Ngũ công chúa? Người nhận thư sao có thể trở thành Ngũ công chúa? Vậy thì rõ ràng là thư Giang Vũ Chương viết cho Thuần Ninh quận chúa!
Ba chữ này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều sửng sốt, thị vệ đọc thư ấy hoàn toàn không dám đọc tiếp nữa, thế là hắn đưa mắt nhìn về phía Gia Thành Đế xin chỉ thị.
Tuy nhiên lại nghe Gia Thành Đế nói với giọng lạnh lùng: "Tiếp tục."
Thị vệ đó nhìn lướt qua một hồi, mặc dù hắn chỉ ở trình độ biết chữ nhưng cũng có thể nhìn ra, Giang thế tử viết thư này là thư tình.
Nếu hủy hoại thanh danh của Ngũ công chúa ở trước mặt mọi người, vậy...!vậy Thi quý phi chẳng phải sẽ lăng trì hắn sao?! Dù cho thị vệ này mười lá gan thì hắn cũng không dám đọc tiếp, nhưng lệnh vua khó từ, đành liều một phen, cắn răng nói:
"Hoài tương tư hoài mong nhớ, dẫu ngắn ngủi nhưng vô vàn.

Nếu biết tương tư lòng vướng bận, thuở ban đầu thà chẳng quen nhau." [1]
Nói cho dễ hiểu, đó là – nếu sớm biết trong lòng si tình và nhớ nhung người như vậy, thà rằng lúc đầu chẳng quen biết nhau.
Đây rõ ràng là lời mà chỉ những người yêu nhau mới nói!
Trước mắt Giang Vũ Chương bỗng tối sầm, cậu và Ngũ công chúa quen biết nhau khi nào, mối quan hệ của hai người như người dưng nước lã, sao có thể viết thư tình cho Ngũ công chúa?!
Liền nhận ra có chỗ bất thường.
Rõ ràng là bảo tiểu tư đưa cho Thuần Ninh quận chúa hai lá thư, vì sao bây giờ thị vệ chỉ tìm thấy một lá từ người hắn? Đây rõ ràng là đã bị người khác giở trò!
Lại nhìn Liễu Ly, nàng không hề hoảng loạn, Giang Vũ Chương chợt hiểu ra điều gì, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Nàng đã nhìn thấu mọi thứ và phản pháo lại Giang Vũ Chương.

Nói cách khác, suy nghĩ đê hèn ấy của cậu ta đã bị nàng biết hết tất cả...
Đừng thấy Liễu Ly ngoài mặt rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng ngơ ngác...
Khi ấy, Liễu Ly và Kiều Nhi đã đốt thư đó, sau đó Ninh Tử Thanh đã bắt chước theo nét chữ của Giang Vũ Chương để viết gì đó, rồi đặt vào lại phong thư.
Liễu Ly vốn không để ý những gì được viết bên trong, dù sao thì Ninh Tử Thanh sẽ không hại nàng.
Không ngờ Ninh Tử Thanh, con người kỳ quặc này vẫn để bụng, kéo cả Ngũ công chúa vào cuộc...!Liễu Ly bỗng cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Ninh Tử Linh.
"Thế tử, Lương quốc công, hừ, giỏi thật!"

Gia Thành Đế hừ giọng, ném phăng tách trà trên bàn xuống sàn, đồ sứ hảo hạng vỡ tan tành trong nháy mắt, "Các ngươi giải thích thế nào?"
Thiên tử nổi giận, mọi người liền không dám thở mạnh.
Lương quốc công nghiến răng, ông chưa bao giờ trải qua tình cảnh nhục nhã như thế này, ông vẫn muốn tranh biện lại thì bỗng nghe thấy có một con quạ đen bay tới, nếu không phải nó kêu lên quạ quạ ầm ĩ, thì gần như chìm vào màn đêm, khó mà phát hiện.
Người ta thường nói "quạ kêu mang lại điềm xấu", giờ đây quạ vừa kêu quang quác, vừa lượn lờ trên đầu mọi người cả buổi, càng xui xẻo hơn.

[2]
Các thị vệ nhìn nhau, đang muốn dọa nó đi, tuy nhiên chỉ thấy con quạ đen đó rẽ ngoặt như có linh tính, chủ động tránh khỏi "chốn thị phi" này.
Trước khi đi, còn kiêu ngạo xem trời đất như nhà xí mà "giải quyết".
Một đống không xác định tức tốc rơi xuống, một tiếng "bẹp" ngay trán Lương quốc công, dính khắp mặt ông.
Con quạ đen đó kiêu ngạo bay vào lại cành của một cái cây và đáp trên tay của ai đó.
Ninh Tử Thanh đang ngồi trên một cành cây mảnh khảnh và chắc chắn, tựa vào thân cây, chú ý động tĩnh ở bên đó như đang xem kịch, đồng thời, vuốt ve đầu nhỏ của nó như để làm dịu nó, và cho con quạ đen đó ăn một ít thức ăn xem như phần thưởng: "Ngoan."
Dị vật bỗng lọt vào mắt Lương quốc công, còn kèm theo mùi hôi thối khó chịu, những người khác thấy thế thì vô cùng buồn nôn.
Cơn đau nhói lên trong mắt Lương quốc công, ông kêu lên thảm thiết, quỳ phịch xuống đất, còn làm đổ bàn tiệc trước mặt, nước canh đổ vương vãi khắp mặt đất.
Nói đến cũng tình cờ, không có vật cản, ông quỳ đúng về phía Liễu Ly, không lệnh một chút nào.

Các nô bộc liền chạy đến giúp Lương quốc công lau mắt, đến khi ông cuối cùng cũng nhìn rõ trở lại, thì thấy Liễu Ly mỉm cười ra hiệu ông đứng dậy: "Quốc công gia xét cho cùng cũng là trưởng bối, dù muốn xin lỗi ta, chỉ cần có lòng là được, không cần phải hành đại lễ như vậy."
Đúng là hiếp người quá đáng! Lương quốc công choáng váng, ngã nhào xuống.
Giang gia bọn họ không còn mặt mũi nào, Giang hoàng hậu cũng tức giận đến run cả hai tay, quay ngoắt đầu lại, nhìn thị vệ đi tuần kia, run giọng nói: "Không phải còn có hầu bao đó sao?! Mở ra!"
"Dạ, dạ." Thị vệ sợ chọc giận hoàng hậu, vội vàng vâng lệnh, tháo dây của hầu bao và lấy thứ bên trong ra, đó là một tờ giấy nhỏ.
Tờ giấy này vừa xuất hiện, một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, có vẻ trong hầu bao có nhét hương liệu, nên mới thơm như vậy.
Giang hoàng hậu bình tĩnh lại một chút.


Vừa nhìn là biết đây là đồ của nữ, nhất định là đồ mà Thuần Ninh quận chúa tặng cho Giang Vũ Chương, lần này, nàng không cách nào chối cãi được!
Thị vệ mở tờ giấy, nhìn hồi lâu, mới nhận ra trên đó là một bức tranh nhỏ, hắn không dám thở mạnh, cung kính dâng nó lên cho Gia Thành Đế.
Gia Thành Đế xem xong, nhìn lướt qua nhà họ Giang với ánh mắt như dao sắt, ngay sau đó ông cười gằn, đạp đổ bàn tiệc trước mặt.
"Hoàng hậu, Lương quốc công, đây là vật định tình của quận chúa và thế tử mà các người nói sao?!"
Giang hoàng hậu ngơ ngác nhìn tờ giấy đó rơi xuống, cố nhìn rõ nội dung trên đó trong vô vọng.
Nhưng ở một chỗ bằng lòng bàn tay, một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, chải búi tóc đọa mã kế, dáng vẻ kiêu kỳ.
Không phải Ngũ công chúa Ninh Tử Linh thì là ai?!
"Được biết đã lâu thế tử giỏi thư họa." Gia Thành Đế càng nhìn Giang hoàng hậu càng thấy chán ghét, Giang gia làm ầm ĩ một trận như vậy, khiến ông mất hết tâm trạng, "Không ngờ ngay cả bức chân dung của Ngũ công chúa cũng được vẽ sống động như vậy, thật là bạo dạn!"
Đế vương đa nghi, vốn dĩ Thi quý phi và Giang hoàng hậu liên tục kiềm chế lẫn nhau, tạo thành một cục diện cân bằng.
Nhưng bây giờ Giang gia lại có ý định để thế tử và nữ nhi của Thi quý phi liên hôn, vì vậy mà không ngần ngại bỏ ra công sức lớn như vậy, hay lắm!
Nếu Thi quý phi một khi đã có mối quan hệ thân hữu với Giang gia, hai nhà liên minh với nhau trên triều đường, sẽ trở thành một cái gai không nhỏ trong mắt đối với Gia Thành Đế.

Quyền lực quá lớn, chung quy sẽ bị đế vương nghi kỵ.
Ngay cả Liễu Ly cũng không ngờ đến diễn biến của sự việc này, nàng thậm chí còn không biết Ninh Tử Thanh biết vẽ tranh?
Thật không hổ danh là thiên mệnh chi nữ!
"Đa tạ hoàng hậu nương nương chứng minh sự trong sạch của Thuần Ninh." Nàng tươi cười thi lễ, tiện thể châm thêm lửa, "Vụ việc lần này vậy là được sáng tỏ.

Gần đây Thuần Ninh và Ngũ công chúa điện hạ gần gũi với nhau, lúc nãy thế tử nói là thư định tình, cũng không nói rõ ràng, đoán là muốn nhờ Thuần Ninh chuyển giúp cho Ngũ điện hạ.

Chỉ là, sao ta lại không nhớ Ngũ điện hạ có quen biết với thế tử? Chưa từng nghe Ngũ điện hạ nhắc đến bao giờ.


Có lẽ thế tử tự mình đa tình rồi, chậc."
Dù sao cũng có chút áy náy khi kéo Ninh Tử Linh vào, thế là Liễu Ly kéo Ninh Tử Linh ra như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dưới tình thế bất ngờ đảo ngược, chúng cung nô, thái giám lập tức đổi đối tượng xem thường, cũng liếc nhìn Giang gia với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Giang gia này cũng quá dã tâm, vì để thế tử có thể lấy được công chúa mà không ngần ngại chịu thiệt, làm ra chuyện thế này!
Lúc nãy còn muốn đổ oan cho Thuần Ninh quận chúa, thật sự cả nhà đều thấp kém không ai bằng.

Phẩm hạnh thiện lương và ngay thẳng trước đây của hoàng hậu này có lẽ cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Giang hoàng hậu dù sao cũng là người biết chừng mực, cũng hiểu được đây là vấn đề không tầm thường khi dám làm ầm ĩ với Gia Thành Đế về chuyện ở hậu cung, tuyệt nhiên không thể để Gia Thành Đế hiểu lầm, bà ngay lập tức cắn răng quỳ xuống: "Thánh thượng, chuyện này rất kỳ lạ, Vũ Chương không thể nào là hạng đăng đồ tử đó, xin thánh thượng hãy điều tra triệt để!"
Trong phút hỗn loạn thì "ầm" một tiếng, chỉ thấy Giang Thường Hề và Lương quốc công phu nhân đột nhiên chạy qua, ngay sau đó một nô bộc kêu lên:
"Giang lão phu nhân ngất xỉu rồi–"
Liễu Ly thở dài, giọng nói trong trẻo truyền vào tai mọi người, một giọng điệu ngây thơ hồn nhiên lại vừa chế giễu chỉ thuộc về riêng thiếu nữ.
"Thế thôi à?"
*
Đêm nay Giang gia thật sự đã quá mất mặt, đến nỗi toàn bộ thái giám cung nữ trong cung một đồn mười, mười đồn trăm, gần như cả đêm không ngủ, tất cả mọi người đều bán tán, chẳng mấy chốc đã lan truyền đến chỗ Thi quý phi.
"Nương nương, nương nương!"
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Thi quý phi bị thị nữ thiếp thân đánh thức, quay đầu nhìn thì thấy trời vẫn còn tối, giờ thức dậy thường ngày còn rất lâu mới đến.
Bà vừa định trách cứ, thì nghe thị nữ bẩm báo nhỏ gì đó, rồi bà đột nhiên dựng ngược lông mày, ngực phập phồng, chửi ầm lên:
"Lão tặc Giang gia, dám bôi nhọ thanh danh của nữ nhi ta, đúng là độc ác."
Chuyện này đương nhiên cũng không giấu được Ninh Tử Linh, nàng vô cùng buồn chán khi bị cấm túc, lại không thể lén luyện võ, mỗi ngày chỉ có thể đọc sách luyện chữ và nói chuyện với thị nữ cho đỡ buồn.
Có điều đầu óc thị nữ này của nàng không được linh động cho lắm, chỉ nghe loáng thoáng đã trở về bẩm báo.

Hơn nữa thị nữ nghe ngóng quá trễ, lời đồn này đã sớm đưa vụ việc xa rời sự thật ban đầu, đã "biến chất".
"Gì chứ?" Ninh Tử Linh đập bàn, "Giang thế tử nói ta thích thầm cha cậu ấy là Lương quốc công, còn viết cả mười trang thơ tình?!"
Lương quốc công thời trẻ cũng tướng mạo đường đường, nhưng bây giờ cũng đã trung niên, về tuổi tác, làm phụ thân Ninh Tử Linh cũng còn được, nói Ninh Tử Linh phải lòng Lương quốc công?! Quá mức vớ vẩn!
Đúng lúc Giang gia ở lại trong cung một đêm, vẫn chưa rời đi, dưới sự đồng ý ngầm của Thi quý phi, Ninh Tử Linh xách luôn kiếm đi đến chỗ của Giang Vũ Chương, chỉ vào mũi cậu, đòi cậu thanh minh cho mình.

Đã bị ức hiếp đến quá quắt, Thi quý phi cũng vứt bỏ mặt mũi, chạy đến gặp Gia Thành Đế khóc lóc hết cả một ngày, xin ông làm chủ cho hai mẹ con bà.
Hoàng trưởng tử, con trai của Thi quý phi tuổi mới hai mươi, sớm đã được phong vương rời kinh.

Do ở không xa nên đã nhanh chóng nhận được thư gửi đến tức tốc từ mẫu thân; nghe tin mẫu thân và muội muội phải chịu sự hiếp đáp này, cậu lập tức viết sớ đưa lên, yêu cầu nghiêm trị Giang gia!
Bởi vì liên lụy đến Ninh Tử Linh vô tội, Liễu Ly luôn cảm thấy hổ thẹn, nằm mơ cũng mơ thấy chuyện này, may là cuối cùng chân tướng đã rõ ràng, là Giang gia cố ý vu oan, danh dự của Ninh Tử Linh không bị tổn hại gì.
Tuy nhiên, Liễu Ly vẫn đang suy nghĩ về việc lúc nào sẽ mời Ninh Tử Linh đến cung mình cùng nhau luyện võ để đền bù.
"Hử?"
Khi nàng nói điều này, Ninh Tử Thanh đang ném đá xuống hồ.
Trời lạnh dần, mặt hồ cũng có dấu vết sắp đóng băng, nên hai người phải chơi thỏa thích nhân lúc vẫn chưa đóng băng hết.
Liễu Ly tự khoe mình khỏe, nhưng dù ném thế nào cũng không ném xa được như Ninh Tử Thanh, ngồi bệt xuống tảng đá lớn ở phía sau, vậy nên cũng không thấy được biểu cảm của Ninh Tử Thanh.
"Muốn luyện võ với Ngũ tỷ tỷ?"
"Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy đã liên lụy nàng." Liễu Ly không nén được trách cứ trong giọng nói, "Lúc đó ngài không nên liên lụy nàng."
"Như ta đã nói trước kia, tất cả những gì ta nghĩ và làm đều phụ thuộc vào quận chúa."
Giọng nói của Ninh Tử Thanh lạnh lùng như làn nước gợn lên khi hòn đá rơi vào hồ, rõ ràng nhanh chóng tạo thành vòng tròn sóng nước, nhưng thật lâu không thể biến mất.
Chợt Ninh Tử Thanh nghiêng đầu sang mỉm cười nhìn Liễu Ly.
"Bây giờ biết phải làm sao chưa?"
***
Chú thích:
1.

Trích từ "Tam ngũ thất ngôn/Thu phong từ" Lý Bạch
2.

"Dậu dương tạp trở" Đoạn Thành Thức – thời Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện