Giang Tây Long đứng yên tại chỗ. Hắn không muốn cô đi, bước nhanh về phía trước, từ đằng sau ôm lấy cô.

Hắn đem đầu chôn ở cổ cô, hơi thở nam tính, ấm áp bao vây lấy cô, hắn gọi tên cô,” Cảnh Trí, Cảnh Trí…. Anh rất muốn là người có thể bảo vệ em, che chở cho em cả đời.”

Lê Cảnh Trí nghĩ rằng mình đủ kiên cường, cũng đủ lạnh lùng. Nhưng sau khi bị Y Nghê làm cho nhục nhã, sự ôn nhu của Giang Tây Long làm cho cô rung động. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc trước cô không đi nhầm đến phòng của Lăng Ý, vậy có phải bây giờ cô đang cùng Giang Tây Long sống những ngày tháng hạnh phúc, không cần lo lắng chồng mình ở bên ngoài nuôi một đống phụ nữ, cũng không cần lo lắng, phụ nữ của hắn đến cửa diễu võ dương oai,… Thế nhưng trên đời này không có hai chữ “nếu như”, cô đã cùng Lăng Ý kết hôn được ba năm rồi.

Bởi vì Lăng Ý vô liêm sỉ, nên hôm nay Y Nghê mới có thể đến gây phiền phức cho mình. Cô không thể biến thành loại người mà cô khinh thường nhất, Lê Cảnh Trí hít thở sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại.

Hai tay đem Giang Tây Long đẩy ra xa hơn nhưng sức của hắn quá lớn, cô không thể nào kéo ra được.

………….

Lăng Ý bắt Cung Sâm Trạch uống rượu xong, thật lâu cũng không thấy Lê Cảnh Trí quay trở lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy không khống chế được chính mình, thật muốn đem người phụ nữ kia trói lại bên người.

Đêm nay cô mê người như vậy, bao nhiêu ánh mắt như hổ đói nhìn cô, vừa nghĩ đến đây, Lăng Ý thật sự không thể chịu đựng được. Phải đem cô về bên cạnh mới được!

Hắn đi một đường không ngờ lại thấy cô đang khoác trên người áo của một tên đàn ông khác, bị người đó ôm vào ngực.

Người đàn ông đặt đầu trên cổ cô, hai tay ôm lấy eo của cô, mà tay cô….. lại đang đặt trên tay của hắn.

Lê! Cảnh! Trí!

Xung quanh có vài người đứng nhìn nhưng cô dường như không nhận ra, vẫn yên lặng trong ngực của người đàn ông kia.

Tiếng bàn luận truyền vào tai của hắn.

“Người kia là ai? Lá gan lớn như vậy, lại dám ôm người phụ nữ của Lăng thiếu. Dù cho Lăng thiếu không thích Lê Cảnh Trí đi chăng nữa, thì cô ta dù gì vẫn là Lăng thiếu phu nhân mà.”

“Các người không biết sao? Đó là Giang đại thiếu gia, là bạn trai cũ của Lê Cảnh Trí trước khi kết hôn với Lăng thiếu, lúc trước bọn họ cả ngày dính lấy nhau, đến lúc Lê thị có chuyện, mới chia tay, sau đó cô ta gả cho Lăng thiếu.” Một người phụ nữ biết sự tình, cô nói nhỏ, cùng người bên cạnh nói qua.

Có người không rõ hỏi lại,”Vậy tại sao lúc Lê thị xảy ra chuyện, cô ấy không cầu xin bạn trai hỗ trợ mà lại bò lên giường Lăng thiếu?”

“Cô thì biết cái gì, Giang đại thiếu gia này không phải là con ruột, chỉ là con nuôi thôi. Giang Noãn mới là con ruột của bọn họ. Lúc trước Giang gia cho rằng không có con cho nên nhận con nuôi về, ai ngờ chưa đầy hai năm, lại sinh ra Giang Noãn.” Người phụ nữ dương dương tự đắc,”Giang gia không thể vì một đứa con nuôi mà cứu Lê thị được. Lăng gia thì không giống như vậy, coi như Lê gia là động không đáy, họ cũng ném tiền vào được.”

Tiếng nói chuyện làm Lăng Ý đau cả đầu.

Không trách Lê Cảnh Trí bỏ thuốc mình xong, bò lên giường của mình, nhưng lại vô cùng xem thường cuộc hôn nhân này, thì ra là cô ta đối với mình một chút ý tứ đều không có, trong lòng cô cất giấu hình ảnh của một người đàn ông khác nhưng lại cùng mình kết hôn. Xem ra cô chạy ra nước ngoài du học cũng chỉ là muốn thủ thân vì người đàn ông này!

Nói cho cùng thì trong lòng cô hắn chỉ là kẻ ngu có rất nhiều tiền mà thôi. Lăng Ý cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

Lê Cảnh Trí, Lê Cảnh Trí….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện