Lạc Hoài An chán nản nhìn bác sĩ mắt kính gọng vàng đối diện, cầm cuốn sổ ghi ghi chép chép, "Lạc tiên sinh, cậu cứ duy trì tâm trạng vui vẻ nhé, như vậy..."
"Thì tôi sẽ không chết sớm hả?" Y nhàm chán mỉm cười, châm chọc nói thêm.

Thấy vẻ mặt đối phương cứng ngắc, đột nhiên Lạc Hoài An cảm thấy tâm tình buồn bực của mình được khá hơn, "Tôi sống rất vui vẻ! Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không vui thế? Đương nhiên, nếu có thể ra khỏi chỗ quỷ quái này, thì tôi sẽ càng vui hơn."
Y bị cấm túc, mấy người đứng ngoài cửa hoàn toàn hạn chế cho y đi lại, Tiêu Sở vốn xuất thân là xã hội đen, cho dù có tẩy trắng, thì mọi hành động của hắn vẫn rất hung hăng, đây vốn dĩ đã ăn sâu vào máu của hắn rồi, nên e là không còn cách nào sửa lại được.
Bác sĩ mắt kính gấp lại tài liệu trên tay, khoanh tay lại thản nhiên nói: "Theo tôi được biết, điều kiện căn nhà này của Tiêu tiên sinh rất tốt, lại đẹp vô cùng, hoàn toàn khác xa với nơi quỷ quái mà Lạc tiên sinh nói tới."
Lạc Hoài An bực bội nhíu mày, tuy nhà của hắn cao cấp, tấc đất tấc vàng, nhưng có liên quan gì tới y chứ? "Ở nơi đắt tiền thế này, thà rằng tôi ở nơi tồi tàn còn hơn, ở đây tôi có cảm giác như bị áp bức vậy đó."
"Không có ai dám áp bức ngài đâu, Lạc tiên sinh." Bác sĩ mắt kính nghiêm túc bảo đảm nói.

"Tôi muốn ăn bánh quẩy." Lạc Hoài An chợt nảy ý nói.

Bác sĩ mắt kính ngẩn người, lắc đầu, "Xin lỗi Lạc tiên sinh, hiện tại thân thể ngài không thể ăn những thứ không dinh dưỡng này."
Lạc Hoài An lườm bác sĩ một cái, "Vậy tôi muốn uống rượu?"
Bác sĩ mắt kính lần nữa lắc đầu, "Tôi xin lỗi, hiện tại cậu cũng không thể uống rượu."
Y tặc lưỡi lắc đầu, "Anh xem đi, đây chính là bức người chứ gì nữa! Ngày xưa người ta trước khi bị đưa lên máy chém, tốt xấu gì cũng được hầu hạ cho rượu ngon thức ăn ngon, tôi cũng đang chờ chết, nhưng lại bị hạn chế đi lại, tôi bị mấy người ép đến mức này, thật sự khiến người nghe cũng phải rơi lệ, người gặp cũng phải đau lòng, tôi còn không bằng phạm nhân tử hình nữa."
Bác sĩ cười trừ, nói: "Lạc tiên sinh, Tiêu tiên sinh vì chuyện của cậu đã rất khổ não rồi, hắn không nỡ nổi giận với cậu, nhưng người trong công ty của hắn thì rất thảm, mỗi ngày trôi qua như trong dầu sôi lửa bỏng vậy, tôi nghĩ nếu Lạc tiên sinh có thể nghe lời tí, thì Tiêu tiên sinh sẽ nhẹ nhõm hơn đó."
"Hắn chính xác đang giận cá chém thớt chứ gì! Cấp trên hành hạ cấp dưới, cấp dưới sẽ hành hạ cấp dưới nữa, người trong công ty hắn thật đáng thương!" Lạc Hoài An tiếc thương nói.


Tiêu Sở có thói quen, lúc hắn không vui thì sẽ không muốn thấy người khác vui, thực sự là...!rất giống y.

Bác sĩ khẽ đẩy mắt kính trên mặt, gật đầu nói: "Ừm! Cho nên, nếu Lạc tiên sinh có thể khuyên nhủ Tiêu tiên sinh, thì chắc chắn mọi người sẽ rất biết ơn cậu."
Lạc Hoài An nhíu mày nở nụ cười, "Chẳng lẽ vị bác sĩ này thấy tôi giống Bồ Tát lắm hả?"
Bác sĩ mắt kính suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Y cười nắc nẻ, "Tôi cũng đâu phải Bồ Tát, sao cậu lại hi vọng tôi phổ độ chúng sinh được chứ? Tôi là phải xuống Địa ngục ấy, mà nếu có người đi với tôi, thì tôi lại càng thấy vui hơn."
Bác sĩ mắt kính nhìn Lạc Hoài An đến sững sờ, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, "Lạc tiên sinh, cậu không cần lo quá đâu, khối u của cậu là lành tính, chỉ cần cậu duy trì tâm trạng vui vẻ, phối hợp điều trị thật tốt, thì sẽ không sao hết."
"Vậy nếu tôi không muốn phối hợp điều trị thì sao?" Lạc Hoài An chống cằm, hỏi tình bơ.

Tiếng bước chân của Tiêu Sở vang lên, bác sĩ mắt kính cúi người chào hắn rồi lui ra ngoài, Lạc Hoài An nhìn quầng thâm mắt trên mặt hắn mà chậc chậc lắc đầu, "Tiêu tiên sinh sao vậy? Ban đêm ra ngoài ăn vụng, bởi vậy về tới nhà mới biến thành thế này, à không đúng! Anh còn chưa có vợ mà, nên không thể tính là ăn vụng được."
Hai tay hắn nắm lấy vai Lạc Hoài An, khiến y đau nhức bực bội, "Anh muốn làm gì?"
Tiêu Sở nhìn y không chớp mắt, "Em không muốn gặp anh thì thôi, sao lại tự hành hạ bản thân mình chứ?"
Lạc Hoài An trợn mắt, "Tôi hành hạ bản thân hồi nào?"
"Em không ăn cơm trưa." Tiêu Sở như đang lên án.

Lạc Hoài An lạnh lùng nhìn hắn, "Sao tôi biết được anh có bỏ thuốc độc vào đó không? Nếu anh có bỏ thuốc độc, thì tôi sẽ không thể phản kháng được, rồi sau đó anh móc tim, móc gan của tôi, thì tôi biết làm sao?" Y bối rối hỏi.

Tiêu Sở vươn tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, làm vang lên tiếng vỡ vụn của đồ thủy tinh, cực kỳ chói tai.


Lạc Hoài An nhìn hắn mà siết chặt tay, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui vẻ, "Anh trút giận lên mấy thứ này làm gì chứ? Thật lãng phí!"
Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An không tim không phổi mỉm cười, hít một hơi khí lạnh, "Xin lỗi, tại anh mất kiểm soát thôi."
Y thờ ơ nhún vai, "Tại sao phải xin lỗi? Anh phá đồ của anh, chứ đâu phải đồ của tôi."
Trên trán Tiêu Sở đã nổi lên gân xanh, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

"Anh có bị chứng cuồng nóng nảy không vậy?! Nếu có thì anh nên uống thuốc đi, tuy bệnh này không lây truyền, nhưng ở chung một nhà với anh, tôi sẽ thấy rất áp lực đó." Y nghịch tóc của mình, than vãn nói.

Hắn quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Anh không có bị bệnh."
"Không bị bệnh thì tốt, thôi xin lỗi, tôi đi ngủ đây, anh muốn làm gì thì làm." Lạc Hoài An đứng dậy khỏi sofa, đi về phòng ngủ của mình.

Tiêu Sở ngồi lại trên ghế, như một người chồng bị bỏ rơi.

Lạc Hoài An xoay đầu nhìn sắc mặt của hắn, rốt cuộc là y bị khối u não hay là hắn bị vậy?! Sao y lại thấy vẻ mặt hắn như sắp chết tới nơi thế này? Bởi vậy hỏi sao người ta thường nói Hoàng đế không vội thái giám vội.

Y duỗi thẳng sống lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông năm nay thật lạnh, dù y đã mặc áo lông rất dày rồi.


Đi dọc theo bờ sông, không biết mình còn được trải qua bao nhiêu cái mùa đông nữa, có lẽ đây lần cuối nhỉ?
"Úi! Sao anh lại ở đây vậy?" Một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui sướng vang lên.

Lạc Hoài An quay đầu lại, nhíu mày nhìn khuôn mặt Tịch Vân tràn đầy vui sướng, cậu nhanh chân bước tới, "Em còn tưởng là em nhìn nhầm, hoá ra thật sự là anh! Anh tên gì vậy? Sao anh lại ở đây?"
Y khẽ thở dài, chắc do sắp chết nên đột nhiên cảm giác bài xích trong lòng của y đối với đứa em trai này, đã giảm đi được tí xíu.

"Tôi tên là Lạc Hoài An, về phần tại sao tôi lại ở đây, thì cậu cứ đi hỏi anh Tiêu Sở của cậu ấy, tất nhiên, nếu cậu có thể khuyên hắn thả tôi ra, thì tôi sẽ rất biết ơn cậu luôn." Lạc Hoài An cười ngọt ngào với Tịch Vân, khiến cậu ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Cậu nhíu mày, "Thả anh? Anh Tiểu Sở không chịu thả anh đi hả?"
Lạc Hoài An nhẹ gật đầu, "Có thể nói là như vậy."
Tịch Vân khó hiểu nhíu mày, "Nhưng anh Tiêu Sở đâu phải loại người như thế!"
Hắn ở trước mặt cậu đương nhiên không phải loại người như thế rồi, y oán thầm, "Thôi, không nói chuyện này nữa, sao cậu lại tới đây? Đi một mình à?"
Cậu lắc đầu, "Không phải, em đi với cha mẹ em, hình như công ty nhà em xảy ra chút chuyện, nên cha mẹ em tìm anh Tiêu Sở để xin giúp đỡ, bọn họ còn đang nói chuyện ở trong phòng, em mới ra đây tí."
Có cây đại thụ chống lưng thật tốt! Tiêu Sở vốn dĩ yêu cây yêu cả cành, không chừng là cực kỳ có ích với Tịch gia nha.

"Tiểu Vân lại đây, đừng để bị lạnh." Từ xa vang lên tiếng gọi mang theo sự lo lắng.

Tịch Vân thè lưỡi, kéo tay Lạc Hoài An, chỉ vào người vừa gọi, rồi nói: "Người đó là mẹ của em á."
Người đó là mẹ của cậu, không phải của tôi, tôi biết, y nói thầm trong lòng.

Lạc Hoài An nhìn theo hướng tay mà Tịch Vân chỉ, thấy được một quý bà sang trọng khoác một chiếc áo màu đỏ bên ngoài, vào lúc y xoay qua nhìn, vẻ mặt của người đó đột nhiên cứng đờ.


Tịch Vân kéo tay y, phấn khích nói: "Lạc tiên sinh, anh đi gặp mẹ em với em đi, em nghĩ nhất định bà ấy sẽ rất thích anh cho xem."
Lạc Hoài An cười hờ hững, đứa trẻ này thật tốt bụng ghê! Lại có suy nghĩ ngây thơ như thế.

Tịch phu nhân nhìn nụ cười trên mặt của Lạc Hoài An mà đứng ngây như phỗng, đôi mắt mở to, không dám tin vào mắt mình.

Tịch Vân bước nhanh tới chỗ Tịch phu nhân, kéo tay Tịch phu nhân rồi chỉ vào Lạc Hoài An nói: "Người này là Lạc tiên sinh, mẹ thấy con và anh ấy giống nhau lắm đúng không?!"
Tiêu Sở vội chạy ra, đi tới chỗ Lạc Hoài An, "Anh tưởng là em đang ngủ trong phòng, em ra đây làm gì vậy? Thời tiết lạnh đến vậy, em ra ngoài hóng gió nhiều quá sẽ không tốt đâu!"
Lạc Hoài An trừng mắt, nói: "Tôi đúng là người không biết xấu hổ mà, nên tốt nhất phải trốn trong nhà, cả đời này không được ló mặt ra ngoài, xin lỗi anh nhé! Đã làm anh mất mặt rồi, nếu anh thấy không hài lòng, thì cứ đuổi tôi đi đi!"
"Anh không có ý đó." Tiêu Sở nắm lấy tay y, "Anh chỉ lo lắng cho em thôi, em ra lâu ngoài như vậy, tay bị lạnh hết cả rồi này, mau vào nhà với anh đi."
Lạc Hoài An hất bỏ tay hắn, tức giận nói: "Rốt cuộc là anh lo lắng cho tôi, hay lo lắng tôi tổn thương người khác hả?"
"Đương nhiên là anh lo lắng cho em." Tiêu Sở nghiêm túc nói.

Tịch Vân nắm tay Tịch phu nhân, đi về phía hai người, động tác của Tịch phu nhân cứng ngắc, tựa như vẫn chưa bình tĩnh lại được, "Mẹ ơi, người này là Lạc tiên sinh á."
Tịch phu nhân chần chờ nửa ngày mới đưa tay ra, nói: "Xin chào Lạc tiên sinh, rất hân hạnh được biết cậu."
Lạc Hoài An nhìn bàn tay duỗi ra hồi lâu, cười nhẹ xin lỗi Tịch phu nhân, "Tôi chỉ là nhân vật nhỏ, không dám quen biết với Tịch phu nhân đâu ạ." Y nói xong, không chút do dự mà xoay người bỏ đi.

Bàn tay đang duỗi ra của Tịch phu nhân vô lực rũ xuống.

Tiêu Sở không ngờ Lạc Hoài An lại phản ứng như vậy, vội xoay qua nói xin lỗi với Tịch phu nhân: "Dạo này tâm trạng của cậu ấy không được tốt lắm, nên tính tình có hơi nóng nảy, xin lỗi dì nhé."
Tịch phu nhân buồn bã cúi đầu nói: "Không sao.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện