"Xin hỏi, ở đây có ai không?" Giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt thô bạo, Trác Hạo Hi nhạy cảm phát hiện, Mạc Ninh Viễn ở đối diện dường như đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt lộ ra mấy phần kháng cự.

Trác Hạo Hi cười xán lạn từ chối nói: "Có người!"

Thấy Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, Trác Hạo Hi lập tức giữ vững tinh thần nháy mắt với Mạc Ninh Viễn, nhìn vẻ mặt của Trác Hạo Hi, Mạc Ninh Viễn không nhịn được nở nụ cười.

Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn cười, tâm như co quắp lại.

Giang Minh Dịch không chỉ đến một mình, Trác Hạo Hi kéo tay áo Giang Minh Dịch đánh giá một phen, làn da Trần Kỳ trắng nõn, đôi mắt to sợ hãi, thời điểm rúc vào người Giang Minh Dịch, có vẻ hơi yếu đuối, nhìn như một búp bê vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Thì ra Giang Minh Dịch luyến đồng a! Trác Hạo Hi ở trong lòng như đã hiểu rõ.

Giang Minh Dịch nhìn Trác Hạo Hi một hồi, cười lạnh, "Có ai không? Tại sao tôi lại không thấy?"

"Giang tiên sinh, bên cạnh vẫn còn rất nhiều ghế trống, anh cũng không thấy sao?" Trác Hạo Hi hỏi ngược lại.

Giang Minh Dịch có chút căm thù nhìn Trác Hạo Hi, trong lòng Trác Hạo Hi bồn chồn, ai nha, cậu nhất thời dưới sự kϊƈɦ động, hình như lại trêu phải một nhân vật không tầm thường rồi nha.

"Tại sao ăn cơm lại chọn nơi như thế này, thật lộn xộn, cũng không sợ ăn phải thức ăn bẩn hả?!" Giang Minh Dịch mở miệng nhẹ cười.

Trác Hạo Hi nháy nháy mắt, chê ở đây bẩn thì cũng đừng có đến đây a!

Ngồi ở đây còn muốn ăn chung, nhưng lại chê ở đây bẩn, quả thực là chả hiểu đang nói gì.

Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn sang Giang Minh Dịch, bên trong đôi mắt lướt qua một tia đau đớn, Mạc Ninh Viễn cắn cắn môi, che đậy cảm xúc nói, "Giang tiên sinh, thân phận của người tôn quý, ở nơi này ăn cơm, thật là hạ thấp phẩm cách của người, tôi nghĩ người vẫn nên dẫn Trần tiên sinh đến nơi khác ăn cơm thì hơn. "

Giang Minh Dịch nhăn mày, trong mắt viết đầy vẻ không vui, "Cậu đây là có ý gì?"

"Hảo ý a!" Trác Hạo Hi vô tội mở to mắt, "Đây không phải là sợ Giang tiên sinh ngài và Trần tiên sinh ăn phải thức ăn bẩn sao?"

Ánh mắt Giang Minh Dịch hừng hựcnhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi bị Giang Minh Dịch nhìn có chút chột dạ, chỉ có thể ngồi trêи bàn gắp viên thịt bỏ vào trong miệng.

Trần Kỳ nhíu mày, không vui nhìn Trác Hạo Hi, "Trác tiên sinh, hình như cậu không biết vừa ăn vừa nói chuyện với người khác là mất lịch sự sao?"

Trác Hạo Hi nheo mắt lại lắc đầu, "Tôi không biết a! Mà cậu cũng không biết là nhìn thấy người ta đang dùng cơm, còn kéo người ta lại nói chuyện tào lao càng mất lịch sự hơn sao?"

Trần Kỳ chép miệng, ủy khuất mà nhìn Giang Minh Dịch, trong lòng Trác Hạo Hi thở dài, thật sự là yếu đuối quá a, mới nói có hai câu mà bộ dạng ủy khuất như sắp khóc đến nơi, thực sự Giang Minh Dịch hẳn là nên đem người này hảo hảo dấu ở nhà luôn đi.

"Không nghĩ tới Trác tiên sinh lại biết ăn nói như thế." Giang Minh Dịch an ủi vuốt vuốt đầu Trần Kỳ, châm chọc Trác Hạo Hi.

Mạc Ninh Viễn ôn hòa cười cười, cúi người nói với Trác Hạo Hi: "Em yêu, người ta tại khen em kìa, em còn không cảm ơn người ta đi."

Giang Minh Dịch bị câu nói của Mạc Ninh Viễn làm huyệt thái dương nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn Mạc Ninh Viễn lộ ra mấy phần hận ý.

Trác Hạo Hi ngượng ngùng đỏ mặt nhìn Mạc Ninh Viễn: "Thật ra thì, người lạ có khen em hay không, em cũng không sao cả, nhưng nếu là Ninh Viễn hôn hôn khen em, em sẽ nở ruột nở gan a."

Mạc Ninh Viễn trừng mắt nhìn, "Thật sao?"

Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Đương nhiên là thật rồi, đã có lúc nào em lừa anh chưa a."

Giang Minh Dịch đứng trước mặt Mạc Ninh Viễn và Trác Hạo Hi, nhìn trong nồi toát ra hơi nóng, có chút giận không chỗ phát tiết, hết lần này tới lần khác Trác Hạo Hi còn giơ đũa nói với Mạc Ninh Viễn: "Ninh Viễn anh mau ăn đi a! Thân thể anh không tốt, phải ăn nhiều một chút, quá gầy, ôm chi toàn là xương."

Mạc Ninh Viễn gật đầu, "Phải ăn nhiều một chút, bằng không phúc lợi của em sẽ không có."(?)

Giang Minh Dịch cảm giác hỏa khí của mình đang từ từ tỏa ra, trong lòng ứa ra nước chua, cái gì gọi là phúc lợi của em sẽ không có? "Quan hệ của Trác tiên sinh và Ninh Viễn thật không tệ a!" Ngữ khí Giang Minh Dịch coi thường nói.

Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Người một nhà không ai nói hai nhà, được chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện