Mọi người vẫn im lặng, họ phải tự thừa nhận sao?

“Không nói cũng không sao, Lăng thị chúng tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu nhân lực, từng người một đi xét nghiệm dấu vân tay, đến lúc đấy ai mà bị điều tra ra được, chúng tôi không dám chắc hình phạt còn nhẹ như thế này nữa đâu.”

Lần nay, mọi người ùa lên, tìm kiếm đồ vật của chính mình.

Trưởng nhóm vệ sĩ phất tay một cái để một số người rời đi, để lại một số ít làm nhiệm vụ thống kê. Nếu nhẹ thì Lăng thị sẽ lấy lí do xâm phạm thân thể cùng danh dự của người khác để tiến hành khởi tố. Tuy không cần ngồi tù nhưng cũng phải để lại trong lí lịch một vết đen nào đó. Còn có một số người nhất định phải nhận trừng phạt để họ biết được có những người không thể động vào được.

……………

Tài xế nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Lăng Ý ôm Lê Cảnh Trí vào phòng cấp cứu để các bác sĩ chuyên khoa xương kiểm tra một lượt cho cô, may mà xác định chỉ bị thương ngài da, không có gì đáng lo. Xương chân khó khăn lắm mới bình phục nay lại bị dịch chuyển nhẹ, sợ là lại phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa, nếu lần sau mà còn phát sinh chuyện như thế này một lần nữa, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Dưới áp lực từ phía Lăng Ý, bác sĩ xử lí vết thương trên trán cô rồi lập tức rời đi, đem không gian trả lại cho hai người bọn họ.

Cô bị dọa sợ, đến bay giờ mới bình tĩnh được, ngước nhìn Lăng Ý, liếm liếm môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Lăng Ý cho rằng cô vẫn đang sợ, đi đến, ôm cô vào ngực.

“Đừng sợ, không sao nữa rồi, sau này tôi nhất định sẽ không để ai làm tổn thương cô nữa.”

Lê Cảnh Trí ngồi trên giường bệnh, hắn thì đứng bên cạnh, mặt cô kề sát với cơ bụng rắn chắc của hắn, hắn vừa nói xong cả thân thể và tâm trí của cô cũng run lên theo.

“Anh trách tôi khiến anh bị mất mặt phải không?”

“Cô làm sai cái gì?” Hắn ngồi xuống, nhìn cô, có chút tức giận,”Ở trong lòng cô, tôi là người không biết phân biệt trái phải như vậy?”

“Không phải, là tôi sợ anh nhìn thấy mấy cái tin tức kia sẽ không chịu tin tưởng tôi nữa.” Hai viền mắt cô lại đỏ ửng lên.

Nếu như đổi lại thành cô nhìn thấy tin tức của hắn cùng người phụ nữ khác, cô nhất định sẽ tin tưởng. Cô còn cho rằng hắn sẽ trách mắng cô giống lần trước.

Hắn nhìn cô rồi nói ra ba chữ như lập lời thề,”Tôi tin cô.”

Lê Cảnh Trí nghe xong lồng ngực đập liên hồi, cô có thể cảm nhận được tim mình cũng đang nháo loạn, bỗng nhiên cô nhào tới ôm chầm lấy hắn. Hai tay quấn quanh cổ hắn, đem mặt chôn vào trong lồng ngực ấm áp rộng lớn kia,”Cảm ơn, xin lỗi.”

Cảm ơn vì đã tin tưởng cô, xin lỗi, là do cô chôn dấu tâm tư của mình quá sâu.

Nếu cô có thể sớm mở lòng, để tâm đến cuộc hôn nhân này, có lẽ nó đã không như vậy, là do cô quá cố chấp. Lăng Ý thật sự không xấu đến như vậy, người luôn không tốt chính là cô.

Trong lòng cảm thấy rối loạn, chỉ có dùng sức ôm lấy hắn cô mới có thể cảm thấy an toàn.

Lăng Ý cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Thực ra hắn rất muốn hỏi bức ảnh trong cửa hàng lẩu, nhưng thấy trạng thái của cô bây giờ, tốt nhất vẫn là nên nhịn xuống.

…………

Sau khi Lê Cảnh Trí xảy ra chuyện, Hách Ánh cực kỳ tự trách bản thân, không nghĩ tới để cho cô ra ngoài một chuyến mà lại có thể xảy ra họa. Lần này, dù nói cái gì bà cũng không dám cho cô đi ra ngoài nữa. Trong lòng tự trách bao nhiêu thì bà lại càng tốt với cô hơn bấy nhiêu.

Chuyện lần này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhất định là có người ở sau lưng điều khiển.

Rõ ràng tin tức đang nói về tình cảm giữa Lăng Ý và Lê Cảnh Trí ngày càng thuận lợi, đột nhiên lại thay đổi ngược lại, không có ai đứng phía sau, ai tin chứ?

Mà những phóng viên kia, bị dọa một trận đều khai ra hết. Có người cho bọn họ tiền, sai bọn họ đi ngăn cản Lê Cảnh Trí, nhục mạ cô, đem chuyện này càng làm lớn càng tốt.

Mà người đó không ai khác chính là Y Nghê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện