Lý Thiên tay vân vê thanh kiếm Thượng Quan Uyển để lại mắt hiện lên mấy tia nghi hoặc:

"Ta nhớ hôm qua nàng ấy đâu có mang thanh kiếm nào theo bên mình"

Hắn quay sang hỏi lão Mã Long:

"Lão có thấy nàng ấy ra khỏi động lúc ta còn ngủ không"

"Ta có thấy ai ra đâu, không phải cả hai người các ngươi ân ái tới tận sáng sao"

Lão Mã Long cười xấu xa, rồi như nhớ ra gì đó:

"Có lẽ cô ta mang theo túi trữ vật, cất giữ vài món như thế thì có gì mà kỳ lạ"

Lý thiên nhíu mày, không cho la đúng nói:

"Không phải túi trữ vật, cần luyện tâm cảnh mới có thể sử dụng sao"

"Ai nói ngươi như thế"

Lão Mã Long buồn cười liền ra mặt thuyết giảng cho hắn một tràng:

"Túi trữ vật thường chia làm ba loại, loại thường sử dụng nhất trong tu chân giới là loại dùng thần niệm để lại ấn ký trên đó, loại này có nhiều kích thướt nhất cũng có tính an toàn cao nhất, cho dù ngươi có ăn cắp được nhưng nếu thần niệm ngươi yếu hơn thì cũng không cách nào mở được, loại này cần luyện thần cảnh, đã tu luyện thần niệm mới sử dụng được"

Lý thiên móc trong túi ra chiếc túi mà hắn lừa được từ người Phạm lão quỷ kia

"Vậy còn hai loại khác, phải có loại sử dụng linh lực đúng không"

"Đúng thế, dù sao nếu phải đợi lên tới luyện thần mới sử dụng được túi trữ vật thì cũng không có nhiều người có thể xài được, nên các luyện khí sư lại luyện chế ra túi trữ vật sử dụng linh lực, do không dùng thần niệm khống chế, túi trữ vật này có kích thướt nhỏ hơn và cũng rất dễ dàng phá, chỉ cần đưa linh lực vào liền có thể phá vỡ linh lực cấm chế của túi trữ vật."

Lý thiên như tỉnh ngộ nói:

"chẳng lẽ loại thứ ba là cho luyện thể dùng"

"Ha ha còn cần nói sao, tiểu tình nhân kia của ngươi chắc hẳn là dùng loại này, loại này là loại hiếm nhất trong ba loại, do không dùng linh lực hay thần niệm khống chế nên loại này cần một vật liệu đặc thù tạo không gian, nó gọi là đá không gian, ba loại tuy đều cần dùng nhưng loại này cần nhiều hơn hai cái kia gấp trăm lần, ngươi thấy nó có đáng để chế tạo không"

Lý Thiên như có suy tư:

"Ta thấy chỉ luyện thể cũng không cần dùng tới túi trữ vật quá nhiều, rõ ràng là quá lãng phí"

"Ha ha, ta nói tiểu tình nhân của ngươi cũng không phải thân phận đơn giản đâu, mới luyện thể đã có túi trữ vật như thế, chắc chắn xuất thân từ đại thế gia nào đó".

Lý Thiên thầm cười cũng không để ý, có là ai thì sao, chỉ cần thứ hắn muốn đều phải đạt được, Lý thiên cười đang tính nói gì đó thì bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả đêm hắn đều chỉ nghe thanh âm mềm tận xương này, dù chỉ thoảng qua hắn cũng nhận ra là ai. Không nói nhiều cả người phóng về một hướng.

"cẩn thận vào, bên kia ta cảm thấy hai luồng khí rất mạnh, rất có thể là hai tên lập tinh cảnh"

Giọng lão ma đầy vẻ ngưng trọng nhưng cũng không khuyên hắn rời đi, chắc lão cũng đã đoán ra tên này nhìn như lúc nào cũng đùa giỡn nhưng có nhiều việc rất cố chấp, dù có chín con trâu cũng không kéo hắn quay đầu được. Lý Thiên dù biết phía trước rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn đi, vì hắn cần phải đi, chỉ thế thôi. Càng đến gần Lý thiên càng lo lắng vì hắn nghe được âm thanh tức giận của Thượng Quan uyển đang đối thoại với đối phương

"Các ngươi về đi, ta sẽ không về"

"Tiểu thư, đây là lệnh của gia chủ, hai thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ thôi, đắc tội"

Giọng nói kia đầy vẻ khiêm nhường nhưng có vẻ phải quyết tâm mang Thượng Quan Uyển đi, Lý thiên lòng tràn đầy lo lắng tốc độ càng tăng nhanh, ngay khi hắn tiếp cận gần trong tầm mắt thì cảm giác có một uy áp vô hình ép xuống, cả người đang nhảy trên không liền rơi xuống đất đập mạnh vào nền đá bên dưới. Thượng Quan Quyển vừa nhìn ra là Lý Thiên vội vã hô lớn:

"Dừng tay"

Hai người kia phân biệt một nam, một nữ đang muốn động thủ thì bị câu nói kia của Thượng Quan Uyển ngăn lại, cũng không tiếp tục ra tay nhưng khí thế quanh người vẫn ép cho Lý Thiên khó thở, Lý Thiên chống hai tay cố đứng lên nhưng cả người vẫn khom xuống, nhưng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người kia, nhếch mép cười, máu từ trán chảy xuống biến cả gương mặt hắn thành màu đỏ tươi quỷ dị.

Thượng Quan Uyển đã chạy tới bên người Lý Thiên, nhìn thảm trạng của hắn mà lòng không đành lòng, tức giận quay sang hai người kia quát lên:

"Thu khí thế của các ngươi lại, ức hiếp một luyện thể thì oai phong gì, đừng làm mất thể diện Thượng Quan gia nữa"

Hai người kia cũng không dám làm trái lời Thượng Quan Uyển, up áp dần tan, Lý Thiên mệt mỏi cả người ngã lăn ra trên mặt đất, mỉm cười dịu dàng nhìn Thượng Quan Uyển:

"Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi không muốn, ai cũng không thể mang ngươi đi được".

"Ngươi đúng là tên ngốc, họ là hộ vệ nhà ta, họ không làm hại ta đâu"

Thượng Quan Uyển mắt hơi ươn ướt vươn tay vuốt nhẹ trán hắn, nhìn máu tươi thấm đẫm lòng bàn tay, lòng nàng bất giác nhói đau, không biết từ khi nào tên đàn ông mà nàng chỉ vừa mới gặp này liền chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng, là vì hắn cứu nàng sao, hay hắn là người đã cướp đi trinh tiết của nàng, hay là giọng nói bá đạo của hắn, hoặc ánh mắt bất khuất của hắn khi nãy, nàng không biết cũng không hiểu, là yêu, là thích, hay chỉ là mê hoặc nhất thời.

"Tiểu thư không còn sớm, chúng ta phải rời đi nhanh, gia chủ dùng bí pháp mở thông đạo không gian không kéo dài được lâu nữa"

Hai hộ vệ kia cũng không thèm nhìn Lý Thiên chỉ bước lại gần Thượng Quan Uyển cúi đầu nói, đối với bọn họ một tên luyện thể còn chưa khiến bọn họ nhìn vào mắt, bất quá chỉ là so với phàm nhân mạnh hơn chút, nếu nói phàm nhân là con kiến thì Lý Thiên bất quá chỉ là con kiến lính trong đó mà thôi. Thượng Quan Uyển nhìn Lý thiên lưu luyến dần chuyển ánh mắt đi, khôi phục lại bộ dáng đoan trang, quý phái ban nãy nhàn nhạt nói:

"Đi thôi, ta không đi các ngươi cũng bắt ta đi không phải sao"

Hai hộ vệ nghe thế liền sợ hãi quỳ mạnh xuống đất dập đầu liên tục:

"Thuộc hạ không dám, lệnh của gia chủ chúng thuộc hạ không dám làm trái"

Thượng Quan Uyển cũng không làm khó hai người, thở dài đầy vẻ bất đắc dĩ:

"Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đó ắc là số mệnh của ta, thuận mệnh đôi khi cũng tốt, ít ra không phải làm ai đều khó xử vì ta"

"Nàng nói sai rồi"

Lý Thiên từ lâu đã ngồi trên mặt đất, nở nụ cười tràn đầy tự tin

"Cái gì số mệnh chứ, ta không tin, ta chỉ tin một điều, số mệnh là do con người tự tay định đoạt, ta nói rồi, nàng không muốn đi, ai cũng không cản được"

Lý thiên mở miệng cười lớn, hai tên hộ vệ nhìn Lý Thiên như một thằng điên lên tiếng chế nhạo:

"Con kiến kia, ngươi sẽ làm gì, ta thật muốn xem ngươi làm cách nào ngăn chúng ta"

Hai người bọn họ nãy giờ bị Lý Thiên chọc giận không nhẹ, nhưng không dám động thủ bởi lúc nào Thượng Quan Uyển cũng liếc mắt cảnh cáo hai người, nhưng Lý thiên quá ngạo mạn, bọn họ đường đường là cao thủ lập tinh cảnh, nào đâu bị một tên luyện thể xem thường như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, nam hộ vê tức giận nói:

"Hừ ngươi đã ngông cuồng như thế thì tiếp chiêu này của ta thử xem"

"Thượng Quan Bác mau dừng tay"

Thấy Thượng Quan Bác muốn xuất chiêu thương tổn Lý Thiên, Thượng Quan Uyển liền lo lắng, hô lớn ngăn cản, đang muốn chạy lại thì nữ hộ vệ còn lại bỗng xuất hiện trước mặt nàng, Thượng Quan Uyển vừa gấp vừa giận, tức giận vung tay một chưởng vỗ ra

"Thượng Quan Hoa, tránh ra cho ta".

"Thứ lỗi tiểu thư, sau khi quay về chúng thuộc hạ sẽ quỳ gối chịu sự trừng phạt của ngài"

Nữ hộ vệ xem chưởng của Thượng Quan Uyển như không khí, người chợt động liền đã ở sau lưng nàng, một chưỡng vỗ xuống đánh ngất Thượng Quan Uyển. Lý Thiên bên kia trông thấy tất cả, tức giận tột độ, hai mắt cũng sắp chuyển sang màu máu, tia máu xuất hiện dày đặt, hai tròng mắt mở to nhưng hắn vẫn không động đậy, Lý Thiên không phải không muốn mà là không thể, đối diện hắn, Thượng Quan Bác nhếch miệng cười, tay lăng không vỗ ra một chưởng, từ chưởng liền huyễn hóa ra một con hỏa long khổng lồ, giương nanh múa vuốt lao đến chỗ Lý Thiên, hỏa long còn cách xa mà hắn đã cảm thấy hơi nóng phả vào mặt làm da như muốn phồng rộp lên. Lý Thiên nhăn mặt chịu đau, miệng ngược lại cười to:

"Muốn giết ta sao, không đơn giản thế đâu, Thất Tinh trận khai"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, mặt đất dưới chân nổi lên một đồ án trận pháp cầu kỳ, cây cối xung quanh lấy mắt thường bắt đầu di động nhanh chóng, ngày càng dời xa tầm mắt, một màn sương mù không biết từ đâu bao phủ toàn bộ mặt đất xung quanh, nhìn lên bầu trời chỉ thấy bảy ngôi sao sáng xếp thành một hàng lẻ loi giữa bầu trời. Thương Quan Bác nhướng mày nhìn quanh lẩm bẩm:

"Trận pháp sao, hắn bố trí từ khi nào, đúng là xem thường tên nhóc này rồi, từ khi nào chỉ một tên luyện thể ở nhất thiên lại khó đối phó như vậy".

Lúc này, cách đó không xa Thượng quan Hoa bị chia cắt với Thương Quan Bác, một tay ôm lấy Thương quan Uyển, tay còn lại liên tục vẽ trong không trung một đồ án hoa đào, ngay khi đồ án vừa xong, giữ mi tâm ả ta nổi lên hình hoa đào giống như đúc thứ vừa vẽ, miệng cười khẽ:

"Đào Hoa Liên Thập Tứ Thức, thức thứ nhất, Hoa Đào Nở Rộ"

Theo câu nói vừa xong, xung quanh người ả ta xuất hiện vô số cánh hoa đào rơi lả tả, ả bắt lấy một cánh hoa nhoẻn miệng cười:

"Thức thứ hai, Cuồng Phong Bạo Vũ"

Các cánh hoa khắp trời đất bắt đầu tụ họp lại thành một lốc xoáy lớn bao phủ quanh người Thượng Quan Hoa, Lý Thiên từ xa ẩn trong lớp sương mù, cả người thuận theo các đường vẽ dưới chân mà di chuyển không ngừng, nhìn cơn lốc hoa bao phủ quanh người Thương Quan Hoa lòng phát lạnh, bản năng nhận thấy nguy hiểm liền quay người phóng ra xa, sau lưng truyền tới giọng nói khiến hắn sợ hãi, chân bước càng nhanh hơn:

"Thức thứ ba, Hoa Đào Tán Loạn"

Nương theo thanh âm, một cơn gió to cuốn theo vô số cánh hoa lan tỏa ra tứ phía, Lý Thiên cảm nhận sau lưng bị cuồng phong đập trúng, cả người hắn văng ra xa, vô số cánh hoa như được làm bằng kim loại, cứa vào da thịt hắn để lại hàng loạt vết thương khắp cơ thể, Lý Thiên trong lúc bị cuốn bay nhìn thấy số linh thạch hắn dùng để dẫn trận bị cuồng phong đánh cho tan thành mảnh vụn, đáy lòng chợt lạnh đi:

"Chết tiệt, lập tinh cảnh quả là đáng sợ, tính sai rồi".

Cuồng Phong dần tan, cây cối xung quanh bị cơn gió cuốn văng xa cả cây số, vô số cây bị cánh hoa đào cắt cho thành vô vàn mảnh nhỏ, bán kính lấy Thượng Quan Hoa làm trung tâm hình thành một vòng tròn rộng cả mấy dặm trống trơn không có lấy một cành cây ngọn cỏ. Phía bên trái, Thượng Quan Bác cả người bao phủ trong một ngọn lửa, bước chân chậm rãi lại gần người Thượng Quan Hoa đang ôm Thượng Quan Uyển, cười khổ:

"Hoa muội vẫn nóng tính như thế, hại huynh thật khổ, có tấn công cũng đừng dùng đại chiêu như thế chứ, lỡ dẫn tới mấy lão quỷ lập tinh cảnh của nhất tinh thì sao, dù chúng ta không sợ nhưng tốt nhất vẫn không nên làm chậm trễ thời gian"

Thượng Quan Hoa gương mặt lạnh lùng không cảm xúc chỉ phun ra một chữ:

"Nhanh giải quyết đi"

"Hả"

Thượng Quan Bác có chút nghi hoặc đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Thượng Quan Hoa, ánh mắt nổi lên mấy tia kinh ngạc, mỉm cười:

"Thế mà vẫn còn sống, đúng là tiểu tử thú vị"

Lý Thiên hiện giờ vô cùng thê thảm, cả người quần áo rách nát, cơ thể tràn đầy vết thương, nhìn qua không khác nào một huyết nhân, chỉ còn hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người, hắn thấy Thượng Quan Bác tới gần, muốn động thân thể nhưng cả người ngay cả một chút sức lực cũng không có chỉ đành nhìn tên kia chậm rãi bước tới trước mặt. Thượng Quan Bác ngổi xổm xuống trước người Lý Thiên, trên tay nổi lên một ngọn lửa đỏ tươi như máu, cười nói:

"Chà chà, làm gì với ngươi đây, nếu giết ngươi thì khó ăn nói với tiểu thư mà không giết ngươi thì lòng ta không thoải mái, thật là tiến thoái lưỡng nan, ngươi có ý kiến nào không"

Lý Thiên cười lạnh phun một ngụm máu về phía Thương Quan Bác nhưng chưa tới nửa đường liền bị đốt cháy thành từng đóm khói nhỏ bốc hơi trong không khí, Thượng Quan Bác cũng không để ý Lý thiên vô lễ với hắn, chỉ nhìn Lý Thiên cười gằn:

"Ha ha, ta biết cách rồi, để ta tặng ngươi một phần đại lễ vậy"

Hai mắt Lý Thiên vẫn giữ vẻ dữ tợn nhìn Thượng Quan Bác đưa tay chạm vào ngực hắn, ngay lúc vừa tiếp xúc, Lý Thiên liền cảm thấy như có một ngọn lửa tiến vào trong cơ thể thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn, đau đớn tột cùng tập kích bất ngờ làm Lý Thiên không kìm được phát ra tiếng kêu đau đớn tê tâm phế liệt:

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Thượng Quan Bác nhìn vẻ thống khổ của Lý thiên mà hài lòng thu tay, xoay người bước trở về bên người Thượng Quan Hoa, Lý Thiên nhìn theo bóng lưng của hắn, hai tay siết chặt thành quyền, cố nén đau đớn đang thiêu đốt khắp cơ thể, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chờ đó, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ khiến ngươi hối hận ngày hôm nay đã không giết ta"

Thượng Quan Bác sóng vai đứng cùng Thượng Quan Hoa cũng không quay đầu nhìn Lý Thiên, hai người đạp không mà bước chỉ chớp mắt liền biến mất phía chân trời, trong không trung chỉ quanh quẩn thanh âm của Thượng Quan Bác:

"Ta sẽ chờ ngươi, chúng ta là Thượng Quan gia ở thành Hoàng Nguyên, đệ Tứ thiên, nếu ngươi có thể tìm đến, ta sẽ tùy thời tiếp ngươi, nhưng chỉ sợ cả đời này ngươi đều vĩnh viễn không bước qua nổi cảnh giới luyện thể, cả đời chỉ là một phàm nhân, cả đời chỉ biết gậm nhấm nỗi đau, vĩnh viễn không thể trả thù, ha ha ha".

Lý Thiên căm hận nhìn hai người mang Thượng Quan Uyển rời đi, lòng đau đớn tột cùng, sự đau đớn còn lớn hơn gấp nhiều lờn đau đớn thể xác mà hắn đang chịu đựng, bất lực nhìn những thứ mình yêu mến bị cướp đoạt mà không thể làm gì, nổi đau đớn đó vượt ngoài sức chịu đựng của hắn, Lý Thiên hai mắt vẫn gắt gao nhìn theo hướng bọn họ ly khai một khắc cũng không rời.

Ngay tại thời khắc này, Lý Thiên lại không biết trong mi tâm của hắn, quyển Cửu Chuyển Thần Công đang lơ lửng cũng dần biến hóa theo biến chuyển tâm tính của Lý Thiên, màu vàng chói mắt đang dần mất đi, từ trung tâm hình thành từng luống khói đen ám ảnh bao phủ dần đến hoàn toàn quyển sách, chữ trên bìa sách cũng dần thay đổi, từ bốn chữ màu vàng thánh khiết dần bị thay thế bởi bốn chữ vặn vẹo đáng sợ:

"Cửu chuyển Ma Công".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện