Lý thiên lôi kéo Mạnh Cương cố gắng chen lấn mà vào, đáng tiếc không có ai nể tình cho hắn len vào. Lý Thiên mất một lúc cũng không tiến triển gì, bực mình thầm nghĩ, linh quang chợt lóe, hắn móc trong túi ra hai viên linh thạch phân biệt hai bên vừa ném đi vừa hô lớn:

"Ý, bên kia có ai làm rơi linh thạch kìa"

Lời nói còn chưa xong, một đám đệ tử tạp dịch vây xem như những con hổ bị bỏ bỏ đói lâu ngày, nhìn chằm chằm linh thạch trên đất, rất có quy cũ chia làm hai hướng lao đến tranh linh thạch, nên biết một viên linh thạch hạ phẩm đã bằng cả tiền công cả tháng của bọn họ.

"Này tránh ra, linh thạch ta làm rơi ai cho ngươi đoạt"

"Ngươi mù à, linh thạch này là của ta, bên trên còn khắc tên ta này"

"Móa, tránh ra hết, ta là luyện thể tầng năm tên nào dám lấy đồ của ta"

"Dám lớn lối ở đây hả, huynh đệ xông lên đập chết hắn đi"

Cả trường nhất thời hỗn loạn, Lý Thiên là kẻ đầu têu nhưng lại giả bộ không thấy, liếc nhìn cảnh tượng bên cạnh còn không ngừng lắc đầu ca thán:

"Thế sự càng lúc càng loạn mà, vì có vài viên linh thạch mà đánh nhau đổ máu như thế, tội lỗi, tội lỗi"

"Hì, hì ta còn không biết ngươi là tên xấu xa như vậy a, lắm trò quỷ thế".

Mạnh Cương tiến lại gần hắn, che miệng lặp lại điệu cười buồn nôn kia, Lý thiên bât giác nhận ra nãy giờ hắn đang nắm tay tên thụ này, vội vàng bỏ ra, đổi lấy cặp mắt u oán như thiếu phụ bị ruồng bỏ của Mạnh Cương, tâm thần hơi rung động, Lý Thiên vội chuyển để tài, tay chỉ về phía trước

"Bên kia vắng đi nhiều rồi, chúng ta qua xem"

Lúc Lý Thiên và Mạnh Cương đến nơi thi nơi đây chỉ còn rất ít người, chủ yếu là mấy thí sinh giống hắn, trên lôi đài số một có hai người đang giao chiến là một nam một nữ. Chỉ nghe nam nhân kia tức giận rống lên:

"Thượng Quan Uyển, ngươi quá bỉ ổi, lại lợi dụng lúc ta đang hoàn lễ để đánh lén, lão tử thua cũng không phục"

Nữ nhân kia phong tư yểu điệu, gương mặt xinh xắn nở nụ cười vô cùng ngây thơ:

"Phong huynh nói gì thế, trưởng lão đã hô bắt đầu, nghĩa là trận chiến đã diễn ra, huynh còn ngây ngốc như thế, bị người ta đánh nhẹ một cái đã kêu oai oái, có phải là đàn ông không đấy, hì hì"

"Móa, tiện nữ, dám nhục mạ ta, ta liều mạng với ngươi"

Bị chọc tức, phong huynh kia liều mạng xông tới, một quyền ẩn chứa sắc xanh nhàn nhạt, không ngờ là đã lãnh ngộ thủy nguyên tố, học tập thủy công pháp. Còn trẻ như vậy đã lãnh ngộ được nguyên tố không nghi ngờ gì đây chính là một người mang thủy linh thể.

"Đệ tử tạp dịch cũng có thể học công pháp sao"

Lý Thiên khó hiểu nhìn trên lôi đài, phong huynh kia tuy bị đánh lén nên thụ thương, sức chiến đấu giảm bớt, nhưng dựa vào sức mạnh thủy nguyên tố vẫn ngạnh kháng mà không rơi vào thế hạ phong với Thượng Quan Uyển.

"Hừm, hắn hẳn là Thẩm Phong của Thẩm gia của thành Bắc Bình, ta nghe nói thành viên gia tộc đó từ khi sinh ra đã sở hữu thể chất thủy nguyên tố, bọn họ truyền thừa hơn năm trăm năm, trong gia tộc có võ kỹ thủy nguyên tố cũng không có gì bất ngờ, bất quá võ kỹ này hẳn chỉ là phàm cấp võ kỹ mà thôi"

Nghe ra nghi hoặc của Lý Thiên, Mạnh Cương như có suy tư nói, Lý Thiên vốn có hứng thú với mấy điều mới lạ, hai mắt sáng lên nhìn Mạnh Cương:

"Võ kỹ cũng phân đẳng cấp sao"

"Tất nhiên, võ kỹ thông thường là phàm cấp võ kỹ, đây là võ kỹ phổ thông của luyện thể cảnh, trừ phàm cấp nguyên tố võ kỹ có mang chút đặc dụng của nguyên tố lực thì có thể xem nó như là võ công thông thường được sử dụng của giới mãi võ trên giang hồ, trên phàm cấp đó là siêu phàm cấp võ kỹ, là võ kỹ đã vận dụng chút linh lực vào nhưng vẫn chưa dung nhập hoàn toàn, ít nhất phải bước một chân vào luyện tâm cảnh mới có thể sử dụng"

"Vậy còn trên đó hẳn có võ kỹ càng cao cấp hơn"

"Điều này cần phải nói sao, linh cấp võ kỹ là võ kỹ thông dụng của luyện tâm cảnh, võ kỹ này vận dụng linh lực vào chiêu thức làm mỗi chiêu đều ẩn chứa lực lượng cường đại, trên đó còn có thêm tuyệt linh cấp võ kỹ, là võ kỹ cao cấp nhất hiện thời. Ngoài ra ta còn nghe nói còn có Thiên cấp võ kỹ, mỗi chiêu, mỗi thức đều ẩn chứa lực lượng bài sơn hải đảo, cực kỳ kinh khủng, chỉ có cường giả Tạo Địa Cảnh trong truyền thuyết có thể sử dụng, nên biết ở Việt Quốc còn chưa bao giờ xuất hiện cường giả Tạo Địa Cảnh, càng đừng nói tới Thiên cấp võ kỹ.

Lý Thiên có chút nghi vấn hỏi thêm:

"Lợi hại như vậy sao, vậy các võ kỹ cùng một cấp bậc đều phát huy ra sức mạnh ngang nhau".

"Hả, không hẳn là thế, nếu xét thực lực hai bên không xê dịch nhau, thì mỗi một phân bậc cuả một võ kỹ còn chia làm hạ trung thượng ba đẳng. Như ngươi nhìn trên kia, tên Thẳm Phong đó đang xuất ra bộ võ kỹ kia là trung phẩm thủy phàm cấp võ kỹ."

Lý Thiên theo hướng chỉ tay của Mạnh Cương nhìn lên lôi đài, một quyền của Thẩm Phong kia tuy lực không lớn nhưng biến ảo khôn lường, trên không như vẽ thành muôn vàn dòng nước uốn lượn nhắm vào các điểm yếu của đối thủ, lại nhìn phía Thượng Quan Uyển kia cũng không yếu thế, tay mang một tấm lụa mỏng, cả người nhảy múa trên không, quyền của Thẩm Phong chỉ vừa chạm liền tiêu tan, quyền xuất liên tục chỉ làm thấm ướt tấm lụa kia một chút, nhưng Lý Thiên quan sát nãy giờ phát hiện Thượng Quan Uyển kia xuất chiêu dường như đang chậm đi, có dấu hiệu bị bức lùi về sát mép lôi đài. Lý Thiên nghía mắt nhìn kỹ liền nhận ra:

"Tấm lụa của Thượng Quan Uyên kia bị thủy nguyên tố từ đòn đánh của Thẩm Phong thấm vào làm lụa càng lúc càng nặng, điều khiển càng lúc càng khó, nàng ta e rằng sắp thua"

Mạnh Cương cũng nhìn ra, chỉ thầm lắc đầu:

"Tiếc thay, võ kỹ của cô ta cũng là trung cấp võ kỹ, đáng tiếc lại không phải nguyên tố võ kỹ, hai người lại cùng cảnh giới, võ kỹ đã thua kém một bậc, lại còn gặp khắc chế như thế, nếu không phải lúc đầu xuất thủ đánh lén thì đã bại từ lâu"

Lý thiên đang lúc định gật đầu đồng ý với nhận định của Lý Thiên thì khẽ cau mày, hắn chợt nhận ra Thượng Quan Uyển kia vừa cười rất thần bí, hẳn còn chiêu số nào khác. Đang lúc hắn còn suy nghĩ, Thượng Quan Uyển kia vừa bị bức đến đường cùng, hai tay liền thả tấm luạ quanh người xuống, khụy xuống ôm mặt nức nở:

"Khoan đã sư huynh, người ta, người ta không đánh lại huynh đâu, huynh còn muốn lạt thủ tồi hoa sao, hu hu"

Vẻ mặt đáng thương, hai mắt to tròn ngập nước nhìn Thẩm Phong, miệng méo sang hai bên như chựt khóc, rồi ít giây sau liền òa khóc lớn. Thẩm Phong bị hành động của nàng làm cho bất ngờ, vội thu hồi quyền sắp xuất, xoa xoa hai tay không biết phải làm sao, vừa định tiến đến an ủi thì hắn bỗng thấy trời đất đảo lộn, cả người bay ra khỏi lôi đài.

Lý Thiên phía dưới nhìn ra hết mọi động tác, Thượng Quan Uyển kia lúc thả tấm lụa ra vừa vặn điều chỉnh nó, một tay vẫn bí mật nắm một góc, đợi tên Thẩm Phong ngu ngốc kia bước chân đạp lên liền phát lực, tấm vải cuốn lấy cổ chân hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người dưới đài, cùng ánh mắt không hiểu gì của Thẩm Phong nhấc hắn lên cao, ném thẳng xuống lôi đài. Lý Thiên nhìn tên Thẩm Phong còn ngơ ngác, bất giác bật cười:

"Đúng là chết vì gái là cái chết phong lưu mà"

Tên Thầm Phong nhìn Thượng Quan Uyển đã khôi phục bộ dạng lúc đầu, còn đâu bộ dạng đáng thương, khóc lóc ban nãy, tức thì sực tỉnh, biết mình bị lừa, đúng lúc định tức giận thì trưởng lão chủ trì trận đấu từ trên cao nhảy xuống hô lớn:

"Thượng Quan Uyển thắng, Thẩm Phong bị loại"

Thẩm Phong như người trong mộng bị đánh thức, mất một lúc sau mới phản ứng, hắn tức giận hướng trưởng lão kia không phục kêu to:

"Trưởng lão, không phải cô ta nhận thua rồi sao, sao lại phán cô ta thắng"

Trưởng lão kia cũng không thèm trả lời hắn, tiếp tục nói:

"Trận kế tiếp"

Thượng Quan Uyển cười hì hì nhìn Thẩm Phong ân cần giải đáp thắc mắt cho hắn:

"Ta chỉ mới nói ta không phải đối thủ của huynh thôi, chứ đâu có nhận thua, là huynh nghe nhầm thì phải"

Thẩm Phong như chết lặng nhìn theo bộ dạng tươi cười của Thượng Quan Uyển rời đi, đôi mắt trở nên âm trầm đáng sợ, một đồng bạn tính đỡ hắn dậy, bị hắn hất tay đẩy đi xa, như người điên rống lên:

"Con tiện nhân kia cứ chờ đó cho ta, ta sẽ khiến ngươi phải chết không được, sống không xong"

Mọi người xung quanh nghe tiếng rống giận của Thẩm Phong cũng không có gì bất ngờ, bị lừa thảm thế thì một con cừu cũng có thể phát điên huống chi là người. Không ai quan tâm nhưng Lý Thiên thì hơi bất ngờ, tất cả giác quan của hắn đều được cường hóa bởi Bảo Bảo, linh mẩn hơn người thường không ít, nên nhận ra một ít thứ.

"Tên kia không ngờ đột phá rồi"

"Hả, làm sao ngươi biết, chúng ta đâu phải luyện tâm cảnh làm sao có thể có cảm giác với linh khí được, ngươi chắc lại đoám mò à"

Manh Cương bên kia có chút không tin tưởng nhìn Lý Thiên, Lý Thiên cũng không giải thích chỉ cười cười, chuyện này có liên quan gì đến hắn đâu, hắn mới thèm để ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện