Phương Mộc ngồi đối diện với thầy Châu trong một quán rượu nhỏ. Anh nói sơ qua tình hình của Đàm Kỷ cho thầy Châu nghe. Thầy Châu không có biểu hiện gì, cứ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Chai rượu trước mặt đã vơi đi quá nửa, thức ăn thì vẫn còn nguyên chưa động đũa.

Hồi lâu ông ta mới cất giọng hỏi: “Đàm Kỷ... có khả năng tỉnh lại không?”

Phương Mộc ngần ngừ một lát, “Hy vọng rất mong manh.”

Thầy Châu trề môi dưới ra, không biết là gượng cười hay muốn khóc. Ông cầm chai rượu lên tu một ngụm lớn, Phương Mộc định đưa tay ngăn lại nhưng không kịp.

Mấy ngày không gặp, thầy Châu như già thêm hàng chục tuổi, cặp mắt vốn thông minh lanh lợi giờ trở nên trắng bệch, đờ đẫn. Thân hình vốn đã gầy gò giờ chịu không nổi một cơn gió.

Phương Mộc nhìn thấy mấy giọt rượu đang chảy từ cằm thầy Châu xuống bộ quần áo nhăn nhúm, anh không đành lòng ngoảnh mặt đi, tay giằng lấy chai rượu. Thầy Châu bất ngờ đổ ly rượu vào cổ họng rồi ho một trận dữ dội, tiếp đó tay nắm góc bàn ra sức nôn oẹ.

Phương Mộc vội móc tờ 100 tệ để lên bàn, dìu thầy Châu người mềm oặt đi ra khỏi quán rượu.

Thầy Châu nôn rất lâu trên tuyết lạnh bên ngoài, những thứ nôn ra chẳng có gì khác ngoài rượu và dịch vị, hình như cả ngày nay ông ta chẳng ăn thứ gì. Phương Mộc kiên nhẫn đợi ông nôn xong, anh lại mua một chai nước khoáng cho ông uống. Nước lạnh hình như đã làm cho ông tỉnh lại đôi chút, đã có thể đứng lên được.

Ngồi trong xe, thầy Châu mặt đầy mồ hôi lạnh dần dần cũng đỡ run, sắc mặt cũng khá hơn một chút. Phương Mộc nhìn ông, thấy không còn đáng ngại nữa, nói nhỏ: “Em đưa thầy về.” Thầy Châu không phản ứng, ngồi chết lặng trong xe. Phương Mộc thở dài, khởi động xe.

Trên đường, cả hai đều không nói gì. Khi sắp về đến Thiên sứ Đường, thầy Châu đột nhiên cất giọng nói: “Tôi có thể giúp được gì cho cậu?”

Phương Mộc cho xe chạy chậm lại, nghĩ một lát, gượng cười một tiếng: “Cảnh sát còn không làm được gì nữa rồi, huống hồ là thầy.”

Thầy Châu không nói gì, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Ở cách đó không xa, trong một chiếc xe Jeep màu đen, một người đàn ông mặc áo da đen đặt kính viễn vọng xuống, ngoác miệng ra cười, do thiếu mấy cái răng nên bộ mặt ấy trông thật đáng sợ.

Vào đêm, vùng đất ngoại ô một màu đen kịt. Mấy ngày trước, Thiên sứ Đường và những nhà dân cạnh đó bỗng nhiên bị cắt điện. Công ty Điện lực sau khi kiểm tra phát hiện có kẻ phá hoại. Kẻ nào làm, mọi người ai cũng biết cả, cũng đã báo cảnh sát, nhưng hiện tượng mất điện vẫn cứ xảy ra. Một số người chịu không nổi đã ký hợp đồng chuyển đi, những người ở lại cũng tắt đèn đi ngủ sớm.

Trong bóng đêm lặng như tờ, một chiếc xe Jeep màu đen im phăng phắc lăn bánh bên đường, cuối cùng dừng lại bên ngoài tường rào Thiên sứ Đường. Mấy bóng đen nối đuôi nhau mà đi, họ vượt qua bức tường rào, chạy thẳng vào phía bên phải căn nhà nhỏ hai tầng.

Cửa phòng nồi hơi chỉ buộc một sợi dây thép nhỏ, người áo đen đi đầu lôi ra một chiếc kìm, sau mấy cái vặn đã nhanh chóng mở được cửa.

Một lát sau, ánh đèn pin mờ tối đã được bật lên trong phòng nồi hơi nhỏ hẹp. Một người mặc áo đen khác dùng đèn pin soi lên soi xuống cái nồi hơi, cười khà khà rồi khoá van nước lại.

Mấy người đóng cửa lại đang định đi ra thì nghe thấy có tiếng cửa nhà Thiên sứ Đường mở cọt kẹt. Bọn họ vội vàng nấp vào góc, vừa phấp phỏng lo âu nghe tiếng nồi hơi sôi ùng ục, vừa nghe ngóng động tĩnh trước cửa căn nhà.

Một luồng ánh sáng vàng vọt hắt ra từ cửa căn nhà, một cái bóng nhỏ bé xiêu vẹo xuất hiện ở cửa, tụt quần xuống đứng đái ra sân.

Mấy người thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông áo đen ngược lại lại nhảy vọt lên. Một người áo đen khác vội vàng kéo anh ta lại: “Vũ Tử, anh định làm gì thế?”

Người đàn ông có tên Vũ Tử kéo khăn bịt mặt ra, cái mồm thiếu răng giống như một cái hố đen ngòm; “Các anh đi trước đi, tôi đi giải quyết chút việc rồi về sau.”

Thằng bé đái xong, mắt nhắm mắt mở đi vào. Vừa bước đến cửa thì đột nhiên bị bế bổng lên, vừa định kêu thì nghe một giọng nói rất hung ác ở bên tai: “Lão Châu ở phòng nào?”

Thằng bé giãy giụa, ú a ú ớ nói không thành lời, để cố gắng vẫy vẫy cánh tay. Người đàn ông vội vàng quan sát động tĩnh xung quanh, lại nhìn lại thằng bé - Trong ống tay áo bằng len dài, thò ra hai ngón tay.

Người đàn ông kêu lên một tiếng, đẩy thằng bé dúi vào tường. Sau một tiếng phịch nặng nề, thằng bé co quắp trên mặt đất không dám ho he.

Người đàn ông khom người, men theo cầu thang nhanh chóng chạy lên tầng 2. Vừa bước lên tầng đã nhìn thấy một gian phòng gần cầu thang có ánh đèn, cửa mở.

Người đàn ông nín thở, thận trọng tiến đến gần cửa nhìn nhanh vào trong phòng. Căn phòng rất bé, chỉ có một cái giường, có thể nhìn thấy trong chăn có một người đang ngủ. Người đàn ông nghĩ một lát, từ từ đi đến phòng bên cạnh, khẽ đẩy cửa, bên trong có sáu chiếc giường, bọn trẻ con mỗi đứa một kiểu, đang ngủ say sưa.

Đi xem mấy phòng khác cũng đều như vậy.

Người đàn ông lặng lẽ gật gật đầu, biết chắc rằng căn phòng đang mở cửa kia chính là phòng cần tìm.

Người đàn ông kéo khăn bịt mặt xuống, lấy từ trong túi ra một cái chai đựng bia, châm lửa vào bấc vải ở miệng chai. Ánh lửa bùng lên, mặt người đàn ông đeo khăn bịt mặt giật giật, như cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Khi hắn đang định ném cái chai trong tay vào trong phòng, người nằm trên giường bỗng ngồi vụt dậy, khuôn mặt đầy mong đợi nhìn ra cửa gọi to: “Duy Duy, là con phải không?”

Người đàn ông ngây người - thì ra là một nguời đàn bà!

Người đàn bà cũng ngồi nguyên tại chỗ, vừa định há miệng kêu thì người đàn ông nhảy phắt vào trong phòng, nắm lấy cổ người đàn bà, hạ giọng doạ: “Không được kêu! Lão Châu ở đâu?”

Người đàn bà không thở được, mặt đỏ gay, chị ta vừa đánh nhau với người đàn ông vừa giãy giụa muốn thoát ra.

Người đàn ông một tay cầm cái chai đang cháy, chỉ còn tay kia để giữ người đàn bà, nên người đàn bà đã nhanh chóng thoát ra được. Người đàn bà lùi về phía đầu giường, vừa định kêu cứu thì nghe từ dưới nhà vang lên một tiếng nổ “ầm” kinh thiên động địa.

Trong chớp mắt, cả căn nhà lung lay trong những tiếng nổ, khung ảnh đặt trên bàn cũng rơi xuống đất đánh “rầm” một cái.

Người đàn ông hoảng hồn, sau khi cố gắng trấn tĩnh ném cái chai đang cháy xuống đất, quay người bỏ chạy.

Tiếp theo là tiếng vỡ giòn tan của chai lửa, căn phòng trong phút chốc cháy bùng lên.

Mấy phút sau, bọn trẻ sợ hãi chạy ra sân đứng, mấy đứa lớn hơn theo sự chỉ huy của thầy Châu xông vào dập lửa. Chị Triệu sợ hoảng hồn đã được kéo ra, bất chấp quần áo trên người vẫn còn đang bốc khói, chị kéo tay thầy Châu, nói: “Ông Châu, có kẻ muốn giết ông!”

Những nhân viên ở sở Nghiên cứu tâm lý nhận thấy mấy ngày nay chủ nhiệm Dương Cẩm Trình có những biểu hiện rất khác thường. Cứ giam mình trong phòng suốt không ra ngoài, những buổi kiểm tra ngày mấy lần cũng bỏ. Cho nên khi trợ lý Trần Triết cũng giống như sếp mấy ngày không lộ diện xuất hiện liền có mấy người vây quanh hỏi thăm tin tức. Trần Triết chỉ cười không trả lời, đi thẳng vào phòng của Dương Cẩm Trình.

Anh ta không gõ cửa, vặn tay nắm bước thẳng vào phòng, ngồi xuống trước mặt Dương Cẩm Trình, cười mà cũng chẳng ra cười nhìn thẳng vào ông ta.

Điều kỳ lạ là, Dương Cẩm Trình không hề bất ngờ trước hành động vô lễ của anh ta. ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt lạnh lùng đối mặt với Trần Triết.

Thái độ ấy của Dương Cẩm Trình khiến Trần Triết bất ngờ, sau khi đối mặt được nửa phút, Trần Triết chịu không nổi, định thần lại nói với Dương Cẩm Trình: “Chủ nhiệm Dương, tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Cậu nói đi!” Dương Cẩm Trình dáng vẻ ung dung như đang đối diện với một người bệnh.

Trần Triết nổi nóng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi yêu cầu anh hãy để cái ghế chủ nhiệm sở Nghiên cứu Tâm lý lại cho tôi và chuyển hết cho tôi những thành quả nghiên cứu đang hoàn thành. Đúng vậy,” Anh ta cười tỏ vẻ đắc ý, “Nếu như anh đã cầm vé máy bay để tuần sau đi tham gia hội thảo nghiên cứu quốc tế thì tốt nhất cũng nên đưa cả cho tôi.”

Dương Cẩm Trình nghe xong không nói gì, ông ta nhấc kính xuống thong thả lau, lau xong, lại đeo lên.

“Vì sao tôi phải làm như vậy?”

“Bời vì cái này!” Trần Triết đập tập tài liệu dày cộp vào trước mặt Dương Cẩm Trình, “Giáo hoá trường.”

Anh ta vốn tưởng nghe xong ba chữ này thì Dương Cẩm Trình sẽ sợ đến hồn siêu phách lạc, nhưng Dương Cẩm Trình chỉ cười lạnh nhạt, đưa tay ra nhấc tập tài liệu, nói nhỏ: “Tôi có thể gọi cậu là anh T được không?”

Trần Triết mặt biến sắc, nhưng sau đó anh ta lấy lại trấn tĩnh, “Nếu anh đã biết thì chúng ta cũng đừng phí lời nữa!”

Nụ cười trên mặt Dương Cẩm Trình biến mất, đôi mắt sau cập kính cũng trở lên sừng sộ, “Cậu làm thế nào biết được mật mã của tôi?”

“Mật mã là Hộp Skinner 1990.” Anh mắt của Trần Triết không hề nhượng bộ. Để phá được mật mã đó, tôi đã phải tốn mất hàng năm trời, cho đến khi tôi phát hiện ra quyển “Vượt qua tự do và tôn nghiêm” của Skinner trên giá sách - Đây là quyển sách anh giở xem nhiều nhất. Ngoài ra, Skinner chết năm 1990, đúng không?”

Dương Cẩm Trình nhắm mắt lại, “Thật ra, cuối cùng cậu là người như thế nào?”

“Bảy năm trước, tôi chỉ là một sinh viên tốt nghiệp khoa Tâm lý học, nhưng mơ ước được đến đây làm việc. Khi tôi nộp đơn xin đến thực tập ở đây thì bị Sở Nghiên cứu từ chối, còn bạn học của tôi thì lại được nhận. Tôi cảm thấy hơi lạ, bởi vì thành tích học tập của tôi tốt hơn anh ta nhiều. Càng lạ hơn nữa, khi chưa kết thúc kỳ thực tập anh bạn tôi đã bỏ về. Về sau anh ta đã nói cho tôi biết tình hình trong thời gian thực tập. Công việc hàng ngày là ghi chép lại hoạt động của một số người bình thường. Lúc đó tôi không để ý, mà chỉ cố gắng thi làm nghiên cứu sinh, tốt nghiệp xong, tôi dễ dàng được vào đây công tác.

Sau khi được làm trợ lý cho anh, tôi phát hiện trong sở có một số chế độ rất khác lạ, rất nhiều thực tập sinh chỉ qua một đêm mặt mũi đã thay đổi hẳn. Điều đó khiến tôi nhớ lại những việc ngày trước bạn học của tôi đã làm, có lẽ là một thí nghiệm bí mật.” Bộ mặt của Trần Triết dần dần trở nên nghiêm trọng, “Tôi biết thí nghiệm này chỉ do một mình anh thực hiện, cho nên, tôi đã quyết tâm phải làm rõ.”

Dương Cẩm Trình nghe xong vẫn không biến đổi sắc mặt, nhìn tập tài liệu trước mặt, “Vì sao phải giết người?”

Trần Triết lập tức bặm môi lại, đưa mắt nhìn Dương Cẩm Trình từ trên xuống dưới.

Dương Cẩm Trình cười khinh miệt, “Cậu nghĩ là tôi sẽ tố cáo cậu à?”

Trần Triết thấy hơi ngượng, nhưng anh ta đã nhanh chóng lấy lại sự tự tin.

“Bắt đầu từ ngày tôi có được tài liệu về Giáo hoá trường, tôi biết cơ hội của mình đã đến.” Anh ta cầm tập tài liệu lên huơ huơ trước mặt Dương Cẩm Trình, “Tập tài liệu này có thể làm cho anh thân bại danh liệt, nhưng cũng có thể làm cho tôi bay lên tận trời xanh. Tôi sẽ thay anh trở thành kẻ đầu não ở Sở Nghiên cứu này, cũng sẽ giành được được địa vị học thuật và vinh dự xưa nay chưa từng có. Nhưng trước mắt, tôi cần phải làm cho những kẻ biết được sự việc này phải ngậm miệng lại.”

“Giết người diệt khẩu!” Dương Cẩm Trình như người mất của gật đầu, “Cậu có dám chắc chắn Khương Đức Tiên và đồng bọn sẽ không tố cáo cậu không?”

Trần Triết cười, có vẻ như đối phương đang nói những lời khó mà tin được.

“Hà hà, tố cáo tôi? Thế thì tất cả đều tiêu tùng hết!” Trần Triết bất ngờ lại gần Dương Cẩm Trình, “Cũng giống như tôi có thể khẳng định anh không bao giờ dám tố cáo tôi vậy.”

Dương Cẩm Trình nhìn bộ mặt đã méo mó đi vì bị kích động, thong thả nói: “Cậu muốn gì?”

“Địa vị của anh! Luận văn của anh!” Trần Triết gần như gào lên, “Lại còn cả chiếc vé kia nữa!”

Môi Dương Cẩm Trình đột nhiên hạ xuống rồi lại cong lên, biến thành một nụ cười.

“Anh cười cái gì?” Trần Triết kinh ngạc nhìn Dương Cẩm Trình, “Không cười nữa.”

“Hà hà hà.” Dương Cẩm Trình bưng miệng cười, đến nỗi toàn thân rung lên.

“Mẹ anh, có bị điên không đấy?” Trần Triết mặt trắng bệch đứng dậy hét lên “Không cười nữa!”

Dương Cẩm Trình liên tục xua tay, làm như người đang đứng trước mặt là một chú hề đang làm người ta cười không dứt. Mãi mới dừng cười được, Dương Cẩm Trình nói: “Cậu có biết mục đích thí nghiệm của Giáo hoá trường là gì không?”

Trần Triết ngây người, buột miệng nói: “Nguyên nhân tạo thành PTSD và trị liệu nó bằng kịch tâm lý.”

Dương Cẩm Trình lại cười, “Cậu đúng là một kẻ thông minh, và cũng là kẻ có chí. Nếu như năm đó tôi và cậu cùng tiến hành thí nghiệm này, có thể hiệu quả sẽ cao hơn nhiều. Nhưng điều đáng tiếc là sự thông minh của cậu đã dùng không đúng chỗ.”

Dương Cẩm Trình chỉ tập tài liệu trên bàn: “Tôi không định mãi mãi giữ kín bí mật này, kế hoạch Giáo hoá trường sau mười mấy năm nữa chắc chắn phải được công bố trước mọi người, nếu như thuận lợi, có thể sẽ sớm hơn. Cho nên, tất cả những gì cậu đã làm không có hại gì với tôi cả, cũng không thể uy hiếp được tôi.”

