Tại chân núi Hỏa Diễm sơn, những lều trại nối liền thành một phiến.
Vào lúc giữa trưa, đa số võ giả đều đang dùng cơm, cũng có một số người sau khi ăn xong hóng mắt ở dưới bóng cây.
"Ấy! Thiếu đảo chủ 'Cổ Thế Hữu' của Thanh Hồ đảo ra rồi!" Điểu Đại trong lòng vui vẻ. Hắn nhìn chăm chú vào doanh trại của Thanh Hồ đảo, yên lặng chờ đợi. Lúc này Cổ Thế Hữu kia đang cầm một thanh trường thương, dựa vào bên cạnh một gốc cây đại thụ thấp bé, nhắm mắt dưỡng thần.
Điểu Đại vừa muốn tới gần, hai gã cao thủ bên cạnh Cổ Thế Hữu lập tức lạnh lùng liếc nhìn về phía hắn.
Nhưng Điểu Đại không hề sợ chút nào, vẫn tiếp tục đi tới.
Nên biết, nơi mà thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu nghỉ ngơi, chung quanh phạm vi hơn mười trượng không một ai dám tới gần, chỉ sợ làm cho những cao thủ Thanh Hồ đảo mất hứng.
- Mau cút đi!
Một cao thủ thấp giọng quát.
- Thiếu đảo chủ!
Điểu Đại lại hô lên.
Cổ Thế Hữu mở mắt ra, thản nhiên nhìn thoáng qua Điểu Đại, trên mặt khẽ mỉm cười:
- Hình như ta không nhận ra ngươi!
Điểu Đại hạ giọng nói:
- Thiếu đảo chủ, tôi có một bí mật lớn muốn nói cho ngài biết!
- Bí mật gì? Cổ Thế Hữu trong lòng máy động, liền đi tới.
Điểu Đại cười hì hì, đứng trước người Cổ Thế Hữu, nhỏ giọng nói:
- Bí mật về chỗ của hắc hỏa linh quả!
Cặp mắt của Cổ Thế Hữu híp lại, ánh mắt như đao phong lạnh buốt tập trung vào Điểu Đại.
Điểu Đại lại cười hì hì:
- Thiếu đảo chủ! Tôi chỉ là một tiểu nhân vật, hiện tại ngay cả một quyển bí tịch binh khí cũng không có, ngay cả bí tịch nội kình cũng chẳng ra gì.
Cổ Thế Hữu hơi nghĩ ngợi, liền nói:
- Ngươi muốn loại bí tịch binh khí nào?
- Tốt nhất là loan đao!
Điểu Đại liền nói:
- Loại trên tay tôi đây!
Điểu Đại liền đem loan đao bên hông đưa cho Cổ Thế Hữu xem.
- Loan đao…
Cổ Thế Hữu cười:
- Nếu như ngươi nói là thật! À! Hộ vệ của ta vừa vặn có một quyển nhân cấp bí tịch "Cuồng Phong Đao", bên trong có kèm theo nội kình tâm pháp.
Điểu Đại trong lòng mừng như điên.
Nhân cấp bí tịch!
Hắn xông xáo trong thiên hạ, chỉ tập luyện một quyển bí tịch nội kình không ra gì. Về phần đao pháp thì lại là nhìn lén người khác luyện tập, tùy ý học một chút chiêu thức. Thực lực của hắn như vậy… trong đám võ giả xem như là cấp độ thấp nhất. Chính cần vài tay võ giả hạng ba múa vài chiêu thức hoa hòe hoa sói cũng đủ làm cho hắn sợ rồi.
- Ngươi trước tiên hãy dẫn ta đi! Nếu như thật sự có hắc hỏa linh quả, ta sẽ đưa bí tịch cho ngươi!
Cổ Thế Hữu nói.
- Kỳ thật có hắc hỏa linh quả hay không, tôi cũng không nắm chắc mười phần.
Điểu Đại còn nói thêm, rào trước đón sau.
Sắc mặt Cổ Thế Hữu nhất thời trầm xuống:
- Ngươi giỡn mặt với ta à?
- Không, không!
Điểu Đại liền nói:
- Tôi trong lúc vô ý nhìn thấy Ký Hồng thống lĩnh của Quy Nguyên tông, Đằng Thanh Sơn đô thống, còn có một nữ tử khác, ba người bọn họ lặng lẽ tiến vào một địa phương bí ẩn. Hơn nữa trước khi đi vào bọn họ còn rất cẩn thận, có vẻ rất thần bí. Ba người bọn họ không đi tìm hắc hỏa linh quả mà lại tiến vào một địa phương bí ẩn như vậy, nhất định đó là chỗ của hắc hỏa linh quả.
Sắc mặt Cổ Thế Hữu lúc này mới dễ coi hơn một chút.
"Quy Nguyên tông…" Cổ Thế Hữu lập tức nhìn về phía Điểu Đại:
- Địa phương bí ẩn kia ở đâu?
- Thiếu đảo chủ, vậy bí tịch…
Điểu Đại liền nói.
- Đương nhiên sẽ cho ngươi!
Cổ Thế Hữu hừ một tiếng:
- Một quyển bí tịch ta còn không để vào mắt, đến nơi đó rồi tự nhiên sẽ giao cho ngươi!
Điểu Đại cười hì hì nói:
- Thiếu đảo chủ! Ngài là người ở địa vị cao, còn tôi chỉ là một tiểu nhân vật, ngài cho tôi bí tịch còn sợ tôi lừa gạt sao?
Cổ Thế Hữu hơi trầm ngâm:
- Vậy cũng được! Đi, trước tiên theo ta vào lều… đợi đến buổi chiều khi cùng nhau vào núi, ngươi hãy dẫn chúng ta đi!
- Vâng, vâng!
Điểu Đại liên tục đáp.
Trong lòng Điểu Đại lại mừng như điên: "Ha ha! Điểu Đại ta cuối cùng cũng có được một quyển tâm pháp nội kình và bí tịch đao pháp tốt, ta có thể đổi đời rồi! Lần trước Vương lão tam kia dám hạ nhục ta, con mẹ nó, chờ đao pháp của ta đại thành, nhất định phải tìm hắn báo thù!"
Hắn lập tức ngoan ngoãn tiến vào trong doanh trại của Thanh Hồ đảo.
oOo
Buổi chiều, dưới hẻm núi tổng cộng có bốn người. Ngoại trừ Điểu Đại, còn có Cổ Thế Hữu, một trung niên nhận hơi béo, cùng với một lão đầu hói trời sinh một đôi mắt tam giác. Quân sĩ Hắc Giáp quân ngày thứ nhất còn ẩn núp trong bụi cỏ chờ hán tử gầu gò kia xuất hiện, nhưng sau đó vì để không bị lộ, bọn họ cũng không dám túc trực thường xuyên ở nơi này.
Một khi bị người khác phát hiện người của Hắc Giáp quân luôn luôn túc trực ở đây, rất dễ dàng dẫn đến hoài nghi, cho nên bọn họ vẫn phải làm bộ tìm tòi ở bên ngoài.
- Nhìn kìa, chính là nơi đó!
Điểu Đại chỉ về phía trên chỉ.
- Huyệt động bí ẩn ở tại nơi đó?
Lão già đầu hói mắt tam giác ngước đầu nhìn, lập tức cả người nhảy lên, giống như một con chim ưng đã đến trên vách đá. Lão cầm lấy dây leo, xem xét một chút, phát hiện huyệt động lớn giấu phía sau, liền nhìn xuống phía dưới gật đầu.
- Ha ha! Thật sự là có một huyệt động bí ẩn! Bí ẩn như vậy, có thể đúng là nơi có hắc hỏa linh quả!
Nhất thời trung niên mập mạp liền mang theo Điểu Đại, nhún vài cái trên vách đá liền bay đến huyệt động. Cổ Thế Hữu cũng theo sát mà vào.
Điểu Đại cũng chưa từng tiến vào nơi này. Bốn người bọn họ chỉ có thể cẩn thận không ngừng đi tới, trước tiên là dọc theo khe nứt trong lòng đất, sau đó xuyên qua hơi nước đi tới bên bờ nham thạch. Bọn họ cũng không dám xông loạn vào đường hầm tối tăm bên cạnh, chỉ một đường đi về phía trước. Không ngừng đi tới, cho đến khi tới hồ nham thạch kia.
Nham thạch cuồn cuộn trắng đến lóa mắt, lấy khối đá màu đen giữa hồ làm trung tâm, như nước suối không ngừng bốc lên bên ngoài. Hơi nóng sôi trào khiến cho bốn người bên cạnh hồ đều một đầu đầy mồ hôi.
Trung niên mập mạp kinh hỉ nhìn hắc hỏa linh quả trên khối đá màu đen:
- Ha ha, là hắc hỏa linh quả! Chính là hắc hỏa linh quả!
Trên khuôn mặt lão già hói đầu cũng hiện lên vẻ cười lạnh:
- Hừ! Quy Nguyên tông thật là may mắn, dĩ nhiên phát hiện nơi này truớc. Có điều hắc hỏa linh quả này là của Thanh Hồ đảo chúng ta.
Đúng vào lúc này, một giọng nói hơi run rẩy vang lên:
- Ba vị đại nhân, tiểu nhân có một việc phải nói!
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người vừa lên tiếng chính là Điểu Đại đã tiết lộ tin tức.
"Người này không cần để lại!" Lão đầu hói đã chuẩn bị ra tay.
Loại người biết được bí mật này, chỉ có chết mới là biện pháp giữ bí mật tốt nhất.
- Ba vị đại nhân Thanh Hồ đảo! Trước khi đến đây tiểu nhân chỉ sợ các đại nhân giết tiểu nhân diệt khẩu, cho nên tiểu nhân đã lưu lại một đường lui.
Điểu Đại cười gượng gạo:
- Nếu như buổi tối hôm nay tiểu nhân không thể còn sống trở về, vậy thì… bí mật của nơi giấu hắc hỏa linh quả này khẳng định sẽ bị truyền ra ngoài.
Sắc mặt ba người Cổ Thế Hữu đều biến đổi.
- Ba vị đại nhân tha mạng, là tôi lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!
Điểu Đại liền nói:
- Một khi tiểu nhân trở về, tin tức này tuyệt đối sẽ không truyền ra!
"Hừ!" Lão đầu hói hừ lạnh một tiếng.
Ở thời này không có ai là kẻ ngốc. ba người lão đầu hói và Cổ Thế Hữu, bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng giết chết Điểu Đại. Nhưng hiện tại bọn họ lại không dám. Không ai biết được… Điểu Đại rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì. Đến lúc đó một khi tin tức thật sự truyền ra, bọn họ xem như đã toi công.
- Người của Thanh Hồ chúng ta đương nhiên sẽ không nuốt lời!
Lão đầu hói lạnh lùng nói:
- Có điều, trước khi hắc hỏa linh quả thành thục, ngươi phải ở lại doanh trại của Thanh Hồ đảo chúng ta!
- Được, được!
Điểu Đại liên tục gật đầu.
- Sư bá, sư tổ!
Cổ Thế Hữu nhìn hắc hỏa linh quả kia, trong mắt có một tia nóng cháy:
- Quy Nguyên tông kia cũng biết nơi của hắc hỏa linh quả này. Đến lúc đó… nếu như người của Quy Nguyên tông tranh đoạt với chúng ta thì phải làm sao?
- Bọn chúng dám!
Lão đầu hói hừ một tiếng, trong cặp mắt tam giác lóe ra ánh lạnh:
- Một cái Quy Nguyên tông nho nhỏ cũng dám tranh với Thanh Hồ đảo chúng ta? Nếu như bọn chúng thật sự không biết điều, cứ trực tiếp hạ độc thủ. Bọn chúng dám cướp đoạt hắc hỏa linh quả, cho dù có chết cũng là thực lực không bằng người. Chết vài người, Quy Nguyên tông dám đến hỏi Thanh Hồ đảo chúng ta sao?
Cổ Thế Hữu và trung niên nhân hơi béo kia chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lần này mặc dù tuyên bố với bên ngoài là Cổ Thế Hữu dẫn đầu nhân mã, kỳ thật đệ nhất cao thủ trong đoàn lại là sư tổ "Đỗ Cửu" của.
……
Lúc này, ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục đang dọc theo một khe nứt, cầm lấy dây leo nhanh chóng trượt xuống.
Phía dưới một mảnh tối đen.
"Phịch!"
Ba người lần lượt đáp xuống đất, ngửi thấy mùi lưu huỳnh quen thuộc, lập tức đi vào bên trong sương trắng.
- Thanh Sơn! Theo ta thấy, qua vài ngày nữa hắc hỏa linh quả kia có lẽ sẽ thành thục!
Ký Hồng vừa đi vừa nói, trên mặt đầy vẻ tươi cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
- Ừm! Cẩn thận qua mấy ngày này, hắc hỏa linh quả sẽ có hy vọng vào tay chúng ta!
Bọn Đằng Thanh Sơn không ngừng đi tới.
……
"Cót cót!"
Nham thạch chậm rãi lưu động, khí lưu nóng cháy tỏa ra bốn phía.
Cổ Thế Hữu lau mồ hôi trên trán:
- Sư tổ, sư bá, chúng ta đi về trước đi!
- Sau này mỗi ngày đến hai lần!
Lão đầu hói vừa nói vừa xoay người lại. Ba người cùng với Điểu Đại dọc theo đường tới trở ra.
Thế nhưng vừa đi được vài bước, tại một khúc quan phía trước, bóng dáng ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục liền xuất hiện ở trong tầm mắt.
Ba người Cổ Thế Hữu đều giật mình.
Ba người Đằng Thanh Sơn cũng ngẩn ra.
Điểu Đại nhìn thoáng qua nhân mã hai bên, cũng trợn tròn mắt.
"Bọn họ không ngờ lại vào lúc này!" Cổ Thế Hữu không ngờ đối phương cũng tiến vào lúc này.
Ba người bên phía Thanh Hồ đảo mặc dù giật mình, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng có chuẩn bị. Nhưng ba người Đằng Thanh Sơn thì tâm lý không hề chuẩn bị chút nào. Trong mắt bon họ, hắc hỏa linh quả đã là vật trong lòng bàn tay, nhưng tại thời điểm mấu chốt, người của Thanh Hồ đảo không ngờ cũng có thể lẻn vào.
"Người của Thanh Hồ đảo không ngờ cũng vào được!" Sắc mặt Ký Hồng đại biến.
"Chuyện này phiền toái đây!" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
- Ha ha…
Lão đầu hói nở nụ cười:
- Ký Hồng! Vân khí của các ngươi thật không tệ, có thể phát hiện được nơi này. Có điều… Thanh Hồ đảo chúng ta đã phát hiện nơi này hơn nửa tháng rồi. Tới trước được trước, hắc hỏa linh quả này đương nhiên là thuộc về Thanh Hồ đảo chúng ta!
Cổ Thế Hữu và trung niên mập mạp đứng hai bên lão đầu hói.
- Đỗ lão cửu!
Ký Hồng cả giận nói:
- Ngươi nói nửa tháng trước đã vào đây? Vây thì ta hỏi ngươi, ngươi làm thế nào để xuống được khe nứt sâu trăm trượng?
Lão đầu hói ngẩn ra. Bọn họ là theo dây leo kia mà xuống.
- Đỗ lão cửu, ngươi nói dối cũng không chớp mắt một cái! Ngươi nói tới trước được trước, vậy thì dây leo kia chính là do người của chúng ta bện!
Thanh âm của Ký Hồng rất lớn, nhìn thằng vào lão đầu hói kia.
Điểu Đại nhìn hai bên tranh cãi, thầm nghĩ: "Dây leo này là do người ta bện. Người của Thanh Hồ đảo các ngươi làm sao có thể tiến vào đây sớm hơn người của Quy Nguyên tông? Nói dối không ngờ chỉ thoáng cái đã bị người ta vạch trần!"
Sắc mặt lão đầu hói nhất thời trở nên khó coi.
- Dây leo là do người của chúng ta bện, tiến vào nơi này đầu tiên đương nhiên là người của Quy Nguyên tông chúng ta!
Ký Hồng lạnh lùng nói:
- Ngươi vừa rồi đã nói, tới trước được trước!
Vào lúc giữa trưa, đa số võ giả đều đang dùng cơm, cũng có một số người sau khi ăn xong hóng mắt ở dưới bóng cây.
"Ấy! Thiếu đảo chủ 'Cổ Thế Hữu' của Thanh Hồ đảo ra rồi!" Điểu Đại trong lòng vui vẻ. Hắn nhìn chăm chú vào doanh trại của Thanh Hồ đảo, yên lặng chờ đợi. Lúc này Cổ Thế Hữu kia đang cầm một thanh trường thương, dựa vào bên cạnh một gốc cây đại thụ thấp bé, nhắm mắt dưỡng thần.
Điểu Đại vừa muốn tới gần, hai gã cao thủ bên cạnh Cổ Thế Hữu lập tức lạnh lùng liếc nhìn về phía hắn.
Nhưng Điểu Đại không hề sợ chút nào, vẫn tiếp tục đi tới.
Nên biết, nơi mà thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu nghỉ ngơi, chung quanh phạm vi hơn mười trượng không một ai dám tới gần, chỉ sợ làm cho những cao thủ Thanh Hồ đảo mất hứng.
- Mau cút đi!
Một cao thủ thấp giọng quát.
- Thiếu đảo chủ!
Điểu Đại lại hô lên.
Cổ Thế Hữu mở mắt ra, thản nhiên nhìn thoáng qua Điểu Đại, trên mặt khẽ mỉm cười:
- Hình như ta không nhận ra ngươi!
Điểu Đại hạ giọng nói:
- Thiếu đảo chủ, tôi có một bí mật lớn muốn nói cho ngài biết!
- Bí mật gì? Cổ Thế Hữu trong lòng máy động, liền đi tới.
Điểu Đại cười hì hì, đứng trước người Cổ Thế Hữu, nhỏ giọng nói:
- Bí mật về chỗ của hắc hỏa linh quả!
Cặp mắt của Cổ Thế Hữu híp lại, ánh mắt như đao phong lạnh buốt tập trung vào Điểu Đại.
Điểu Đại lại cười hì hì:
- Thiếu đảo chủ! Tôi chỉ là một tiểu nhân vật, hiện tại ngay cả một quyển bí tịch binh khí cũng không có, ngay cả bí tịch nội kình cũng chẳng ra gì.
Cổ Thế Hữu hơi nghĩ ngợi, liền nói:
- Ngươi muốn loại bí tịch binh khí nào?
- Tốt nhất là loan đao!
Điểu Đại liền nói:
- Loại trên tay tôi đây!
Điểu Đại liền đem loan đao bên hông đưa cho Cổ Thế Hữu xem.
- Loan đao…
Cổ Thế Hữu cười:
- Nếu như ngươi nói là thật! À! Hộ vệ của ta vừa vặn có một quyển nhân cấp bí tịch "Cuồng Phong Đao", bên trong có kèm theo nội kình tâm pháp.
Điểu Đại trong lòng mừng như điên.
Nhân cấp bí tịch!
Hắn xông xáo trong thiên hạ, chỉ tập luyện một quyển bí tịch nội kình không ra gì. Về phần đao pháp thì lại là nhìn lén người khác luyện tập, tùy ý học một chút chiêu thức. Thực lực của hắn như vậy… trong đám võ giả xem như là cấp độ thấp nhất. Chính cần vài tay võ giả hạng ba múa vài chiêu thức hoa hòe hoa sói cũng đủ làm cho hắn sợ rồi.
- Ngươi trước tiên hãy dẫn ta đi! Nếu như thật sự có hắc hỏa linh quả, ta sẽ đưa bí tịch cho ngươi!
Cổ Thế Hữu nói.
- Kỳ thật có hắc hỏa linh quả hay không, tôi cũng không nắm chắc mười phần.
Điểu Đại còn nói thêm, rào trước đón sau.
Sắc mặt Cổ Thế Hữu nhất thời trầm xuống:
- Ngươi giỡn mặt với ta à?
- Không, không!
