Lý thiên càng nghĩ càng có khả năng là mảnh ngọc bội kia, thông thường mấy chất liệu ngọc như vậy hay chứa các linh hồn đặc biệt trú ngụ, viên hắc thạch tuy rằng đặc biệt nhưng chất liệu vẫn bằng đá nên Lý thiên ít đặt kỳ vọng vào nó, thanh đao kia làm Lý Thiên khá phân vân nhưng hắn vẫn quyết định cho rằng là miếng ngọc bội kia, Lý thiên có chút dè dặt lên tiếng:

"Lão chẳng lẽ là miếng ngọc bội kia"

"Móa, ta đường đường là huyết sát đao linh, được tẩy rửa trong huyết trì vạn năm mà thành linh tính, đao linh vĩ đại ta đây mà ngươi so ta với cái ngọc bội cũ nát đó, ác tuy nó làm bằng thổ nhủ linh thạch nhưng so với ta vẫn còn kém xa."

Giọng nói kia có chút bất mãn với phán đoán cùi bắp của Lý thiên, nhưng nhờ đó hắn cũng đoán ra được, không ngờ lão này lại là đao linh của thanh đao kia, nghe xuất thân của lão cũng rất hiển hách, Lý Thiên rất bất ngờ chợt phun ra một câu làm cho giọng nói kia chết lặng:

"Lão có vẻ rất lợi hại nhỉ, mà đao linh là gì thế"

Lão già có chút không biết nói gì:

"Ngươi không biết đao linh là gì"

Lý Thiên hồn nhiên nói:

"Đúng thế, ta mới tu tiên mấy tháng, mấy thứ cao siêu thế sao ta biết được"

Lão già càng nghe càng thấy bất lực nhưng giọng lại ẩn mấy phần không tin tưởng:

"Ngươi đùa ta à, cho dù ngươi mới tu tiên nhưng đệ tử ở cửu thiên nào không biết mấy thứ đơn giản như vậy"

Lão nói xong như sực tỉnh, giọng nói càng hoang mang:

"Không đúng từ khi nào tố chất đệ tử ở cửu thiên lại kém như thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra"

Lý thiên nghe lão tự biên tự diễn mà không hiểu gì, ngay lúc hắn định kêu lão quay lại đề tài chính thì lão đao linh kia giọng có chút khẩn trương hỏi hắn:

"Tu Chân giới cửu thiên cảnh giới cao nhất hiện giờ là cảnh giới nào"

Lý thiên không biết lão muốn biết làm gì nhưng hắn vẫn trả lời thật:

"Cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ biết ở Việt Quốc, hình như chỉ tồn tại cường giả lập tinh cảnh là đỉnh tiêm nhất"

"Sao, lập tinh cảnh đã là cao thủ đứng đầu quốc gia, chẳng lẽ ta ngủ một giấc mấy vạn năm cả tu chân giới đều hỗn loạn rồi sao, ngay cả cửu thiên chỉ có lập tinh cảnh thì tám tầng dưới chẳng phải đều chỉ có phàm nhân thôi sao"

Lão đao linh bị sự thật đả kích rất lâu không lên tiếng, Lý Thiên cái hiểu cái không, cửu thiên này hắn đã nghe rất nhiều lần nhưng vẫn không rõ lắm, giờ có lão đao linh sẵn tiện hỏi luôn:

"Này, lão đao linh, lão cứ nói nãy giờ cửu thiên, nhất thiên đó là gì thế"

Lão đao linh có chút hết biết nổi, ngay cả kiến thức cơ bản như vậy mà một đệ tử cửu thiên cũng không biết, chẳng lẽ tu chân giới xuống dốc đến mức độ này:

"Chắc ngươi cũng biết phiến đại lục này tên gọi là Cửu Thiên đại lục chứ"

Lý Thiên nghe thế liền gật đầu một cái, từ này hắn cũng từng nghe sư phụ nói qua nên cũng không quá bất ngờ. Lão như biết Lý Thiên gật đầu, giọng nói cũng bình thản hơn, ít ra ngay cũng biết tên của đại lục, nếu ngay cả thứ đó còn không biết chắc chắn lão ta sẽ tự phong ấn mình ngủ thêm vạn năm nữa, còn hơn đi theo tên chủ nhân dốt đặc mai cán này.

"Cửu Thiên đại lục vốn rất lâu trước đây là một thể thống nhất, nhưng sau trận đại chiến khi xưa liền bị vỡ thành chín mảnh lở lửng trong hư không, chín mảnh này phân biệt xếp thành từng tầng, càng lên cao thì linh khí càng dồi dào, nên tu chân giới ở tầng cao càng phát triển hơn phần dưới"

Lý thiên phát hiện có điểm khả nghi hoặc liền lên tiếng phản bác:

"Sao lại như thế được, ta nhìn lên bầu trời đâu thấy lục địa nào, chỉ có bầu trời xanh thẫm, còn nhìn được cả mặt trời, mặt trăng nữa mà"

"Đúng là ngu ngốc, ngươi đang ở cửu thiên, đây là tầng cao nhất rồi, mà cho dù ở tầng thấp thì vẫn như là một phiến đại lục độc lập thôi"

Lão đao linh giọng nói tràn đầy khinh thường tên thiếu hiểu biết này còn dám bắt bẻ hắn, sau đó nói tiếp

"Nói đến cái đó lại phải nói về rất lâu trước, khi cửu thiên mới bị chia cắt, việc di chuyển giữa các tầng đều rất dễ dàng, các tu sĩ khắp các tầng đều muốn tiến lên tầng cao nhất tu luyện, điều này dẫn đến tài nguyên tu luyện không đủ cung ứng, đất chật người đông, các thế lực mọc lên như nấm sau mưa, mâu thuẫn giữa các phe phái lớn nhất ngày càng kịch liệt, và rồi thứ gì đến cũng phải đến, một trường đại chiến thế giới đã diễn ra, cơ hồ toàn bộ tu sĩ của tất cả các tầng đều bị kéo vào trận chiến, thiếu chút nữa đã hủy diệt cả thế giới"

Lý Thiên tràn ngập cảm khái về một câu chuyện sử thi bi tráng:

"Đáng sợ như thế sao, nhưng có liên quan gì đến câu hỏi của ta"

Lão đao linh có vẻ kinh thường tên thiếu hiểu biết này dám cắt ngang rồi còn bắt bẻ lão, giọng nói tràn đầy mỉa mai

"Ngươi đúng là tên ngốc, sau đại chiến, vấn đề dẫn phát nguyên nhân đều được các bên đem ra bàn luận, và để ngăn không cho các tu sĩ kéo về các tầng cao hơn, mười vị đại năng hùng mạnh nhất bấy giờ đã hợp sức, luân chuyển nhật nguyệt thiên kia tự tạo thành các bình chắn ngăn cách giữa các thế giới, chỉ khi đạt đến một cảnh giới nhất định mới có thể phá vỡ các kết giới kia mà tiến vào tầng cao hơn, tất nhiên nếu ngươi không muốn phá vỡ kết giới mà muốn ở lại xưng bá thì cũng không ai quản, chỉ là những kẻ đó thường là vô vọng trong con đường tu luyện, hoặc thọ nguyên sắp cạn"

Lão đạo linh dừng lại một chút như cho Lý Thiên tiêu hóa hết kiến thức nãy giờ, một lúc sau mới tiếp tục, giọng tràn đầy hâm mộ:

"Người ở các tầng thấp vẫn nhìn thấy nhật, nguyệt như thường nhưng đó chỉ là ảo cảnh, ảo cảnh lồng vào hiện thực càng trở nên chân thực hơn, đó mới chính là ảo cảnh thần cấp thật sự, một trong hai ảo cảnh thần cấp hiếm hoi do con người tạo nên. Nếu không phải các vị đại năng tạo ra nó còn chừa một lỗ hổng cho những người đạt đủ tiêu chuẩn tiến qua thì ảo cảnh thần cấp đó hoàn toàn vây khốn cả một phiến đại lục, thật là hoành tráng biết bao"

Lý Thiên càng nghe càng như người trong mộng, những điều này đều vượt qua thường thức bấy lau nay của hắn, nhưng Lý Thiên cũng có kinh nghiệm với mấy việc này nên cũng dễ tiếp thu. Khi hắn hoàn toàn tiêu hóa xong, cũng không nghĩ ngợi nhiều, mấy điều đó cơ bản đều vượt quá khả năng lúc này của hắn, Lý Thiên giờ chỉ muốn tìm cách thoát ra, hắn bèn quay lại chủ đề chính:

"Này, lão đao linh, làm sao thoát ra khỏi đây"

Lão đao linh nãy giờ bận quan tâm đến những biến hóa của cửu thiên mà không để ý lắm đến cách xưng hô nãy giờ của Lý Thiên, giờ sau khi cơ bản tiếp nhận những thay đổi đó liền nhận ra cách Lý Thiên gọi lão, liền có cảm giác không thoải mái, quát lên:

"Này, tên của ta rất khí phách đấy nhé, suốt ngày kêu lão đao linh này nọ, ngươi không có một chút lịch sự tối thiểu hả"

Lý thiên bị nói có chút choáng váng, lòng thầm nghĩ:

"Ta nào biết tên lão là gì mà gọi"

Nhưng ngoài mặt hắn chỉ cười trừ:

"Được rồi vậy tên lão là gì"

"Hừ, dỏng tai lên mà nghe cho kỹ đây"

Lão đao linh nói đến xuất thân liền thấy tự hào, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo:

"Bản thể của ta nguyên bản là một khối thần thiết được gia trì trong núi lửa ức vạn năm, tập hợp tinh túy của nhật nguyệt, được dung nham chui rèn loại bỏ mọi tạp chất, về sau lại được thần rèn Bách Lý Điền cầm về, phối hợp với mười tám loại vật liệu đỉnh cấp, quý giá mà rèn thành một thanh đao hoàn mĩ, tiếp đó lại được chui rèn qua chín bản nguyên nguyên tố, tám tám chín mốt ngày hấp thụ ánh sao bắc cực mà trở thành đệ nhất bảo đao trên trời dưới đất không một thanh đao nào sánh được. Còn chưa hết, chủ nhân của ta người nào người nấy không phải là cường giả đứng trên đỉnh cao nhất của cửu thiên, mười vạn năm chinh chiến qua bao nhiêu địch thủ, uống máu hơn vạn kẻ thù, lại được tắm trong huyết trì vạn năm mà thành linh tính như bây giờ, nhớ lấy tên của thanh đao này, tất cả mọi tu sĩ ở cửu thiên dù chính phái hay tà đạo một khi thấy ta đều phải run sợ mà thốt lên Huyết Sát Ma Đao, nhất đao uống máu, nhị đao phanh phây, tam đao đoạn hồn, tứ đao hồn phi phách tán."

Kết thúc câu nói là tiếng cười lớn của lão đao linh

"Ha, ha, ha, ha"

Lý thiên dở khóc dở cười, sao hắn gặp phải tên nào tên nấy đều là kẻ thích ba hoa, không biết bao nhiêu câu là lời thật của lão, Lý Thiên chỉ đành phải cười thuận theo:

"Ha ha, lợi hại thật, vậy ta gọi lão là Huyết Sát Ma Đao nhé"

"Hả ngươi nói gì thế, đó có phải tên ta đâu"

Giọng đao linh lại có chút tức giận làm Lý Thiên cảm giác không biết nói gì chỉ còn nước bất lực kêu lên:

"Là sao nữa, không phải lão mới nói người đời bảo lão là Huyết Sát Ma Đao sao, đó sao còn không phải là tên lão à"

Giọng lão đao linh đầy khinh thường:

"Hừ, bọn ngu ngốc đó gọi ta như thế là thể hiện sự sợ hãi với ta, từ khi sao ta lại lấy cái tên xấu xí như thế, nghe có kỹ, tên này là do chính ta chọn"

Lão đao linh ngừng một chút, giọng nói tràn đầy thương cảm như nhớ về quá khứ xa xưa, càng khiến cho Lý Thiên mồ hôi đầy trán:

"Nhớ khi xưa, ngày ta ra đời có chòm sao thiên mã lao về hướng tây như báo hiệu một tuyệt thế thần binh sắp xuất thế, rồi lại đến thời khắc từ huyết trì sản sinh linh tính, lại có hắc long nuốt mặt trời như chào mừng một ma linh ra đời, từ thời khắc đó ta như nhận ra cái tên thích hợp nhất cho mình, Mã Long, đó chính là tên ta"

"Phụt"

Lý thiên như nghe chuyện xưa nghe đến say xưa, nhưng vừa nghe đến cái tên liền không nhịn được, nhưng vẫn cố che miệng cười nhỏ, móa, lão này đặt tên kiểu gì thế, ghép giữ hai chữ thiên mã và hắc long lại à, tên gì chuối hết sức.

"Này ngươi cười gì thế, ngươi là một trong hai người hiếm hoi biết được danh hào của ta đấy, nên thấy tự hào đi"

Giọng Mã Long tức giận nhưng trong lòng lão lại có cảm giác khác lạ, người đó lúc trước cũng cố nín cười, giờ đến tên này, chẳng lẽ cái tên của mình buồn cười như thế.

Lý Thiên thái độ chuyển hẳn một trăm tám mươi độ, nghiêm túc nói:

"Không có đâu, tên lão cũng rất là, ừm rất là có tính sáng tạo"

Hiếm khi dối lòng một câu, đổi lại giọng nói bực bội của Mã Long:

"Bớt dối lòng đi, cỡ tiểu tử ngươi mà đòi qua mắt ta sao, thôi kệ các ngươi đều là những tên không hiểu được khí phách ẩn trong tên ta, cảm giác giống như thần cấp võ kỹ rơi vào tay một tên đồ tể, không bị xé ra làm giấy đốt thì cũng làm giấy chùi mông, đúng là uổng phí mà".

Lý Thiên đành mặc lão tự kỷ, quan tâm của hắn là làm sao thoát ra, nên đành đợi đến khi lão bớt giận mới mở miệng nói. Trong lòng thì buồn cười, lão đầu này cũng sống khôn biết bao lâu rồi mà tâm tính vẫn như thế.

"Ặc, Mã Long, lão biết cách thoát ra không, ta vẫn còn một trận chiến bên ngoài, ở đây lâu quá coi chừng thân thể ngoài kia không biết bị đánh cho ra dạng gì nữa"

Mã Long cũng không quan tâm lo lắng của Lý Thiên nói:

"Ngươi lo gì chuyện đó, ở đây có cấm chế đặc thù hoàn toàn tách biệt khỏi dòng thời gian"

Lý Thiên có chút bất ngờ, đúng là xem thường lão, ngay cả thời gian lão cũng tác động vào được. Như nhìn ra suy nghĩ của Lý thiên, Mã Long giọng nói có chút xấu hổ:

"Không phải do ta đâu, tất cả là nhờ quyển thần công Cửu Chuyển Ma Công của ngươi đấy, không gian này là do nó tạo ra, ngay cả ta cũng không vào được, nếu không sao ta lại phải dùng giọng nói giao tiếp với ngươi, ta chỉ là người kéo ngươi vào trạng thái nội thị, nó mới là người dẫn ngươi tới đây, nói đúng là hơn là ta là người mở cổng, còn nó là người hướng dẫn"

Lý Thiên nghe có điểm khác lạ nhưng không để ý nhiều thế nhưng hắn lại nhớ về phán đoán lúc đầu của mình, không nhịn được hỏi một câu:

"Chẳng lẽ quyển thần công này cũng có linh tính giống lão"

"Cái này ta cũng không rõ, chưa từng nghe nói công pháp có linh tính bao giờ"

Mã Long cũng không chắc chắn nói, lão cũng không rõ ràng lắm, nhưng Lý Thiên chợt nhận ra vấn đề quan trọng:

"Nếu nơi đây do quyển sách đó tạo ra thì làm sao ta thoát ra được"

"Ặc cái này, nó ở trong đầu ngươi, hay ngươi thử ra lệnh cho nó xem, không được thì cứ theo như bình thường mà làm"

"Phải làm sao"

Lý Thiên có chút hoang man, Mã Long thử nói:

"Nhắm mắt lại, tập trung vào, dẫn động ý niệm điều động tâm thần rời khỏi nơi này"

Lý Thiên bắt đầu làm theo, tập trung toàn bộ tinh thần, cả người hắn trong không gian dần dần hóa thành vô số đốm sáng tiêu tán ngày càng mờ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện