Trèo lên từ trong hố bẫy chật hẹp trơn trợt, Sở Cuồng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Phó Thanh Mộ: “Cho dù đứng sau lưng tôi cũng không thể lơ là tình hình xung quanh.”

Nhẫm Cửu được hắn cứu nhiều lần đã quen, biết mình đích thực là gây phiền phức, vậy là đồng ý ngay không kêu một tiếng.

Phó Thanh Mộ đảo mắt cười nói: “Sở huynh, đâu thể nói vậy được, huynh tìm cơ quan ở phía trước, bọn ta ở phía sau đều tưởng huynh tìm được cơ quan để ra ngoài rồi, lòng đang nhẹ nhõm, huynh cũng đâu nói trước với bọn ta đã ấn xuống rồi, huynh nói xem bọn ta làm sao biết được có hậu quả gì chứ.” Hắn kéo Nhẫm Cửu, vịn lấy vai nàng, nói xong vẫn không quên kéo theo Nhẫm Cửu, “Cô nói phải không, Cửu cô nương.”

Vì trước đó Nhẫm Cửu cũng dìu Phó Thanh Mộ đi như vậy, bởi vậy hắn kéo nàng lại Nhẫm Cửu cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng thấy đôi mắt đen của Sở Cuồng lại thâm trầm thêm vài phần.

Nhẫm Cửu ngẫm nghĩ ý trong lời của Phó Thanh Mộ: “Nghe ngươi nói thì hình như là vậy, đích thực là không thể trách bọn ta được.”

Bọn ta…

Đôi giày đen của Sở Cuồng đá bay một miếng gạch vụn bên chân, quay người đi mất: “Tìm được lối ra rồi.”

“Ha ha, Sở huynh quả nhiên lợi hại mà.” Phó Thanh Mộ dùng lực kéo Nhẫm Cửu về phía mình thêm một chút, “Cửu cô nương, chúng ta cũng nhanh đi theo đi.”

Sở Cuồng phía trước không dừng bước, nhưng ánh mắt lại liếc về phía sau, đôi mắt trong bóng tối của hắn dường như lóe hàn quang. Phó Thanh Mộ cười vô tội như không hề cảm giác được gì.

Chưa đi được bao xa, Sở Cuồng dừng lại, đạp nhẹ một hòn đá lồi lên ở góc tường, chỉ nghe “ầm ầm” mấy tiếng trầm thấp, trên đỉnh thông đạo rơi xuống mấy viên gạch xanh, một thông đạo hình tròn mở ra từ trên đỉnh, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào trong thông đạo tối đen lạnh lẽo, Nhẫm Cửu bất giác hân hoan mở to mắt, rõ ràng đi trong này chưa bao lâu, nhưng khát vọng đối với ánh nắng bên ngoài lại như đã mong chờ cả năm.

“Ta lên trước rồi sẽ kéo cô lên.” Sở Cuồng lấy bên người ra chiếc dĩa hình tròn, đang định hành động, lại nghe Nhẫm Cửu nói: “Vậy còn hắn?”

Động tác Sở Cuồng khựng lại: “Tôi không hứa sẽ cứu hắn.”

Nhẫm Cửu nghẹn lời, hắn… hình như đích thực chưa từng nói sẽ cứu Phó Thanh Mộ: “Nhưng cũng không thể bỏ mặc hắn ở đây không lo chứ.” Hoàn nạn trong bóng tối dưới bẫy khiến Nhẫm Cửu không còn đề phòng với Phó Thanh Mộ nữa, đối với lời biện giải “mắc bệnh” trước đó của hắn cũng tin tưởng vài phần. Nay nghĩ lại dù sao hắn cũng yếu ớt như vậy rồi, đâu thể nào làm gì họ nữa, tốt xấu gì cũng là một mạng, thôi thì cứu lên luôn.

Sở Cuồng lại không hề động lòng, hình bán nguyệt trong chiếc dĩa kéo theo sợi dây bắn ra khỏi thông đạo, Sở Cuồng thử lực đạo của sợi dây, quay đầu nhìn Nhẫm Cửu: “Xin lỗi, hắn không nằm trong nghĩa vụ chăm sóc của tôi.”

Nhẫm Cửu im lặng: “Ngươi đang giận dỗi gì vậy?”

Giận dỗi? Từ lúc còn nhỏ vào quân đội đến nay, chưa từng có ai chỉ trích hắn là “giận dỗi, cô gái này đang đùa gì vậy…

Sở Cuồng còn chưa lên tiếng, bỗng xung quanh sát khí gia tăng, sắc mặt hắn nghiêm lại, tay thò vào túi bên hông, giọng nữ trong tai cảnh cáo hắn: “Vũ khí quân sự hạn chế cấp bậc, cần nhận dạng thân phận.” Hắn lui lại hai bước, đi đến bên cạnh Nhẫm Cửu, ánh mắt chằm chằm nhìn vào chỗ tối truyền đến sát khí dày đặc phía trước, không hề quay đầu, chỉ ngắn gọn nói với Nhẫm Cửu: “Tay.”

Nhẫm Cửu khó hiểu, nhưng thấy Sở Cuồng đột nhiên căng thẳng, nàng vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra: “Làm sao vậy?”

Phần dưới vũ khí trong tay Sở Cuồng đang chuẩn bị tiếp xúc với lòng bàn tay Nhẫm Cửu, bỗng nghe Nhẫm Cửu kinh hô một tiếng, Phó Thanh Mộ hét lớn: “Cẩn thận!”

Sở Cuồng tức tốc quay đầu, thấy một con rắn trắng to bằng bắp chân quấn lấy cả người Nhẫm Cửu, kéo đi chừng một trượng, hai con mắt to bằng quả hạnh đào như phát sáng mà nhìn vào Nhẫm Cửu, miệng há to sắp nuốt chửng nàng vào bụng, Sở Cuồng vội móc vũ khí không cần nhận dạng thân phận ra, nhằm vào đầu con rắn trắng bắn “pằng” một phát, sau khi con rắn trắng trúng đạn lại không lập tức chết ngay! Nó quay đầu về phía Sở Cuồng, há to miệng lộ ra hàm răng trắng nhởn điên cuồng thị uy.

Sở Cuồng không hề do dự nhằm vào cái miệng to đầy máu bắn một phát nữa, con rắn trắng bị bắn đầu ngửa ra sau, nhưng vẫn chưa chết! Nó thật sự nổi giận, thả Nhẫm Cửu ra, thè cái lưỡi đầy máu tươi về phía Sở Cuồng, bổ nhào đến bên này, Phó Thanh Mộ kinh hãi vội tránh ra.

Ánh mắt Sở Cuồng trầm tĩnh, tay bắn liên tiếp ba phát, toàn bộ bắn trúng xương đầu con rắn, lúc nó chỉ còn cách Sở Cuồng một bước, toàn thân bỗng run lên, phát ra tiếng rít cực kỳ khó nghe rồi đột nhiên đổ ập xuống, sau đó thi thể trong chốc lát biến thành mây khói.

Nhẫm Cửu vẫn chưa hồi thần, ngã ngồi ở góc tường, run giọng hỏi: “Vừa rồi… là gì vậy?”

Phó Thanh Mộ ôm ngực nhìn nơi con rắn trắng biến mất không ngừng thở dốc: “Ngoan ngoan, ta ba lừa bảy lọc làm đạo sĩ nửa đời, lần này thật sự thấy ma rồi, xà yêu to bằng bắp chân đó!” Hơn nữa còn có thể chịu được ngần ấy phát súng của Sở Cuồng nữa!

Sắc mặt Sở Cuồng càng nặng nề: “Muốn sống thì đừng chậm trễ nữa, mau qua đây.”

Vừa dứt lời, giọng nữ bên tai dường như pha chút căng thẳng cảnh báo: “Địch tấn công! Địch tấn công!” Sở Cuồng nhíu mày, cao giọng hét lên: “Nằm xuống!”

Nhẫm Cửu xưa nay vô cùng tin tưởng lời hắn, lập tức ôm đầu nằm xuống không hề động đậy, Phó Thanh Mộ thấy vậy phản ứng cũng rất nhanh, lúc Sở Cuồng nằm xuống, sau lưng bỗng quét đến một cơn gió lạnh, mang theo sát khí nồng đậm và mùi tanh nhức mũi ập xuống đầu ba người, chỉ nghe “ầm” một tiếng giống như núi lở, một vật nặng nề đáp xuống đất, chấn động khiến đá xanh lót thông đạo cũng rung chuyển kịch liệt.

Nhẫm Cửu liều mình ngước đầu lên nhìn, dù mấy ngày nay đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng không bất ngờ mà sợ đến ngây ra: “Ông nội nó chứ… thật sự phải đi giáng yêu trừ ma sao…”

Phó Thanh Mộ bò dưới đất dùng tay véo thật mạnh vào bắp chân: “Lần này thật sự không phải là ảo giác…”

Đó là… một con rắn to một người mới ôm xuể!

Đôi mắt nó to bằng nắm tay Phó Thanh Mộ, chiếc lưỡi thè ra to bằng cánh tay hắn, đầu có mào vàng, vảy trên người cứ như một chiếc gương được mài bóng loáng, lấp lánh phát sáng dưới ánh nắng ở lối ra.

“Đây là rồng hay là rắn vậy…” Giọng Phó Thanh Mộ khẽ run.

“Xác nhận là sinh vật phi nhân hình, trí tuệ thấp, chỉ số vũ lực mạnh, tiết ra chất gây ảo giác. Hệ thống đề nghị vũ khí gì?” Sở Cuồng vừa tự mình lẩm bẩm, vừa chầm chậm đứng lên. Chiếc lưỡi màu trắng cực to không ngừng thè về phía Sở Cuồng, tựa như uy hiếp nhưng cũng tựa như khiêu khích.

“Điểm yếu là cằm, hệ thống đề nghị sử dụng vũ khí hạt nhân quân dụng hạn chế cấp bậc. Có thể tiêu diệt trong một đòn.”

Ánh mắt Sở Cuồng lướt qua Nhẫm Cửu ở cách hắn chừng sáu bước, nếu bây giờ đi đến chỗ nàng thì không hề nghi ngờ là sinh vật này sẽ tấn công cả Nhẫm Cửu, hắn không hề do dự: “Vũ khí đề nghị không thể nào sử dụng, có vũ khí không hạn chế cấp bậc khác không?”

“Không.”

Sở Cuồng im lặng, hắn ném chiếc dĩa tròn trên người sang một bên, giọng vẫn như thường: “Tôi dụ nó đi, dây dẫn đã cố định xong rồi, chắc các hạ biết dùng thế nào.”

Hắn móc vũ khí ra, không hề che đậy sát khí quanh người mình.

Phó Thanh Mộ từng trải qua không ít chém giết trong giang hồ, nhưng chưa bao giờ gặp ai như Sở Cuồng, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh, lúc đối diện với quái vật như vậy cũng không thể không run sợ, nhưng Sở Cuồng nhìn con rắn trắng này cứ như nhìn một vật chết, dường như đã quen đối diện với loại sinh vật này. Hơn nữa sát ý trong mắt hắn còn khiến Phó Thanh Mộ sợ hãi hơn loại quái vật này nữa…

Đây mới là bộ dạng đối địch thật sự của nam nhân này sao? Vậy ra trước đó hắn vốn không coi mình là một uy hiếp sao? Con rắn trắng nhạy bén phát giác được địch ý đến từ phía trước, nó thè lưỡi về phía Sở Cuồng, thân hình động đậy, dường như đang thủ thế chờ tấn công. Cũng vào lúc này, trong thân thể con rắn trắng phát ra một mùi kỳ quái, Phó Thanh Mộ ở trong thông đạo đã lâu, hắn lập tức bịt mũi hét lớn: “Đừng hít thở! Nó đang khiến chúng ta nảy sinh ảo giác!”

Sở Cuồng lập tức ấn vào chỗ cổ trên y phục, một chiếc nón trong suốt bao bọc toàn bộ đầu hắn.

Nhưng Phó Thanh Mộ vừa lên tiếng lập tức thu hút sự chú ý của con rắn trắng, nó quay đầu, như một viên đạn mà bổ nhào đến trước mặt Phó Thanh Mộ, há cái miệng to về phía hắn, Phó Thanh Mộ nhìn thấy rõ ràng hàm răng trắng nhởn và nước bọt trong miệng nó, thanh âm gào rít khó nghe của nó vang vọng trong thông đạo, dường như muốn dọa cho hắn ngất đi trước khi ăn thịt. Phó Thanh Mộ không dám hít thở, dán chặt vào tường sợ hãi tái mặt.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, bỗng nghe bên cạnh “pằng” một tiếng súng, bắn trúng mắt của con rắn trắng, nó đau đớn ngửa đầu, chiếc đuôi phía sau quật loạn, đập vào vách tường bốn phía, khiến tường gạch cũ kĩ không ngừng đổ sụp.

Nhẫm Cửu biết Sở Cuồng cần phải tiếp xúc với mình mới có thể dùng vũ khí tốt hơn, nàng thấy con rắn trắng lúc này đang đau đớn không màng gì khác, thừa cơ bò dậy chạy về phía Sở Cuồng, nhưng khoảng cách chỉ có sáu bảy bước chân trong lúc mặt đất rung chuyển lại trở nên xa xôi diệu vợi.

Sở Cuồng thấy Nhẫm Cửu liều mình chạy về phía này, sắc mặt lập tức trầm đi, nghiêm giọng hét lớn: “Không được động đậy!”

Nhưng lúc hắn nói thì đã muộn, chiếc đuôi của con rắn trắng bỗng quật một đòn thật mạnh vào lưng Nhẫm Cửu, khiến nàng ngã ập xuống đất, Nhẫm Cửu mất đi ý thức trong phút chốc, khi nàng hơi tỉnh táo lại chỉ cảm thấy có một người chắn trước mặt mình, dùng một thanh trường kiếm chặn lại chiếc đuôi của con rắn quật đến thêm lần nữa.

Đầu Nhẫm Cửu bị một đòn vừa rồi đánh cho mơ mơ hồ hồ, nhưng nàng vẫn nhớ mình cần phải làm gì, nàng đưa tay móc vũ khí trong chiếc túi bên chân Sở Cuồng ra, nhưng nào ngờ còn rắn kia quay đầu há to miệng, nuốt chửng Sở Cuồng vào trong!

Kiếm trong tay Sở Cuồng rơi xuống đất, lăn đến trước mặt Nhẫm Cửu, nàng đưa tay, ngơ ngác nhìn con rắn to ngửa đầu nuốt xuống.

Tình huống gì đây…

Sở Cuồng… bị… bị nuốt chửng rồi?

Nàng không dễ gì mới ưng một nam nhân, nàng nhịn lâu như vậy còn chưa kịp ăn được miếng thịt nào đã bị một con xà yêu nuốt chửng!

“Ngươi không xong với ta đâu!” Nhẫm Cửu chộp lấy thanh kiếm của Sở Cuồng rơi dưới đất, nàng mặc kệ đầu đang váng vất, cũng không để tâm lúc nàng chộp được thanh kiếm, lưỡi kiếm bình thường kia bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, phát ra tiếng kêu “tít tít”, Nhẫm Cửu phẫn nộ chém một kiếm lên mình con rắn trắng, chỉ thấy những chiếc vẩy tưởng chừng như vô cùng kiên cố của con rắn trắng kia “xoẹt” một tiếng bị Nhẫm Cửu chém rách một đường, máu tươi bắn đầy mặt Nhẫm Cửu.

Phó Thanh Mộ bị sức mạnh một kiếm của Nhẫm Cửu khiến cho hãi hùng, hắn hít một hơi lạnh: “Cân quắc tráng sĩ!”

Nhẫm Cửu bị máu rắn bắn vào đến ngây người, nàng cũng không ngờ mình chém một kiếm này lại có hiệu quả như vậy. Nhưng nghĩ lại, đây là vũ khí của Sở Cuồng nhưng máy nhận dạng thân phận gì đó của Sở Cuồng ở trên người nàng, có lẽ vũ khí này vốn có sức mạnh như vậy, chỉ là tạm thời Sở Cuồng không thể tiến hành nhận dạng thân phận, bởi vậy không thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của nó.

Đây đối với Nhẫm Cửu cứ như là thần binh trên trời giáng xuống, nàng chùi máu trên mặt: “Xem lần này Cửu gia chém ngươi thế nào.” Nàng xắn tay áo chuẩn bị chiến một trận, nào ngờ thanh kiếm trong tay còn chưa cầm nóng, bỗng chiếc đuôi của xà yêu kia lại quật đến quấn lấy đôi chân Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị xách ngược lên.

Con rắn xách Nhẫm Cửu lên lắc một hồi, dường như muốn lắc cho xương cốt nàng lỏng ra, khi nàng bị lắc đến thần trí bất minh, không nắm được thanh trường kiếm kia nữa, con rắn há to miệng, không hề do dự ném luôn nàng vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện