Lý Thiên không nói tiếng nào, hơi nhíu mày nhìn xem Cương Lão muốn nói gì tiếp:

"Ha ha, ngươi đang nghi ngờ ta sao, cũng không trách ngươi, ta chỉ muốn cùng ngươi làm một giao dịch"

Lý Thiên có chút cảnh giác nói:

"Giao dịch gì"

Cương Lão Đại liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói nhỏ vào tai Lý Thiên:

"Ở đây không thích hợp, ngươi chắc sẽ không tin tưởng ta vậy cứ đến chổ ngươi đi"

"Được, theo ta"

Lý Thiên dẫn đường đi trước, Cương Lão Đại theo sau, hai người không ai nói với nhau câu nào. Một đường đi không dài không ngắn, vừa bước xuống bậc thang đá cuối cùng, Lý thiên cùng Cương Lão Đại hai mắt nhìn nhau rồi đều đưa mắt về phía rừng trúc bên trái. Cương Lão Đại xoa cái đầu trọc của mình, cười ngây ngô:

"Ha ha, ngươi xem ta có phải dạo này hơi hồ đồ hay sao mà lại nghe ra tiếng nữ nhân kêu cứu hay không"

Lý thiên lắc đầu, Cương Lão Đại chắc chỉ nghe thoáng qua nên mới tưởng mình nghe nhầm, nhưng Lý Thiên lại nghe rõ ràng giọng nói đó, có vẻ hơi quen thuộc, hắn nhìn Cương Lão Đại mỉm cười:

"Ngươi không nghe nhầm đâu, ta cũng phát hiện ra âm thanh đó, sao có muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không"

Bị Lý Thiên trêu chọc ngược lại, biết hắn chơi lại hắn chuyện khi nãy, Cương Lão Đại vốn tính hào sảng căn bản không để ý, nhưng hơi nheo mày, nhìn về bóng tối ẩn sâu trong rừng trúc có vẻ bất đắc dĩ:

"Chuyện không liên quan đến chúng ta, tốt nhất không nên can dự vào"

Lý Thiên bình thường tất nhiên cũng không nhiều chuyện, duy chỉ lần này giọng nói kia khá quen thuộc, liệu có phải là người quen của hắn hay không, Lý Thiên đối với người ngoài có thể trầm mặc không quan tâm, nhưng nếu là bạn bè của mình, hắn tự nhận cũng không vô tình đến mức bỏ mặc làm ngơ. Hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không nhìn ra bất cứ dấu vết gì, đúng lúc này bên kia lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi.

"Đừng, đừng, ngươi đừng qua đây, tránh ra"

Lý Thiên không còn quản nhiều đến thế, bỏ lại một câu rồi nhúng chân phóng thẳng vào rừng trúc

"Ngươi ở đây đợi ta, ta đi xem tình hình một chút"

"Hài, cái tên này thật là, cứ thích lo chuyện bao đồng"

Bị hành động của Lý Thiên làm sửng sờ giây lát, Cương Lão Đại vừa phản ứng liền gấp gáp, gãi gãi cái đầu trọc của mình không biết phải làm sao, chốc lát sau hắn liền dứt khoát, xoay người đuổi theo Lý Thiên nói với theo:

"Này, đợi ta với"

Nhìn thân hình Lý Thiên như con thoi, thoát ẩn thoát hiện liên tục xuyên qua rừng hàng trúc rậm rạp, Cương Lão Đại nhìn mà hoa cả mắt, ngoài mặt toát lên vẻ hâm mộ với tốc độ của hắn nhưng trong lòng âm thầm than khổ:

"Tên này có phải khỉ yêu hoá hình người không sao lại thân thuộc với nơi này như vậy, cứ như vậy sẽ bị hắn bỏ lại phía sau..."

"Rầm"

Một cây trúc thật dài bị va vào gãy làm đôi đổ xuống đất, kéo theo bụi đất xung quanh tung bay mù mịt trên không, bụi dần tan lộ ra thân hình cường tráng của Cương Lão Đại, giờ đây quần áo dơ bẩn, giữa mặt còn in hằn một vệt đỏ thật dài, khoé miệng giật giật vài cái, liếc mắt đã không thấy Lý Thiên đâu, hắn đành lắc đầu nhăn nhó nói:

"Bị hắn bỏ rơi rồi, tên này nhanh như sóc ấy, chết tiệt"

Lý Thiên cũng không để ý chuyện phía sau, hắn còn bận tập trung toàn bộ tinh thần, vừa quan sát tránh các chướng ngại vật phía trước mà không làm ảnh hưởng đến tốc độ bản thân. Ngay chính hắn cũng không ngờ mình lại có khả năng như vậy, nhưng giờ không phải quan tâm chuyện đó, hắn cần nhanh lên, ngay lúc thấy rõ phía trước hiện lên sáu bóng người, trong đó phân biệt năm người bao vậy một cô gái ở giữa, cô gái giờ bộ dạng hoảng sợ thất sắc, quần áo trên người cũng xộc xệch mất trật tự, tay nắm cổ áo sợ hãi ngồi bệt dưới đất không ngừng lùi dần về phía sau, đến khi chạm vào thân cây phía sau mới dừng lại, đưa đối mắt tuyệt vọng nhìn tên thanh niên đang tiến về phía mình, tức giận mắng:

"Thẩm Phong, ngươi tên bỉ ổi này muốn làm gì ta, ngươi không sợ môn quy trừng phạt sao"

"Ha ha, con tiện nhân này còn dám dùng môn quy nói chuyện với ta, không phải sáng nay ngươi uy phong lắm sao, sao giờ lại biểu lộ bộ dáng tiểu cô nương như thế"

Tên thanh niên kia bước tới gần, ánh trăng xuyên qua tầng lá trúc, soi rõ gương mặt anh tuấn, giờ đây vặn vẹo đến đáng sợ, đúng là tên Thẩm Phong mà Lý Thiên thấy lúc sáng. Thẳm Phong nhìn bộ dạng sợ hãi của cô gái trước mặt, càng cười đáng sợ, bên cạnh mấy tên đồng bạn của hắn tham lam nhìn vào cô gái, vài tên liền mở miệng châm chọc:

"Thẩm thiếu gia, có khi còn đàn bà này tiếp tục đóng kịch đó, ả ta giỏi nhất là chuyện đó mà"

"Phải phải, có khi lại giả vờ sợ hãi đấy"

"Ha ha, thật không, vậy để chút huynh đệ chúng ta thưởng thức ả, có khi ả lại giả bộ thanh cao nhưng trong lòng thì sướng như một con dâm phụ"

"He he thật sao, chơi vậy coi bộ sướng hơn đấy, à à không phải, phải là để Thẩm thiếu gia trừng phạt ả trước đã"

Cô gái gương mặt vẫn ẩn trong bóng tối, Lý Thiên căn bản không nhìn ra được, chỉ thấy nàng ta thân hình run rẩy dữ dội, âm thanh nứt nở tràn ngập tuyệt vọng vang lên:

"Lũ súc sinh bọn bây, ta có chết làm quỷ cũng không tha cho các ngươi"

Nàng ta vừa nói, vừa rút một thanh tiểu kiếm bên hông ý đồ tự sát, nhưng tiểu kiếm chỉ đưa lên quá nửa liền dừng lại, tên Thẩm Phong kia đã xuất hiện ngay trước mặt cô gái đưa tay cầm lấy tay nàng, cười âm hiểm:

"Hừ, muốn chết sao, không dễ thế đâu, hừ không ngờ đã trúng nhuyễn hồn hương của ta mà vẫn còn sức vung dao sao, đúng là xem thường ngươi, ha ha mà ngươi có chết thì sao, chết rồi ta cũng sẽ đem thi thể của ngươi cho đám dã thú, bọn chúng hẳn rất hứng thú với thể xác thiếu nữ xinh đẹp như ngươi"

Càng nói về sau, hắn càng cười man rợ, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một lọ thuốc, ngón cái búng nắp bình thuốc bay đi, tay còn lại bóp miệng giai nhân đổ thuốc vào, ánh mắt cô gái tràn ngập tuyệt vọng, hai tay quơ loạn xạ, bấu víu vào người Thẩm Phong, nhưng tất cả chỉ để lại vài vết xước trên người hắn.

Lý Thiên trong lúc nàng kháng cự cũng nhìn ra thân phận giai nhân, hắn cười tự giểu một câu:

"Mình đúng là ngu ngốc, ngay lúc nhìn thấy Thẩm Phong thì phải biết cô nương kia là ai rồi chứ, giúp hay không giúp đây"

Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của giai nhân nhìn mình, Thẩm phong càng thêm vui sướng, miệng cười như ác ma, tay nâng cằm cô gái lên, nhìn vào bình thuốc đã trống trơn trên tay rồi lại chỉ vào làn khói đỏ đang được đám đồng bạn phát tán xung quanh.

"Thượng Quan Uyển, tiện nhân ngươi biết đây là gì không, Dục Niệm Thuỷ, là xuân dược tốt nhất mà ta tìm được, ha ha đừng lo ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng thế đâu, cứ nhìn xung quanh đi, biết khói đó là gì không, Kích Niệm hương dùng để kích phát dục vọng của yêu thú đấy, rừng trúc này tuy không có nhiều yêu thú nhưng cũng có không ít Bạch Mao Hùng, ta nghe nói bọn nó trong chuyện đó rất mạnh mẽ, không biết mình ngươi có đủ hầu hạ bọn nó không nhỉ"

Lúc này mấy tên đồng bạn đã chuẩn bị xong xuôi, một tên đi tới có chút luyến tiếc nhìn thân hình xinh đẹp của Thượng Quan Uyển liếm liếm môi:

"Thẩm thiếu gia, ả này vóc dáng tuyệt hảo, gương mặt tuyệt mĩ, chính là cực phẩm mĩ nữ, sao ngài không thưởng thức trước, để dành cho lũ yêu thú quả thật là đáng tiếc"

Thẩm Phong nhìn bộ mặt háo sắc của tên thuộc hạ, quay đầu nhìn Thương Quan Uyển đang bắt đầu ngấm thuốc, hai mắt mơ màng, hơi thở dồn dập, thổ khí như lan, lòng cười lạnh, miệng nở nụ cười nham hiểm:

"Cũng được, các ngươi cứ từ từ thưởng thức ả, để ta đi dụ Bạch Mao Hùng tới"

"Không dám, không dám, để bọn thuộc hạ làm cho, Thẩm thiếu gia người cứ từ từ mà tận hưởng ả"

Một tên cung kính hướng Thẩm Phong nói nhưng hai mắt lại cứ lén liếc nhìn giai nhân bên kia, Thượng Quan Uyển giờ đây bộ dáng tràn ngập mị lực hấp dẫn ánh mắt tất cả nam nhân có mặt, quần áo nửa kín nửa hở, hai chân khép chặt không ngừng chà xát vào nhau, lâu lâu không kìm được phát ra tiếng rên khẽ. Thẳm Phong nhìn thấy cũng miệng đáng lưỡi khô, nhưng hắn cố kìm nén dục vọng, phất tay ra lệnh:

"Cứ theo ý ta mà làm, bọn các ngươi cũng vất vả rồi, cứ ở đó từ từ tận hưởng mĩ nhân, nhớ đừng làm cho nàng ta thất vọng đấy nhé"

Lúc chuẩn bị ly khai, bọn thuộc hạ lại luôn miệng cảm tạ mà không để ý thấy Thẩm Phong kia nở nụ cười gian xảo, Lý Thiên nãy giờ vẫn bám lấy một cành trúc đu người trên không để ý thấy hành động của Thẩm Phong thầm đánh giá:

"Tên này cũng đủ ác, giết người diệt khẩu, không chừa lại bất kỳ nhân chứng sống nào, có thù tất báo, làm việc không từ thủ đoạn, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài mà".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện