Nằm ở hướng Tây Bắc của Việt Quốc là Hàn Quốc, một quốc gia nhỏ bé kẹp giữa hai cường quốc đương thời, Việt Quốc phía Đông và Càn Quốc Phía Tây, địa phận toàn bộ Hàn Quốc chỉ tương đương một tỉnh của Việt Quốc, nhưng nó vẫn tồn tại ngàn năm bất diệt, mặc cho bao triều đại xung quanh thay thời đổi vận, phong chuyển biến hoá, Hàn Quốc vẫn một mực tồn tại không đổ. Người đời đồn đại, tại Hàn Quốc có tồn tại một thần thú thủ vệ quốc gia, mỗi khi quốc gia lâm nguy sẽ hàn lâm xuất thế dẹp tan mọi nguy nan.
Mà nơi thần thú cư ngụ, nơi mà mọi thần dân Hàn Quốc đều cung kính hết mực, ở trung tâm quốc gia nơi sừng sững một ngọn núi khổng lồ cao không thấy đỉnh, chỉ lờ mờ ẩn hiện từng đám mây lơ lửng giữa thân núi, tạo ra một khung cảnh hùng vĩ đến choáng ngợp. Lý Thiên giờ phút này đang ngồi trên tầng cao nhất của một toà tửu lâu ngay trong kinh đô Hàn Quốc, từ đây hắn có thể trông thấy khung cảnh tuyệt đẹp hiếm thấy này, vô số cảm xúc xen lẫn trong lòng, hắn tay nâng chén rượu khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận cảm giác cay xè quanh quẩn khoang miệng, Lý Thiên thở ra một hơi thật dài, vô cùng cảm thán:
"Cảnh sắc như mộng ảo, lại tràn đầy khí phách, đúng là cảnh vật tạo hoá hiếm thấy".
"Trên đời có thật sự mọi cảnh vật đều do thiên địa sơ khai tạo thành"
Lý Thiên nghe giọng nói tràn đầy thương cảm phảng phất trong đầu, miệng cười nhấp tiếp một hớp rượu, một ngón tay điểm nhẹ vào bầu rượu vẩy lên một dòng nước tinh khiết, ở trên mặt bàn viết xuống mấy câu:
"Đời người hiếm có một lần sầu.
Sầu buồn trong tâm tựa hư không.
Trống rỗng che mất đôi tầm mắt.
Mắt nhìn phương xa lòng thổn thức.
Thổn thức những khắc thời xưa cũ.
Lòng buồn cảnh có vui bao giờ."
Cười tự giễu vài tiếng, Lý Thiên đưa ngang bầu rượu như kính chúng sinh, một ngụm một ngụm chốc hết vào trong miệng, cảm nhận cảm giác khô nóng như muốn thiêu đốt cổ họng, Lý Thiên thở hắt một hơi sảng khoái, cảm giác lâng lâng lúc này làm hắn vô cùng thư thái, mọi phiền muộn cuốn lấy hắn bấy lâu nay như đều tan biến không còn.
"Đã sầu mượn rượu càng thêm sầu, trốn tránh trong men say càng khiến người u mê, ngươi nói chẳng phải còn rất nhiều việc phải làm sao, sao giờ đây lại chạy trốn trong cơn mê mụi thế này, thật làm ta thất vọng"
Tiếng nói trách cứ xen lẫn buồn bã như muốn đánh thức tâm hồn kẻ truỵ lạc, Lý Thiên như hiểu như không, bầu rượu nơi tay đã không còn, cả người nửa tỉnh nửa mê tựa trên mặt bàn, gương mặt thiếu niên tuấn tú tràn đầy mê mang:
"Lão nói xem có phải ông trời trừng phạt ta, mọi thứ ta làm, mọi việc ta muốn, tất cả đều như một giấc mộng, chỉ khác là cơn ác mộng mà ta khó có thể tiếp thu, ngày đầu đến đây ta đã từng mơ ước rất nhiều, mộng tưởng rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là giấc mộng ngàn thu. Ha ha ha, thật là trêu người quá đáng."
Hắn bỗng cất tiếng cười to thu hút ánh mắt mọi quan khách xung quanh, tất cả đều đưa đôi mắt khó chịu nhìn tên thanh niên say khước lão đảo bước xuống bậc thang. Một tiểu cô nương xinh xắn, nhanh nhẹn chạy lại chỗ hắn, mở miệng phát ra tiếng nói trong trẻo dễ thương:
"Khách Quan, người vẫn chưa trả tiền"
Lý Thiên đưa đôi mắt lờ mờ nhìn bóng hình hư ảo của tiểu cô nương trước mắt, từ trong túi áo móc ra một viên linh thạch đưa tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân liền bước ra khỏi cửa ẩn vào dòng người nhộn nhịp trên đường cái. Tiểu cô nương có chút run rẩy nhìn viên linh thạch trong tay, đến lúc tỉnh lại đã không thấy bóng dáng tên thanh niên kia đâu, nhưng nàng vẫn rất tận trức trách chạy theo hô lớn:
"Khách quan, chờ đã, tiền thối của ngài đây"
Nhưng rất nhanh tiểu cô nương liền bỏ cuộc trong dòng người đông đúc trên đường, thất vọng quay về quán, cầm viên linh thạch luyến tiếc đưa cho cha nàng, trông thấy vẻ mặt cười như đoá hoa cúc của lão nhân đã gần lục tuần này, lại nhìn ánh mắt hâm mộ của khách nhân trong quán, bất giác trong lòng tiểu cô nương tràn ngập hiếu kỳ về thanh niên nọ:
"Tên say sỉn khi nãy là tiên nhân sao, mọi người có vẻ rất ngưỡng mộ, ngay cả cha cha cả ngày nhăn nhó lại thay đổi lớn như vậy."
Lý Thiên không biết chỉ một hành động nhỏ của hắn liền dẫn phát sự hiếu kỳ của một tiểu cô nương ngây thơ, hắn lại càng không ngờ tiểu cô nương đó về sau lại vì thế mà tiến vào con đường tu tiên thành tựu một đời nữ đế mạnh nhất thập tinh cửu vực.
Mà nơi thần thú cư ngụ, nơi mà mọi thần dân Hàn Quốc đều cung kính hết mực, ở trung tâm quốc gia nơi sừng sững một ngọn núi khổng lồ cao không thấy đỉnh, chỉ lờ mờ ẩn hiện từng đám mây lơ lửng giữa thân núi, tạo ra một khung cảnh hùng vĩ đến choáng ngợp. Lý Thiên giờ phút này đang ngồi trên tầng cao nhất của một toà tửu lâu ngay trong kinh đô Hàn Quốc, từ đây hắn có thể trông thấy khung cảnh tuyệt đẹp hiếm thấy này, vô số cảm xúc xen lẫn trong lòng, hắn tay nâng chén rượu khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận cảm giác cay xè quanh quẩn khoang miệng, Lý Thiên thở ra một hơi thật dài, vô cùng cảm thán:
"Cảnh sắc như mộng ảo, lại tràn đầy khí phách, đúng là cảnh vật tạo hoá hiếm thấy".
"Trên đời có thật sự mọi cảnh vật đều do thiên địa sơ khai tạo thành"
Lý Thiên nghe giọng nói tràn đầy thương cảm phảng phất trong đầu, miệng cười nhấp tiếp một hớp rượu, một ngón tay điểm nhẹ vào bầu rượu vẩy lên một dòng nước tinh khiết, ở trên mặt bàn viết xuống mấy câu:
"Đời người hiếm có một lần sầu.
Sầu buồn trong tâm tựa hư không.
Trống rỗng che mất đôi tầm mắt.
Mắt nhìn phương xa lòng thổn thức.
Thổn thức những khắc thời xưa cũ.
Lòng buồn cảnh có vui bao giờ."
Cười tự giễu vài tiếng, Lý Thiên đưa ngang bầu rượu như kính chúng sinh, một ngụm một ngụm chốc hết vào trong miệng, cảm nhận cảm giác khô nóng như muốn thiêu đốt cổ họng, Lý Thiên thở hắt một hơi sảng khoái, cảm giác lâng lâng lúc này làm hắn vô cùng thư thái, mọi phiền muộn cuốn lấy hắn bấy lâu nay như đều tan biến không còn.
"Đã sầu mượn rượu càng thêm sầu, trốn tránh trong men say càng khiến người u mê, ngươi nói chẳng phải còn rất nhiều việc phải làm sao, sao giờ đây lại chạy trốn trong cơn mê mụi thế này, thật làm ta thất vọng"
Tiếng nói trách cứ xen lẫn buồn bã như muốn đánh thức tâm hồn kẻ truỵ lạc, Lý Thiên như hiểu như không, bầu rượu nơi tay đã không còn, cả người nửa tỉnh nửa mê tựa trên mặt bàn, gương mặt thiếu niên tuấn tú tràn đầy mê mang:
"Lão nói xem có phải ông trời trừng phạt ta, mọi thứ ta làm, mọi việc ta muốn, tất cả đều như một giấc mộng, chỉ khác là cơn ác mộng mà ta khó có thể tiếp thu, ngày đầu đến đây ta đã từng mơ ước rất nhiều, mộng tưởng rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là giấc mộng ngàn thu. Ha ha ha, thật là trêu người quá đáng."
Hắn bỗng cất tiếng cười to thu hút ánh mắt mọi quan khách xung quanh, tất cả đều đưa đôi mắt khó chịu nhìn tên thanh niên say khước lão đảo bước xuống bậc thang. Một tiểu cô nương xinh xắn, nhanh nhẹn chạy lại chỗ hắn, mở miệng phát ra tiếng nói trong trẻo dễ thương:
"Khách Quan, người vẫn chưa trả tiền"
Lý Thiên đưa đôi mắt lờ mờ nhìn bóng hình hư ảo của tiểu cô nương trước mắt, từ trong túi áo móc ra một viên linh thạch đưa tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân liền bước ra khỏi cửa ẩn vào dòng người nhộn nhịp trên đường cái. Tiểu cô nương có chút run rẩy nhìn viên linh thạch trong tay, đến lúc tỉnh lại đã không thấy bóng dáng tên thanh niên kia đâu, nhưng nàng vẫn rất tận trức trách chạy theo hô lớn:
"Khách quan, chờ đã, tiền thối của ngài đây"
Nhưng rất nhanh tiểu cô nương liền bỏ cuộc trong dòng người đông đúc trên đường, thất vọng quay về quán, cầm viên linh thạch luyến tiếc đưa cho cha nàng, trông thấy vẻ mặt cười như đoá hoa cúc của lão nhân đã gần lục tuần này, lại nhìn ánh mắt hâm mộ của khách nhân trong quán, bất giác trong lòng tiểu cô nương tràn ngập hiếu kỳ về thanh niên nọ:
"Tên say sỉn khi nãy là tiên nhân sao, mọi người có vẻ rất ngưỡng mộ, ngay cả cha cha cả ngày nhăn nhó lại thay đổi lớn như vậy."
Lý Thiên không biết chỉ một hành động nhỏ của hắn liền dẫn phát sự hiếu kỳ của một tiểu cô nương ngây thơ, hắn lại càng không ngờ tiểu cô nương đó về sau lại vì thế mà tiến vào con đường tu tiên thành tựu một đời nữ đế mạnh nhất thập tinh cửu vực.
Danh sách chương