Dương Cẩm Trình mặc kệ Trần Triết đang ngây ra như tượng, ông ta đi về phía giá sách, rút ra quyển “Vượt qua tự do và tôn nghiêm” ném lên mặt bàn.

“Tôi đề nghị cậu hãy đọc cẩn thận cuốn sách này, có lẽ cậu sẽ có thể lý giải được hàm ý chân thực của ba chữ “Giáo hoá trường.”

Một cảm giác kinh ngạc, hoảng sợ, tuyệt vọng lần lượt hiện lên trên khuôn mặt Trần Triết, giống như một người cầm tờ xổ số trúng thưởng đi lĩnh tiền bỗng phát hiện tờ xổ số bị mờ một con số.

“Nếu như bây giờ tôi công bố trước mọi người, anh sẽ thân bại danh liệt!” Trần Triết không cam chịu, hét lên.

Dương Cẩm Trình không trả lời, mà mỉm cười chỉ vào cuốn sách: “Đọc sách xong, cậu sẽ thấy, lịch sử sẽ đánh giá chúng ta một cách công bằng, giống nhu Albert Einstein, Skinner, và cả tôi nữa.”

Ông ta thong thả đi ra phía cửa phòng, “Cậu sẽ không có được cái gì của tôi ở đây, đương nhiên, tôi không thể tố giác cậu. Tuần sau tôi phải ra nước ngoài tham gia hội thảo, có lẽ lâu lắm nữa mới trở về. Tôi sẽ đề nghị với cấp trên người thay tôi, nhưng cậu hãy tin rằng, người đó sẽ không phải là cậu.”

Dương Cẩm Trình ngắm nhìn căn phòng một lượt, “Cậu đã thích được ngồi ở đây, có lẽ tôi sẽ để cậu ngồi thêm một lúc, nhưng, tôi cảnh cáo cậu, không được động đến cốc uống nước của tôi.”

Nói xong, Dương Cẩm Trình kéo cửa bước ra ngoài, vừa bước được một bước, lại quay người lại.

“Đúng rồi, có một việc quên chưa nói với cậu.” Dương Cẩm Trình nhìn Trần Triết cười bí hiểm, Châu Chấn Bang vẫn chưa chết, hôm trước chúng tôi vẫn ngồi nói chuyện với nhau cả ngày.” Nói xong, ông ta để Trần Triết mặt ngẩn tò te ở lại trong phòng, quay người bỏ đi. Vừa ra khỏi phòng làm việc, bước chân của Dương Cẩm Trình bỗng nhiên gấp gáp hẳn lên, ông ta như không nhìn thấy những nhân viên đang khom người chào ở xung quanh, đi thẳng vào phòng họp.

Trong phòng họp không có ai, Dương Cẩm Trình trèo lên bục giảng, sờ soạng một hồi dưới gầm bàn, nhanh chóng tìm được một máy dùng để quẹt thẻ mở cửa. Dương Cẩm Trình lại lấy trong túi ra một tấm thẻ khác, quẹt nhẹ một cái, tiếp theo là một tiếng “tít”, tấm ván bên dưới bục giảng hé ra một khe hở.

Dương Cẩm Trình kéo tấm ván ngăn, nghiêng người chui xuống dưới hầm, sau khi đi qua một hành lang dài khoảng 20 mét, trước mặt lại xuất hiện một cái cửa trang bị hệ thống đóng mở có điều khiển.

Mở cánh cửa đó ra, Dương Cẩm Trình lại trở lại mật thất bên dưới phòng làm việc.

Sau khi Châu Chấn Bang ra đi, Dương Cẩm Trình bí mật cho cải tạo lại mật thất, lúc đó chỉ là đề phòng khi bất trắc, ai ngờ mấy năm sau lại phát huy hiệu quả.

Màn hình vi tính hiện rất rõ quanh cảnh phòng làm việc. Trần Triết đang ngồi trên ghế, vẫn nguyên dáng vẻ của kẻ mất hồn, mất vía.

Dương Cẩm Trình dương dương tự đắc ngồi xuống lặng lẽ thưởng thức sự thất bại của đối thủ. Ông ta không muốn hoàn toàn đánh bại Trần Triết mà vẫn để lại cho anh ta một con đường. Theo Dương Cẩm Trình, kết cục lý tưởng nhất là: Trần Triết tự rời bỏ nơi đây, Dương Cẩm Trình cũng không tố giác cậu ta, vẫn đi nước ngoài theo kế hoạch, sau đó gia nhập tập đoàn nghiên cứu khoa học mới.

Dương Cẩm Trình biết rằng, nếu như một người cho rằng mình sẽ giành được hàng triệu đồng tiền thưởng, kết cục chỉ giành được 50 vạn mà thôi thì sẽ như thế nào. Ông ta không chịu như vậy.

Hình Trần Triết trên màn hình bỗng nhiên động đậy, anh ta đứng lên, ngắm nhìn căn phòng làm việc được trang trí đẹp đẽ, trên mặt hiện lên một biểu hiện phức tạp vừa thù hận pha lẫn tuyệt vọng. Tiếp sau đó, nắm chặt tay lại, ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền, như muốn hà hơi tiếp sức cho chính mình.

Một lát sau, Trần Triết lấy ra một sim điện thoại lắp vào điện thoại di động, sau đó bấm một dãy số.

Dương Cẩm Trình rướn lông mày lên, bất giác lại gần màn hình, đồng thời lắp tai nghe vào tai.

Điện thoại hình như đã thông, giọng Trần Triết cũng trỏ lên gấp gáp, hoảng sợ:

“Alô, là ông Châu đấy phải không... ông không cần biết tôi là ai... tôi muốn cho ông biết, có người muốn giết ông… nhưng ông đừng bao giờ nói là do tôi nói nhé... đó là chủ nhiệm Dương… đúng, tất cả mọi việc đều theo kế hoạch của anh ta, anh ta chính là anh T... Tôi á? Tôi chỉ là một quân cờ trong tay anh ta mà thôi... tôi muốn rời khỏi đây, nhưng anh ta không buông tha, vâng, như thế nhé.”

Gấp điện thoại lại, Trần Triết hừ một tiếng từ trong mũi, sau khi đã lắp trả sim vào máy, anh ta quay người lại nhìn chiếc ghế để trống, mắt loé lên ý tưởng giết người.

Dương Cẩm Trình không bao giờ có thể tưởng tượng Trần Triết lại có thể như thế. Ông ta nhìn chòng chọc vào Trần Triết đang kéo cửa bước ra, các thớ thịt trên mặt bỗng nhiên giật giật

Một lúc sau, Dương Cẩm Trình thở dài, nhìn vẻ mặt như có vẻ gì luyến tiếc, nhưng những tình cảm ấy lập tức biến mất ngay trên những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt ông ta.

Dương Cẩm Trình trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại ra bấm vào số máy của Trần Triết.

“Trần Triết à? Cậu quay lại phòng làm việc của tôi ngay, tôi đổi ý rồi!”

Thầy Châu cầm điện thoại ngồi cạnh bồn hoa, bỗng cảm thấy toàn thân rệu rã. Cảm giác lạnh từ bên chỗ ngồi xuyên qua quần áo lan truyền khắp cơ thể, đôi chân vốn đã rất mỏi bây giờ càng không thể động đậy được nữa.

Cái nồi hơi méo mó nằm chỏng chơ trên mặt đất, nhà bếp cũng chỉ còn lại mấy viên gạch vỡ. Căn nhà nhỏ hai tầng của Thiên sứ Đường tuy chưa bị sập, nhưng những bức tường bên cạnh nhà bếp cũng bị phá thành những vết nứt nhìn thấy mà động lòng. Mấy đứa trẻ lớn tuổi một chút xin nghỉ học, dẫn những đứa trẻ khác dọn dẹp nhà cửa. Không ai nói gì, cũng không ai kêu đói, những đứa trẻ mặt đầy bụi bặm lặng lẽ vận chuyển những viên gạch vỡ, chốc chốc lại nhìn trộm thầy Châu đang ngồi đờ đẫn.

Không biết từ khi nào đám mây đen nặng nề lại bắt đầu dần dần tụ lại trên đỉnh đầu, dưới màn trời màu xám tro căn nhà hai tầng nhỏ bé của Thiên sứ Đường như lung lay sắp đổ.

Đầu óc thầy Châu hoàn toàn trống rỗng, ông không nghĩ về căn nhà nhỏ này nếu mất đi thiết bị sưởi ấm thì sẽ ở đâu, cũng không nghĩ đến chị Triệu và Nhị Bảo đang ở trong bệnh viện,

Không còn Thiên sứ Đường nữa rồi.

Thầy Châu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu xám chì, bỗng nhiên bật cười.

Dương Cẩm Trình sắc mặt u ám lần lượt bày những vật trong tay ra bàn.

“Trong cái USB này là toàn bộ tư liệu và con số nghiên cứu, còn có cả bài luận văn tôi định sẽ đọc ở hội nghị Nghiên cứu thảo luận quốc tế S, cậu có thể đổi thành tên của mình; đây là thư giới thiệu tôi viết cho các anh lãnh đạo tỉnh, hy vọng các anh ấy sẽ tôn trọng ý kiến của tôi. Đây là đơn xin từ chức của tôi, cậu có thể cùng gửi đi; Đúng rồi, còn cái này...” Dương Cẩm Trình rút trong ngăn kéo ra một cái phong bì, “Vé máy bay tuần sau.”

Trần Triết không giấu nổi vẻ vui mừng, nhưng hành động rất cẩn thận.

“Vì sao anh lại quyết định từ bỏ tất cả? “Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ.” Mặt Dương Cẩm Trình giống như một miếng sắt, “Nhưng so sánh với các thứ khác, tôi càng tôn trọng nghề nghiệp của mình.”

Trần Triết mở to mắt ngắm nhìn Dương Cẩm Trình từ đầu đến chân.

“Những thứ cậu cần không ngoài danh lợi và địa vị.” Dương Cẩm Trình cụp mí xuống, “Được, những thứ đó tôi đều có thể cho cậu. Nhưng cậu phải đáp ứng với tôi một điều kiện: Mời tôi làm cố vấn sở Nghiên cứu. Như thế, thứ nhất, tôi có thể giúp cậu hoàn thành kế hoạch này; Thứ hai, tôi tuy lùi về hậu trường nhưng vẫn tận mắt nhìn thấy thành quả nghiên cứu của tôi đối với sự thay đổi thế giới.”

Trần Triết gật đầu, “Được, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”

“Thế thứ tôi cần đâu?”

Những lời nói của Dương Cẩm Trình khiến cho Trần Triết không còn phải lo lắng gì nữa, anh ta vui vẻ lấy từ trong túi ra chiếc USB đưa cho Dương Cẩm Trình.

“Tất cả những tài liệu đều nằm cả ở đây.”

Dương Cẩm Trình ngẩng lên nhìn Trần Triết, có vẻ bán tín bán nghi.

“Ha ha, anh vẫn chưa tin tôi sao?” Trần Triết cười, “Tôi không còn chỗ lùi nữa. Bây giờ mà để lộ mọi việc, người bị tổn hại danh dự không phải là anh nữa mà là tôi.”

Dương Cẩm Trình gượng cười, sắc mặt u ám.

Trần Triết vỗ vai Dương Cẩm Trình, “Được rồi, ông Dương, đừng khó đăm đăm thế nữa. Ông cần kết quả, tôi cần danh lợi - Chúng ta như thế này gọi là lợi cả đôi đường.”

Dương Cẩm Trình nghiêng người, né tránh cái vỗ vai của Trần Triết, nhìn quanh một lượt khắp phòng làm việc với thái độ thương cảm.

“Trần Triết, tôi hy vọng cậu tôn trọng lời hứa, làm cho thành quả thí nghiệm của Giáo hoá trường có thể ứng dụng ra toàn thế giới.”

“Tôi càng hy vọng ông sẽ gọi tôi là chủ nhiệm Trần.” Trần Triết nhìn vào mắt Dương Cẩm Trình, “Đương nhiên rồi, nếu anh chưa muốn rời nơi đây, tôi có thể cho phép anh ngồi thêm một lúc nữa.”

Dương Cẩm Trình nhìn Trần Triết đang cười đầy chế giễu, đứng dậy một cách khó khăn.

“Được, tôi muốn yên tĩnh một mình!” Tay ông ta từ từ rời khỏi chiếc ghế to rộng, như không muốn rời ra, “Những thứ ở đây đã đưa cả cho cậu rồi, nhưng tôi có thể mang cái cốc này đi không?”

Trần Triết nhìn cái cốc đựng nước trà chẳng có giá trị gì, trong đầu lập tức hiện lên cái vẻ cao ngạo của Dương Cẩm Trình.

“Tôi cảnh cáo anh, không được động vào cốc nước của tôi.”

Trần Triết đặt tay lên cái cốc, nhẹ nhàng nói:

“Không!”

Phương Mộc tay xách một túi đồ ăn to bước vội lên tầng 3 khoa nội trú bệnh viện tỉnh. Bước vào phòng 313 khoa bỏng, chị Triệu không có trên giường bệnh. Phương Mộc nghĩ một lát, quay người đi sang khoa ngoại trú.

Chị Triệu quả nhiên đang ở bên cạnh giường của Nhị Bảo. Bên cánh tay phải của chị quấn đầy băng vải trên mặt cũng có vài vết bỏng. Cho dù như vậy chị vẫn cố gắng dùng cánh tay còn lại xoa người cho Nhị Bảo.

Nhị Bảo đầu quấn đầy băng, trên tay còn đang đeo một cái nẹp gỗ nhìn thấy thức ăn trong túi thì lập tức kêu a a chạy tới giật lấy. Phương Mộc không dám dùng sức cản nó lại, lau qua quýt mấy cái vào sau lưng còn để mặc nó phùng mồm, trợn má nhai ngon lành.

Chị Triệu nhìn cái túi, nói với giọng vừa cảm kích vừa trách móc: “Sao lại mua nhiều đồ ăn thế?”

“Chị và Nhị Bảo còn phải ở lại đây mấy ngày nữa,” Phương Mộc thả cái khăn vào chậu rửa, “Phải tăng thêm chút dinh dưỡng chứ.”

“Thế không được.” Chị Triệu nhìn Nhị Bảo đang ăn như hùm như hổ, gượng cười, “Ngày mai tôi về rồi, ở nhà còn hàng đống việc, một mình ông Châu không giải quyết hết được.”

“Không sao, chị cứ yên tâm dưỡng bệnh.” Phương Mộc vắt khô chiếc khăn, vắt lên đầu giường, “Ngày mai em sẽ đến giúp thầy ấy. Đúng rồi, chị sao lại lên ở tầng 2?”

“Giai đoạn này, những kẻ di dời luôn đến quậy phá” Chị Triệu đau khổ ấn lên cánh tay phải, “Ông Châu và tôi phân công nhau ngủ ở hai tầng, để chú ý đến bọn trẻ, đã điều tra rõ xem ai gây ra chuyện này chưa?”

“Phân cục đã lập án.” Phương Mộc ngừng lại một lát “Bước đầu nghi bọn này có liên quan đến việc di dời.”

Chị Triệu bỗng lúng túng không yên, nhìn Phương Mộc, môi động đậy như có điều gì muốn nói.

“Sao cơ?”

“Phương Mộc, thầy Châu không muốn tôi nói với cậu, nhưng tôi cảm thấy nói với cậu sẽ tốt hơn.” Cuối cùng chị Triệu cũng hạ quyết tâm, “Có người muốn giết ông ấy.”

“Hả?”

Chị Triệu đem câu chuyện tối hôm nọ có kẻ xông vào phòng chị kể lại chi tiết cho Phương Mộc nghe. Mặt Phương Mộc trở nên nghiêm trọng, đang định gọi điện thoại về cho tổ chuyên án thì chuông điện thoại trong túi vang lên.

Là thầy Châu.

Điện thoại thông, thầy Châu không nói gì, Phương Mộc phải alô mấy lần mới nghe thấy giọng nói nhỏ nhưng bất thường của ông:

“Tiểu Phương, cậu hãy giúp tôi chăm lo cho Thiên sứ Đường, chăm sóc lũ trẻ…

Phương Mộc trong lòng nặng trĩu, “Thầy Châu thầy đang ở đâu?”

“...Tôi đã gieo mầm ác, tôi sẽ tự giải quyết!” Nói xong, điện thoại bị ngắt.

Phương Mộc vội vàng bấm máy gọi lại nhưng thầy Châu đã tắt điện thoại.

Chị Triệu thấy sắc mặt của Phương Mộc thay đổi, cũng cuống cả lên: “Ông Châu làm sao rồi?”

“Thầy Châu khả năng xảy ra chuyện rồi.” Phương Mộc vội đứng lên chạy thẳng ra bãi để xe. Vừa khởi động xe thì nhìn thấy chị Triệu trong bộ quần áo bệnh nhân đang chệnh choạng chạy đến.

“Chị chạy theo em làm gì? Mau về đi!” Phương Mộc kêu lên.

Chị Triệu mở cửa xe nhảy lên, “Lái xe đi!”

Phương Mộc bất lực, nhấn chân ga, chiếc xe Jeep phóng vút đi như một mũi tên.

Vừa chạy qua được hai ngã tư, Phương Mộc đột nhiên quay đầu, đồng thời kéo còi ú, chạy về hướng ngược lại. Chị Triệu thấy xe chạy ngày một xa Thiên sứ Đường thì cuống lên nói: “Cậu chạy đi đâu đấy?”

Phương Mộc nghiến răng không nói, nhìn chăm chăm về phía trước, gí chân ga sát tận sàn.

Anh đã biết thầy Châu đang ở đâu.

Thầy Châu đẩy một cánh cửa kính không một hạt bụi ở Sở Nghiên cứu, đi thẳng vào cầu thang máy. Nhân viên bảo vệ ở cửa đứng dậy định kiểm tra, nhưng nhận thấy ông già quần áo xộc xệch này chính là người mà chủ nhiệm Dương đã dặn “Nhìn thấy ông ấy phải tôn trọng như nhìn thấy tôi”, nên vội vàng chuyển tay từ tư thế định ngăn lại thành tư thế chào nghiêm chỉnh. Thầy Châu không để ý, thang máy vừa mở liền vội lao vào.

Thầy Châu nhanh chóng tìm thấy phòng làm việc của chủ nhiệm ở tầng trên cùng, đẩy cửa bước vào. Dương Cẩm Trình đang ngồi dựa trên ghế bành, trên mặt đắp một miếng mặt nạ mỏng, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Thầy Châu trên đường đến đây, mỗi bước đi càng gần đến Sở Nghiên cứu thì nỗi căm giận càng bốc lên, nhìn thấy tấm mặt nạ dưỡng da đắp trên mặt Dương Cẩm Trình thì nỗi căm giận ấy trong chớp mắt đã lên đến đỉnh điểm.

Mày đã vô tình vô nghĩa giết chết bao nhiêu người thế mà còn ở đây chăm chút bộ mặt à!

Thầy Châu bước đến trước bàn làm việc, nhìn thẳng vào bộ mặt trắng toát thong thả nói: “Không phải mày định giết tao sao? Tao đến rồi đây này.”

Dương Cẩm Trình đối diện với thầy Châu nhưng không có phản ứng gì. Lắng tai nghe, tiếng thở nhẹ nhàng lúc thấy lúc không - ông ta đang ngủ.

Thầy Châu không ngờ lại có thể thuận lợi như thế, ông nghiến răng lại, đi vòng ra phía sau Dương Cẩm Trình, rút từ trong túi ra một sợi dây thép nhỏ.

Con người này đã từng là học sinh ưu tú, trợ thủ đắc lực của ông, nhưng lúc này trong lòng thầy Châu không mảy may do dự, ông từ từ thòng sợi dây thép qua đầu Dương Cẩm Trình, hai tay căng lên, siết mạnh vào cổ Dương Cẩm Trình!

Thân hình đang chìm trong giấc ngủ say bỗng bắt đầu co giật, như muốn thoát ra khỏi sợi dây thòng lọng chết người. Tay thầy Châu càng siết mạnh thêm cho đến khi cái thân hình đó dần dần mềm oặt.

Thầy Châu nước mắt giàn giụa, ông ghé sát vào tai Dương Cẩm Trình lẩm bẩm: “Không còn Giáo hoá trường, cũng không còn Thiên sứ Đường. Nếu như các nhà khoa học coi mình là Thần thì những thứ họ tạo ra chỉ có thể là địa ngục…

Tiếp theo tiếng nói nhỏ nhẹ bị cắt ngang, Dương Cẩm Trình đã không còn nghe thấy gì nữa.

Một lúc sau, thầy Châu thả sợi dây thép trong tay ra, đứng thẳng người đậy, thở dài một cái. Ông ta vừa như trút được gánh nặng lại như mất hết mọi hy vọng.

Thò tay ra sờ lên những sợi tóc xoà xuống trán Dương Cẩm Trình, thầy Châu ngắm nhìn khuôn mặt mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa, run rẩy định lột bỏ tấm mặt nạ trên mặt anh ta, vừa mới vén được một góc thì nghe thấy cánh cửa bị đẩy tung ra.

Phương Mộc tay cầm súng, bước vội vào.

“Không được động đậy!”

Gần như đồng thời, thầy Châu nhảy một bước đến bên cửa sổ, đưa tay mở cửa ra.

“Đừng có lại gần!”

Phương Mộc nhìn thấy hình người nằm mềm oặt trên ghế, lại nhìn thấy sợi dây thép nhỏ trên cổ anh ta. Anh thoáng rùng mình.

“Đây là... Dương Cẩm Trình?”

Thầy Châu tay đặt trên khung cửa sổ, gật đầu.

Phương Mộc thấy hoang mang, anh đặt khẩu súng xuống, vừa định nói thì nghe thấy sau lưng có tiếng kêu thét lên. Chị Triệu lấy tay che miệng, hoảng sợ muôn phần nhìn vào thi thể Dương Cẩm Trình, lại nhìn thấy thầy Châu đang đứng bên cửa sổ thì cuống lên muốn nhào ngay đến.

“Các người không được đến đây!” Thầy Châu buông một tay ra, mạo hiểm thả nửa người qua cửa sổ.

Phương Mộc một tay kéo chị Triệu, tay kia giắt súng vào bao, giơ cả năm ngón tay về phía thầy Châu.

“Thầy Châu, đừng quá kích động, thầy hãy xuống đi đã, tình hình chưa đến nỗi không thể cứu vãn, em có thể giúp thầy, hãy tin tưởng ở em.”

Thầy Châu cười buồn bã, “Tôi không muốn cứu vãn.”

Một cơn gió lạnh thổi vù vù qua lưng thầy Châu lọt vào phòng. Thầy Châu tóc tai rối bời, bộ quần áo cũ kỹ trên người bị gió thổi phồng lên. Dưới bầu trời màu xám chì, trông ông giống như một thứ đồ chơi rách nát sắp bị vứt đi.

Phương Mộc nhìn chằm chằm vào tay thầy Châu, thận trọng bước lên một bước, lập tức anh bị vẻ mặt của thầy Châu ngăn lại.

“Thầy Châu...” Phương Mộc gần như cầu xin, “Thầy đừng bao giờ làm điều ngốc nghếch như thế.”

“Điều ngốc nghếch à?” Thầy Châu gượng cười, lắc đầu, “Những tội ác mà tôi tạo ra trong cuộc đời tôi chẳng phải là những điều ngốc nghếch rồi đó sao! Cậu thấy Dương Cẩm Trình tàn ác như thế, thực ra, tôi và nó, không khác gì nhau...”

“Nhưng thầy cũng đã nghĩ đến Thiên sứ Đường, nghĩ đến lũ trẻ cơ mà!”

“Tôi không còn đủ tư cách để trở lại Thiên sứ Đường nữa.” Hai hàng nước mắt của thầy Châu từ từ chảy xuống, “Tôi là kẻ có tội, tôi luôn luôn coi bọn chúng là công cụ để lấy lại sự thanh thản cõi lòng. Nhưng cho đến giờ, tôi đã làm cho chúng không có nhà để về...”

“Tôi biết, tôi biết!” Chị Triệu bỗng gào lên như điên, “Thầy Châu, cái hôm nghe được câu chuyện giữa thầy và Phương Mộc... tôi không trách thầy, tôi biết thầy luôn tìm cách chuộc lỗi... đúng thế, tôi tha thứ cho thầy...”

Thầy Châu đứng ngây ra, một lúc sau, một nụ cười thanh thản hiện lên trên mặt ông.

“Cảm ơn cô, tiểu Triệu. Cô đã đã làm cho tôi được an ủi trước khi ra đi.”

“Thầy Châu!” Phương Mộc và chị Triệu cùng kêu lên.

“Mọi người hãy nghe tôi nói!” Giọng của thầy Châu bỗng trở nên nghiêm túc, “Cô Triệu, Thiên sứ Đường đã không thể giữ được. Nếu như có thể, mong rằng cô sẽ cố gắng thu xếp cho bọn trẻ một nơi ở mới, được ăn no, mặc ấm, được học hành, tương lai có thể tự lập được, có làm được không?”

Chị Triệu nước mắt giàn giụa, cổ họng tắc nghẹn không nói nên lời, đau đớn nhìn thầy Châu.

“Có làm được không?'

Chị Triệu gật đầu một cách khó khăn.

“Thế thì tốt.” Thầy Châu lại quay sang Phương Mộc, “Hãy giúp tôi chăm sóc cho Liêu Á Phàm, chăm sóc cho lũ trẻ. Tôi biết tôi đã phạm tội chết, nhưng tôi không biết làm cách nào khác để giải quyết nó. Từ nay không còn Giáo hoá trường nữa...”

“Thầy Châu!” Phương Mộc cảm động đến nỗi nói năng lộn xộn, “Thầy hãy xuống mau... không thì em... không thì em... Chưa chắc thầy đã bị tử hình đâu!”

“Phương Mộc, em không hiểu à? Tôi không phải là không dám đối diện với pháp luật và hình phạt.” Thầy Châu nhìn sâu vào Phương Mộc, “Cái mà tôi không dám dối diện chính là lương tâm của tôi.”

Ông ta lấy tay chỉ vào thi thể Dương Cẩm Trình, nói dằn từng câu từng chữ:

“Thực ra, chúng tôi đều đáng chết!”

Nói xong, trên mặt thầy Châu hiện lên một nụ cười thanh thản. Ông hết nhìn Phương Mộc, lại nhìn chị Triệu rồi buông tay khỏi khuôn cửa sổ.

Phương Mộc kêu thét lên, chạy đến định tóm lấy ông ta, nhưng khoảng cách quá xa, khi anh chạy đến bên cửa thì chỉ còn cách giương to mắt nhìn thầy Châu dang hai cánh tay đang rơi xuống...

Phương Mộc cất tiếng thất thanh gọi chị Triệu, rồi quay người chạy ra hành lang, va cả vào người nhân viên nghe thấy có động đang chạy đến xem, cứ men theo đường thoát cứu hoả mà chạy như điên xuống dưới.

Không được chết! Ngàn vạn lần không được chết!

Dưới lầu đã có mấy người xúm lại, Phương Mộc đẩy họ ra, xông đến trước thầy Châu. Thầy Châu sắc mặt thanh thản, máu từ sau gáy ông chảy ra nhuộm đỏ một đám đất rộng. Mắt ông ta nửa mở nửa khép, người hơi co giật, cứ mỗi lần như vậy máu từ mép lại chảy ra.

“Gọi xe cứu thương!” Phương Mộc ngẩng đầu lên kêu to, giọng đứt đoạn, “Cứu người!”

Những người vây quanh bắt đầu cuống cuồng bấm máy điện thoại. Phương Mộc cúi xuống nhìn thầy Châu, mặt ông càng ngày càng trắng bệch, anh nói không ra hơi:

“Cố lên... cố lên... xe cứu thương sắp đến rồi.”

Bỗng nhiên, Phương Mộc cảm thấy tay thầy Châu động đậy anh vội chụp lấy bàn tay lạnh lẽo ấy, chăm chú nhìn vào mắt thầy Châu.

Môi thầy Châu động đậy mấy lần, nhưng không nói ra được lời nào, sức mạnh trong tay thì ngày một tăng lên.

Cuối cùng nước mắt trong mắt Phương Mộc cũng chảy ra.

“Em biết rồi.” Anh cố gắng lắc lắc tay thầy Châu, “Em xin hứa!”

Sức mạnh trong bàn tay ấy dần dần yếu đi, thầy Châu mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại.

Xe cứu thương đến rất nhanh, nhân viên cấp cứu xác nhận ông Châu đã chết, đồng thời họ cũng khiêng chị Triệu ngất xỉu lên xe để cứu chữa.

Phương Mộc cởi áo khoác đắp lên người thầy Châu, rồi lấy điện thoại ra, gọi về cho tổ chuyên án.

“Tôi là Phương Mộc, tôi đang ở Sở Nghiên cứu tâm lý, vừa nãy, Châu Chấn Bang đã giết chết…

“Trợ lý chủ nhiệm Sở Nghiên cứu Trần Triết.”

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên phía sau, tim Phương Mộc đập loạn lên, anh quay phắt người lại...

Mình mặc áo khoác trắng, hai tay bắt vào nhau đứng trước mặt Phương Mộc chính là Dương Cẩm Trình.

Dương Cẩm Trình lạnh lùng nhìn Phương Mộc đang cố gắng trấn tĩnh, nói nhỏ: “Đi theo tôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện