“Tôi đã bảo, tôi sẽ gọi hai người đến giúp anh cơ mà.” Hình Chí Lâm nhìn Phương Mộc mồ hôi đầy mặt, lại nhìn một đống chăn bông lớn.
“Không cần đâu, sếp Hình ạ, anh giúp đỡ tôi nhiều rồi.”
“Cái cậu này, khách khí gì chứ.” Hình Chí Lâm gõ gõ vào cửa phòng cấp phát, trực ban dân cảnh vội chạy đến, “Đi, đi gọi mấy người lại giúp khuân đồ đạc.”
Hình Chí Lâm là người quen cũ của Phương Mộc, trước khi anh lên làm phó Sở Công an thành phố C, đã từng đảm nhiệm chức trưởng phòng Kinh văn bảo[1], trong quá trình điều tra vụ giết người hàng loạt ở trường đại học Sư phạm thành phố C đã quen với Phương Mộc. Về sau trong quá trình điều tra vụ án giết người Hoàng Vĩnh Hiếu, Phương Mộc cũng giúp Hình Chí Lâm rất nhiều. Sau khi Phương Mộc tốt nghiệp đại học quyết định làm cảnh sát, Hình Chí Lâm đã đặc biệt gọi điện thoại thuyết phục anh tham gia đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố. Về sau Biên Bình đi trước một bước, đã điều anh về Sở Công an tỉnh. Vì thế, Biên Bình đã đặc cách mời Hình Chí Lâm ăn một bữa hải sản, gọi là tạ lỗi.
[1] Cơ quan chuyên phụ trách những vụ án hình sự trong trường đại học.
Lần này Phương Mộc tìm đến Hình Chí Lâm nhờ giúp đỡ, vì anh từng là trưởng phòng Kinh văn bảo cho nên rất quen biết mấy lãnh đạo ở các trường đại học. Phương Mộc nhờ anh ấy tìm cho một ít chăn bông cũ mà sinh viên sau khi tốt nghiệp bỏ đi không dùng nữa. Hình Chí Lâm sau khi biết là mang cho cô nhi viện, đã giúp đỡ rất nhiệt tình, mấy ngày sau đã kiếm được một lô chăn bông cũ, lại còn nhờ cô vợ đang làm việc ở bệnh viện giặt giũ sạch sẽ.
Dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, số chăn bông nhanh chóng được gói ghém xếp lên chiếc xe Jeep. Hình Chí Lâm đưa cho Phương Mộc đang lau mồ hôi một điếu thuốc, bản thân anh cũng tự châm một điếu.
“Con gái của Tôn Mai cũng ở đó à?”
“Ừ.”
Hình Chí Lâm không nói gì, dựa lưng vào chiếc xe Jeep cùng Phương Mộc hút thuốc. Hút xong điếu thuốc, Phương Mộc phủi phủi tay, nói: “Sếp Hình, tôi đi đây, không khách khí với anh nữa.”
“Đợi chút!” Hình Chí Lâm móc trong túi ra một tập tiền, đếm mười tờ 100 tệ đặt vào tay Phương Mộc. “Mang đến cho bọn trẻ!”
“Không cần đâu!” Phương Mộc vội chối từ.
“Bảo cậu cầm lấy thì cậu cứ cầm lấy.” Hình Chí Lâm trực tiếp đút tiền vào túi Phương Mộc. “Lần sau có gì tôi có thể giúp được thì cứ nói, đừng ngại.”
Phương Mộc chẳng biết làm thế nào, đành phải nhận. Sau khi chào tạm biệt Hình Chí Lâm, anh quay người bước lên xe.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc dù đã về chiều, trên mặt đường đâu đâu cũng thấy những lớp băng mỏng chưa tan chảy. Trong thời tiết như thế, với những chiếc chăn đã lòi cả bông ra ngoài ở Thiên sứ Đường chắc chắn khó chịu đựng qua mùa đông. Phương Mộc nhìn đống chăn bông xếp đầy trong xe qua kính chiếu hậu, trong lòng cảm thấy thanh thản.
Trong căn phòng nhỏ phía bên phải ở tầng 2 của Thiên sứ Đường, thầy Châu và chị Triệu đang cũng mấy đứa trẻ hơi lớn một chút sửa sang lại bếp lò. Bếp lò cung cấp khí nóng một cách đơn giản nhất cho căn phòng. Đây là thiết bị sưởi ấm duy nhất trong cả mùa đông. Bên cạnh bếp lò là một đống than, mấy đứa nhỏ đang phấn khởi nhào nặn, toàn thân nhuộm đầy than đen.
Thầy Châu cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy một chiếc xe đầy chăn bông, ông cảm kích vỗ vào vai Phương Mộc, nói: “Thế này thì tôi biết cảm ơn em thế nào đây…”
Phương Mộc cảm thấy hơi ngượng, nói: “Thầy Châu, thầy đừng khách khí, đều là đồ cũ cả ấy mà.” Chị Triệu cười híp cả mắt hô hào mấy đứa trẻ giúp mang chăn bông lên lầu. Nhị Bảo đang nhún nhảy trên đống than cũng kêu a, a xin được giúp đỡ, kết quả là bị chị Triệu phết cho một cái vào mông, vội chạy dạt sang một bên.
Dỡ hàng xong, Phương Mộc lại tự giác xin giúp sửa sang bếp lò. Việc này cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ. Sửa sang xong cũng đã hơn 4 giờ chiều. Rửa qua mặt mũi chân tay, phủi sạch bụi than trên người xong, Phương Mộc và thầy Châu lại ngồi ở sân chuyện trò.
Chị Triệu ý ới gọi lũ trẻ đang đùa nghịch trên đống than về tắm rửa. Phương Mộc nhìn đống than, hỏi thầy Châu:
“Thầy vừa mua về ạ?”
“Ừ!”
“Có đủ dùng không hả thầy?” Phương Mộc nhẩm tính, “Tối thiểu cũng phải có đủ đến tháng 3 sang năm.”
“Cứ đốt thử xem sao đã.” Thầy Châu cau mày nói: “Với lại, cái nhà nhỏ này có thể lưu được đến ngày nào cũng còn chưa biết cơ mà.”
Phương Mộc cảm thấy hơi buồn, vừa định hỏi tại sao thì nghe thấy bên ngoài có người gọi thầy Châu.
Là một ông già, có thể đoán là người dân quanh đây. Thầy Châu chạy ra cửa nói với ông ta mấy câu, khi quay lại càng cau mày hơn.
“Có chuyện gì thế ạ?” Phương Mộc không kìm được, lên tiếng hỏi.
“Thông báo ngày mai họp.” Thầy Châu khẽ thở dài. “Họp, họp cái gì vậy ạ?”
“Họp bàn về việc di dời.” Thầy Châu lắc đầu, “Dân quanh đây thấy tôi có chút văn hóa, muốn tôi đứng ra đặt điều kiện với nhà đầu tư.”
“Gì cơ ạ?” Phương Mộc tròn mắt, “Chỗ này phải di dời ạ?”
Thầy Châu không trả lời, gật đầu cười đau khổ.
Phương Mộc trầm hẳn xuống, nhìn vẻ mặt thầy Châu cũng buồn rười rượi, anh cất lời an ủi: “Không sao, đợi lấy được tiền bồi thường chúng ta sẽ xây dựng một Thiên sứ Đường mới.”
“Đâu có đơn giản thế, trong thời gian di dời cậu bảo tôi sẽ dẫn bọn trẻ đi đâu?” Thầy Châu quay lại nhìn ra sân và căn nhà nhỏ hai tầng. “Lại còn lúc này mua một miếng đất để làm cô nhi viện sẽ hết bao nhiêu tiền.”
“Mua ở đây không được thì về nông thôn mua.”
“Bây giờ mua đất ở nông thôn cũng không dễ đâu.” Thấy Châu lắc đầu, “Lại còn, nếu như chỗ chuyển đến xa quá, bọn trẻ đi học sẽ khó khăn, ảnh hưởng đến việc tiếp thu giáo dục.”
Phương Mộc không nói, anh vắt óc suy nghĩ cách giúp thầy Châu. Nghĩ một lúc, anh thăm dò, nói: “Thầy Châu, hay ta tìm sự trợ giúp của xã hội, sợ rằng khó vượt qua được khó khăn này.”
“Không!” Thầy Châu cười nhẹ nhàng, “Nếu như được thì tôi đã làm như thế rồi. Tôi đã từng nói, tôi không muốn để cho bọn trẻ ngay từ nhỏ đã có cảm giác thấp kém hơn người khác.”
Ông quay đầu, thật thà nói với Phương Mộc: “Cái nghèo trong tâm hồn đáng sợ hơn nhiều so với cái nghèo vật chất.”
“Thế em không được coi là một nhà tài trợ sao?” Phương Mộc thử tìm cách thuyết phục: “Chẳng có gì khác so với những người khác.”
“Cậu không giống họ!” Thầy Châu nhìn Phương Mộc cười, “Cậu chỉ đại diện cho cá nhân mình, cậu lại không yêu cầu tôi đưa ra một sự hồi đáp nào.”
Nói đến tài trợ, Phương Mộc chợt nhớ đến lời dặn của Hình Chí Lâm, anh lấy từ trong túi ra 1000 tệ đặt vào tay thầy Châu.
“Cậu làm cái gì thế?” Thầy Châu có vẻ kinh ngạc, “Tháng này cậu đã đưa tiền rồi mà, lại còn mang đến bao nhiêu đồ nữa.”
“Không phải của em đâu ạ!” Phương Mộc truyền đạt lại thiện ý của Hình Chí Lâm. Thầy Châu nắm số tiền trong tay, trầm tư một lúc, lại nhìn trước nhìn sau, bên trái bên phải, hạ giọng nói: “Tiểu Phương, tôi có một việc không hiểu.”
“Việc gì cơ ạ?”
“Vì sao cậu lại muốn giúp đỡ Liêu Á Phàm?”
Phương Mộc nhìn vào mắt thầy Châu, ánh mắt của ông ấm áp và khoan dung khiến cho người ta tin tưởng.
“Bởi vì em quen biết mẹ cô bé.” Phương Mộc nói một cách khó khăn. “Hồi học đại học, mẹ cô bé là quản lý ký túc xá của chúng em. Ba năm trước, năm 1999, em gặp phải một tai nạn bất ngờ, bà ấy đã lấy tính mạng mình cứu em.”
Phương Mộc không muốn kể lại chi tiết, thầy Châu cũng không gặng hỏi. Sau một lúc im lặng, thầy Châu vỗ nhẹ lên vai Phương Mộc, “Tri ân mà trả ơn, có thể coi cậu là người có nhân cách cao thượng.”
“Điều này có đáng gì đâu. Mẹ của Liêu Á Phàm trả giá cả tính mạng mình, Liêu Á Phàm trả giá cả tuổi thơ. Những điều em làm nếu đem so sánh với họ làm sao có thể so sánh được.” Phương Mộc nhìn thầy Châu, “Em cảm thấy câu nhân cách cao thượng ấy phải để dành cho thầy mới hợp.”
Không biết vì sao, ánh mắt thầy Châu bống trở nên u ám. “Không giống nhau!” Ông nhìn ra bốn phía, ánh mặt trời đang ngày một tối đi, miệng lẩm bẩm: “Tôi và cậu không giống nhau!”
Hồi ức là một thứ rất kỳ lạ, nó có thể khiến anh trong chốc lát nhảy xuống dòng chảy đã đi qua mà anh không thể cưỡng lại được. Phương Mộc không biết lúc đó thầy Châu nhớ về câu chuyện gì và cũng tin rằng thầy Châu cũng không biết anh đang nghĩ gì. Có lẽ đều là những câu chuyện khó nói. Nó làm cho những người hồi tưởng rơi vào tình trạng tinh thần sa sút. Nỗi buồn của thầy Châu kéo dài đến sau bữa tối vẫn chưa thấy giảm, còn nỗi buồn của Phương Mộc thì lại kéo dài trên con đường về nhà.
Chiếc xe Jeep phóng như bay trên con đường bằng phẳng ở thành phố C, hai bên đường là những con phố, căn nhà vừa lạ vừa quen. Đối với Phương Mộc, đây là thành phố có nhiều ký ức nhất. Thời niên thiếu vô tư, thời học sinh dại khờ ngờ nghệch, thời đại học buồn vui lẫn lộn, hạnh phúc và sợ hãi cùng tồn tại. Năm 21 tuổi, cuộc sống vui vẻ cho đến năm 1999 thì bỗng nhiên dừng lại. Còn cái bi kịch ấy cứ kéo dài mãi cho đến khi anh rời quê hương đến thành phố J.
Phương Mộc nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Lỗ Húc, trong mắt của anh ta là cái nhìn bất lực, kinh hãi. Đúng thế, đó đã từng là ánh mắt của chính anh. Đó cũng là vấn đề mà Phương Mộc luôn luôn không muốn nhìn thằng vào: Sau khi xảy ra vụ án trường đại học Sư phạm, bản thân anh cũng trở thành người mắc bệnh PTSD.
Phương Mộc đã từng tự khép kín mình, đã từng không bao giờ rời bỏ con dao găm quân sự, đã từng mơ thấy ác mộng triền miên, đã từng không thể nào nhìn thẳng vào ngọn lửa và ngửi mùi vị của món thịt quay, đã từng đau đớn đến tan nát tâm can vì cái chết đau thương của những con người đó…
Chiếc xe Jeep phóng qua khu phố vừa mới lên đèn, trong xe sáng như ban ngày. Phương Mộc nhìn mình qua gương chiếu hậu, khuôn mặt ấy không còn nỗi sợ hãi, lo lắng và tự phủ định mình, thay vào đó là sự trấn tĩnh và kiên định, không còn giai đoạn 1, 2, 3, 4, không còn tâm lý kịch. Phương Mộc vẫn có thể bình tĩnh sống, hàng ngày vẫn chìm trong giấc ngủ say.
Từ thời khắc bắn phát súng vào Tôn Phổ đang nắm chặt con dao găm dưới hầm ngầm, tất cả đã kết thúc.
Rất nhiều sự việc đều là do chúng ta không thể nào hoặc rất khó nhìn thẳng vào nó, một khi quay đầu lại thẳng thắn nhìn nhận, e rằng chúng ta đều giật mình trước những sự thật rõ rành rành.
Chẳng lẽ giết người lại là một thủ đoạn giải quyết vấn đề sao? Phương Mộc nằm trên giường trong ký túc xá, ngắm ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào cửa sổ, những đồ vật trên bàn mờ mờ ảo ảo, duy nhất chỉ có chiếc công an hiệu trên khóa thắt lưng là ánh lên lấp lánh.
Có lẽ Thái Vĩ khẳng định mình không hợp với nghề cảnh sát còn có nguyên nhân khác.
Đoán tư tưởng của người khác là một việc rất khó khăn, mà điều khó khăn hơn lại chính là đối diện với nội tâm tồi tệ của mình.
Đêm ấy Phương Mộc mất ngủ.
“Không cần đâu, sếp Hình ạ, anh giúp đỡ tôi nhiều rồi.”
“Cái cậu này, khách khí gì chứ.” Hình Chí Lâm gõ gõ vào cửa phòng cấp phát, trực ban dân cảnh vội chạy đến, “Đi, đi gọi mấy người lại giúp khuân đồ đạc.”
Hình Chí Lâm là người quen cũ của Phương Mộc, trước khi anh lên làm phó Sở Công an thành phố C, đã từng đảm nhiệm chức trưởng phòng Kinh văn bảo[1], trong quá trình điều tra vụ giết người hàng loạt ở trường đại học Sư phạm thành phố C đã quen với Phương Mộc. Về sau trong quá trình điều tra vụ án giết người Hoàng Vĩnh Hiếu, Phương Mộc cũng giúp Hình Chí Lâm rất nhiều. Sau khi Phương Mộc tốt nghiệp đại học quyết định làm cảnh sát, Hình Chí Lâm đã đặc biệt gọi điện thoại thuyết phục anh tham gia đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố. Về sau Biên Bình đi trước một bước, đã điều anh về Sở Công an tỉnh. Vì thế, Biên Bình đã đặc cách mời Hình Chí Lâm ăn một bữa hải sản, gọi là tạ lỗi.
[1] Cơ quan chuyên phụ trách những vụ án hình sự trong trường đại học.
Lần này Phương Mộc tìm đến Hình Chí Lâm nhờ giúp đỡ, vì anh từng là trưởng phòng Kinh văn bảo cho nên rất quen biết mấy lãnh đạo ở các trường đại học. Phương Mộc nhờ anh ấy tìm cho một ít chăn bông cũ mà sinh viên sau khi tốt nghiệp bỏ đi không dùng nữa. Hình Chí Lâm sau khi biết là mang cho cô nhi viện, đã giúp đỡ rất nhiệt tình, mấy ngày sau đã kiếm được một lô chăn bông cũ, lại còn nhờ cô vợ đang làm việc ở bệnh viện giặt giũ sạch sẽ.
Dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, số chăn bông nhanh chóng được gói ghém xếp lên chiếc xe Jeep. Hình Chí Lâm đưa cho Phương Mộc đang lau mồ hôi một điếu thuốc, bản thân anh cũng tự châm một điếu.
“Con gái của Tôn Mai cũng ở đó à?”
“Ừ.”
Hình Chí Lâm không nói gì, dựa lưng vào chiếc xe Jeep cùng Phương Mộc hút thuốc. Hút xong điếu thuốc, Phương Mộc phủi phủi tay, nói: “Sếp Hình, tôi đi đây, không khách khí với anh nữa.”
“Đợi chút!” Hình Chí Lâm móc trong túi ra một tập tiền, đếm mười tờ 100 tệ đặt vào tay Phương Mộc. “Mang đến cho bọn trẻ!”
“Không cần đâu!” Phương Mộc vội chối từ.
“Bảo cậu cầm lấy thì cậu cứ cầm lấy.” Hình Chí Lâm trực tiếp đút tiền vào túi Phương Mộc. “Lần sau có gì tôi có thể giúp được thì cứ nói, đừng ngại.”
Phương Mộc chẳng biết làm thế nào, đành phải nhận. Sau khi chào tạm biệt Hình Chí Lâm, anh quay người bước lên xe.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc dù đã về chiều, trên mặt đường đâu đâu cũng thấy những lớp băng mỏng chưa tan chảy. Trong thời tiết như thế, với những chiếc chăn đã lòi cả bông ra ngoài ở Thiên sứ Đường chắc chắn khó chịu đựng qua mùa đông. Phương Mộc nhìn đống chăn bông xếp đầy trong xe qua kính chiếu hậu, trong lòng cảm thấy thanh thản.
Trong căn phòng nhỏ phía bên phải ở tầng 2 của Thiên sứ Đường, thầy Châu và chị Triệu đang cũng mấy đứa trẻ hơi lớn một chút sửa sang lại bếp lò. Bếp lò cung cấp khí nóng một cách đơn giản nhất cho căn phòng. Đây là thiết bị sưởi ấm duy nhất trong cả mùa đông. Bên cạnh bếp lò là một đống than, mấy đứa nhỏ đang phấn khởi nhào nặn, toàn thân nhuộm đầy than đen.
Thầy Châu cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy một chiếc xe đầy chăn bông, ông cảm kích vỗ vào vai Phương Mộc, nói: “Thế này thì tôi biết cảm ơn em thế nào đây…”
Phương Mộc cảm thấy hơi ngượng, nói: “Thầy Châu, thầy đừng khách khí, đều là đồ cũ cả ấy mà.” Chị Triệu cười híp cả mắt hô hào mấy đứa trẻ giúp mang chăn bông lên lầu. Nhị Bảo đang nhún nhảy trên đống than cũng kêu a, a xin được giúp đỡ, kết quả là bị chị Triệu phết cho một cái vào mông, vội chạy dạt sang một bên.
Dỡ hàng xong, Phương Mộc lại tự giác xin giúp sửa sang bếp lò. Việc này cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ. Sửa sang xong cũng đã hơn 4 giờ chiều. Rửa qua mặt mũi chân tay, phủi sạch bụi than trên người xong, Phương Mộc và thầy Châu lại ngồi ở sân chuyện trò.
Chị Triệu ý ới gọi lũ trẻ đang đùa nghịch trên đống than về tắm rửa. Phương Mộc nhìn đống than, hỏi thầy Châu:
“Thầy vừa mua về ạ?”
“Ừ!”
“Có đủ dùng không hả thầy?” Phương Mộc nhẩm tính, “Tối thiểu cũng phải có đủ đến tháng 3 sang năm.”
“Cứ đốt thử xem sao đã.” Thầy Châu cau mày nói: “Với lại, cái nhà nhỏ này có thể lưu được đến ngày nào cũng còn chưa biết cơ mà.”
Phương Mộc cảm thấy hơi buồn, vừa định hỏi tại sao thì nghe thấy bên ngoài có người gọi thầy Châu.
Là một ông già, có thể đoán là người dân quanh đây. Thầy Châu chạy ra cửa nói với ông ta mấy câu, khi quay lại càng cau mày hơn.
“Có chuyện gì thế ạ?” Phương Mộc không kìm được, lên tiếng hỏi.
“Thông báo ngày mai họp.” Thầy Châu khẽ thở dài. “Họp, họp cái gì vậy ạ?”
“Họp bàn về việc di dời.” Thầy Châu lắc đầu, “Dân quanh đây thấy tôi có chút văn hóa, muốn tôi đứng ra đặt điều kiện với nhà đầu tư.”
“Gì cơ ạ?” Phương Mộc tròn mắt, “Chỗ này phải di dời ạ?”
Thầy Châu không trả lời, gật đầu cười đau khổ.
Phương Mộc trầm hẳn xuống, nhìn vẻ mặt thầy Châu cũng buồn rười rượi, anh cất lời an ủi: “Không sao, đợi lấy được tiền bồi thường chúng ta sẽ xây dựng một Thiên sứ Đường mới.”
“Đâu có đơn giản thế, trong thời gian di dời cậu bảo tôi sẽ dẫn bọn trẻ đi đâu?” Thầy Châu quay lại nhìn ra sân và căn nhà nhỏ hai tầng. “Lại còn lúc này mua một miếng đất để làm cô nhi viện sẽ hết bao nhiêu tiền.”
“Mua ở đây không được thì về nông thôn mua.”
“Bây giờ mua đất ở nông thôn cũng không dễ đâu.” Thấy Châu lắc đầu, “Lại còn, nếu như chỗ chuyển đến xa quá, bọn trẻ đi học sẽ khó khăn, ảnh hưởng đến việc tiếp thu giáo dục.”
Phương Mộc không nói, anh vắt óc suy nghĩ cách giúp thầy Châu. Nghĩ một lúc, anh thăm dò, nói: “Thầy Châu, hay ta tìm sự trợ giúp của xã hội, sợ rằng khó vượt qua được khó khăn này.”
“Không!” Thầy Châu cười nhẹ nhàng, “Nếu như được thì tôi đã làm như thế rồi. Tôi đã từng nói, tôi không muốn để cho bọn trẻ ngay từ nhỏ đã có cảm giác thấp kém hơn người khác.”
Ông quay đầu, thật thà nói với Phương Mộc: “Cái nghèo trong tâm hồn đáng sợ hơn nhiều so với cái nghèo vật chất.”
“Thế em không được coi là một nhà tài trợ sao?” Phương Mộc thử tìm cách thuyết phục: “Chẳng có gì khác so với những người khác.”
“Cậu không giống họ!” Thầy Châu nhìn Phương Mộc cười, “Cậu chỉ đại diện cho cá nhân mình, cậu lại không yêu cầu tôi đưa ra một sự hồi đáp nào.”
Nói đến tài trợ, Phương Mộc chợt nhớ đến lời dặn của Hình Chí Lâm, anh lấy từ trong túi ra 1000 tệ đặt vào tay thầy Châu.
“Cậu làm cái gì thế?” Thầy Châu có vẻ kinh ngạc, “Tháng này cậu đã đưa tiền rồi mà, lại còn mang đến bao nhiêu đồ nữa.”
“Không phải của em đâu ạ!” Phương Mộc truyền đạt lại thiện ý của Hình Chí Lâm. Thầy Châu nắm số tiền trong tay, trầm tư một lúc, lại nhìn trước nhìn sau, bên trái bên phải, hạ giọng nói: “Tiểu Phương, tôi có một việc không hiểu.”
“Việc gì cơ ạ?”
“Vì sao cậu lại muốn giúp đỡ Liêu Á Phàm?”
Phương Mộc nhìn vào mắt thầy Châu, ánh mắt của ông ấm áp và khoan dung khiến cho người ta tin tưởng.
“Bởi vì em quen biết mẹ cô bé.” Phương Mộc nói một cách khó khăn. “Hồi học đại học, mẹ cô bé là quản lý ký túc xá của chúng em. Ba năm trước, năm 1999, em gặp phải một tai nạn bất ngờ, bà ấy đã lấy tính mạng mình cứu em.”
Phương Mộc không muốn kể lại chi tiết, thầy Châu cũng không gặng hỏi. Sau một lúc im lặng, thầy Châu vỗ nhẹ lên vai Phương Mộc, “Tri ân mà trả ơn, có thể coi cậu là người có nhân cách cao thượng.”
“Điều này có đáng gì đâu. Mẹ của Liêu Á Phàm trả giá cả tính mạng mình, Liêu Á Phàm trả giá cả tuổi thơ. Những điều em làm nếu đem so sánh với họ làm sao có thể so sánh được.” Phương Mộc nhìn thầy Châu, “Em cảm thấy câu nhân cách cao thượng ấy phải để dành cho thầy mới hợp.”
Không biết vì sao, ánh mắt thầy Châu bống trở nên u ám. “Không giống nhau!” Ông nhìn ra bốn phía, ánh mặt trời đang ngày một tối đi, miệng lẩm bẩm: “Tôi và cậu không giống nhau!”
Hồi ức là một thứ rất kỳ lạ, nó có thể khiến anh trong chốc lát nhảy xuống dòng chảy đã đi qua mà anh không thể cưỡng lại được. Phương Mộc không biết lúc đó thầy Châu nhớ về câu chuyện gì và cũng tin rằng thầy Châu cũng không biết anh đang nghĩ gì. Có lẽ đều là những câu chuyện khó nói. Nó làm cho những người hồi tưởng rơi vào tình trạng tinh thần sa sút. Nỗi buồn của thầy Châu kéo dài đến sau bữa tối vẫn chưa thấy giảm, còn nỗi buồn của Phương Mộc thì lại kéo dài trên con đường về nhà.
Chiếc xe Jeep phóng như bay trên con đường bằng phẳng ở thành phố C, hai bên đường là những con phố, căn nhà vừa lạ vừa quen. Đối với Phương Mộc, đây là thành phố có nhiều ký ức nhất. Thời niên thiếu vô tư, thời học sinh dại khờ ngờ nghệch, thời đại học buồn vui lẫn lộn, hạnh phúc và sợ hãi cùng tồn tại. Năm 21 tuổi, cuộc sống vui vẻ cho đến năm 1999 thì bỗng nhiên dừng lại. Còn cái bi kịch ấy cứ kéo dài mãi cho đến khi anh rời quê hương đến thành phố J.
Phương Mộc nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Lỗ Húc, trong mắt của anh ta là cái nhìn bất lực, kinh hãi. Đúng thế, đó đã từng là ánh mắt của chính anh. Đó cũng là vấn đề mà Phương Mộc luôn luôn không muốn nhìn thằng vào: Sau khi xảy ra vụ án trường đại học Sư phạm, bản thân anh cũng trở thành người mắc bệnh PTSD.
Phương Mộc đã từng tự khép kín mình, đã từng không bao giờ rời bỏ con dao găm quân sự, đã từng mơ thấy ác mộng triền miên, đã từng không thể nào nhìn thẳng vào ngọn lửa và ngửi mùi vị của món thịt quay, đã từng đau đớn đến tan nát tâm can vì cái chết đau thương của những con người đó…
Chiếc xe Jeep phóng qua khu phố vừa mới lên đèn, trong xe sáng như ban ngày. Phương Mộc nhìn mình qua gương chiếu hậu, khuôn mặt ấy không còn nỗi sợ hãi, lo lắng và tự phủ định mình, thay vào đó là sự trấn tĩnh và kiên định, không còn giai đoạn 1, 2, 3, 4, không còn tâm lý kịch. Phương Mộc vẫn có thể bình tĩnh sống, hàng ngày vẫn chìm trong giấc ngủ say.
Từ thời khắc bắn phát súng vào Tôn Phổ đang nắm chặt con dao găm dưới hầm ngầm, tất cả đã kết thúc.
Rất nhiều sự việc đều là do chúng ta không thể nào hoặc rất khó nhìn thẳng vào nó, một khi quay đầu lại thẳng thắn nhìn nhận, e rằng chúng ta đều giật mình trước những sự thật rõ rành rành.
Chẳng lẽ giết người lại là một thủ đoạn giải quyết vấn đề sao? Phương Mộc nằm trên giường trong ký túc xá, ngắm ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào cửa sổ, những đồ vật trên bàn mờ mờ ảo ảo, duy nhất chỉ có chiếc công an hiệu trên khóa thắt lưng là ánh lên lấp lánh.
Có lẽ Thái Vĩ khẳng định mình không hợp với nghề cảnh sát còn có nguyên nhân khác.
Đoán tư tưởng của người khác là một việc rất khó khăn, mà điều khó khăn hơn lại chính là đối diện với nội tâm tồi tệ của mình.
Đêm ấy Phương Mộc mất ngủ.
Danh sách chương