Mùi thuốc tràn ngập bên trong phòng. Ký Hồng đứng ở đó, giống như một cây lao thẳng tắp

"Ai…" Ký Hồng thở dài một tiếng thật sâu, nhìn thoáng qua Bạch Kỳ tàn phế đang chán nản:

- Bạch Kỳ! Ngươi quả thật hồ đồ! Ngươi vốn là một người có thiên phú, cộng thêm xuất thân của ngươi, Quy Nguyên tông ta nhất định tập trung chú trọng bồi dưỡng. Ta cũng đã già rồi, ngôi vị thống lĩnh này không còn ngồi được mấy năm nữa. Mấy năm sau,vị trí thống lĩnh khẳng định sẽ được tuyển chọn từ một trong ba đô thống dưới trướng của ta. Trong số ba đô thống, thực lực của ngươi không kém hai người còn lại bao nhiêu, hơn nữa lại là người nhỏ tuổi nhất. Quy Nguyên tông ta muốn bồi dưỡng đương nhiên phải bồi dưỡng những người có tiềm lực. Dựa vào thực lực của ngươi, hơn nữa còn là đệ tử nòng cốt, muốn ngồi trên vị trí thống lĩnh cũng không phải là không thể. Nhưng hiện tại ngươi…

Bạch Kỳ nghe những lời an ủi và cảm thán của Ký Hồng, nhất thời trong lòng đau xót.

Tương lai vốn đang rạng rỡ, nhưng hiện tại lại trở thành một mảnh tốt đen.

- Sư tổ!

Bạch Kỳ nước mắt chảy ra, thống khổ kêu khóc:

- Con không cam lòng, thật sự không cam lòng! Sư tổ phải báo thù cho con!

- Khóc! Còn khóc sao!

Ký Hồng trách mắng.

Sư phụ của Bạch Kỳ chính là đệ tử của Ký Hồng, hắn đương nhiên rất quan tâm đến đồ tôn này.

Bạch Kỳ cố kìm nước mắt, nhưng trong lòng lại rất đau khổ.

- Ngươi khóc thì có ích lợi gì? Ngươi có thể trách được ai? Sự đau xót của Ký Hồng cũng không kém:

- Nếu như ngươi không có ý đồ độc chiếm số tử kim kia, làm sao…

- Sư tổ! Con… con là muốn đoạt lại tử kim cho tông phái!

Bạch Kỳ liền nói.

- Còn cãi bướng!

Ký Hồng sắc mặt lạnh lẽo:

- Nếu như là vì tông phái, ngươi cần gì phải đi theo tên nhân công đó! Khi Hồ Đồng kiểm tra người trên núi, ngươi cứ trực tiếp sai người lục soát tên nhân công đó một lần, không phải là được rồi sao? Còn ở đây ngươi lại bám theo, đến tận chân núi mới động thủ! Ngươi ra lệnh một tiếng cho năm trăm Hắc Giáp quân, đừng nói là ba bốn nhất lưu võ giả, cho dù là một trăm nhất lưu võ giả, đối mặt với năm trăm Hắc Giáp quân trùng sát cũng phải tháo chạy!

Bạch Kỳ khóe miệng run run, nói không nên lời.

Người sáng suốt chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, chỉ là Bạch Kỳ đã tàn phế, cũng muốn kiếm cho mình một chút thể diện.

Ký Hồng nhìn thấy thảm trạng của Bạch Kỳ, cũng không nói thêm.

- Bạch Kỳ ngươi cũng là một hảo hán của Hắc Giáp quân! Không phải chỉ là đứt một chân một tay hay sao?

Ký Hồng trách mắng:

- Trong lịch sử của Quy Nguyên tông chúng ta, "Liễu Thiên Huyết" tiền bối tổ sư mặc dù cả hai tay đều bị tàn phế, nhưng dựa vào một đôi chân, thậm chí còn sáng tạo ra "Linh Xà thối pháp", bày tên trên "Thiên bảng", danh chấn thiên hạ!

Bạch Kỳ khẽ cắn môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Liễu Thiên Huyết tổ sư kia tốt xấu gì cũng có hai chân, nhưng Bạch Kỳ hắn thì chỉ có một chân.

- Hừ! Đừng có làm ra bộ dạng chết cha chết mẹ khó coi như vậy!

Ký Hồng ánh mắt sắc bén:

- Nói đến thời nay! Ta hỏi ngươi, hiện giờ người đứng thứ ba trên "Địa bảng" là ai?

Bạch Kỳ giật mình.

- Đường… Đường Hàm!

Bạch Kỳ nhớ đến sự tích của người này.

- Đường Hàm này năm đó thiên tư cũng rất cao, là nhất đại thiếu niên anh kiệt được liệt vào "Tiềm Long bảng". Khi y hai mươi mốt tuổi, hai tay và hai chân hắn bị địch nhân phế đi. Đường Hàm này cả gân tay và gân chân đều bị chặt đứt, chỉ có thể ngồi trên ghế, có thể nói là sức lực trói gà không chặt. Nhưng người ta vùi đầu vào ám khí điển tịch, nghiên cứu trong ba mươi năm, cuối cùng khi hiện thân, bằng vào ám khí vô song đã từng một mình tiêu diệt hơn trăm tên nhất lưu võ giả!

Ký Hồng lạnh lùng nói:

- Trong số các cao thủ hậu thiên, ai dám nói có thể chắc chắn thăng được Đường Hàm? Ám khí của y ảo diệu không thể lường. Một chiêu "Tiên Nữ Tán Hoa" kia, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu như không phải hắn tay chân không tiện, di động bị hạn chế thì xếp hàng đệ nhất "Địa Bảng" cũng có khả năng!

Cao thủ hậu thiên đỉnh phong, trên đất cửu châu có đến ngàn vạn người, không thể đếm hết được.

Trên "Địa Bảng" có bảy mươi hai vị trí. Bình thường thứ tự gần nhau, thực lực cũng rất khó phân hơn kém. Tất cả đều phải xem kết quả khi lâm trận chém giết.

Bạch Kỳ cúi đầu.

Đích thực, tình huống của Đường Hàm so với hắn còn tệ hơn nhiều. Hắn tốt xấu gì cũng còn một chân và một tay, có thể dùng sức được.

- Tên Đường Hàm này, ngay cả ta cũng vô cùng khâm phục!

Ký Hồng cảm thán một tiếng:

- Năm đó khi y tàn phế, chuyện đầu tiên mà y làm là gì?

- Cái này…

Bạch Kỳ ngẩn người, lập tức nói:

- Thành thân!

- Đúng! Chân tay của y tàn phế, chuyện đầu tiên y làm chính là thành thân. Y tổng cộng có chín thê tử, con trai có tám người, con gái có sáu người!

Ký Hồng trầm giọng nói:

- Năm đó khi Đường Hàm khổ cực nghiên cứu thuật ám khí, cũng truyền dạy cho con cái của mình. Tám người con trai của y, có người nào không phải là cao thủ ám khí lợi hại? Nhắc đến "Đường Môn bát hùng", ai lại không giơ ngón cái lên? Trong thiên hạ này, ai dám chọc đến Đường gia bọn họ? Đường Hàm này lúc đầu khổ tâm dạy dỗ con cái, đã nghĩ đến cho dù bản thân không thể thành công, dựa vào con cái sau này cũng có thể chống lên một mảnh trời. Người trong thiên hạ nhắc đến Đường Hàm, có ai không kính trọng? Còn ngươi thì sao, vừa tàn phế thì đã trở nên suy sụp tinh thần như vậy!

Bạch Kỳ nghĩ đến Đường Hàm, trong lòng cũng cảm thấy nóng lên, nhất thời trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại cảm thấy nhụt chí, trong lòng thầm nghĩ: "Ám khí thuật mênh mông vô tận, ngay cả Đường tiên sinh thiên phú cao như vậy cũng phải mất ba mươi năm. Ta… ta làm được không?"

Ký Hồng nhìn thoáng qua Bạch Kỳ, thầm lắc đầu. Đồ tôn này của lão, từ nhỏ đến lớn đều một đường thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu đả kích lớn nào. Trên cửu châu đại địa mỗi ngày đều có giết chóc, người tàn phế hằng hà sa số. Chân chính có thể từ tàn phế lập nên uy danh cũng không có nhiều người, những người thành công có ai lại không có nghị lực kiên cường.

"Còn chưa làm đã không tin tưởng vào bản thân, sao có thể thành công?" Ký Hồng thầm thở dài.

- Sư tổ! Người nói con…

Bạch Kỳ vừa mới mở miệng, Ký Hồng liền trách mắng:

- Ngươi muốn từ tàn phế lập nên sự nghiệp thì phải không ngừng cố gắng. Những cái khác ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ, không ai có thể giúp ngươi!

Nói xong, Ký Hồng liền bước nhanh ra ngoài phòng, chỉ còn lại Bạch Kỳ đang ngơ ngẩn ngồi trên giường.

Đằng Thanh Sơn năm người tụ tập ở ngoài phòng Bạch Kỳ, mặc dù lúc đêm khuya, nhưng từng cây đuốc vẫn soi rõ đường chung quanh.

"Két két!"

Cửa mở ra, Ký Hồng sắc mặt lạnh lùng bước ra ngoài.

- Các ngươi đi theo ta!

Ký Hồng nhìn lướt qua năm người một cái, liền đi về phía trước. Năm người Đằng Thanh Sơn nhìn nhau, liền im lặng đi theo Ký Hồng.

Đi được khoảng mấy chục trượng, đến một nơi ánh lửa lờ mờ, Ký Hồng liền ngừng lại.

- Đằng Thanh Sơn!

Ký Hồng gọi lớn.

- Thống lĩnh đại nhân!

Đằng Thanh Sơn hơi khom người.

Ký Hồng đột ngột xoay người nhìn về phía hắn:

- Ta hỏi ngươi! Tử kim này bị trộm ra ngoài đã một ngày, ngươi hiện tại đã điều tra ra rốt cuộc là bị trộm như thế nào chưa?

- Vẫn chưa!

Đằng Thanh Sơn trả lời ngắn gọn, cũng không hề biện bạch cho mình.

Ký Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn, trong lòng thầm gật đầu. Lão chán ghét nhất là loại người vừa gặp phải vấn đề đã trốn tránh trách nhiệm. Bất giác, trong lòng Ký Hồng ngầm so sánh Đằng Thanh Sơn với đồ tôn "Bạch Kỳ" của hắn, không khỏi âm thầm lắc đầu. Lão lập tức lạnh lùng nói:

- Khu mỏ tử kim có quan hệ rất trọng đại. Quy Nguyên tông ta từ tông chủ đến các trưởng lão đối với việc này đều phi thường coi trọng. Ngươi trông coi sơ xuất, ta tạm thời cũng không trừng phạt ngươi. Ta hạn cho ngươi trong vòng mười ngày phải tìm ra nguyên nhân tử kim bị! Bốn người bách phu trưởng khác cũng phải hợp tác với Đằng Thanh Sơn!

- Rõ!

Đằng Thanh Sơn chắp tay.

- Rõ!

Bốn bách phu trưởng khác cũng khom người.

- Nếu như tìm được, việc này coi như xóa bỏ. Còn nếu như trong vòng mười ngày mà vẫn không tìm được…

Sắc mặt Ký Hồng trầm xuống.

- Thống lĩnh đại nhân xin cứ yên tâm! Trong vòng mười ngày thuộc hạ nhất định sẽ tìm được nguyên nhân tử kim bị trộm ra ngoài!

Giọng nói của Đằng Thanh Sơn âm vang có lực.

Việc trộm tử kim cũng không nằm ngoài mấy phương pháp đã phỏng đoán. Bất kể là có nội tặc hay là dưới lòng đất có thông đạo bí mật, có một điểm có thể khẳng định được, đó là trong đám nhân công của khu mỏ tử kim có người tích góp tử kim. Cho nên khi quân sĩ Hắc Giáp quân thẩm vấn, khẳng định là có người đã nói dối. Quân sĩ bình thường không biết cách để kiểm nghiệm có nói dối hay không, nhưng Đằng Thanh Sơn dựa theo thủ đoạn thẩm vấn của sát thủ kiếp trước, muốn điều tra ra cũng không phải là việc khó.

Dựa vào thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn, đối phó với đám thợ mỏ bình thường này, từ ánh mắt, vẻ mặt...vv, không cần vài ngày là có thể tra ra.

- Tốt!

Ký Hồng cười lạnh nói:

- Hy vọng ngươi nói được thì làm được!

- Còn nữa!

Ký Hồng đảo mắt qua năm người một cái:

- Tên đội trưởng "Hồ Đồng" của Thành vệ đội Hoa Phong thành kia cấu kết với ngoại tặc, các ngươi bắt được hắn chưa?

- Thống lĩnh đại nhân! Hồ Đồng từ sáng khi biết chuyện xảy ra, đã lặng lẽ rời đi rồi!

Điền Đan lên tiếng.

- Thống lĩnh đại nhân! Đối với tên Hồ Đồng này chúng ta nên làm gì?

Vạn Phàm Tường cũng dò hỏi.

Ký Hồng lạnh lùng nói:

- Đối với chuyện đóng quân tại khu mỏ, nội quy nghiêm ngặt của của tông phái trước sau như một. Tên Hồ Đồng cấu kết với ngoại tặc, cho dù hắn là đại đội trưởng của Thành vệ đội cũng không ngoại lệ. Truyền lệnh xuống, truy nã Hồ Đồng trong phạm vi Giang Ninh quận. Phàm là người bắt được hoặc giết chết hắn, thưởng một ngàn lượng bạc và một quyển bí tịch của Quy Nguyên tông chúng ta!

Giết chết Hồ Đồng?

Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm than. Hồ Đồng này vốn là đại đội trưởng Thành vệ đội, nhưng bởi vì chuyện này, hắn ngay cả giải thích cơ hội đều không có, trực tiếp bị xử tử.

Dù sao…

Quy Nguyên tông cực kỳ coi trọng khoáng sản tử kim. Hơn nữa lần này còn khiến cho một đô thống tàn phế, Quy Nguyên tông làm sao có thể lưu tình? Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, đây chính là quy củ!

oOo

Ngày thứ hai, trời vừa sáng Đằng Thanh Sơn đã ra lệnh cho các quân sĩ Hắc Giáp quân bắt đầu lục soát cẩn thận khu mỏ tử kim. Bốn vị bách phu trưởng khác cũng hiệp trợ hắn, lệnh cho quân sĩ dưới trướng trợ giúp.

Nhất thời, cả khu mỏ trở nên sợ bóng sợ gió.

Suốt ba ngày, lục soát khu mỏ tử kim mấy lần vẫn không tìm thấy thông đạo bí mật, nội tặc cũng khó mà tìm. Đằng Thanh Sơn lập tức bắt đầu tra hỏi đám thợ mỏ khai thác tử kim. Có thể tích lũy mười cân tử kim, tuyệt không phải một người khai thác có thể làm được, cho nên bước đầu tiên của hắn chính là…

Điều tra ra những người nào đã giúp đỡ thu thập tử kim của những thợ mỏ khác, giao một lần cho quân sĩ Hắc Giáp quân.

Điều tra được tổng cộng có mười lăm người, là đầu mục của các thợ mỏ. Bọn họ thường xuyên tập trung tử kim lại, sau đó giao nộp lên một lần.

Từ trong mười lăm người này, Đằng Thanh Sơn chỉ tốn thời gian nửa ngày đã khẳng định trong đó có ba người đáng hoài nghi.

Tiếp đó…

Sự việc đã trở nên đơn giản.

Trực tiếp bảo quân sĩ Hắc Giáp quân, dùng thủ đoạn thẩm vấn tội phạm, đe dọa, tra tấn …vv. Hắc Giáp quân vừa bày binh bố trận, lập tức đã có một người bị dọa khai ra. Chỉ cần thẩm vấn thêm nửa canh giờ, hai người khác cũng đều sợ hãi khai ra tất cả.

Dù sao ba người này cũng chỉ là bình dân, không trải qua huấn luyện đặc biệt, làm sao chống chọi được thẩm vấn chuyên môn.

Thì ra, phương pháp trộm tử kim ra ngoài không chỉ có một loại.

Mà phương pháp trộm mười cân tử kim này mang ra ngoài cũng được điều tra ra. Đích thực là có thông đạo bí mật, có điều thông đạo nhỏ đó bình thường đều dùng khoáng thạch lấp lại. Nơi đó sâu không thấy được, cộng thêm sâu trong quặng mỏ có rất nhiều hang ngàn, cho nên quân sĩ Hắc Giáp quân tìm kiếm ba ngày mà vẫn không tìm được nơi bí mật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện