Lâm Lập nhìn Tiêu Sở từ trong phòng bệnh lảo đảo đi ra, "Ông chủ, anh sao vậy?"

Lâm Lập đến gần nhìn, mới phát hiện sắc mặt Tiêu Sở vô cùng kém, "Lệnh phá bỏ quán bar kia đưa đi rồi sao? Mau chóng thu hồi lại, thu hồi lại."

Lâm Lập khó hiểu nhìn Tiêu Sở, "Sao vậy? Quán bar kia không thể động đến sao?"

Tiêu Sở mở mắt thật to, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn, "Không thể động, không thể động đến."

"Nhưng mà..." Chỉ sợ bên kia đã ra tay mất rồi.

Cơ thể Tiêu Sở phát run, lệnh của mình không thể thu lại được nữa, bây giờ Tịch Phong y sẽ không phải đã...

Tiêu Sở ôm đầu, không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

Lạc Hoài An nhìn quán bar hỗn độn trước mắt, nắm chặt tay, bao nhiêu bình rượu bị vỡ vụn trên mặt đất, khắp nơi chỉ toàn là rượu, ghế cũng bị ném lung tung trên mặt đất, còn cái bàn không bị mất cái này chân bên này, thì cũng bị mất cái chân bên kia.

Tịch Vân sao chổi kia, mỗi lần gặp y toàn gặp xui xẻo, hết lần này lại tới lần khác...

"An An, cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu khai trương lại quán một lần nữa, nếu quán bar này cứ thế mà đóng cửa, sau này tôi cũng không biết đi đâu để uống rượu." Mạc Ninh Viễn an ủi vỗ vỗ vai Lạc Hoài An.

Lạc Hoài An an hít vào một hơi thật sâu, bên miệng lộ ra nụ cười khổ, "Tôi chỉ sợ là hắn không muốn tôi sống yên ổn, lại hoá ra là hắn lại không muốn tôi sống trên đời này nữa."

"An An, cậu đừng suy nghĩ lung tung." Mạc Ninh Viễn an ủi.

"Hạo Hi sao rồi?" Lạc Hoài An an cau mày hỏi.

"Cậu ấy không sao, chỉ là bị đánh một chút, nằm trong bệnh viện vài ngày sẽ khỏe lại thôi." Mạc Ninh Viễn nói.

Lạc Hoài An an hít một hơi thật sâu, "Hạo Hi thật ngốc, loại người như tôi sống trên đời thì làm được cái thá gì chứ? Vốn dĩ tôi không nên được sinh ra, nếu như có bị đánh chết cũng không phải bớt việc hay sao? Sao cậu ta lại không biết suy nghĩ như thế?"

"Người không biết suy nghĩ là cậu thì có! Cậu đang nói bậy bạ gì vậy hả?" Mạc Ninh Viễn nóng nảy nói.

Lạc Hoài An an nhìn quán bar mình vất vả lắm mới gây dựng được, thân thể lung lay như sắp ngã, "Cậu ta vốn dĩ đã có những thứ mà tôi có bỏ cả một đời cũng không thể có được, đến nỗi một khi cậu ta không vui vẻ, thậm chí không cần cậu ta nói câu nào, cũng tự động có người vì cậu ta ra mặt, chỉ vì một giờ đó, chỉ vì do tôi sinh sớm hơn cậu ta một giờ..."

"An An." Mạc Ninh Viễn đỡ cơ thể như sắp ngã của Lạc Hoài An.

Tiêu Sở chưa từng ghét tốc độ làm việc của bọn thủ hạ như vậy, quả nhiên khi lệnh thứ hai của hắn đưa tới, thì quán bar kia đã bị phá đến tan nát.

Tiêu Sở ngồi trên máy bay, tâm tình bị kéo căng như dây đàn, Lâm Lập nhịn không được nói: "Ông chủ, anh đừng quá lo lắng, người phía dưới đưa tin tới, sau lưng của ông chủ quán bar kia có người chống đỡ, quán bar tuy bị đập phá, nhưng không có chuyện gì, vả lại người bị đánh không phải ông chủ của quán."

Tiêu Sở ôm đầu, tại sao lại thế này, nếu mình cẩn thận một chút, cẩn thận hơn một chút nữa thôi, thì sẽ không ra làm ra chuyện này khi biết được tin tức của người kia.

Khi Tiêu Sở xuống phi cơ thì đã là chạng vạng tối, Tiêu Sở đi theo địa chỉ của quán bar, trong quán vụn vặt ánh sáng của vài ngọn đèn, trong quán rượu vẫn còn giữ lại tình trạng lúc quán bị đập phá, mùi rượu tỏa ra trong không khí có chút quỷ dị.

"Cuối cùng cũng đến rồi!" Mạc Ninh Viễn đứng trước quầy rượu quầy bar, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trong đôi mắt lộ ra nhàn nhạt lạnh lẽo.

Tiêu Sở nhíu mày, "Cậu biết tôi sẽ đến đây?"

Mạc Ninh Viễn từ phía sau quầy bước ra thong thả, "Đúng vậy! Anh kêu người đến đây đập phá chỗ này, bây giờ là đến nhìn thành quả sao?"

"Tịch Phong đâu? Em ấy ở đâu?" Tiêu Sở lo lắng hỏi.

"Tịch Phong là ai? Tôi không biết." Mạc Ninh Viễn nhếch miệng nói.

Mạc Ninh Viễn xé ra một tờ giấy, "Anh xem đây là hóa đơn bị tổn thất, đám thủ hạ kia của anh đập hết ba trăm sáu mươi hai bình rượu, anh nhìn cái ghế này đi, đã bị hỏng hết rồi, còn mấy cái bàn kia cũng hỏng nốt luôn, hơn nữa tổn thất vì chuyện này mà mấy hôm nay không thể mở được quán nữa, tôi cho anh biết, quán An An mở chính là quán bar cao cấp đó!"

"Bao nhiêu? Cậu nói cái giá luôn đi." Tiêu Sở lấy tờ giấy từ trong tay Mạc Ninh Viễn nói.

"Hai ngàn vạn, một phân tiền cũng không được thiếu. Nếu không, anh đợi đến ngày bị kiện đi!" Mạc Ninh Viễn nhẹ nhàng nói.

"Tiền không thành vấn đề, nhưng em ấy đâu?" Tiêu Sở lạnh lùng hỏi.

Mạc Ninh Viễn cau mày, "Anh muốn hỏi ai?"

"Ông chủ của quán." Tiêu Sở suy nghĩ một chút nói.

Mạc Ninh Viễn chống eo, cười xấu xa, "Người của anh đánh người yêu của người ta bị thương, nên đương nhiên là y đang chăm sóc cậu ấy ở bệnh viện rồi."

Mạc Ninh Viễn tựa ở cửa quán bar, nhìn bóng lưng Tiêu Sở đi xa, lắc đầu, người này thật sự là không nói rõ ràng.

Một chiếc xe sang trọng ngừng lại trước mặt Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn nhìn người đàn ông mặc âu phục từ trong xe đi ra, trời lạnh muốn chết mà lại mặc ít như thế, Lương Trầm thiếu gia không lạnh nhưng y thấy lạnh thay cho hắn đó.

Mạc Ninh Viễn chớp mắt, nói: "Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây?"

Lương Trầm nhìn Mạc Ninh Viễn, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu kiêu ngạo mà nói: "Giang Minh Dịch là kẻ thua cuộc dưới tay tôi rồi."

Mạc Ninh Viễn gật gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy! Tôi thấy rồi, chúc mừng anh nha."

Lương Trầm nhìn chằm chằm Mạc Ninh Viễn, nói tiếp: "Đúng là mắt cậu có vấn đề."

Mạc Ninh Viễn tiếp tục gật đầu, "Ừm, tôi cũng công nhận."

Lần trước lúc Lương Trầm nói mắt y có vấn đề là lúc nào ta? Hình như là trong tiệc rượu của hai năm trước thì phải, lúc ấy y không chút do dự hất cho Lương Trầm một mặt đầy rượu.

Ánh mắt Lương Trầm nóng rực nhìn Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn cảm thấy ánh mắt Lương Trầm nhìn mình như là nhìn một đĩa thịt xá xíu.

Mạc Ninh Viễn dựa cửa, Lương Trầm im lặng nhìn y, Mạc Ninh Viễn vô lực vỗ trán, "Lương thiếu gia, nếu anh không có gì để nói, thì mau quay lại trong xe của anh đi, anh hóng gió như thế, không cẩn thận là bị cảm lạnh, sẽ không tốt đâu đó!"

Lương Trầm hung hăng nghiến răng, Mạc Ninh Viễn cười nhạt, Lương Trầm sẽ không phải là lão chuột đâu ha, mỗi lần nhìn thấy mình là muốn nghiễn răng nha.

"Còn có việc gì sao?" Mạc Ninh Viễn nâng cằm hỏi.

Lương Trầm gật gật đầu, "Có."

Mạc Ninh Viễn nâng cằm lên, "Vậy anh nói đi."

Lương Trầm nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Bây giờ cậu thích Trác Hạo Hi?"

Mạc Ninh Viễn gật đầu, "Có thể nói là như vậy."

Ánh mắt Lương Trầm trở nên lạnh lẽo, "Mắt của cậu trước sau gì cũng vẫn kém cỏi."

Mạc Ninh Viễn lịch sự mỉm cười, Lương Trầm này đối với y như thế cũng không phải ngày một ngày hai, "Tốt xấu gì cũng có tiến bộ một chút đi ha."

Lương Trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Ninh Viễn, đôi mắt sắc bén như dao, "Một chút tiến bộ cũng không có!"

Mạc Ninh Viễn nhíu mày, "Thì ra là vậy! Nghe anh nói như vậy, làm tôi cảm thấy thật đau lòng."

Lương Trầm cười lạnh, Mạc Ninh Viễn vô vị nhếch miệng, "Vậy theo ý của Lương thiếu gia, tôi phải nhìn trúng ai thì mắt mới không kém đây? Chẳng lẽ nói, tôi nhìn trúng anh thì mắt sẽ trở nên tốt hơn sao?" Mạc Ninh Viễn như có điều suy nghĩ nói.

Sắc mặt Lương Trầm đỏ lên, lập tức khinh thường hừ một tiếng.

Mạc Ninh Viễn cười cười, Lương Trầm thẹn quá hóa giận hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Mạc Ninh Viễn ha ha cười: "Chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến con chó tôi nuôi trong nhà thật đáng yêu." Đáng tiếc là mình đem nó đi nấu mất rồi.

Lương Trầm tràn đầy khinh thường hừ một tiếng, "Ngu ngốc."

Mạc Ninh Viễn nhún vai, "Đương nhiên là tôi không bằng Lương thiếu gia anh minh rồi."

Lương Trầm hung hăng trừng Mạc Ninh Viễn, cả người run rẩy.

Mạc Ninh Viễn ưu nhã cười, "Nếu lương thiếu gia đã cảm thấy lạnh, thì nên vào lại trong xe đi, nếu lỡ như làm cành vàng lá ngọc như anh bị bệnh, thì tôi biết làm sao bây giờ!"

Lương Trầm cau mày, ánh mắt lạnh đến thấu xương, Mạc Ninh Viễn khẽ lắc đầu, thời tiết lạnh như thế, ,mà vị Lương thiếu gia này còn muốn phóng ra hơi lạnh.

"Ngu ngốc." Lương Trầm lần nữa hung tợn nói.

Mạc Ninh Viễn vỗ trán, từ lúc nào mà ngôn từ của Lương thiếu gia lại nghèo túng đến mức như vậy, mà y lại nghe nói Lương thiếu gia rất biết ăn nói, quả nhiên lời đồn cũng chỉ là lời đồn.

"Lương thiếu gia." Mạc Ninh Viễn nhẹ giọng kêu.

Lương Trầm ngẩng đầu, cao ngạo hừ một tiếng, "Chuyện gì?"

Mạc Ninh Viễn quay đầu, "Thực ra, tôi vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc tên anh là Thần trong Lương thần mỹ cảnh (*) hay Trầm trong Trầm ngư lạc nhạn (**)?!"

(*) Lương thần mỹ cảnh : thành ngữ chỉ cảnh đẹp

(**) Trầm ngư lạc nhạn: chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn

Phần này mình giải thích thêm một chút: bởi vì chữ Thần 辰 (chen) với chữ Trầm 沉 (chen) này đồng âm, nên bạn Ninh Viễn đang thắc mắc rốt cuộc là Lương Thần hay Lương Trầm

Sắc mặt Lương Trầm đen lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Là Trầm trong Trầm ngư lạc nhạn."

Mạc Ninh Viễn vuốt vuốt tóc, nói: "Thì ra là trầm ngư lạc nhạn à?! Sao tôi lại thấy anh cách nó xa đến vậy!"

Lương Trầm thở hổn hển, trong mắt như nổi lên ngọn lửa, "Cậu ngậm miệng."

Mạc Ninh Viễn nhún vai, "Được rồi, tôi ngậm miệng, Lương thiếu gia, anh nên chui vào trong xe đi, không thôi chút nữa anh bị lạnh thành ngốc luôn đó, vậy thì tôi không chịu trách nhiệm đâu"

Lương Trầm ngẩng đầu nói, "Ninh Viễn, cậu đều cho người khác cơ hội, có thể cũng cho tôi một cơ hội được hay không?"

Mạc Ninh Viễn không hiểu nổi nhìn Lương Trầm, "Cơ hội gì?"

Lương Trầm: "Cơ hội theo đuổi cậu..."

Mạc Ninh Viễn: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện