Thất vọng ra khỏi hang, Lý Thiên lòng còn ôm chút hi vọng cực ác lão ma có thể nghĩ ra biện pháp gì đó, hắn nhanh chóng bám vào vách núi leo lên, vừa lên tới nơi liền nhanh chóng chạy đi, cực ác lão tổ từ khi công bố danh tính thật sự cho Lý Thiên cũng không trở về Phàm Nhân thành, lão hiện giờ cắm rễ ở đây, luôn miệng thuyết phục Lý Thiên bái lão làm sư phụ, nhưng Lý Thiên bị lão lừa một lần, giờ như chim sợ cành cong, nào dám học.
Lý Thiên muốn tìm bọn họ không khó, hắn chẳng cần phải to giọng gọi, bởi từ phía xa Lý Thiên đã nhìn thấy một cột khói bốc lên như có ai đó đang cắm trại, hành động lạ thường như thế trong thế giới này còn ai khác ngoài lão, Lý Thiên chưa đến gần đã cảm thấy mùi thơm nức mũi tràn ngập không gian, xuyên qua lùm cây trông thấy một người một hổ, đang chảy nước miếng nhìn chằm chặp một con thỏ nướng trên giá, cách đó không xa còn có một chiếc lồng giam vài con thỏ trắng khác, đôi mắt đáng thương của chúng nhìn chằm chằm đồng bạn bị nướng đến không còn nhận ra, sâu bên trong lại ẩn ẩn chút ướt át như muốn khóc.
"Này hai người dám dấu ta lén ăn một mình à, thật không có nghĩa khí gì cả"
Nhìn hình ảnh kia, trong lòng Lý Thiên ấm áp hơn hẳn, hắn hiếm khi vui đùa một câu. Một tay đưa ra giữ lấy đầu Bảo Bảo đang muốn ôm lấy hắn, tay kia móc trong túi áo cuộn giấy da tìm thấy trong hang động, ném cho cực ác lão tổ:
"Lão ma, ta vừa phát hiện bên vách núi có một hang động, thứ này lấy được trong đó, một người tên Tiếu Nhất Tử dường như cũng bị vây khốn trước cả chúng ta, tên đó có vẻ am hiểu trận pháp, hình như thoát ra được rồi, bên trong đấy có đồ án ảo trận này, ông xem có biện pháp nào không"
Dù không trông mong gì nhưng Lý Thiên cũng có chút hi vọng, nhưng hi vọng hắn thoáng cái bị dập tắt, cực ác lão tổ nhìn sơ qua, mặt hiện vẻ khiếp sợ, sau khi gấp lại cuộn giấy da, lão thở dài lắc đầu:
"Thật không ngờ ở đây cũng thấy được chí bảo của Mê Huyễn tông, đáng tiếc ta lại không rành về trận pháp, chí bảo này với ta chẳng khác nào một quyển thiên thư, một chữ cũng không thông"
Cực ác lão tổ như nghĩ ra gì đó, nghi ngờ nói:
"Ngươi nói người kia tên Tiếu Nhất Tử"
Lý Thiên khó hiểu gật đầu
"Đúng thế, trong động kia vẫn còn lưu giữ những chữ do hắn viết mà, ta không nhìn nhầm đâu"
"Nếu ta nhớ không lầm, hồi ta còn nhỏ từng nghe trưởng bối trong nhà bàn về một tuyệt đỉnh thiên tài của Mê Huyễn tông, không ngờ dám đột nhập vào Thủy Nhật tông, nghe đâu sau khi đi vào thì chưa từng đi ra, nếu không chết bên trong thì cũng bị Thủy Nhật tông bắt giữ, không ai biết được. Sự kiện đó khi xưa đã từng oanh động khắp tu chân giới Cửu Thiên Đại Lục, Mê Huyễn tông cùng Thủy Nhật tông từ đó kết xuống thù hận, không lâu sau hai đại phái đỉnh cấp quyết chiến một trận, dẫn phát vô số tông môn phụ thuộc lao vào vòng chiến như con thiêu thân, cơ hồ trở thành đại chiến toàn thế giới. Chỉ đến khi thế lực thần bí nhất đại lục Thương Hương Tiểu Các ra mặt hòa giải, mới tạm lắng xuống."
Cực ác lão ma khiếp sợ nói, khóe miệng hơi run rẩy như nhớ lại trận đại chiến khi xưa mà cảm xúc bất giác tràn về. Lý Thiên như người mới vừa tỉnh mộng, suy tư nói:
"Nói như vậy vị thiên tài kia chính là Tiếu Nhất Tử, và hắn tuy tìm ra lỗ hổng của trận pháp nhưng vẫn không thoát ra được, nếu không Mê Huyễn tông sẽ không bất chấp tất cả dẫn phát một trận đại chiến quy mô lớn như thế"
Cực ác lão ma lắc đầu tự giễu:
"Thiên tài của Mê Huyễn tông còn không giải được ảo trận này, chúng ta so được với người ta sao"
Lý Thiên trong lòng còn chút hi vọng như ngọn nến lung lay trước gió, giờ đã hoàn toàn bị dập tắc cõi lòng như tan nát, thất thần ngã ngồi ra đất. Bảo Bảo như cảm nhận được tâm trạng của Lý Thiên, nó nằm xuống, lấy toàn thân bao quanh người hắn như muốn an ủi Lý Thiên.
"Ta không sao đâu, ai mà chẳng chết, nói thật cho ngươi biết nhé, ta đã từng chết rồi"
Lý Thiên dựa lưng nằm vào lòng của Bảo Bảo, lông tơ trên bụng nó trơn mịn, êm dịu hệt như một tấm nệm cao cấp nhất làm Lý Thiên bình tĩnh đi nhiều, cõi lòng cảm thấy thật bình yên. Hắn nói một lúc lại nở nụ cười:
"Với lại ta có chết đâu, linh hồn vẫn còn ở lại trong đây, chỉ là ta không còn nhớ ngươi nữa, lâu lâu ngươi nhớ đến thăm ta đấy"
"Ư, Ử"
Bảo Bảo kêu lên bi thương, cả thân người co lại như muốn hòa quyện lấy Lý Thiên vào trong người nó. Bên kia cực ác lão tổ rất không có tính người kêu lớn:
"Học tĩnh minh tâm của ta đi, giờ vẫn còn kịp đó, ít nhất ngươi cũng không muốn thấy Bảo Bảo cô đơn một mình đấy chứ"
"Im đi lão quỷ, muốn kéo ta giống như lão sao, nằm mơ đi"
Lý Thiên tức giận chửi lại một câu, chỉ đổi lấy lão ma cất giọng cười tà ác, ẩn ẩn có chút mất mác:
"Khặc khặc, ta sẽ rất nhớ ngươi đấy"
"Lúc nào mà ngươi chẳng được gặp ta"
"Đó đã không còn là ngươi nữa rồi"
Cực ác lão tổ giọng nghiêm túc nói làm Lý Thiên phì cười, không khí căng thẳng cũng giảm bớt đi rất nhiều, nhưng trong lòng ai cũng có tâm sự của mình, tiếp theo không gian liền chìm vào tĩnh lặng, chỉ lâu lâu vang lên tiếng "tí tách" từ đống lửa cách đó không xa.
Lý Thiên muốn tìm bọn họ không khó, hắn chẳng cần phải to giọng gọi, bởi từ phía xa Lý Thiên đã nhìn thấy một cột khói bốc lên như có ai đó đang cắm trại, hành động lạ thường như thế trong thế giới này còn ai khác ngoài lão, Lý Thiên chưa đến gần đã cảm thấy mùi thơm nức mũi tràn ngập không gian, xuyên qua lùm cây trông thấy một người một hổ, đang chảy nước miếng nhìn chằm chặp một con thỏ nướng trên giá, cách đó không xa còn có một chiếc lồng giam vài con thỏ trắng khác, đôi mắt đáng thương của chúng nhìn chằm chằm đồng bạn bị nướng đến không còn nhận ra, sâu bên trong lại ẩn ẩn chút ướt át như muốn khóc.
"Này hai người dám dấu ta lén ăn một mình à, thật không có nghĩa khí gì cả"
Nhìn hình ảnh kia, trong lòng Lý Thiên ấm áp hơn hẳn, hắn hiếm khi vui đùa một câu. Một tay đưa ra giữ lấy đầu Bảo Bảo đang muốn ôm lấy hắn, tay kia móc trong túi áo cuộn giấy da tìm thấy trong hang động, ném cho cực ác lão tổ:
"Lão ma, ta vừa phát hiện bên vách núi có một hang động, thứ này lấy được trong đó, một người tên Tiếu Nhất Tử dường như cũng bị vây khốn trước cả chúng ta, tên đó có vẻ am hiểu trận pháp, hình như thoát ra được rồi, bên trong đấy có đồ án ảo trận này, ông xem có biện pháp nào không"
Dù không trông mong gì nhưng Lý Thiên cũng có chút hi vọng, nhưng hi vọng hắn thoáng cái bị dập tắt, cực ác lão tổ nhìn sơ qua, mặt hiện vẻ khiếp sợ, sau khi gấp lại cuộn giấy da, lão thở dài lắc đầu:
"Thật không ngờ ở đây cũng thấy được chí bảo của Mê Huyễn tông, đáng tiếc ta lại không rành về trận pháp, chí bảo này với ta chẳng khác nào một quyển thiên thư, một chữ cũng không thông"
Cực ác lão tổ như nghĩ ra gì đó, nghi ngờ nói:
"Ngươi nói người kia tên Tiếu Nhất Tử"
Lý Thiên khó hiểu gật đầu
"Đúng thế, trong động kia vẫn còn lưu giữ những chữ do hắn viết mà, ta không nhìn nhầm đâu"
"Nếu ta nhớ không lầm, hồi ta còn nhỏ từng nghe trưởng bối trong nhà bàn về một tuyệt đỉnh thiên tài của Mê Huyễn tông, không ngờ dám đột nhập vào Thủy Nhật tông, nghe đâu sau khi đi vào thì chưa từng đi ra, nếu không chết bên trong thì cũng bị Thủy Nhật tông bắt giữ, không ai biết được. Sự kiện đó khi xưa đã từng oanh động khắp tu chân giới Cửu Thiên Đại Lục, Mê Huyễn tông cùng Thủy Nhật tông từ đó kết xuống thù hận, không lâu sau hai đại phái đỉnh cấp quyết chiến một trận, dẫn phát vô số tông môn phụ thuộc lao vào vòng chiến như con thiêu thân, cơ hồ trở thành đại chiến toàn thế giới. Chỉ đến khi thế lực thần bí nhất đại lục Thương Hương Tiểu Các ra mặt hòa giải, mới tạm lắng xuống."
Cực ác lão ma khiếp sợ nói, khóe miệng hơi run rẩy như nhớ lại trận đại chiến khi xưa mà cảm xúc bất giác tràn về. Lý Thiên như người mới vừa tỉnh mộng, suy tư nói:
"Nói như vậy vị thiên tài kia chính là Tiếu Nhất Tử, và hắn tuy tìm ra lỗ hổng của trận pháp nhưng vẫn không thoát ra được, nếu không Mê Huyễn tông sẽ không bất chấp tất cả dẫn phát một trận đại chiến quy mô lớn như thế"
Cực ác lão ma lắc đầu tự giễu:
"Thiên tài của Mê Huyễn tông còn không giải được ảo trận này, chúng ta so được với người ta sao"
Lý Thiên trong lòng còn chút hi vọng như ngọn nến lung lay trước gió, giờ đã hoàn toàn bị dập tắc cõi lòng như tan nát, thất thần ngã ngồi ra đất. Bảo Bảo như cảm nhận được tâm trạng của Lý Thiên, nó nằm xuống, lấy toàn thân bao quanh người hắn như muốn an ủi Lý Thiên.
"Ta không sao đâu, ai mà chẳng chết, nói thật cho ngươi biết nhé, ta đã từng chết rồi"
Lý Thiên dựa lưng nằm vào lòng của Bảo Bảo, lông tơ trên bụng nó trơn mịn, êm dịu hệt như một tấm nệm cao cấp nhất làm Lý Thiên bình tĩnh đi nhiều, cõi lòng cảm thấy thật bình yên. Hắn nói một lúc lại nở nụ cười:
"Với lại ta có chết đâu, linh hồn vẫn còn ở lại trong đây, chỉ là ta không còn nhớ ngươi nữa, lâu lâu ngươi nhớ đến thăm ta đấy"
"Ư, Ử"
Bảo Bảo kêu lên bi thương, cả thân người co lại như muốn hòa quyện lấy Lý Thiên vào trong người nó. Bên kia cực ác lão tổ rất không có tính người kêu lớn:
"Học tĩnh minh tâm của ta đi, giờ vẫn còn kịp đó, ít nhất ngươi cũng không muốn thấy Bảo Bảo cô đơn một mình đấy chứ"
"Im đi lão quỷ, muốn kéo ta giống như lão sao, nằm mơ đi"
Lý Thiên tức giận chửi lại một câu, chỉ đổi lấy lão ma cất giọng cười tà ác, ẩn ẩn có chút mất mác:
"Khặc khặc, ta sẽ rất nhớ ngươi đấy"
"Lúc nào mà ngươi chẳng được gặp ta"
"Đó đã không còn là ngươi nữa rồi"
Cực ác lão tổ giọng nghiêm túc nói làm Lý Thiên phì cười, không khí căng thẳng cũng giảm bớt đi rất nhiều, nhưng trong lòng ai cũng có tâm sự của mình, tiếp theo không gian liền chìm vào tĩnh lặng, chỉ lâu lâu vang lên tiếng "tí tách" từ đống lửa cách đó không xa.
Danh sách chương