Không còn ai tranh dành, quyển võ kỹ siêu phàm cấp liền rơi vào tay tên Trần Hưng, tên đó cũng không dừng tay, giống như nhà giàu mới nổi, món đồ thứ hai rồi cứ thế liên tục vài món đều bị hắn thu vào tay.

"Hừ thật ngu ngốc, đấu giá càng về sau càng xuất hiện vật phẩm quý giá, hiện giờ vung tiền mua mấy món tầm thường xem chút hắn phải làm sao"

Trần Triển hiển nhiên rất tức giận với phong cách phung phí của Trần Hưng, Trần gia tuy giàu có nhưng cũng không phải là mỏ vàng, mặc cho hắn vung tiền, Lý Thiên cười cũng không xen vào chuyện gia tộc đối phương, ánh mắt hắn hiện giờ liền bị thu hút bởi một viên ngọc đỏ như máu đặt trong khay ngọc, Bồ đại sư đang cầm viên ngọc giới thiệu:

"Đây là vật phẩm thu được từ di tích tông môn cổ, thật xấu hổ, đội giám định của chúng ta cũng không cách nào biết được vật này là gì, có công dụng ra sao. Tuy nhiên nó đã có niên đại rất xa xưa, là thần vật không tầm thường, giá khởi điểm một trăm linh thạch trung phẩm"

Bồ đại sư mặt không chút xấu hổ ra cái giá trên trời, làm toàn trường đều nhất thời ầm ĩ, không ít người bất bình lên tiếng:

"Cái gì thế, chỉ là viên ngọc rách mà giá một trăm linh thạch trung phẩm"

"Không đùa chứ, Thương Hương Các còn không biết nó là gì mà bán với giá như thế"

Bồ đại sư nhìn khung cảnh như vậy cũng không lấy làm bất ngờ, lão đã đoán ra từ trước nhưng bên trên dặn dò lão bán với giá đó thì cũng chỉ biết làm theo, thấy không ai ra giá, lão vừa định thu lại thì tên Trần Hưng tiếp tục phong cách đại thiếu gia, vừa nhịp tay trên bàn vừa nói:

"Một trăm linh thạch trung phẩm".

Câu nói kia có lực tương tác rất lớn, gần như mọi người đều nhìn về phía phòng khách quý, tên Trần Hưng dường như rất hưởng thụ ánh nhìn của mọi người, mặt ngẩng lên thật cao.

"Cái gì có người mua"

"Đúng là tên bại gia tử Trần gia, ta nói Trần gia giao cho tên này sớm muộn cũng lụi tàn"

Mọi người lắc đầu chặc lưỡi, nhưng chỉ dám thì thầm to nhỏ, dù sao ở Bình An thành Trần gia có địa vị rất lớn, không đắc tội thì vẫn hơn, nhưng tất nhiên không phải tất cả đều sợ Trần gia, từ một phòng khách quý cách phòng Trần Hưng không xa vén lên màn che hiện ra một vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp vũ mị, nàng ta nở nụ cười tươi như hoa, nháy mắt mấy cái với Trần Hưng làm vị công tử trẻ tuổi kia nóng hết cả người, thở hồng hộc như trâu:

"Hì hì, Trần thiếu gia thật đúng là phong độ nha, ra tay đều không nhỏ chút nào"

Trần Hưng bị mỹ sắc làm mất hết lý trí, cũng không nhìn ra người ta cũng ở phòng khách quý giống mình, theo thói quen mở miệng cợt nhả.

"Ha ha, mỹ nữ sao nào, cảm mến bổn thiếu gia sao, cứ đi theo thiếu gia ta bảo đảm nàng muốn gì cũng được"

Mỹ nữ kia nghe xong cũng không tức giận chỉ cười hì hì ném cho Trần Hưng vài cái mị nhãn càng làm con khỉ kia động dục, tay càng giày vò hai mỹ nữ bên người, nhưng tất cả chỉ làm dục vọng hắn bành trướng đến nổi chảy cả nước miếng ra hai bên mép.

Mọi người xung quanh nhìn thấy mà lắc đầu không thôi, Trần Triển nãy giờ cũng không còn nhịn được nữa, tức giận đứng lên chỉ thẳng mặt Trần Hưng mắng to:

"Trần Hưng ngươi thu cái bộ điệu của ngươi lại ngay, đừng có làm mất mặt Trần gia nữa"

"Cái gì, là tiểu tạp chủng ngươi"

Trần Hưng bị người mắng liền giật mình, không ngờ ngay trong Bình An thành cũng có kẻ đuôi mù như thế, đến khi nhìn ra là ai càng thêm giận dữ, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói:

"Ta còn tưởng ai thì ra là đứa con hoang này, ngươi có phải quên gì không, đệ tử gặp thiếu gia chủ phải hành lễ, ngươi thấy ta còn dám đứng như thế sao"

"Ngươi ngươi"

Trần Triển tức giận nói không ra lời tay run run chỉ vào Trần Hưng, Lý Thiên nãy giờ nhờ Trần Triển giúp ít khá nhiều, nhìn tên ngu ngốc phía trên cảm thấy ngứa mắt liền thuận tiện xen vào một câu:

"Nếu ta nhớ không lầm, theo quy định của Thương Hương Các, mọi người đã vào trường đấu giá đều có thân phận như nhau và được đối xử công bằng đúng chứ"

Lý Thiên mỉm cười nhìn Bồ đại sư, Bồ đại sư cũng không biết Lý Thiên muốn nói gì, thấy hắn nhìn mình thì khẽ gật đầu, Lý Thiên thấy được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chuyển mắt nhìn thẳng vào Trần Hưng cười nói: 

"Như vậy không phải quá rõ ràng sao, ta không biết bên ngoài Trần Triển với ngươi có thân phận gì, nhưng trong trường đấu giá này, ngươi và Trần Triển đều có thân phận ngang hàng nhau"

Lời nói của Lý Thiên rất có lý, không ít người xung quanh sực tỉnh đều gật đầu đồng ý, phía trên Trần Hưng mặt lúc đỏ lúc trắng, Lý Thiên vịn vào quy củ của Thương Hương Các bắt bẻ hắn, nếu hắn dám không chấp nhận chính là xem thường Thương Hương Các, hắn tuy hành sự lỗ mãng nhưng cũng biết thứ gì có thể đụng vào, thứ gì không thể, nhưng bỏ qua lại khiến hắn rất khó chịu.

"Đủ rồi, đây là đấu giá hội chứ không phải cái chợ cho các ngươi cãi nhau, ngồi xuống hết đi, chúng ta tiếp tục đấu giá"

Bồ đại sư cũng không muốn cục diện thêm phức tạp, theo câu nói của lão Trần Hưng chỉ đành nén giận vào lòng, tức giận ngồi mạnh xuống ghế, không cẩn thận va vào cạnh ghế khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. 

"Thiếu gia không sao chứ"

Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy lo lắng hỏi, vừa định thử xem vết thương của hắn thì bị Trần Hưng một bạt tai táng ngã lăn ra đất:

"Tiện nhân cút ra"

Thiếu nữ còn lại sợ hãi tránh xa Trần Hưng, vội cúi người đỡ bạn của mình lên, cả hai run run nép sát vào tường cũng không dám lại gần Trần Hưng đang nổi bão:

"Khốn khiếp cứ chờ đó cho ta, cả hai các ngươi đều phải trả giá, Trần An ngươi đâu rồi"

"Thiếu gia, có chuyện gì phân phó"

Không biết từ đâu xuất hiện một thân ảnh toàn thân hắc trang nhìn không ra hình dáng, người này cung kinh cúi đầu nghe Trần Hưng thì thầm vào tai, sau đó liền xoay người ly khai, để lại hai thiếu nữ sợ hãi nhìn Trần Hưng đang cười như ác ma:

"Trần Triển ngươi hết lần này tới lần khác luôn cản đường ta, lần này ta muốn ngươi sống không được, chết không xong, ta muốn cho ngươi nhìn ta chơi đùa với người mà ngươi yêu nhất, ta rất muốn thấy vẻ mặt lúc đó của ngươi, là tức giận, là tủi nhục hay là, ha ha ha".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện