Trác Hạo Hi bất đắc dĩ nhìn Trác Phi Dương, "Chị, không có bên thứ ba, thật ra là do hôm nay trời thanh khí sảng, vạn dặm không mây, dương quang xán lạn, rất thích hợp để chia tay."
Trác Phi Dương chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn Trác Hạo Hi, "Tiểu Hi, ý của em là nếu hôm nay trời mưa, em sẽ không chia tay?"
Trác Hạo Hi gật gật đầu, nói: "Chị, có câu nói gọi là đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, em muốn chia tay thì cũng nên chọn ngày trời trong gió nhẹ."
Trác Phi Dương gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Nói rất đúng, hôm nay khí trời tốt, nếu không em trai chị chỉ có chờ bị vứt bỏ."
Trác Hạo Hi cau mày nhìn Trác Phi Dương, "Sao chị có thể không có lòng tin với em như thế?"
Trác Phi Dương thở dài, "Tiểu Hi, chị cũng muốn có lòng tin với em, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy bộ dạng chân chó của em trước mặt Mộc Cẩn Hiền, chị không có cách nào có lòng tin với em nổi! Em biết không, đã có rất nhiều lần chị muốn làm thịt em! Em có biết hay không?!"
Trác Hạo Hi tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Trác Phi Dương, "Chị, em trai chị vừa ngoan ngoãn, lại vừa đáng yêu như vậy, sao chị cam lòng?"
Trác Phi Dương hung hăng vỗ xuống cái ót Trác Hạo Hi, "Chính là do em ngoan ngoãn đáng yêu như thế, Tiểu Hi, chị nói này, nếu em không phải em của chị, chị đã sớm ném em ra ngoài đường, để em tự thân tự diệt."
Trác Hạo Hi ngượng ngùng nhìn Trác Phi Dương, thật là, cậu có chọc người ghét sao?"Chị, thôi để em đi chuẩn bị bánh gatô."
"Hôm nay sinh nhật chị Phi Dương sao?" Một giọng nói đột ngột vang lên, ngoài cửa bỗng xuất hiện một sinh vật là Mộc Cẩn Hiền.
Trác Phi Dương thu hồi hình tượng khôn khéo già dặn, "Cẩn Hiền tới?"
Mộc Cẩn Hiền mỉm cười, "Chị Phi Dương càng ngày càng đẹp nha, mà hôm nay là sinh nhật chị Phi Dương sao?"
"Không phải, chị là đang ăn mừng..." Tiểu Hi và cậu chia tay!"Là như vậy, hôm nay chị mua một con mèo rất đáng yêu, nên chị và Tiểu Hi cùng ăn mừng."
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền lộ ra ý cười, "Ra là vậy! Vậy mèo đâu? Có thể để cho chị Phi Dương nhìn trúng nhất định là rất đáng yêu."
Trác Phi Dương cười cười: "Mèo đi ra ngoài kiếm ăn mất rồi, chờ trời tối mới trở về."
"Anh có muốn ăn bánh gatô không?" Trác Hạo Hi mời nói.
Nói xong, Trác Hạo Hi mới nhớ tới Mộc Cẩn Hiền không thích ăn đồ ngọt, thế nhưng Mộc Cẩn Hiền lần này lại vô cùng nể mặt, "Được! Tôi vừa lúc cũng khá đói bụng."
"Ai, đừng ăn!" Trác Phi Dương đè lại cái nắp bánh gatô, "Đói bụng ăn đồ ngọt không tốt đâu, hay là chị gọi phòng bếp làm đồ ăn cho ha."
Trác Hạo Hi chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn Trác Phi Dương, "Chị..."
Trác Phi Dương liếc mắt qua Trác Hạo Hi ra hiệu, Trác Hạo Hi hiểu ngầm nói:" Dù sao anh cũng không thích ăn đồ ngọt, không bằng chờ phòng bếp làm chút đồ ăn đi."
Mộc Cẩn Hiền nhàn nhạt cười, "Sao lại phải phiền toái như vậy? Đây không phải đã có sẵn rồi sao? Thật ra tôi cũng không kén ăn lắm đâu."
Trác Phi Dương đè lại cái nắp bánh gatô, hai tay Mộc Cẩn Hiền cũng đặt ở bên trêи hộp bánh gatô, "Chị Phi Dương, chỉ có một cái bánh ngọt nhỏ mà thôi, chị làm gì hẹp hòi như vậy?"
Trác Phi Dương lúng túng vuốt vuốt cái mũi, đây là do Mộc Cẩn Hiền muốn tìm đến, thì không thể trách cô không ngăn, Mộc Cẩn Hiền mở ra hộp bánh gatô, Trác Hạo Hi tò mò đưa đầu qua, Trác Phi Dương nhanh chóng chạy ra ngoài, ném cho Trác Hạo Hi một ánh mắt tự cầu phúc, Trác Hạo Hi và Mộc Cẩn Hiền hai mặt nhìn nhau.
Trêи bánh là ba chữ Mộc Cẩn Hiền được vẽ thêm hai cái gạch chéo màu đỏ thật to, phía trêи tên vẽ một cái nón xanh to lớn, phía dưới cờ đỏ tung bay, viết Hạo Hi vùng dậy.
Gương mặt Mộc Cẩn Hiền lập tức đen lại, Trác Hạo Hi xoắn xuýt sờ lên mũi, chị gái thân yêu, đến tột cùng là chị đang làm gì vậy hả!? Sắc mặt Mộc Cẩn Hiền ảm đạm nhìn Trác Hạo Hi, ánh mắt lộ ra từng tia lạnh lẽo, Trác Hạo Hi cười nhạt, "Anh có muốn ăn bánh gatô không?."
"Cậu cảm thấy tôi hiện tại còn có thể ăn được." Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền sát khí cuồn cuộn nhìn Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi vô tội trừng mắt nhìn, "Tốt xấu gì cũng nên ăn một chút đi chứ, cũng không thể lãng phí!"
Mộc Cẩn Hiền âm trầm nhìn Trác Hạo Hi, một dao cắt lên nón xanh trêи bánh, cắt xuống một khối bánh gatô, khí lạnh bốn phía mà hỏi Trác Hạo Hi:"Cậu có muốn giúp tôi cùng ăn nó không?!"
Trác Hạo Hi ợ một cái, "Không cần, tôi vừa mới ăn xong."