Điểu Đại liền nói:
- Tôi trong lúc vô ý nhìn thấy Ký Hồng thống lĩnh của Quy Nguyên tông, Đằng Thanh Sơn đô thống, còn có một nữ tử khác, ba người bọn họ lặng lẽ tiến vào một địa phương bí ẩn. Hơn nữa trước khi đi vào bọn họ còn rất cẩn thận, có vẻ rất thần bí. Ba người bọn họ không đi tìm hắc hỏa linh quả mà lại tiến vào một địa phương bí ẩn như vậy, nhất định đó là chỗ của hắc hỏa linh quả.
Sắc mặt Cổ Thế Hữu lúc này mới dễ coi hơn một chút.
"Quy Nguyên tông…" Cổ Thế Hữu lập tức nhìn về phía Điểu Đại:
- Địa phương bí ẩn kia ở đâu?
- Thiếu đảo chủ, vậy bí tịch…
Điểu Đại liền nói.
- Đương nhiên sẽ cho ngươi!
Cổ Thế Hữu hừ một tiếng:
- Một quyển bí tịch ta còn không để vào mắt, đến nơi đó rồi tự nhiên sẽ giao cho ngươi!
Điểu Đại cười hì hì nói:
- Thiếu đảo chủ! Ngài là người ở địa vị cao, còn tôi chỉ là một tiểu nhân vật, ngài cho tôi bí tịch còn sợ tôi lừa gạt sao?
Cổ Thế Hữu hơi trầm ngâm:
- Vậy cũng được! Đi, trước tiên theo ta vào lều… đợi đến buổi chiều khi cùng nhau vào núi, ngươi hãy dẫn chúng ta đi!
- Vâng, vâng!
Điểu Đại liên tục đáp.
Trong lòng Điểu Đại lại mừng như điên: "Ha ha! Điểu Đại ta cuối cùng cũng có được một quyển tâm pháp nội kình và bí tịch đao pháp tốt, ta có thể đổi đời rồi! Lần trước Vương lão tam kia dám hạ nhục ta, con mẹ nó, chờ đao pháp của ta đại thành, nhất định phải tìm hắn báo thù!"
Hắn lập tức ngoan ngoãn tiến vào trong doanh trại của Thanh Hồ đảo.
oOo
Buổi chiều, dưới hẻm núi tổng cộng có bốn người. Ngoại trừ Điểu Đại, còn có Cổ Thế Hữu, một trung niên nhận hơi béo, cùng với một lão đầu hói trời sinh một đôi mắt tam giác. Quân sĩ Hắc Giáp quân ngày thứ nhất còn ẩn núp trong bụi cỏ chờ hán tử gầu gò kia xuất hiện, nhưng sau đó vì để không bị lộ, bọn họ cũng không dám túc trực thường xuyên ở nơi này.
Một khi bị người khác phát hiện người của Hắc Giáp quân luôn luôn túc trực ở đây, rất dễ dàng dẫn đến hoài nghi, cho nên bọn họ vẫn phải làm bộ tìm tòi ở bên ngoài.
- Nhìn kìa, chính là nơi đó!
Điểu Đại chỉ về phía trên chỉ.
- Huyệt động bí ẩn ở tại nơi đó?
Lão già đầu hói mắt tam giác ngước đầu nhìn, lập tức cả người nhảy lên, giống như một con chim ưng đã đến trên vách đá. Lão cầm lấy dây leo, xem xét một chút, phát hiện huyệt động lớn giấu phía sau, liền nhìn xuống phía dưới gật đầu.
- Ha ha! Thật sự là có một huyệt động bí ẩn! Bí ẩn như vậy, có thể đúng là nơi có hắc hỏa linh quả!
Nhất thời trung niên mập mạp liền mang theo Điểu Đại, nhún vài cái trên vách đá liền bay đến huyệt động. Cổ Thế Hữu cũng theo sát mà vào.
Điểu Đại cũng chưa từng tiến vào nơi này. Bốn người bọn họ chỉ có thể cẩn thận không ngừng đi tới, trước tiên là dọc theo khe nứt trong lòng đất, sau đó xuyên qua hơi nước đi tới bên bờ nham thạch. Bọn họ cũng không dám xông loạn vào đường hầm tối tăm bên cạnh, chỉ một đường đi về phía trước. Không ngừng đi tới, cho đến khi tới hồ nham thạch kia.
Nham thạch cuồn cuộn trắng đến lóa mắt, lấy khối đá màu đen giữa hồ làm trung tâm, như nước suối không ngừng bốc lên bên ngoài. Hơi nóng sôi trào khiến cho bốn người bên cạnh hồ đều một đầu đầy mồ hôi.
Trung niên mập mạp kinh hỉ nhìn hắc hỏa linh quả trên khối đá màu đen:
- Ha ha, là hắc hỏa linh quả! Chính là hắc hỏa linh quả!
Trên khuôn mặt lão già hói đầu cũng hiện lên vẻ cười lạnh:
- Hừ! Quy Nguyên tông thật là may mắn, dĩ nhiên phát hiện nơi này truớc. Có điều hắc hỏa linh quả này là của Thanh Hồ đảo chúng ta.
Đúng vào lúc này, một giọng nói hơi run rẩy vang lên:
- Ba vị đại nhân, tiểu nhân có một việc phải nói!
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người vừa lên tiếng chính là Điểu Đại đã tiết lộ tin tức.
"Người này không cần để lại!" Lão đầu hói đã chuẩn bị ra tay.
Loại người biết được bí mật này, chỉ có chết mới là biện pháp giữ bí mật tốt nhất.
- Ba vị đại nhân Thanh Hồ đảo! Trước khi đến đây tiểu nhân chỉ sợ các đại nhân giết tiểu nhân diệt khẩu, cho nên tiểu nhân đã lưu lại một đường lui.
Điểu Đại cười gượng gạo:
- Nếu như buổi tối hôm nay tiểu nhân không thể còn sống trở về, vậy thì… bí mật của nơi giấu hắc hỏa linh quả này khẳng định sẽ bị truyền ra ngoài.
Sắc mặt ba người Cổ Thế Hữu đều biến đổi.
- Ba vị đại nhân tha mạng, là tôi lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!
Điểu Đại liền nói:
- Một khi tiểu nhân trở về, tin tức này tuyệt đối sẽ không truyền ra!
"Hừ!" Lão đầu hói hừ lạnh một tiếng.
Ở thời này không có ai là kẻ ngốc. ba người lão đầu hói và Cổ Thế Hữu, bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng giết chết Điểu Đại. Nhưng hiện tại bọn họ lại không dám. Không ai biết được… Điểu Đại rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì. Đến lúc đó một khi tin tức thật sự truyền ra, bọn họ xem như đã toi công.
- Người của Thanh Hồ chúng ta đương nhiên sẽ không nuốt lời!
Lão đầu hói lạnh lùng nói:
- Có điều, trước khi hắc hỏa linh quả thành thục, ngươi phải ở lại doanh trại của Thanh Hồ đảo chúng ta!
- Được, được!
Điểu Đại liên tục gật đầu.
- Sư bá, sư tổ!
Cổ Thế Hữu nhìn hắc hỏa linh quả kia, trong mắt có một tia nóng cháy:
- Quy Nguyên tông kia cũng biết nơi của hắc hỏa linh quả này. Đến lúc đó… nếu như người của Quy Nguyên tông tranh đoạt với chúng ta thì phải làm sao?
- Bọn chúng dám!
Lão đầu hói hừ một tiếng, trong cặp mắt tam giác lóe ra ánh lạnh:
- Một cái Quy Nguyên tông nho nhỏ cũng dám tranh với Thanh Hồ đảo chúng ta? Nếu như bọn chúng thật sự không biết điều, cứ trực tiếp hạ độc thủ. Bọn chúng dám cướp đoạt hắc hỏa linh quả, cho dù có chết cũng là thực lực không bằng người. Chết vài người, Quy Nguyên tông dám đến hỏi Thanh Hồ đảo chúng ta sao?
Cổ Thế Hữu và trung niên nhân hơi béo kia chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lần này mặc dù tuyên bố với bên ngoài là Cổ Thế Hữu dẫn đầu nhân mã, kỳ thật đệ nhất cao thủ trong đoàn lại là sư tổ "Đỗ Cửu" của.
……
Lúc này, ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục đang dọc theo một khe nứt, cầm lấy dây leo nhanh chóng trượt xuống.
Phía dưới một mảnh tối đen.
"Phịch!"
Ba người lần lượt đáp xuống đất, ngửi thấy mùi lưu huỳnh quen thuộc, lập tức đi vào bên trong sương trắng.
- Thanh Sơn! Theo ta thấy, qua vài ngày nữa hắc hỏa linh quả kia có lẽ sẽ thành thục!
Ký Hồng vừa đi vừa nói, trên mặt đầy vẻ tươi cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
- Ừm! Cẩn thận qua mấy ngày này, hắc hỏa linh quả sẽ có hy vọng vào tay chúng ta!
Bọn Đằng Thanh Sơn không ngừng đi tới.
……
"Cót cót!"
Nham thạch chậm rãi lưu động, khí lưu nóng cháy tỏa ra bốn phía.
Cổ Thế Hữu lau mồ hôi trên trán:
- Sư tổ, sư bá, chúng ta đi về trước đi!
- Sau này mỗi ngày đến hai lần!
Lão đầu hói vừa nói vừa xoay người lại. Ba người cùng với Điểu Đại dọc theo đường tới trở ra.
Thế nhưng vừa đi được vài bước, tại một khúc quan phía trước, bóng dáng ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục liền xuất hiện ở trong tầm mắt.
Ba người Cổ Thế Hữu đều giật mình.
Ba người Đằng Thanh Sơn cũng ngẩn ra.
Điểu Đại nhìn thoáng qua nhân mã hai bên, cũng trợn tròn mắt.
"Bọn họ không ngờ lại vào lúc này!" Cổ Thế Hữu không ngờ đối phương cũng tiến vào lúc này.
Ba người bên phía Thanh Hồ đảo mặc dù giật mình, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng có chuẩn bị. Nhưng ba người Đằng Thanh Sơn thì tâm lý không hề chuẩn bị chút nào. Trong mắt bon họ, hắc hỏa linh quả đã là vật trong lòng bàn tay, nhưng tại thời điểm mấu chốt, người của Thanh Hồ đảo không ngờ cũng có thể lẻn vào.
"Người của Thanh Hồ đảo không ngờ cũng vào được!" Sắc mặt Ký Hồng đại biến.
"Chuyện này phiền toái đây!" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
- Ha ha…
Lão đầu hói nở nụ cười:
- Ký Hồng! Vân khí của các ngươi thật không tệ, có thể phát hiện được nơi này. Có điều… Thanh Hồ đảo chúng ta đã phát hiện nơi này hơn nửa tháng rồi. Tới trước được trước, hắc hỏa linh quả này đương nhiên là thuộc về Thanh Hồ đảo chúng ta!
Cổ Thế Hữu và trung niên mập mạp đứng hai bên lão đầu hói.
- Đỗ lão cửu!
Ký Hồng cả giận nói:
- Ngươi nói nửa tháng trước đã vào đây? Vây thì ta hỏi ngươi, ngươi làm thế nào để xuống được khe nứt sâu trăm trượng?
Lão đầu hói ngẩn ra. Bọn họ là theo dây leo kia mà xuống.
- Đỗ lão cửu, ngươi nói dối cũng không chớp mắt một cái! Ngươi nói tới trước được trước, vậy thì dây leo kia chính là do người của chúng ta bện!
Thanh âm của Ký Hồng rất lớn, nhìn thằng vào lão đầu hói kia.
Điểu Đại nhìn hai bên tranh cãi, thầm nghĩ: "Dây leo này là do người ta bện. Người của Thanh Hồ đảo các ngươi làm sao có thể tiến vào đây sớm hơn người của Quy Nguyên tông? Nói dối không ngờ chỉ thoáng cái đã bị người ta vạch trần!"
Sắc mặt lão đầu hói nhất thời trở nên khó coi.
- Dây leo là do người của chúng ta bện, tiến vào nơi này đầu tiên đương nhiên là người của Quy Nguyên tông chúng ta!
Ký Hồng lạnh lùng nói:
- Ngươi vừa rồi đã nói, tới trước được trước!
Danh sách chương