Trác Hạo Hi đi vào nhà, Trác Phi Dương đứng bật dậy, giữ chặt tay cậu, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ Hạo Hi? Có phải em bị hồ đồ rồi không? Sao em lại tự đưa mình vào hang cọp như thế? Bộ em muốn chết sao? Mộc Cẩn Hiền bụng dạ hẹp hòi, thì sao dễ dàng buông tha cho em chứ!"
"Chị lo lắng làm gì? Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, lòng dạ hắn độc ác, nhưng em cũng không phải loại dễ chọc đâu." Trác Hạo Hi không quan tâm nói.
Trác Phi Dương cau mày, "Em không dễ chọc sao? Trên mặt em có vết thương kìa Hạo Hi."
Trác Hạo Hi sờ sờ mặt, mới nhớ tới Mộc Cẩn Hiền mới tát mình một bạt tay, cậu thầm nghĩ Mộc Cẩn Hiền này quá thất đức, trên người thiếu gì chỗ để đánh, mà lại đánh lên mặt tiền của mình, chắc chắn là có âm mưu làm cậu không có mặt mũi gặp ai đây này.
Trác Phi Dương tràn đầy day dứt nhìn Trác Hạo Hi, "Em đừng cố chấp vậy mà Hạo Hi, cha của chúng ta chỉ nghĩ không thoáng thôi, có câu Không ai giàu ba họ không ai khó ba đời, ba đời thoáng qua rất nhanh, gia tài tổ tiên để lại cũng đã sớm bị mai một từ lúc nào, con cháu trong nhà cũng chẳng làm việc gì đàng hoàng, mọi thứ đã không còn như xưa nữa rồi, nên thay vì cứ cố chấp bám víu lấy gia sản này, thì thà rằng bây giờ từ bỏ luôn đi cho rồi."
Trác Hạo Hi nhìn Trác Phi Dương, mà bất lực cười khổ, "Em dung túng, nhưng không có nghĩa là cha mình cũng vậy, mẹ thì luôn rất lạc quan, với lại Vợ chồng nghèo nên trăm chuyện buồn thương mà, nếu Trác gia thật sự bị xuống dốc, có lẽ ai cũng muốn Giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng cho xem."
Hôn sự được tiến hành vô cùng đơn giản, hoặc nói thẳng ra là chẳng có cái lễ cưới nào, Mộc Cẩn Hiền chỉ nói với cha một câu, "Đưa vợ con tới đây!" Thì không còn nói thêm câu sau nữa.
Trác Hạo Hi ngồi trước gương, nhìn ngắm gương mặt của bản thân, dấu tay trên mặt đã dần dần lặn mất, trong gương phản chiếu một gương mặt thanh tú.

Chuyện Mộc Cẩn Hiền muốn cưới cậu, lại làm ầm ĩ hết cả lên, cũng chính là hắn có ý muốn làm nhục cậu, nhưng không biết sao người ta lại đồn cậu xinh đẹp như hồ ly, còn có một đôi mắt quyến rũ nữa...
Trác Hạo Hi ngắm nghía gương mặt của mình, nhìn thế nào cũng thấy vẻ ngoài của mình cũng rất bình thường, thành ra cũng chẳng biết mấy lời đồn đại ngộ nghĩnh ngoài kia xuất phát từ đâu.
"Trác thiếu gia, xe đã đợi ở dưới, cậu thấy bây giờ chúng ta nên đi luôn không?" Tài xế tới đón Trác Hạo Hi.
"Đi thôi." Cậu gật đầu đáp, sớm cũng chết, muộn cũng chết, chết sớm hay muộn gì cũng chết.
Trác Hạo Hi đi vào, Mộc Cẩn Hiền lười biếng ngồi trên sofa xem tài liệu, thấy Trác Hạo Hi bước vào thì khẽ cười rồi giơ tay vẫy vẫy với cậu, cậu hiểu ý đi tới chỗ hắn.
Mộc Cẩn Hiền kéo Trác Hạo Hi ngồi xuống, "Cậu đến rồi, nhưng mà chậm quá, chẳng lẽ muốn tôi hối mới chịu nhanh sao?"
Trác Hạo Hi cười cợt, ánh mắt lộ ra vẻ tàn ác, "Mộc thiếu gia không đợi được hả? Tôi nghe người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, chẳng lẽ Mộc thiếu gia cũng như thế với tôi?! Nếu mà vậy thì anh làm tôi thấy sợ đó."

Mộc Cẩn Hiền vuốt cằm Trác Hạo Hi nhếch miệng cười, "Dạo này tôi bận quá, không tổ chức lễ cưới được, không biết có phiền cậu không?"
Trong lòng Trác Hạo Hi vui mừng, Mộc Cẩn Hiền có ý muốn làm cậu mất mặt, nhưng như vậy cũng tốt, cậu sợ nhất là tên khốn Mộc Cẩn Hiền này không biết xấu hổ, mời một đống người tới nhìn hắn giễu cợt cậu.
"Đương nhiên là tôi không phiền rồi, thôi anh cứ làm việc của anh đi." Trác Hạo Hi cười dịu dàng nói.

Mộc Cẩn Hiền vui vẻ nhìn Trác Hạo Hi, "Tôi nghe nói phu xướng phụ tùy (*), Hạo Hi thật dịu dàng quá đi."
(*) Phu xướng phụ tùy: người vợ luôn phải phục tùng người chồng.
Trác Hạo Hi ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn nói: "Anh quá khen rồi."
Mộc Cẩn Hiền mạnh mẽ đè lên người Trác Hạo Hi, ép cả người cậu nằm trên ghế sofa, cậu sầm mặt lại, tức giận nói: "Mộc Cẩn Hiền, anh muốn làm gì?"
"Cậu hỏi tôi muốn làm gì à Hạo Hi? Chúng ta là vợ chồng đấy, vậy cậu nói xem vợ chồng thì có thể làm gì? Hay là cậu cảm thấy cậu chỉ dùng để lên giường thôi, chứ chẳng còn công dụng nào khác?" Mộc Cẩn Hiền bình tĩnh hỏi.
Trác Hạo Hi thẹn đỏ cả mặt, trong đôi mắt phẫn nộ như có một ngọn lửa đang cháy phập phùng, Mộc Cẩn Hiền cúi người hôn lên khóe mắt của cậu, "Sao mỗi lần gặp tôi cậu đều tỏ thái độ hết vậy Hạo Hi? Cậu nói xem, chuyện này là cậu tình tôi nguyện, cậu tức giận như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn làm cậu suиɠ sướиɠ thôi mà."
Trác Hạo Hi duỗi chân đạp hắn, "Cút ngay!" Mặc dù cậu đã chuẩn bị tinh thần hết cả rồi, nhưng lại không ngờ tới hắn lại động dục vào lúc này, hắn cũng không nhìn lại ở đây là đâu! Lỡ như có người xông vào...
Mộc Cẩn Hiền né qua một bên, lập tức tát Trác Hạo Hi hai bạt tay,
"Cậu tưởng cậu vẫn là Trác thiếu gia được nuông chiều đấy à? Cậu còn tưởng tôi sẽ nâng niu cậu trong lòng bàn tay sao? Cậu đừng mơ nữa, nói cho cậu biết, cậu đã đến đây rồi thì tôi muốn hành hạ cậu ra sao thì hành hạ, cậu cứ chờ bị chịu đòn đi."
Trác Hạo Hi bụm lấy bên mặt bị đánh, nhìn chồng chộc Mộc Cẩn Hiền, không phải cậu chưa nghĩ tới sẽ bị đánh như vậy, nhưng nước đã đến chân, vẫn cảm thấy không chịu được, ở đây là phòng khách, cửa vẫn còn mở mà hắn lại không có chừng mực đến vậy.
Trong ánh mắt Mộc Cẩn Hiền hiện ra tia hung ác, cậu chợt nhận ra, Mộc Cẩn Hiền này thật đúng là tên vô đạo đức, cố ý đánh lên mặt cậu là có ý đồ không cho cậu gặp ai.
Trác Hạo Hi ôm mặt, không nói một lời nhìn Mộc Cẩn Hiền, hắn vén áo cậu lên, "Làn da thật trắng, lại chẳng có sợi lông nào, nếu mà không thế này thì sẽ làm tôi ngán lắm đó."

"Thật sao?" Trác Hạo Hi lạnh lùng nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Thật ra, chỉ nhìn anh thôi là tôi đã thấy ngán tận cổ rồi."
Mộc Cẩn Hiền bóp mạnh cằm của cậu, "Cảm giác của cậu thì có liên quan gì tới tôi?"
Hắn nắm lấy eo của Trác Hạo Hi, "Có biết nằm sấp lại như cɦó ƈáϊ rồi nhấc mông lên không? Để tôi còn ch*ch cậu."
Trác Hạo Hi đỏ bừng cả mặt, lời nói tục tĩu này chui ra từ miệng của Mộc Cẩn Hiền bề ngoài nhã nhặn lại trông hết sức dâʍ tục.
"Tôi không biết, chưa được thấy lần nào, hay là Mộc tiên sinh làm mẫu trước cho tôi đi." Trác Hạo Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, điềm tĩnh nói.
Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, "Không sao, dễ học lắm, không cần làm mẫu phiền phức như vậy đâu."
Mộc Cẩn Hiền đè trên lưng Trác Hạo Hi, nắm lấy hai đầṳ ѵú màu hồng phấn của cậu, hai đầṳ ѵú tinh tế mềm mại bị lộ ra ngoài không khí, làm Trác Hạo Hi vừa xấu hổ vừa tức gần chết, cặp mắt hắn đỏ bừng, tỏ vẻ đang rất hưng phấn.
Mộc Cẩn Hiền vuốt ve cơ thể của Trác Hạo Hi, "Thật nhẵn nhụi."
Trác Hạo Hi đạp lên người Mộc Cẩn Hiền, hắn nhanh tay bắt lấy mắt cá chân cậu, "Vừa nãy đạp rồi, giờ đạp nữa không thấy chán à?" Mộc Cẩn Hiền cười nói.
"Thả tôi ra." Trác Hạo Hi thở hồng hộc.
"Thả cậu?!" Mộc Cẩn Hiền cúi đầu xuống trước mặt Trác Hạo Hi, khiến tim cậu đập càng nhanh hơn, trong mắt hắn toả ra tia lạnh lùng, làm cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi và lạnh lẽo.
Giọng nói của Mộc Cẩn Hiền lạnh như băng khiến người ta cảm thấy thật lạnh, cậu cũng vì thế mà không khỏi run rẩy, "Cậu thật sự không rõ được tình huống bây giờ à Hạo Hi? Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu thật sự cho rằng tôi cưới cậu về làm thiếu phu nhân chắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu tưởng chuyện cậu làm trước kia sẽ có thể bỏ qua được ư? Nói cho cậu biết cậu đừng hòng mơ tới đó nữa!"
Mộc Cẩn Hiền bình tĩnh đứng dậy, khinh thường nhìn Trác Hạo Hi, "Tôi cưới cậu về chỉ để tôi phát dục thôi, nếu có thể phát dục trên người cậu xong, thì đương nhiên những người khác sẽ không sao, nhưng nếu tôi không được phát dục hết lên người cậu, thì xin lỗi tâm trạng tôi không tốt thì chuyện gì tôi cũng dám làm, nên cậu cứ chống mắt nhìn tôi đẩy cả nhà cậu vào tù xem có thú vị lắm không?"
Trác Hạo Hi mím môi, một lúc sau mới phun ra hai chữ: "Trơ tráo."
Mộc Cẩn Hiền hời hợt nhếch miệng, "Cậu nói đúng, tôi trơ tráo vậy đấy."

Trác Hạo Hi quay mặt sang chỗ khác, vẻ mặt vừa cam chịu vừa thỏa hiệp, Mộc Cẩn Hiền thả chân cậu xuống, qυầи иɦỏ màu đen đang bao lấy tiểu côn ŧɦịŧ xinh đẹp, hắn nhìn biểu cảm của Trác Hạo Hi như thiên sứ bị hiến tế, khiến tâm tình càng thêm rạo rực hơn.
Mộc Cẩn Hiền ấn vào lưng của cậu, chậm rãi nói: "Nằm sấp." Nhàn nhạt hai chữ, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều áp lực.
Trác Hạo Hi từ từ hít vào một hơi, nãy giờ cậu rất muốn đánh một đấm lên mặt Mộc Cẩn Hiền, nhưng vẫn cố gắng gượng kiếm chế lại."10 điều nhịn 9 điều lành", ngày xưa Trác Hạo Hi cảm thấy câu này thật đạo đức giả, bây giờ lại cảm thấy câu này quả nhiên là chân lý.
"Đừng làm ở đây." Trác Hạo Hi nhìn cửa lớn đang mở toang nói.

Mộc Cẩn Hiền cười không ngớt, "Ở đây thì sao? Sợ có người vào đây à? Cậu còn không biết xấu hổ, mà lại sợ cái này."
Trác Hạo Hi nhếch miệng cười, "Cũng không phải tôi sợ chuyện này, mà chỉ sợ đang làm nửa chừng thì có người chạy vào làm hỏng tâm trạng của anh thì sao?"
"Không ngờ Hạo Hi lại hiểu tâm lý người khác như vậy nha!" Mộc Cẩn Hiền vỗ mạnh vào mông Trác Hạo Hi hai cái, tuy rằng lực tay của Mộc Cẩn Hiền cũng không quá mạnh, nhưng loại nhục nhã này lại không có gì sánh được.
Hai má của Trác Hạo Hi đỏ bừng, "Vậy ý của anh sao?"
Mộc Cẩn Hiền kê sát vào tai Trác Hạo Hi nói: "Tôi không ngại việc đó đâu, dù sao người bị đè cũng không phải là tôi."
Trái tim Trác Hạo Hi lập tức lọt thỏm xuống đáy cốc, sao cậu lại quên hắn chỉ muốn khiến cậu khó chịu mà thôi! Mình càng sợ cái gì thì hắn sẽ càng làm tới cái đó.
Mộc Cẩn Hiền ôm lấy Trác Hạo Hi, thấy cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ, mà mở lòng từ bi nói: "Chẳng qua hôm nay tâm trạng của tôi tốt, nên chúng ta vào phòng đi."
Trác Hạo Hi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong giây lát đã hận nghiến răng nghiến lợi.
Mộc Cẩn Hiền ném Trác Hạo Hi lên giường, hai tay cậu níu lấy drap giường, trong mắt có hận, có thù, còn có cảm giác không cam lòng không được bộc phát.
"Hạ eo xuống, nhấc mông lên, có cần tôi cho cậu uống một viên canxi không?! Kỹ thuật này của cậu thật kém quá, trông cứ như chim non ấy, chẳng phải cậu đã phá thân rồi sao?"
Trác Hạo Hi nhắm mắt lại, kiềm chế cơn tức giận trong lòng, rồi nằm lì trên giường, thầm an ủi bản thân coi như bị chó cắn một hớp đi.
Mộc Cẩn Hiền sờ cằm, cười giễu nhìn Trác Hạo Hi, "Cậu thế này cứ như cɦó ƈáϊ đang phát tình vậy."
"Ngay cả chó anh còn muốn ch*ch, thì chẳng phải quá biếи ŧɦái rồi sao?!" Trác Hạo Hi không nhịn nhục trả lời.
Ngón tay Mộc Cẩn Hiền không chút thương tiếc mà đâm thẳng vào nơi mềm mại kia, cậu không kịp chuẩn bị mà rên khẽ một tiếng.


Mộc Cẩn Hiền cười nhẹ, "Cậu có chống đối tôi, thì cuối cùng cũng chẳng được gì đâu Hạo Hi."
Hừ, thấy anh tức giận, tôi lại càng thấy đắc ý hơn nữa đó, trong lòng Trác Hạo Hi thầm chêm thêm một câu.

Mộc Cẩn Hiền đâm mạnh cự vật của mình vào bên trong, trước mắt Trác Hạo Hi như tối sầm lại, cơ thể không chịu nổi mà bị ngã vật xuống, chết tiệt, Mộc Cẩn Hiền cũng có mập đâu chứ, sao mà cái đó của hắn lại vừa to vừa cứng đến mức làm hậu huyệt của cậu muốn rách ra vậy? Mộc Cẩn Hiền tàn nhẫn "làm" cậu đến khϊếp vía, mà cũng may tuy Mộc Cẩn Hiền này thô bạo thì thô bạo thật, nhưng cũng không giở thêm trò gì khác.

Mộc Cẩn Hiền xoay mặt Trác Hạo Hi qua, hôn lên môi cậu, "Sao mặt lại trắng bệt hết thế này?! Hay là bị bệnh rồi?"
Trong lòng Mộc Cẩn Hiền dâng lên một luồng suy nghĩ, nhưng sau đó tia thương tiếc kia rất nhanh đã bị sự nhục nhã, sự phản bội tức giận khi đó làm tan biến hết thảy, hắn kéo Trác Hạo Hi làm suốt ba hiệp, cuối cùng làm đến cậu ngất đi mới thôi.

Không phải Mộc Cẩn Hiền đã mấy năm rồi không phát tiết đây chứ? Trác Hạo Hi không ngừng thầm nghĩ.

Mộc Cẩn Hiền nằm cạnh Trác Hạo Hi, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, cuối cùng thở dài một hơi, rồi nắm lấy tay cậu hôn lên một cái, nếu lời hắn nói ra không có trọng lượng, thì chắc chắn hắn sẽ mãi mãi không có được Hạo Hi!
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, Trác Hạo Hi cảm thấy đầu mình đau nhức inh ỏi, bèn nghiêng đầu qua một bên, chiếc khăn trên trán lập tức rơi xuống mũi.

"Em thật vô dụng quá, mới làm có mấy hiệp là đã lăn ra bệnh rồi, chẳng phải em trải qua trăm trận rồi sao? Đừng nói là chơi tới nổi mình nát luôn đấy chứ? Thật xui xẻo mà." Mộc Cẩn Hiền ghét bỏ nói.

Trác Hạo Hi sờ lên cái trán đã hạ nhiệt, lạnh nhạt nói: "Không ấy anh cho tôi nằm trên thử xem, coi thể chất của anh tốt bao nhiêu, tôi nghĩ không chừng anh còn bệnh nặng hơn tôi nữa đó.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện