Tôi vẫn không rõ ý đồ cương thi Vương Gia. “Chỗ này…” Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mờ mịt cùng luống cuống, cánh tay còn ôm eo Tiết Vân không biết nên để ở nơi nào mới phải, chỉ đành theo dõi đôi môi nhạt màu của y. Y vuốt ve lớp mồ hôi mỏng phủ khắp người tôi, ngón tay đụng nhẹ vào vết thương trên cần cổ, ngưng mi nói: “Ông ta cắn cậu?”

Tôi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn, lại phát hiện có một mùi quái dị từ chất dịch màu đen chảy ra trên cổ, nhỏ xuống trước ngực, bụng và eo tôi, uốn lượn trên người tạo thành hình đồ đằng*.

(*) 圖騰 âm Bắc Kinh là túténg, nghĩa là hình dạng gì đó cổ xưa.

Nhớ tới hành động điên cuồng của Bạch sư gia cách đó không lâu, vết thương trên cổ bỗng nhiên đau rát, tôi bất chấp việc mình đang trong tư thế giao hợp với Tiết Vân, nâng tay muốn chạm vào; Tiết Vân biến sắc, bận rộn kiềm chế cái tay quậy phá của tôi, cúi người nhìn nó hồi lâu, đôi mắt phượng thủy chung mông lung hiện ra chút màu sắc khác thường, sau đó đem bờ môi lạnh thấu chà chà lên, liếm hút vết thương thối rửa.

Tôi khó khăn lắm mới phản ứng lại kịp — vết thương trên cổbịhai mắt cương thi Vương Gia nhìn thấy, đương nhiên là vật thuộc về Âm phủ. Bạch sư gia thân thể bất diệt, cư nhiên cắn một lỗ thuộc về Âm phủ trên người tôi.

Không thể tập trung ý niệm suy nghĩ, cảm giác bị chất dịch màu đen cổ quái chảy trên người rất khó chịu, mỗi một giọt đều đến từ đầu lưỡi bạch sư gia khi liếm làn da tôi, dư vị triền miên ban nãy trong nháy mắt rời khỏi cơ thể. Vết thương thối rữa được Tiết Vân mút đã khép lại, y phun thứ đen hồng mơ hồ trong miệng ra, nhìn chúng nó hóa thành khói xanh bay biến, chân mày khẽ cau lại, nâng tay muốn lau sạch sẽ đồ đằng trên người tôi, nhưng chất dịch màu đen khi sắp tiếp xúc với tay y, liền rẽ nhánh tránh đi rồi tràn ra thật nhiều, tôi thậm chí còn nghe được tiếng cười tựa như đến từ Hoàng Tuyền.

“Thứ này đến tột cùng là gì…” Tôi lắp bắp chỉ vào thứ xúc mục kinh tâm*, hỏi. Tuy rằng cảm giác đau đớn vẫn nằm trong khả năng chịu đựng, nhưng khi nhìn thấy nỗi thống khổ hiện lên trong mắt Tiết Vân, tâm tôi bỗng xoắn lại một chút, trực giác mách bảo rằng chuyện này rất nguy hiểm.

(*) nhìn thấy mà hoảng.

Y lẳng lặng đánh giá chất dịch chảy trên vai tôi, một lần nữa cúi đầu, dùng đầu lưỡi lạnh lẽo xua đuổi thứ xâm nhập vào xương cốt tôi; Chất dịch màu đen thoát được hai tay Tiết Vân, lại không thể tránh được môi lưỡi của y, tất cả đều rít the thé hóa thành khói xanh, cái mùi của chất dịch đen lan khắp cả căn phòng dần được thay thế bằng mùi hương thơm ngát.

Không biết đây là hương liệu chống phân hủy xác chết từ thời cổ đại, hay là hương vị bẩm sinh y đã có từ khi còn nhỏ, tôi ngửi xong liền yên tâm, thân thể không còn đau đớn vô cùng tự nhiên dựa vào y, thứ tình cảm cùng cảm giác rung động không tên chậm rãi hướng vào tim, y trầm mặc nhìn động tác trước mặt, im lặng không lên tiếng hồi lâu.

Nơi chất dịch màu đen bốc hơi đều bị cương thi Vương Gia cẩn thận chà lau qua; Cảm giác ngứa nóng xuất hiện dọc theo dấu vết khô cằn. Bao quanh bụng như có chứa thứ dính nhớp mát lạnh, tôi cảm nhận rõ ràng cảm giác khô nóng chạy dọc lên lưng, lỗ mãng tấn công điểm kháng cự cuối cùng. Cơ thể mềm yếu rốt cuộc từ chối nghe theo mệnh lệnh tôi, phản ứng trước hành động như cố tình khiêu khích của Tiết Vân, vật dưới bụng thẳng tắp đứng lên.



Đáng buồn, thật sự đáng buồn.

Thiên hạ loạn như vậy, dân chúng đều trong thời kỳ chịu khổ, tôi không cố gắng trở thành thanh niên tiến bộ hoặc đi gánh lấy trách nhiệm nặng nề này, mà lại ở một nơi thôn sơn âm trầm, sương mù lượn lờ, triền miên phong lưu cùng một cương thi Vương Gia thiện ác khó phân biệt. Tôi không biết quyết tâm trốn thoát của mình có thể kiên trì tiếp hay không, cũng không biết ngày thứ hai khi mình tỉnh lại có còn là bộ dáng nguyên bản hay không, nhưng chỉ cần trong lúc không suy nghĩ, tôi lại cảm thấy có chút hạnh phúc.

Cương thi Vương Gia dễ dàng nhận ra cảm xúc phức tạp bao phủ tôi, không thuyết phục cũng không an ủi, chỉ vặn vẹo mông nuốt thứ của tôi vào thật sâu, đem đau đớn hóa thành lốc xoáy dục vọng. Thanh niên tuổi trẻ, tất nhiên đánh không lại thủ đoạn của cương thi ngàn năm, tôi rất nhanh liền quên hết mọi thứ, đẩy thân hình mềm mại tái nhợt xuống dưới thân, lỗ mãng di chuyển…

Y nhìn như rất sung sướng, nhưng dương vật mềm rũ dưới thân thủy chung không có động tĩnh, giống như đang cười nhạo thân phận cương thi của y.

“Nghị Minh.” Y mệt mỏi ôm tôi sau cao triều vào lòng, giọng nói mềm mại trở nên hơi khàn khàn, khẽ vuốt đầu tôi giống như một bậc trưởng bối, khi thì an ủi hôn lên môi hoặc thái dương của tôi. “Ngươi rốt cuộc vẫn muốn rời đi, rời bỏ ta.” Y nói, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, “Đến lúc đó, ta lại phải đợi bao lâu nữa…”

Bỗng dưng, tôi nhướng người lên nhìn y.

Ánh sáng chiếu lên nốt ruồi lệ chí sầu bi bên má, tuy y không thể nhìn thấy tôi, nhưng vẫn chuẩn xác cảm nhận được vị trí của tôi, năm ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp sờ sờ mái tóc ngắn ngủn, giống như không nhận ra suy nghĩ trong đáy mắt của tôi. “Vương Gia, sinh viên từng gặp ngài hơn ngàn năm trước sao?” Lời nói mạc danh kỳ diệu của Bạch sư gia còn vọng bên tai tôi, một ý niệm cổ quái dâng lên trong lòng, bàn tay nắm tay y khẽ run rẩy, chậm chạp hỏi.

Tiết Vân nghe xong hơi sửng sốt, một lâu sau mới cười nhẹ nói: “Như vậy nghĩa là sao?” xem như từ chối cho ý kiến.





Đêm đến ở Thực Nhân Thôn.

Khi mùi huân hương ngọt ngào từ căn phòng nhỏ tan dần ra hành lang, tôi mở bừng hai mắt. Đã nhiều ngày trôi qua trên ngọn núi lạnh, Tiết Vân biết nhiệt độ cơ thể quá thấp của y sẽ khiến tôi không thoải mái, cho nên mỗi đêm đều không kiên trì muốn ngủ cùng tôi, mà trở lại phòng ngủ Vương Gia của y. Lúc này chắc chắn y và thị nữ sẽ không trở lại, thuận lợi cho hành động của tôi.

Tôi cầm đèn lồng đi trên hành lang dài u ám, dựa theo trí nhớ đi tìm cánh cửa màu đen trong lần gặp gỡ bất ngờ lúc trước. Bạch sư gia bất tử ngày ấy đã nói dong dài rất lâu, tôi biết cổ kính Linh Môi là vật tương đối rất quan trọng, vì thế muốn gặp nó một lần. TuyTiết Vân không có ý định giúp tôi cứu Tống Chí Lương, nhưng tôi cũng không muốn lén trộm nó ra ngoài đưa cho Bạch sư gia; Giữa hai người này có một bí ẩn thật lớn chưa được phá bỏ, tôi ngay cả bên nào thiện bên nào ác cũng không thể phân biệt rõ ràng, sao có thể tùy tiện hành động được.

Bạch sư gia là một quái vật; Cương thi Vương Gia thiện ác khó phân biệt, y cũng thế. Có lẽ khi cẩn thẩn quan sát cổ kính một chút sẽ có thể triệu hồi ra Thông Thiên tiên giả, không chừng còn tìm được một số manh mối kha khá cũng nên.

Gió đêm hỗn loạn chậm rãi thổi ngoài cửa như tiếng khóc nức nở, hẳn là mỹ nhân cương thi dưới sườn núi Hương Hồn. Tôi nhẹ nhàng đạp trên hành lang âm phủ mơ hồ, ánh mắt Dương Gian thậm chí có thể xuyên thấu qua bức tường nhìn đàn cương thi phiêu đãng xa xa, bởi vì đã sớm tập thành thói quen, nên không còn cảm thấy bộ dángchúng nó thật đáng sợ nữa.

Từ khi cương thi Vương Gia không còn tuần thôn, Thực Nhân Thôn so với lúc trước không náo nhiệt thêm nửa phần, giống như có cái gì đó đang yên lặng đeo bám, trăng tròn trên đỉnh đầu cũng bị mây đen bao trùm, khó có thể đoán được tương lai. Thân là người ngoài không thuộc về nơi này, tôi luôn vì vận mệnh khó đoán mà e ngại, nhưng lúc này đây tôi lại giống như nhà sư xuất gia, chỉ thiếu nước cầm mõ gõ cốc cốc nữa thôi.

Khi đẩy cánh cửa màu đen ra, tôi nghe thấy tiếng sột soạt. Tấm rèm cách đó không xa như ẩn như hiện, cánh tay hóa thành xương cốt mang theo chút bi thương, chính là mỹ nhân cương thi bị Tiết Vân trừng phạt. Nàng như muốn gọi tôi, lại sợ lời uy hiếp ngày trước của Tiết Vân, trục trịch đứng một chỗ không dám tiến tới, cuối cùng dần dần biến mất.

Tôi nhẹ giọng thở dài, nhấc chân đi vào.

Trong căn phòng tối một mảnh hỗn độn, không giống Âm Phủ cũng chả giống Dương Gian, có rất nhiều hình ảnh mơ hồ tụ lại một chỗ, ánh đèn chiếu sáng một khoảng âm u. Tôi dễ dàng tìm thấy vị trí cổ kính Linh Môi, không để ý tới động tĩnh bên ngoài cửa sổ; Khi tôi kéo tấm vải bao nó xuống, giữa mặt kính bóng loáng tròn trĩnh hiện ra ảnh ngược trăng tròn bao phủ huyết sắc ngoài cửa sổ.

“Y!”

Mỹ nhân cương thi vốn đã mất tích không biết từ khi nào xuất hiện đằng sau, bắt gặp ngón tay tôi chạm vào mặt kính sáng ngời, liền lớn tiếng thét chói tai.

Tôi trơ mắt nhìn cái xác chết khô mục xuyên qua cơ thể mình, đánh về phía góc căn phòng tối, huyết nhục và làn da bắt đầu sinh ra trên bộ xương trắng; Khi nàng lảo đảo đứng dậy, quay đầu nhìn tôi, đã trở thành bộ dáng lả lướt của thiếu nữ.

Cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến hóa, hết thảy những thứ hỗn độn không rõ ràng trong một giây sau đã trở nên sáng sủa cả lên, chiếu rọi phong cách bài trí huy hoàng của căn phòng tối, tính cả bộ quần áo Cẩm Y Hoa của thị nữ. Hai người hai mặt nhìn nhau, nàng như khó tin nhìn tôi rồi nhìn cổ kính Linh Môi đã khôi phục mới tinh, hiển nhiên đã bị kinh hách không nhỏ.

Tôi mờ mịt đứng mịt đứng trước mặt cổ kính, tùy ý để người thị nữ không còn là cương thi đánh giá mình, sau một lúc lâu nàng mới thu hồi ánh mắt, cười dài nói với người phía sau: “Thiên tuế, tiên tử đã đến!”

Giọng nàng có khẩu âm rất nặng, khác với tiếng phổ thông và tiếng địa phương hiện nay, bây giờ nghe đột nhiên cảm thấy rất tối nghĩa; tôi khó khăn lắm mới hiểu được ý nàng, thời điểm xoay lại nhìn người nam nhân dựa trên chiếc ghế da cọp, tôi triệt để ngốc lăng tại chỗ.

“… Bạch sư gia.” Nam nhân tuấn mỹ có nốt ruồi chí trên khóe mắt bưng rượu, mặc trên người bộ nhuyễn giáp mỏng mà cứng cỏi, dáng người thon dài mơ hồ lộ ra vài phần ngạo nghễ. Y dùng ánh mắt hay nhìn đám người hầu nhìn tôi hồi lâu, nhíu mi nhìn kẻ ma quái bên cạnh, “Đây là người mà ngươi triệu hồi cho bổn vương… Thông Thiên tiên giả?”

Nghe đồn hơn ngàn năm trước ở Dự Tây có một vị Vương Gia khi chưa hóa thành cương thi sống, là một mỹ công tử dũng mãnh thiện chiến, Tiết Vân —

Tiết Linh Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện