có muốn học hay không?
Đặng Tiểu Nhàn nói từng tiếng một :
- Không... muốn... học.
- Được, vậy thì ngươi đợi đó để chịu đòn.
Lời nói chưa dứt, lão đã sấn tới, thân hình lướt nhẹ nhanh như điện xẹt, cánh tay phải giơ lên trút xuống đầu và mặt Đặng Tiểu Nhàn những cú đấm dữ dội.
Đặng Tiểu Nhàn co giò định chạy, hắn tuy nhanh nhưng lão quái còn nhanh hơn hắn, “vù” một tiếng lão quái đã bay qua đầu hắn, rồi quay mình xuất chưởng nhanh như chớp lóe sao sa chỉ nghe tiếng bình bịch liên tiếp, Đặng Tiểu Nhàn phút chốc đã bị ăn bảy tám chưởng.
Đặng Tiểu Nhàn thấy lão quái hành động như gió, chiêu thức kỳ dị như bóng với hình, muốn chạy không được, muốn tránh cũng không xong, bèn đâm liều cự lại lão ta.
Đặng Tiểu Nhàn xuất thủ vô cùng cay độc, chiêu nào cũng không rời những chỗ yếu hại của lão, dốc hết sức liều mạng một phen.
Lão quái càng đánh càng lẹ, chưởng chỉ quyền cước đều có một nội lực vô cùng mãnh liệt ghê gớm, quả đúng là cao thủ nội gia, kẻ nào bị đánh không chết thì cũng bị thương.
Điều lạ lùng là trên mình Đặng Tiểu Nhàn bị trúng những đòn trí mạng như vậy, mà hắn vẫn cứ lăn tròn dưới đất, lộn qua lộn lại, chẳng những không chết, mà ngay cả một vết thương nhỏ cũng chẳng có, có lẽ hắn đã thực sự học được cách chịu đòn.
Trận đấu tiếp tục.
Đặng Tiểu Nhàn bị đánh đến ba trăm sáu mươi lăm chưởng.
Ba trăm sáu mươi lăm chưởng này đánh vào ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trên khắp thân mình hắn, trên mặt lão quái dần dần hiện ra nụ cười.
Bởi vì lão cảm thấy ở khắp ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo này đã sinh ra sức đề kháng tự nhiên, hạ thủ càng nhanh kháng lực cũng càng lớn.
Lão quái mừng thầm trong lòng đang định dừng tay...
Đặng Tiểu Nhàn bị đánh dữ quá liền la lớn :
- Dừng tay, ta chịu học. Được chứ?
Lão quái vui mừng hiện ra bên ngoài, cứ tròn xoe mắt nhìn hắn, vui mừng cực độ nói như muốn khóc :
- Trời xanh thương tình, nếu không ta có lẽ đã phải ôm hận suốt đời. Tiểu Nhàn, ngươi nói thật đấy chứ?
Đặng Tiểu Nhàn nghiêm sắc mặt nói :
- Ta biết lão nhân gia khổ tâm bao lâu nay, lại nữa ta không học cũng không được, đúng không? Nhưng mà ta có một điều kiện.
Lão quái vội vàng hỏi :
- Điều kiện gì?
Đặng Tiểu Nhàn nói tiếp :
- Ta cho ngươi thời gian trong vòng ba tháng ngươi dạy bao nhiêu ta học bấy nhiêu, nhưng ngươi cứ an tâm, ta sẽ không bước ra khỏi cửa, không trốn ra khỏi nhà dốc hết tâm trí học với ngươi. Sau ba tháng đó ngươi chớ ép...
Lão quái suy nghĩ hồi lâu mới chậm chạp hỏi lại :
- Ba tháng đủ rồi, sau này ngươi muốn bảo ta ép ngươi, ta cũng không còn cách nào ép được ngươi nữa...
Đặng Tiểu Nhàn kinh ngạc hấp tấp truy hỏi :
- Tại sao?
Lão quái thở dài đáp :
- Đợi công phu của ngươi đã thành, để đi lên Bắc Kinh một chuyến làm giúp ta một vài chuyện nhỏ. Chà! Chừng nào gặp lại, thì ta đây chẳng hề biết được.
Đặng Tiểu Nhàn bắt đầu ngơ ngác, sau đó hai mắt đỏ lên gần như muốn khóc, đau khổ nói :
- Lão quái, cái này...
Đã mười mấy năm trôi qua, đời người thì có được bao cái mười mấy năm cơ chứ. Một già một trẻ sớm tối có nhau, sống dựa vào nhau. Tuy mỗi ngày, đều đánh nhau, chửi lộn nhưng trong lòng người nọ kẻ kia, thân như cốt nhục, phụ tử tình thâm, bỗng nhưng chia lìa làm sao trong lòng chẳng cảm thấy luyến tiếc.
Lão quái trong lòng tuy tiếc nuối nhưng để an ủi Đặng Tiểu Nhàn vẫn làm bộ vui vẻ cười nói :
- Tiểu tử đừng buồn, ngươi trưởng thành rồi cũng phải đi ra góp mặt với thiên hạ chứ. Còn điều này nữa, lão quái này xương cốt vẫn còn cứng cáp, ngày một ngày hai đâu thể chết dễ dàng. Ngươi sao mà sợ không gặp lại ta?
Đặng Tiểu Nhàn trong lòng tràn đầy hy vọng nói :
- Lão quái, lão... lão tại sao lại không đi cùng với ta?
Lão quái không thể nói rõ cho hắn biết nguyên nhân, bèn nói tránh đi :
- Ta có việc bận không thể phân thân đi cùng ngươi, khi nào xong việc ta sẽ tìm gặp ngươi sau.
Đặng Tiểu Nhàn cười rồi nói một hơi :
- Lão quái, chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé. Ngươi đi với ta ngày nào ngươi cũng được ăn ngon, uống đồ cay ha ha...
Lão quái cũng cười, tay phải đưa lên giả như đổ súc sắc nói tiếp :
- Điều này thì ta tin bởi vì ngươi biết đánh bạc mà.
Hai người cùng cười, một già một trẻ dường như muốn tạm thời quên đi nỗi sầu ly biệt.
* * * * *
Vào một đêm khuya.
Lão quái miệng đầy hơi rượu, say khướt tay phải xách bầu bạch tửu, tay cầm một bao chân giò hầm tương, chân bước loạng choạng, miệng cứ lẩm bẩm khẽ hát đi vào trong nhà.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy trong nhà vẫn sáng ánh đèn, lão quái trong lòng tự nhiên cảm thấy cao hứng nhủ thầm:
“Cái thằng tiểu tử này trước giờ giống hệt như du quỷ vậy, suốt ngày chẳng thấy hắn ở nhà, bây giờ lại chịu ở nhà, một bước cũng không bước ra ngoài, đóng cửa trong nhà chuyên tâm luyện công, xem ra thì ta thật là lẩm cẩm lo xa”.
Lão quái trong bụng vui mừng, chân bước tới lấy tay mở cánh cửa, người vẫn chưa qua khỏi cánh cổng đã hả họng ra hét vang :
- Tiểu tử, ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn trốn rúc vào trong phòng mau ra đây nhìn xem trên tay ta xách cái gì...
Hồi lâu cũng chẳng có tiếng người đáp lại.
Bình thường thì mũi của Đặng Tiểu Nhàn thính hơn mèo, nhạy hơn cả chó, bất kể sớm khuya chỉ cần lão mang thức ăn gì về là hắn như con quỷ đói vồ lấy nhai ngấu nghiến, ăn nuốt vội vàng tựa hồ sợ người ta sắp giựt đồ ăn của nó.
Hôm nay sao lại khác thường? Lão quái trống ngực đập thình thịch, ba chân bốn cẳng chạy vào, cao giọng hét lớn :
- Hảo tiểu tử, ngươi dám chê đồ của lão phu à, không ăn thì thôi lão đây mang cho chó ăn.
Từ trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng rên ư ử, lão quái đứng lặng người đi, thần sắc đột nhiên biến đổi trong bụng thầm lo:
“Không xong rồi”.
Chỉ thấy thân hình lão lướt qua một cái, nhanh như ánh chớp nhẹ nhàng như làn khói mỏng, thoáng cái nhào vô trong phòng.
Lão quái đứng ở trước giường thấy Đặng Tiểu Nhàn lật mình ngủ mê mệt, miệng cứ ú ớ mãi mới phát ra tiếng.
Lão rót một chén rượu xé cái bao giấy dầu đựng chân giò ra chuẩn bị lấy ra làm đồ đưa cay, đột ngột nhíu đôi mày bước nhanh ra trước lấy tay rờ khắp người Đặng Tiểu Nhàn, định thần nhìn kỹ kinh hãi suýt chút nữa là la loáng lên.
Chỉ thấy trên đầu hắn mồ hôi nhỏ giọt, mặt đỏ như lửa, hai mắt khép chặt, hơi thở nhẹ như tơ.
Lão quái kinh hoàng thất sắc, đưa tay sờ trên trán hắn, chỉ cảm thấy một cảm giác nóng bỏng như chạm phải lửa, trong bụng nghĩ thầm:
“Quái lạ! Trong người thằng nhỏ này dường như có một luồng kình lực mãnh liệt vô cùng chạy loạn xạ khắp người. Chân lực nội gia mà ta đã dày công tu tập suốt mấy chục năm qua cũng bị luồng kình lực này của hắn bức lui, chẳng lẽ hắn...”
Thân hình Đặng Tiểu Nhàn lắc lư suýt nữa té ngã, lão quái vươn tay ra đỡ lấy hắn hấp tấp hỏi :
- Ngươi... ngươi làm sao vậy?
Đặng Tiểu Nhàn đau đớn rên rỉ đáp :
- Ta... ta nhức đầu... chóng mặt ruột gan... toàn thân khó chịu vô cùng... giống như đang bị nướng vậy...
Lão quái thở dài một tiếng an ủi hắn :
- Hài tử, ngươi ráng chịu đau một chút, để lão đây nghĩ kỹ xem.
Đặng Tiểu Nhàn cười khổ :
- Ta từ nhỏ đến giờ sống vui vẻ thoải mái, chỉ duy nhất có điều đáng tiếc là không biết được thân thế của mình. Ôi, phàm đã là người thì cha mẹ thân sinh ra mình có ai lại không biết rõ. Lão quái tử, mỗi thống khổ này ngươi có biết chăng?
Lão quái rơm rớm lệ đáp :
- Hài tử, lão đây không phải là không nói với ngươi, thực ra là...
Đặng Tiểu Nhàn khẽ thở dài, giọng yếu ớt nói :
- Lão đừng lo buồn, ta biết lão rất khổ tâm, cũng là vì ta mà thôi cho nên ta cũng chẳng hỏi ép ngươi, ta chỉ sợ...
Lão quái lệ rơi như mưa bi thảm nói :
- Hài tử, thân thế ngươi rất đặc biệt, vai mang trọng trách nặng nề, nếu trời xanh thương tình quyết không để ngươi...
Trong phòng không khí vô cùng buồn thảm, nặng nề.
Già trẻ nhìn nhau lệ tuôn như suối.
Bỗng nhiên...
Lão quái mắt hiện kỳ quang, hấp tấp hỏi :
- Hài tử, có phải ngươi đã ăn vật gì không?
Đặng Tiểu Nhàn lắp bắp trả lời :
- Không... không... không có...
Đặng Tiểu Nhàn dần dần không cảm thấy gì nữa, người đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lão quái lòng như lửa đốt, lo lắng lấy tay xoa hai bên thái dương hắn run run hỏi :
- Hài tử, tỉnh lại đi, nghĩ lại xem mau. Nghĩ lại xem...
Đặng Tiểu Nhàn gắng sức mở to đôi mắt, ngơ ngác một hồi, đột nhiên rúng động toàn thân, hình như nhớ lại một điều gì thu hết sức cố gắng nói ngắt quãng :
- Ta cũng... không biết... là cái gì, rất thơm... rất ngon... còn lại mấy viên... ở...
Lão quái lắc nhẹ hai vai hắn hỏi lớn :
- Còn mấy viên nữa ở đâu, nói, nói mau.
Thanh âm của Đặng Tiểu Nhàn đã nhỏ, bây giờ lại càng nhỏ hơn hầu như không thể nghe thấy.
- Ở... ở trong... túi áo... của... ta.
Lão quái một tay đỡ Đặng Tiểu Nhàn, tay kia sờ khắp thân hắn, tìm kiếm giây lâu mới kiếm thấy một cái lọ sứ màu xanh ngọc vô cùng tinh xảo, hình dáng kỳ lạ cổ quái, cao độ một tấc, to bằng cỡ ngón tay.
Trên thân lọ có khắc năm chữ tiểu triện Thái Ất Đại Hoàn đan bởi vì cỡ chữ quá nhỏ, nếu không chú ý nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.
Lão quái không nén nổi vẻ vui mừng hiện trên nét mặt nghĩ thầm:
“Tương truyền Thái Ất Đại Hoàn đan này là do Phù Dao Tử Trần Đoàn, người thời ngũ đại đi khắp ngũ hồ tứ hải, thu thập thiên tài bị bảo ẩn trên núi Hoa Sơn suốt sáu mươi năm tinh luyện chế thành. Nó là thành phẩm vô thượng của đạo gia. Công năng của nó có thể cải tử hoàn sinh tẩy căn rửa cốt, làm cho thân thể nhẹ nhàng bay bổng. Trong giới võ lâm, ai cũng đều mong muốn có được báu vật này, vì sao mà tiểu tử này ăn xong, có thể...?”
Lão quái thấy tình hình Đặng Tiểu Nhàn ngày càng nguy ngập, nhất thời tâm hoảng trí loạn, chân tay luống cuống nhìn lọ sứ xanh ngọc trong tay tiếp tục nghĩ thầm:
“Phù Dao Tử vũ hóa đăng tiên đã lâu, đến nay đã qua mấy trăm năm, Thái Ất Đại Hoàn đan chỉ là truyền ngôn trong giới giang hồ, chưa có ai từng được thấy qua. Lẽ nào đây là...”
Lão quái vừa nghĩ đến đây vội vàng mở nắp lọ ra xem.
Một mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi xông đến tận tim phổi, hồi lâu không tan.
Lão quái lịch duyệt giang hồ, kiến thức quảng bác, lấy kinh nghiệm của mình phán đoán thì Thái Ất Đại Hoàn đan này tuyệt nhiên không thể là đồ giả, nhưng nghĩ mãi không ra huyền cơ bên trong việc này, nghĩ ngợi hồi lâu, thất thần buông rơi chiếc lọ xanh trong tay xuống bên giường.
Lão quái đang định giơ tay nhặt lên, đột nhiên ánh mắt lóe lên một cái nhìn chằm chằm vào dưới đáy lọ. Nguyên là ở dưới đáy lọ có khắc mười sáu chữ cuồng thảo lớn bằng đầu kim viết rằng:
“Nghịch nhất chính thất
Chính chính nghịch nghịch
Chính thất nghịch bay
Nghịch nghịch chính chính”.
Lão quái chẳng hiểu ý nghĩa của bốn câu trên, hồi lâu mới thầm nhủ một mình:
“Xem ra thì đây có vẻ là một loại khẩu quyết hành công vận khí, nhưng lại quá trái ngược với lẽ thường... Ai da, việc đã đến mức như vậy ta cũng đành phải đánh liều một chuyến thử coi”.
Nghĩ đến đây, lão vội vàng dựng Đặng Tiểu Nhàn dậy ngồi xếp bằng trên giường.
Lão nhắm mắt ngưng thần bắt đầu vận công lực, trước tiên dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt xoa bóp khắp các huyệt đạo của Đặng Tiểu Nhàn.
Đợi sau khi xoa xong mười tám huyệt đạo ở trước mặt, lại quay người hắn ra sau rồi xoa tiếp mười tám đại huyệt đạo ở sau lưng.
Đây là mười tám huyệt đạo vô cùng quan trọng trong số ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trân thân thể con người, được chia thành bốn loại huyệt đạo: Tử huyệt, Tàn huyệt, Hôn huyệt và Á huyệt.
Bốn loại huyệt đạo này phân bố khắp toàn thân, có huyệt thuộc về hệ thần kinh, có huyệt là bộ phận phủ tạng trọng yếu, có huyệt thì có liên hệ mật thiết với hệ thống huyết mạch.
Do đó, khi mới vừa xoa Đặng Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy sự đau đớn toàn thân đã giảm nhẹ đi không ít, trong người dễ chịu hẳn đi, hai mắt từ từ mở ra, tỉnh táo trở lại.
Lão quái sắc mặt rạng rỡ, không bỏ qua cơ hội tốt này vội vàng lấy khẩu quyết trong lọ Thái Ất Đại Hoàn đan truyền thụ lại cho hắn.
Đặng Tiểu Nhàn thiên tư thông tuệ dị thường chỉ trong chốc lát đã lĩnh hội tâm cơ ghi nhớ trong lòng.
Lão quái trầm giọng hét :
- Ngồi ngay ngắn lại mau.
Đặng Tiểu Nhàn mau chóng ngồi xếp bằng lại ngay ngắn, từ bỏ tạp niệm trong phút chốc đầu óc tỉnh táo, quên hết mọi sự bên ngoài.
Lão quái vận chưởng nhanh như điện chớp, áp chặt vào phía sau lưng Đặng Tiểu Nhàn, ngưng tụ công lực toàn thân, chưởng lực trong lòng bàn tay chầm chậm phát ra.
Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên chấn động toàn thân cảm thấy một luồng nhiệt khí đột ngột từ huyệt Mệnh Môn đi vô rồi dần dần lan tỏa khắp người.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng chiếu theo khẩu quyết bắt đầu hành khí vận công. Lúc mới bắt đầu, khí huyết trong người không cách nào hòa hợp với luồng kình lực mãnh liệt bên trong, trái lại còn bị nó đẩy lui, cơ hồ như bắn loạn hết cả.
Thời gian cứ dần trôi...
Đặng Tiểu Nhàn đã ngộ ra được sự ảo diệu của nó dưới sự trợ lực của lão quái, luồng kình lực mãnh liệt này cứ dần dần bị khống chế hoàn toàn, và từ từ tiến tới hợp nhất hai luồng khí lực. Theo như khẩu quyết thuận nghịch lưu chuyển luân nhau xuyên qua các đường kinh lạc nhập vào mạch vượt qua mười hai tầng nấc của cơ thể.
Lão quái lúc này mồ hôi nhỏ giọt, hơi thở dồn dập, toàn thân run lên, người lảo đảo muốn ngã, nói gấp gáp :
- Không được ngưng, cứ tiếp tục...
Lão vừa nói song chưởng vừa rời khỏi huyệt Mệnh Môn của Đặng Tiểu Nhàn, rồi nhắm mắt lại, bắt đầu vận công điều tức.
* * * * *
Mặt trời đã lên.
Ánh dương xuyên qua khung cửa chiếu lên khuôn mặt của Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn hành công đã xong, đôi mắt chầm chậm mở to, chỉ thấy hắn ta thần thái tươi tỉnh vẻ mặt hớn hở cười nói :
- Lão quái có đồ ăn gì không? Ta đói lắm rồi.
Liền nghe lão quái ở ngoài sân cười ha hả trả lời :
- Tiểu tử, có bánh nướng, bánh bao, nói mau, ngươi muốn ăn cái gì?
Đặng Tiểu Nhàn biết ngay cái mà lão quái gọi là bánh nướng, chính tà bàn tay, còn bánh bao tức là nắm đấm. Hắn muôn phần cảm kích sự yêu thương của lão đối với hắn trong lòng nghĩ:
“Có bị lão đánh một trận thì cũng hay đấy”.
Lập tức nghe tiếng cười nói của Đặng Tiểu Nhàn :
- Lão quái, bánh nướng ta cũng ăn, bánh bao ta cũng ăn. Chẳng chê!
Lão quái cười hà hà gọi :
- Tiểu tử, vậy thì ngươi hãy mau ra đây.
Đặng Tiểu Nhàn nhún mình một cái, đã bay bổng lên cao, hắn thầm la một tiếng “không xong”, muốn thu thế lại đã không kịp nữa.
Chỉ nghe “bụp” một tiếng đầu đã bị va vào khung cửa.
Đặng Tiểu Nhàn vừa xoa xoa đầu vừa nghĩ thầm trong bụng:
“Vừa rồi ta chỉ bất quá nhún mình nhẹ nhàng, vậy mà không ngờ đã bay ra ngoài một trượng, chỉ trong một đêm mà công lực ta đã tinh tiến vượt bậc như thế, việc này thật là... lẽ nào...”
Đặng Tiểu Nhàn vừa nghĩ đến đó liền thử vận khí, chỉ có cảm giác chân khí trong người như những đợt sóng, cứ muốn trào ra khỏi cơ thể, không khỏi vui mừng hớn hở. Song cước điểm nhẹ trên đất người đã bay lên mấy trượng ra đến ngoài sân.
Lão quái nhìn Đặng Tiểu Nhàn không chớp, chẳng còn tin vào mắt mình nữa, hồi lâu mới bắt đầu cười nói :
- Xem ra Thái Ất Đại Hoàn đan này quả thật diệu dụng vô cùng, tuy chỉ qua một đêm công lực của mi đã tăng lên gấp bội. Bây giờ ta phải thử qua một chút, coi thử thành tựu võ công của ngươi mấy ngày qua có thể vận dụng linh hoạt hay không?
Đặng Tiểu Nhàn lè lưỡi, hai tay xua lấy xua để nói :
- Thôi đi! Thôi đi! Lão võ công tinh thông uyên bác vô địch thiên hạ. Ta... ta đâu... dám...
Lão quái nghiêm giọng bảo :
- Bất cứ loại võ công nào cho dù cao thâm ảo diệu đến đâu, ban đầu dùng để đối địch cũng luôn cảm thấy vụng về, cần phải qua luyện tập lâu dài mới có thể phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó. Hãy để ta cho ngươi nếm thử vài chiêu nhé.
Đặng Tiểu Nhàn cố ý làm ra vẻ khiếp sợ nói :
- Cũng được, nhưng xin lão hạ thủ lưu tình cho.
Lão quái cười hà hà :
- Ta chỉ là khảo nghiệm xem võ công của ngươi đã tiến bộ thế nào, đâu có phải động thủ thực sự với ngươi đâu. Thử nghiệm để biết sự thực, ngươi cứ việc dốc toàn lực xuất thủ với ta là được.
Đặng Tiểu Nhàn cũng cười theo nói :
- Những lời này là lão nói đó nghe, vậy thì ta chẳng khách sáo, vị nể nữa đâu.
Trong lúc đang nói, hắn đã xông vào giữa, song chưởng liên tiếp vung ra.
Lão quái nghe hơi gió, lắc mình nhẹ qua tránh chiêu, đồng thời hữu chưởng cũng đã đánh ra nhanh như điện chớp về phía Tiểu Nhàn.
Lão quái ẩn mình ở Trương Dịch mười mấy năm qua chưa từng động thủ với ai, hiện tại hai người tuy chỉ là thử chiêu nhưng lão quái cũng vô cùng thích thú.
Vừa nghe chưởng phong rít lên vèo vèo, cuồng phong nổi lên ào ạt, lão quái từ từ thi triển công phu. Song chưởng càng lúc càng phát ra vô cùng mạnh mẽ.
Đặng Tiểu Nhàn muốn cho lão quái cao hứng, đồng thời cũng muốn tự mình thử xem công lực đã tiến bộ đến trình độ nào, nhân đó liều mạng đem hết sức ra tấn công không mảy may khoan nhượng, một già một trẻ đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Võ công của Đặng Tiểu Nhàn đều do lão quái truyền lại, tuy hắn đã dốc hết sức mình song vẫn bị lão quái chiếm lấy tiên cơ.
Hai người giao đấu hơn mười mấy hiệp, Đặng Tiểu Nhàn đã hơn bảy tám lần ngộ hiểm chiêu, nếu như đối địch thật sự thì e rằng hắn đã sớm táng mạng dưới song chưởng của lão quái.
Đặng Tiểu Nhàn vừa đánh vừa nghĩ thầm:
“Võ công mà ta có được đều do lão truyền thụ, đương nhiên là lão chế ngự tiên cơ, lúc nào cũng bức ta ở thế yếu, nhưng mà ta không sợ bị đòn, bây giờ nội lực tăng tiến không ít, ta dứt khoát chẳng thèm thủ thế nữa, cứ cứng đầu liều mạng với lão vài chiêu may ra còn có đường thắng”.
Tâm niệm như vậy, nên hắn thình lình lùi nhanh ra sau, song chưởng để trước ngực dồn sức vào hai cánh tay, chuẩn bị đánh một đòn trí mạng.
Nào biết lão quái như bóng với hình, nhanh như điện chớp, chưởng lực nặng tựa sơn thạch, chiêu nào cũng chứa nội lực mạnh mẽ xuất thủ nhanh lẹ vô cùng.
Chỉ nghe “binh, binh, binh” một lượt vang lên, Đặng Tiểu Nhàn đã bị trúng liền bảy tám chưởng.
Đặng Tiểu Nhàn tuy bị trúng đòn liên tục vẫn chẳng hề cảm thấy đau đớn, vừa thử vận khí không những khí huyết thông suốt mà nội lực còn liên miên bất tuyệt như dòng sông cuộn chảy, không khỏi có cảm giác sung sướng.
Lão quái thấy Đặng Tiểu Nhàn trúng liền mấy chưởng, mà vẫn khí định thần nhận điềm nhiên chẳng hề để ý, không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ:
“Tiểu tử này nội lực thâm hậu ra ngoài sở liệu của ta, trong mỗi chiêu của ta đều ẩn chứa đến tám, chín thành chân lực nội gia mà tiểu tử này vẫn cứ trơ trơ đứng đó. Xem ra Thái Ất Đại Hoàn đan này diệu dụng vô cùng, tiểu tử này tuy người chưa thành kim cương bất hoại nhưng giới võ lâm giang hồ đã rất ít người đả thương được nó, ta cũng yên tâm”.
Đặng Tiểu Nhàn hít một hơi chân khí, dồn sức vào hai cánh tay, cười nói :
- Lão quái, lão phải coi chừng đấy!
Dứt lời bóng người cực kỳ nhanh lẹ tựa như chớp lóe sao sa, song chưởng đã đồng thời đẩy ra.
Lão quái hoàn toàn không ngờ rằng Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên công bức lão, nhất thời tránh không kịp đành phải hợp nhất song chưởng tập trung công lực toàn thân nhanh chóng đẩy ra nghênh tiếp cú đánh liều mạng này của Đặng Tiểu Nhàn.
Ầm...
Một tiếng chấn động kinh hồn, cuồng phong cuộn lên khắp nơi, Đặng Tiểu Nhàn bị chấn động văng ra ngoài một trượng, hai cánh tay tê buốt, đầu váng mắt hoa, dựa vào bức tường thở hổn hển, xua tay la lớn :
- Đánh không lại, ta không đánh nữa.
Lão quái tuy vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhưng thân hình cũng bị hơi chút dao động, tiếp đó nghe thấy lão cười ha hả nói lớn :
- Tiểu tử, ngươi có thể tiếp được chưởng này của ta, cũng chẳng phải dở đâu. Lão quái ta đang cao hứng đây, ngươi cứ tiếp thử vài chiêu nữa xem.
Nói chưa dứt lời, cánh tay phải của lão đã tung ra quét qua ngang người Đặng Tiểu Nhàn một cái.
Đặng Tiểu Nhàn vừa mới niếm thử một chưởng, nên không dám nghênh tiếp thêm, vội vàng đề khí bay vút lên không lướt trên đầu của lão quái.
Song cước vừa mới chạm đất, bên tai đã nghe tiếng chưởng phong vù vù thổi tới, lão quái đã như bóng với hình đuổi đến phía sau lưng.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng nghiêng mình sang phải, né tránh sự truy kích của lão, đồng thời quay mình giơ chưởng đánh lại. Lão quái chẳng phải lo lắng Đặng Tiểu Nhàn bị thương nữa, do vậy mấy chiêu sau này chưởng lực phát ra càng mãnh liệt hơn, khắp quanh sân rộng này cuồng phong cuồn cuộn nổi lên bốn phía cát bay đá chạy uy thế kinh người.
Đặng Tiểu Nhàn miễn cưỡng chịu đựng một hồi nữa, bộ cước đã không còn vững vàng thân hình loạng choạng mồ hôi tuôn ra như mưa, miệng thở phì phì như trâu.
Lão quái đột nhiên thu hồi chưởng thế, cười nói :
- Tiểu tử, ngươi đã tiến bộ nhanh đấy, thực là đã vượt qua ngoài sở liệu của ta, cũng không ngờ rằng ngược lại có thể tiếp được ba mươi chiêu công kích...
Lão đầu tử vỗ vào vai Đặng Tiểu Nhàn một cái cao hứng nói nói tiếp :
- Khá, khá lắm. Đi, chúng ta cùng vào uống rượu.
* * * * *
Lão quái nhìn Đặng Tiểu Nhàn đang ăn uống ngon lành, mỉm cười hỏi hắn :
- Tiểu tử Thái Ất Đại Hoàn đan này ở đâu ra vậy?
Đặng Tiểu Nhàn vừa nhai nuốt vội vàng vừa nói :
- Của Đỗ Vương Nguyễn gia gia tặng ta đó.
* * * * *
Sự việc nguyên là như vầy.
Một buổi vào khoảng quá trưa Đặng Tiểu Nhàn sau khi ăn cơm cùng Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành nói chuyện (...). Đỗ Vương liền với tay lấy một (...) vô cùng tinh xảo đưa cho Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn vừa (...) đồ kình của Tri Cơ Tử (...) Đỗ Vương đã tình cờ có được và nhờ nó đã trở thành vua trong nghề cờ bạc, không kìm được niềm vui trên nét mặt, vội vàng mở cái hộp ngọc ra xem tập trung nhãn lực đọc qua một lượt.
Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành cũng không muốn làm hắn phân tâm, liền trở vào trong phòng nằm nghỉ trưa. Đặng Tiểu Nhàn nhanh chóng đọc lướt qua, chỉ một lát sau, đã xem xong đồng thời nhớ như in từng chữ một, rồi ngồi yên suy nghĩ để tìm ra chân lý của nó.
Ngờ đâu trong lúc mải suy nghĩ, hắn vô tình đánh rơi chiếc hộp xuống đất, liền vội vàng nhặt nó lên xem, tuy không bị nát tan nhưng dưới đáy hiện ra một vết nứt mảnh như tơ.
Đặng Tiểu Nhàn vô cùng buồn bã, không (...) với Đỗ Vương cho được. Trong (...) tay xoa xoa chiếc hộp, ai ngờ (...), vết nứt tự nhiên biến mất.
Đặng Tiểu Nhàn không khỏi “ồ” lên kinh ngạc, nhưng lại cho rằng minh hoa mắt, bèn đưa tay dùng sức đẩy nhẹ phía dưới hộp, lại có vết nứt xuất hiện. Hắn thử đi thử lại mấy lần, đã suy đoán rằng dưới hộp nhất định phải có một lớp nữa.
Trong lòng Đặng Tiểu Nhàn bỗng nhiên nổi lên tính nghịch trẻ con, trong lúc hiếu kỳ, hai tay dùng lực đẩy nhẹ một cái, quả nhiên dưới đáy hộp là một ngăn mỏng, trong ngăn đó là một lọ sứ xanh ngọc nhỏ nhắn và một cuốn sách lớn bằng bàn tay.
Đặng Tiểu Nhàn trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, liền kêu lớn :
- Lão gia gia, mau lại xem nè...
Đỗ Vương nghe tiếng gọi liền đi ra, nhìn lên chiếc hộp ngọc trên bàn, đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi giơ tay cầm lấy chiếc lọ và cuốn sách nhỏ ở trong ngăn đó nhìn đi nhìn lại giây lâu mới chậm rãi quay lại nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Đây là cuốn Tử Phủ Bổ Di nội dung của nó đều là bí thuật luyện khí của Đạo gia, chữ chữ đều thâm ảo khôn lường, câu nào cũng đều hàm ẩn huyền cơ diệu pháp ta nhất thời cũng không cách nào hiểu được đạo lý ẩn chứa trong nó, trước mắt đối với ngươi nó cũng chẳng lợi ích gì. Mang có trong người dễ dàng bị người ta lấy mất, tạm thời ta sẽ giữ nó thay ngươi.
Đỗ Vương lấy chiếc lọ sứ đặt vào tay hắn nói tiếp :
- Cái này thì ngươi hãy cầm lấy, đây là hãn thế kỳ trân chớ nên để mất nó.
Đặng Tiểu Nhàn từ chối không nhận nói lớn :
- Gia gia, đã là kỳ trân dị bảo vậy thì người nên giữ lấy nó, vãn bối quyết không dám nhận.
Đỗ Vương Nguyễn Đại Thành cảm động nói :
- Hài tử, lẽ nào ngươi lại có tấm lòng quý báu, không mảy may động tâm trước những kỳ trân dị bảo như vậy. Than ôi! Thế nhân bảo người đã bị chữ “tham” làm khổ. Hài tử ngươi hãy thu nhận nó đi, ta tặng nó cho ngươi mà trong này tự nhiên có lý của nó.
Đặng Tiểu Nhàn vẫn không chịu nhận, cười nói :
- Gia gia, người hãy nói thử xem có lý ở chỗ nào thì vãn bối sẽ nhận ngay, nếu không...
Đỗ Vương thở dài, nhè nhẹ đáp :
- Số đã có ắt sẽ có, bằng không gượng ép lắm cũng không thể có được. Xem ra chẳng sai chút nào.
Ta từ lúc nhặt được đồ Đồ Kình của Tri Cơ Tử này trong thạch động Đôn Hoàng đến nay đã mấy chục năm, không ngày nào là không lấy ra mở xem, nhưng vẫn không phát hiện được phía dưới hộp còn có...
Đỗ Vương nhẹ nhàng cầm tay Đặng Tiểu Nhàn, đoạn nói tiếp :
- Hôm nay ngươi mới lần đầu tiên mở ra xem bộ Đồ Kình liền phát hiện ra bí mật của hộp ngọc này, ngươi bảo đó không phải là thiên ý sao? Hài tử, mau nhận lấy.
Đặng Tiểu Nhàn khom mình bái tạ rồi nói :
- Bậc trên đã cho kẻ dưới không dám chối từ. Vậy vãn bối cung kính tuân lệnh.
* * * * *
Lão đầu tử nghe rõ đầu đuôi cười nói :
- Thì ra là vậy, tiểu tử ngoài việc truyền thụ kỹ xảo đánh bạc ra lão có khi nào chỉ giáo võ công cho ngươi chưa?
Đặng Tiểu Nhàn ngớ người hỏi lại :
- Lão quái, lão nói rằng lão nhân gia họ Nguyễn cũng biết võ sau?
Lão quái ung dung cười nói :
- Lão đó chẳng những biết võ, mà võ lâm hiện tại có thể đàm luận tương với lão, bất quá chỉ khoảng ba hoặc năm người mà thôi.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng hỏi :
- Năm vị nào vậy?
Lão quái ngửa mặt hớp cạn chén rượu, rồi như đang cố nhớ lại hồi ức những chuyện thăng trầm khi xưa, hồi lâu sau mới bắt đầu chậm chạp trả lời :
- Mấy chục năm trước, giới quần hùng võ lâm giang hồ đồng thời xuất hiện bốn nhân vật võ lâm cao tuyệt cùng hẹn nhau trong đêm Trung Thu lên núi Hoa Sơn luận kiếm. Nói là bàn luận võ công nhưng thực ra là để tranh tài cao thấp, chẳng ai nhường ai đó thôi...
Lão quái lại uống cạn chén rượu rồi kể tiếp :
- Cuộc tỷ võ vừa mới bắt đầu, thì đột nhiên từ dưới chân núi một thiếu hiệp trẻ tuổi áo trắng phóng lên. Bốn vị võ lâm cao thủ nọ thân mang võ học tuyệt thế coi thường tất cả, nhìn người thiếu hiệp trẻ tuổi với vẻ khinh thường. Không hẹn mà gặp, bốn tay cao thủ cùng nhau giao đấu với thiếu hiệp nọ. Nào ngờ võ công của vị thiếu hiệp kia quá cao thâm, bốn người kia không thể nào thủ thắng được. Tin tức này sau khi được truyền ra ngoài trong giới võ lâm đặt ra một bài ca dao, trong bài ca này không những có thể xem ra võ công cao thấp của họ, cũng mơ hồ có thể...
Đặng Tiểu Nhàn cũng động tính hiếu kỳ hấp tấp hỏi tiếp :
- Bài ca ra sao? Nói mau!
Lão quái thoáng nghĩ ngợi rồi trả lời :
- Đông Địch đa kiều: làm cho anh hùng phải khom lưng
Nam Bút âm giáo, ngũ hồ tứ hải nhiệm
Tây Đổ cuồng ngạo trong túi càn khôn cơ huyền hiệu
Bắc Dao cao ngạo: tiếu ngạo giang hồ ẩn nông cư
Trung Châu Nhất Kiếm hoàn vũ cũng tôn xưng anh hùng.
Đặng Tiểu Nhàn không dám tin hỏi lại :
- Lão nói Tây Đổ trong bài ca chính là lão nhân gia Nguyễn Đại Thành đó sao?
Lão quái gật đầu nói :
- Không sai, chính là lão.
* * * * *
Đặng Tiểu Nhàn ngoài lúc bận rộn luyện công, còn cố gắng đi đánh bài lấy tiền.
Bởi vì hắn phải có một số tiền để giữ lại cho lão quái có thể an tâm sống qua những ngày cuối đời. Hơn nữa hắn cũng phải kiếm tiền để chuẩn bị làm lộ phí trong khoảng thời gian sắp tới.
Còn có cái đám bằng hữu huynh đệ quần rách áo bung, quá phân nửa là ăn không đủ no ngày ba bữa mà bụng vẫn sôi ùng ục, đương nhiên là cũng phải lưu lại cho chúng một ít gì chứ.
* * * * *
Hôm nay Đặng Tiểu Nhàn tỏ ra vô cùng vui sướng, bởi vì cái đám bằng hữu khố rách áo ôm hẹn tối nay đến Linh Quan miếu để làm tiệc tiễn hắn.
Trời vừa sập tối.
Linh Quan miếu đã đầy chật người, nếu cứ tính trên đầu người thì cũng gần mười tám mạng.
Đặng Tiểu Nhàn tuy đã từ chối mấy lần, nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn cách nào khác đành phải ngồi trên chiếu đầu.
Những người đến dự hôm nay còn có ba vị nữ khách, một người là Tiểu Đào Hồng - Hồng kỹ nữ quán Mãn Thúy lầu, bình thường thì tiền bạc của những tay phú thương giàu có không thể đụng đến được váy cô ả, hôm nay cô ta không đợi mời cũng đến. Do đó có thể thấy được Đặng Tiểu Nhàn bình thường đối xử với họ thế nào mà trong lòng những kẻ này lại nể trọng hắn như vậy.
Một người khác là Phi Ngựa Bán Tài, Ngoạn Phi Đao Tuyết Lý Hồng.
Còn một người nữa là Cát Tường Tửu Xương Tây Trà Đại Cổ Bạch Diễm Sương
Ba đứa bọn họ đều buôn bán giỏi giang cầm tiền thay cho Đặng Tiểu Nhàn, cả ba trang điểm vô cùng đẹp đẽ làm xiêu lòng người. Tuy lẫn lộn chung với xã hội hạ lưu và những mụ buôn bán nọ kia, nhưng xem ra vẫn chẳng thể lẫn lộn với bọn hạ lưu được.
Ba cô nàng mặt mũi muôn phần xinh đẹp, ngồi hai bên Đặng Tiểu Nhàn nói cười vui vẻ, chẳng hề giữ ý.
Rượu đã qua ba tuần.
Trà đã hơn năm bận.
Trong giữa tiếng nói cười nói ồn ào Tiểu Đào Hồng hát lên khúc hát Khảo Hồng, Bạch Diễm Sương cũng hát một bài Tây Trà Đại Cổ - tiểu cô nương hạ sơn.
Tuyết Lý Hồng mời Đặng Tiểu Nhàn làm bia cho cô ta biểu diễn tuyệt kỹ Nhất Thủ Phi Đao.
Ánh đáo loang loáng không trật vào người phát nào khiến cho người xem lo lắng hồi hộp vô cùng.
Tiểu hòa thượng và Nhị Lăng Tử mời rượu qua lại, Đặng Tiểu Nhàn vừa uống cạn một hơi vỗ vào vai hòa thượng nói :
- Hòa thượng, bình thường ngươi kiểu cách lắm mà, sao không biểu diễn một tay để cho mọi người vui càng thêm vui.
Hòa thượng chợt đỏ mặt nói tiếp lời :
- Ta thứ nhất là không biết hát, hai nữa cũng không biết chơi phi đao, chỉ biết kể một vài câu chuyện tiếu lâm gì gì đó... không được thanh lắm.
Lời gã ta còn chưa dứt đã nghe tiếng vỗ tay vang rền, tiếp đó có tiếng người hét lớn :
- Tiếu lâm cũng hay. Hòa thượng kể lẹ đi.
- Chúng ta ở đây thằng quỷ nào có cái miệng sạch đâu, “con bà nó” lúc nào cũng treo dính vào răng.
- Đúng đúng, hòa thượng kể lẹ lên!
- Phải kể cái gì mới lạ à nghen, đừng có đem ba cái món cũ rích nhét vào tai bọn ta nghe chưa...
Đợi cho tiếng người dần dần lắng xuống, hòa thượng mới đàng hoàng nhấp giọng nói :
- Không phải là ta không muốn kể cái vụ chia tiền hôm nay, có bắt ta bò xuống đất làm con xú trùng cũng được, nhưng chỉ vì có ba vị cô nương ngồi đây, hòa thượng ta không dám nói.
Có đứa la ó ồn ào, có đứa huýt sáo, có đứa liều mạng vỗ tay làm loạn cả lên.
Đặng Tiểu Nhàn tay chân không yên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tiểu Đào Hồng cười nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Ba đứa bọn muội cũng chẳng phải là con nhà khuê nữ tử tế, cũng chẳng phải thiên kim tiểu thư, lăn lộn phong trần đã từng gặp những hạng người gì, hay lời nói dơ bẩn thế nào chăng nữa mà chẳng được nếm qua? Tiểu Nhàn đừng vì bọn nữ nhi chúng muội mà khiến mọi người mất hứng.
Đặng Tiểu Nhàn cảm kích nói :
- Tiểu muội...
Tiêu Đào Hồng vội nói :
- Bọn họ tuy chẳng kiêng cữ ai cả, dưới mắt người ta có lẽ là một đám lưu manh vô lại. Kỳ thực họ chính là những hán tử chân chính có thể cùng sinh cùng tử với bằng hữu, so với những kẻ lúc nào cũng nhân nghĩa đạo đức, những đám ngụy quân tử lừa lọc đểu cáng còn đáng thương hơn nhiều.
Tiêu Đào Hồng nâng ly cạn chén với Đặng Tiểu Nhàn rồi nói tiếp :
- Muội thật sung sướng khi thấy huynh có những bằng hữu đáng mến như vậy. Tiểu Nhàn, ba người chúng muội đã không hề bận tâm. Huynh lại hà tất phải kiêng kỵ sao?
Đặng Tiểu Nhàn còn chưa kịp mở miệng thì một kẻ gầy ngồi đối diện với Đặng Tiểu Nhàn đã vội đứng dậy vỗ nhẹ tay một cái. Tức thì tiếng ồn ào ngưng bặt, rồi nâng chén hướng về phía Tiểu Đào Hồng nói :
- Cô nương, nếu cùng làm bằng hữu với Hắc Tam Nhi này thì xin mời uống cạn chén này.
Tiểu Đào Hồng không hề đắn đo suy nghĩ liền uống cạn một hơi.
Hắc Tam Nhi cười ha hả nói :
- Tốt lắm. “Tự cô hiệp nữ xuất phong trần” cô nương đây đã xem trọng chúng ta. Chúng ta sẽ cùng với cô nương kết làm bằng hữu. Đặng huynh đệ, tuy tạm thời rời xa Trương Dịch, chúng ta sẽ thay huynh ấy chiếu cố tam vị cô nương đây.
Cả bọn đồng thanh nói :
- Đúng vậy.
Đặng Tiểu Nhàn, Tiểu Đào Hồng, Tuyết Lý Hồng, Bạch Diễm Sương vội vàng nâng chén bái tạ :
- Đa tạ, đa tạ các vị bằng hữu.
Tiểu Đào Hồng nhìn qua tiểu hòa thượng mỉm cười nói :
- Kể lẹ lên! Bộ tính cho bọn mình không được nghe sao?
Danh sách chương