“Cô muốn giải thích? Được, tôi cho cô hai phút.”

“Ý ca ca, em chỉ muốn cho anh nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lê Cảnh Trí mà thôi, mọi chuyện em làm tất cả đều là vì anh. Anh đừng để cô ta lừa, cô ta rất nham hiểm, cô ta còn có quan hệ với Giang Tây Long nữa, cô ta chỉ là đồ gái điếm mà thôi.”

“Bốp…p”

Y Nghê bị tát một cái nghiêng mặt, cô ta ôm má, không thể tin nhìn Lăng Ý,”Ý ca ca, anh vậy mà lại đánh em. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh lại vì con tiện nhân Lê Cảnh Trí kia mà lại có thể ra tay đánh em.”

” Y Nghê, cô không phải là một đứa trẻ con, cô chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, so với Cảnh Trí thì cô lớn hơn cô ấy ba tuổi.” Hắn thất vọng,”Tôi không phải là thằng ngu, loại thủ đoạn này sao có thể lừa được tôi chứ? Mặc kệ cho có chuyện gì đi nữa thì cô ấy hiện tại vẫn là vợ của tôi.”

Chỉ một chữ “vợ” được nói ra từ miệng hắn mà như thể có một con dao đâm thẳng vào tim cô ta,”Không phải! Người anh yêu là em, nếu như không phải do Lê Cảnh Trí sử dụng thủ đoạn thấp kém kia, thì vợ của anh chỉ có thể là em thôi.”

“Không phải.”

“Cái gì?”

“Kể cả khi không có Cảnh Trí, tôi cũng sẽ không cưới cô.”

“Em không tin!” Cô ta bây giờ trông giống như người điên,”Nếu anh không thích em, tại sao từ nhỏ đến lớn luôn nhường nhịn cho em? Nếu không thích em, tại sao bên người anh có nhiều thư kí như vậy, lại mắt nhắm mắt mở cho em làm thư kí cấp cao bên cạnh anh? Nếu không thích em tại sao kết hôn được ba năm nhưng người anh tặng trang sức cùng anh tham gia các bữa tiệc xã giao luôn là em? Đúng, chỉ có em mới xứng làm người phụ nữ của anh.”

Thanh âm ngày càng chói tai, nhưng hắn lại bình tĩnh đến mức đáng sợ,”Tôi nhường nhịn cô là vì cha cô đã từng cứu mạng tôi. Chuyện thư kí là do cha cô đến nhờ vả tôi, tôi chỉ trả lại ân tình cho ông thôi. Còn chuyện tham gia tiệc rượu đều là do cô chủ động yêu cầu, cô thử ngẫm lại xem những số trang sức kia có lần nào là tôi tự tay đưa cho cô hay không?”

Không có…

Mặt Y Nghê trắng bệch, cô ta không tin tất cả đều là do cô ta tự mình tưởng bở,”Nếu không phải anh thích em tại sao lại để cho Nam Phong đưa trang sức cho em chứ?”

“Những đồ cô cùng tôi tham gia dự tiệc đều là Nam Phong chọn giúp cô, tôi chưa từng quản mấy chuyện này.” Những lời hắn nói ra so với đao kiếm còn sắc nhọn hơn.

“Vậy anh đuổi em khỏi Lăng thị cũng chỉ bởi vì Lê Cảnh Trí?”

“Phải.”

Y Nghê trở nên bất lực, cố gắng níu kéo,”Ý ca ca, em biết em sai rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

“Tôi còn có thể tin cô sao? Y Nghê, ở bữa tiệc của Cung gia, cô tạt nước cô ấy, cô cũng nói như vậy, sau đó thì cô làm gì?” Lăng Ý bình tĩnh, như sự bình yên trước cơn bão lớn,”Cô lái xe muốn đụng chết cô ấy. Lần này lại còn dám mượn sức dư luận bức chết cô ấy, thử hỏi tôi làm sao có thể tin tưởng cô chứ?”

Y Nghê bị hắn làm cho sợ hãi, muốn cứu vãn tình hình,”Ý ca ca, cha của em đã từng cứu anh một mạng.”

“Một mạng đền một mạng, lần trước cô suýt nữa đâm chết cô ấy, cũng đã đủ để xóa hết ân tình trước kia rồi. Cho nên…. lần này tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”

Y Nghê làm thư kí bên cạnh hắn mấy năm cũng biết được thủ đoạn tàn nhẫn của hắn. Tuy rằng hắn chưa nói rõ nhưng cô ta biết mặc kệ cho hắn làm gì, cô ta cũng nhất định không thể chịu đựng nổi.

Cô ta khóc lóc, ôm lấy cánh tay hắn,”Không, Ý ca ca, anh không thể như vậy. Anh tha thứ cho em một lần này được không, chỉ lần này thôi, van xin anh, đây chắc chắn là lần cuối cùng.”

“Người trưởng thành nên tự chịu trách nhiệm cho việc làm của chính mình.” Lăng Ý gỡ bỏ tay của Y Nghê ra, không chút lưu luyến như gạt bỏ rác rưởi, rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện