Cái đĩa trên tay Nhẫm Cửu rơi cộp xuống. Phó Thanh Mộ bên dưới ngạc nhiên: “Bên trên có gì kì lạ à?”
Có, có. Rất kì lạ. Nhẫm Cửu quay đầu một vòng, nhìn đám người đông nhịt quỳ dưới đất, không khỏi ngây người. Họ... đang lạy mình sao? Nhẫm Cửu đứng bên miệng giếng, phạm vi ba trượng xung quanh miệng giếng là một cái sân bằng phẳng lát bằng đá trắng. Bên dưới sân là những bậc thềm rộng trai dài xuống làm cái giếng như ở trên đỉnh một ngọn núi. Mà lúc này, những người mặc quần áo giống nhau đang quỳ trên các bậc thềm. Có nam có nữ, có già có trẻ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu. Ít nhất cũng có mấy trăm người, lại không có ai phát ra tiếng động nào, khung cảnh yên lặng một cách kỳ lạ.
Nhẫm Cửu đột nhiên nhớ ra lúc trước quần áo mình bị dây máu đến tháng. Đường hầm bên dưới tối ôm không ai nhìn thấy nên Nhẫm Cửu cũng không để ý. Lúc này đột nhiên trèo lên trên đây, ban ngày ban mặt trước mắt bao người, Nhẫm Cửu vội vã ôm mông ngồi xuống bên cạnh giếng.
“Xin hỏi...” Nhẫm Cửu còn chưa nói xong, một giọng nói kích động run rẩy từ bên cạnh đột nhiên chen vào: “Giáo chủ?”
Nhẫm Cửu nhìn sang bên cạnh, đó là một nam thanh niên tầm hai mươi tuổi, thân hình cao ráo, mắt sáng như sao. Hắn cầm một cây gậy gỗ mun, mặc một chiếc áo bào rộng màu đen viền vàng, trông có vẻ có thân phận cao hơn những người đang quỳ bên dưới. Thanh niên này hơi kích động bước nhanh từ dưới bặc thềm lên.
Nhẫm Cửu không hiểu ra sao, “Ngươi là?”
Khi còn cách Nhẫm Cửu khoảng ba, bốn bước, thanh niên mặc áo bào đen đột nhiên dừng bước, quan sát Nhẫm Cửu từ trên xuống dưới, ánh sáng vui mừng trong mắc dần tối đi. “Ngươi... Ngươi không phải...” Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Ngươi là ai?”
Liên tiếp gặp bất ngờ khiến đầu óc Nhẫm Cửu hơi mụ mẫm, nhưng tình hình bây giờ dù sao cũng tốt hơn ở bên dưới liều mạng với xà yêu, cũng đáng yêu hơn nhiều so với ảo ảnh của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu ngẩn ra, trả lời hắn: “Ta là nữ nhân.”
Phó Thanh Mộ bên dưới phát hiện tình hình bên trên không bình thường, nhưng nghe thấy giọng nói Nhẫm Cửu không hề hoang mang rối loạn nên hắn cũng không quá sốt ruột, chỉ nói: “Này! Có cần đưa Sở huynh lên nữa không? Con xà yêu đó chết rồi nhưng dưới này hôi quá!”
Giọng nói dưới giếng vọng lên rõ ràng, Nhẫm Cử gãi gãi đầu, thầm nghĩ bây giờ Sở Cuồng ngất xỉu, cũng không biết bị thương ở đâu, phải mau tìm đại phu khám cho hắn. Đường hầm bên dưới không biết còn có lối vào khác hay không, hơn nữa có trời mới biết trong hầm còn có con xà yêu nào không, bây giờ không thể quay lại dưới đó được nữa. Thôi thì cứ nói chuyện với người trước mắt này đã, có vẻ hắn là người có quyền quyết định ở đây...
Trong lòng Nhẫm Cửu còn chưa tính toán xong, đối phương lại lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, đối lập rõ nét với tiếng gọi kích động đầu tiên của hắn: “Các người giết con rắn trắng bên dưới?”
Nhẫm Cửu im lặng. Nhìn bộ dạng những người mặc áo đèn sì quỳ lạy cái giếng có vẻ giống như các dân tộc cung phụng tà yêu ma đạo trong lời kể của tiên sinh kể chuyện. Chẳng lẽ con xà yêu đó là bọn họ nuôi.... Hoặc đó chính là tín ngưỡng của bọn họ? Là đối tượng bọn họ sùng bái? Nếu là như vậy, Nhẫm Cửu cảm thấy lần này mình gây ra họa lớn rồi... Nhẫm Cửu lau mồ hôi lạnh, nói khẽ: “Nếu nó không muốn ăn thịt chúng ta thì chắc bây giờ nó vẫn còn sống...”
Người thanh niên áo bào đen nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại một lát trên gương mặt Nhẫm Cửu, không biết đang nghĩ gì. Nhẫm Cửu bị hắn nhìn đến sởn gai ốc, chợt thấy hắn phất tay áo xoay người lại, từ từ giơ cao quyền trượng, cao giọng hô to: “Thiên thần phái sứ giả giáng lâm giao ta, giết chết xà yêu, phù hộ Kì Linh ta!”
Dân chúng đang quỳ trên các bậc thềm nghe vậy đều mừng rỡ, giơ cao hai tay lên trời rồi quỳ rạp xuống lạy: “Khấu tạ Thiên thần, cung nghênh xứ giả!”
Nhẫm Cửu sửng sốt trước cảnh quỳ lạy này: “Không… Này… Có thể cho tôi biết chuyện này là sao trước không?”
Người thanh niên đưa một tay lên ôm vai, khẽ cúi chào Nhẫm Cửu như đang thi lễ, nhưng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn nhìn Nhẫm Cửu lại không có vẻ gì kính sợ, “Tôn sứ giúp giáo ta trừ xà yêu, tại hạ thay mặt cho bản giáo bày tỏ lòng biết ơn chân thành với tôn sứ. Khẩn cầu tôn sứ ở lại bản giáo mấy ngày để tại hạ và giáo chúng làm lễ tạ ơn bày tỏ lòng cảm kích tôn sứ.”
Nghe có vẻ là mời đến nhà họ làm khách, mặc dù nam thanh niên này làm người khác có cảm giác là lạ, nhưng lời hắn nói nghe có vẻ không có ác ý. Nhẫm Cửu nghĩ dù sao bây giờ cũng không có cách nào khác, thôi cứ tạm nghe theo sắp xếp của người này, binh đến thì tướng cản, nước đến đăó đất ngăn, Nhẫm Cửu có thể dùng vũ khí của Sở Cuồng, ngay cả xà yêu cũng giết được, chẳng lẽ còn sợ mấy người này? Trong lòng đã quyết định, Nhẫm Cửu gật đầu nói: “Được, chúng tôi đi theo các anh cũng được, chỉ có điều dưới giếng này còn có hai người bạn của tôi, một người đã bị thương lúc giết xà yêu, ngươi phải giúp ta mời đại phu.”
“Điều này là đương nhiên.”
Nhẫm Cửu suy nghĩ một lát, hơi ngượng ngùng mở miệng: “Còn nữa…. Ngươi phải tìm giúp ta một bộ quần áo.”
Nam thanh niên thấy Nhẫm Cửu vẫn ngồi bên cạnh giếng, hai tay che phía sau một cách kỳ lạ. Hắn lờ mờ hiểu ra gì đó, trên gương mặt lạnh lùng thoáng lộ vẻ khó xử. Hắn quay đi, ho một tiếng, cởi chiếc áo bào trên vai xuống đưa cho Nhẫm Cửu: “Nếu không chê thì cô cứ dùng tạm.”
Tại sao lại chê chứ? Nhẫm Cửu vội vàng đưa tay cầm lấy. Sau khi khoác áo bào lên người, cảm giác xấu hổ như chạy trần truồng giứa đám đông mới từ từ biến mất. Lúc này Nhẫm Cửu mới dám đứng dậy gọi với xuống giếng: “Ngươi cài cái đĩa đó vào khe cài bên hông Sở Cuồng, cái này sẽ tự kéo hắn lên.”
Sau khi Sở Cuồng được kéo lên, người đàn ông nhìn thấy bộ quần áo của hắn, ánh mắt hơi thay đổi nhưng không nói gì. Ngay sau đó, Phó Thanh Mộ cũng được kéo lên. Hắn thở hổn hển: “Đạo sĩ ta sắp chết ngạt đến nơi rồi.” Vừa nói xong, thấy một đám đông quỳ rạp xung quanh, Phó Thanh Mộ cũng sững sờ: “Có chuyện gì vậy?”
Nam thanh niên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, nói: “Tại hạ thấy mấy vị tôn sứ đã mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi cho khỏe, mời các vị tôn sứ đi theo tại hạ.” Nói xong, hắn quay người đi trước.
Nhẫm Cửu cõng Sở Cuồng định đi theo, Phó Thanh Mộ giữ nàng lại: “Cửu cô nương, còn chưa biết người này là ái mà cô nương đã định dẫn Sở huynh và ta, tổng cộng ba mạng người đi theo hắn sao?”
Nhẫm Cửu còn chưa trả lời, nam thanh niên áo đen phía trước đã dừng bước, hơi quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhìn Phó Thanh Mộ, lạnh lùng nói: “Tại hạ là Tiêu Phi, tế ti của Kì Linh giáo. Vừa rồi quên giới thiệu, xin lỗi.”
Cả người Phó Thanh Mộ cứng đờ, sắc mặt sầm xuống.
Tiêu Phi không nhìn hắn nữa, tiếp tục đi xuống bậc thềm quỳ đầy người bên dưới. Mọi người cung kính tránh sang hai bên.
“Xem ra địa vị xủa hắn còn cao hơn ta tưởng.” Nhẫm Cửu quay lại kéo Phó Thanh Mộ: “Dù sao bây giờ cũng không còn cách nào khác, tạm thời cứ đi theo hắn. Ta có vũ khí của Sở Cuồng đây, không sợ hắn giở trò.”
Phó Thanh Mộ lại không cử động, ánh mắt nhìn Nhẫm Cửu có vô số tâm tình khó nói rõ. Cuối cùng hắn ôm trán thở dài: “Ngay cả Kì Linh giáo cũng chọc vào. Chỉ vì nhất thời tò mò mà đi theo hai người đúng là chuyện thất sách nhất ta từng làm trong đời…”
Nhẫm Cửu chớp mắt: “Bọn họ rất lợi hại sao?”
“Ha ha… Kẻ thù chung của võ lâm chính đạo, một giáo phái mà ngay cả tứ đại thế gia cũng phải sợ hãi vài phần. Cô nương nói xem bọn họ có lợi hại không?”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.”
“Còn gã tế ti Tiêu Phi này, trước đây hắn từng là…”
“Ôi, hắn sắp đi mất rồi, đạo sĩ nhát gan mau đi thôi!” Nhẫm Cửu mặc kệ Phó Thanh Mộ, cõng Sở Cuồng đuổi theo Tiêu Phi.”
Phó Thanh Mộ bị bỏ lại một mình, che mặt rơi lệ: “Cô nương nghe ta nói hết đã! Tôn trọng người ta một chút có được không?”
Nhẫm Cửu từng nghe thấy kiếm khách giang hồ nhắc tới Kì Linh giáo lở trà lâu lớn nhất thị trấn Chi Lương, dường như đó là một giáo phái giang hồ thần bí và đáng sợ. Nhưng khi đó chuyện Nhẫm Cửu thích làm nhất là dụ dỗ các các tú tài kể chuyện ở trà lâu, những chuyện ân oán giang hồ này có nghe vào tai này cũng lại chui ra tai kia, hoàn toàn không để trong lòng. Khi đó Nhẫm Cửu cho rằng cả đời mình sẽ không rời khỏi núi Chi Lương, nhưng con tạo xoay vần lại vô cùng ảo diệu. Nhẫm Cửu gặp những chuyện trước đó không bao giờ dám nghĩ tới, đi tới những nơi mình chưa từng nghĩ tới, nhín thấy quá nhiều thứ khó tin, chẳng hạn như… bây giờ.
“Ngươi nói Kí Linh giáo là một giáo phái?” Nhẫm Cửu cõng Sở Cuồng đi trên con phố náo nhiệt, lớn tiếng hỏi Phó Thanh Mộ: “Nhưng tại sao ta lại cảm thấy nơi này là một thị trấn nhỏ phồn hoa?”
Phó Thanh Mộ nhìn người bán hàng rong rao hàng ầm ĩ bên cạnh, nhất thời cũng không hiểu được: “Đúng vậy, giang hồ đồn đại Kì Linh giáo chính là một ma giáo.” Nhưng người bán kẹo hồ lô này sao lại có vẻ chân chất như vậy? Cô nương đang mua vải bên kia đừng cười quyến rũ như vậy được không? Các loại son phấn này thật sự không trộn lẫn chất độc chứ? Tuy Phó Thanh Mộ kiến thức rộng rãi nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi. Đây là ma giáo sao? Đây rõ ràng là một cái chợ lớn mà! Các ngươi làm ơn ra vẻ ma giáo một chút có được không? Họ đi dọc con phố lớn náo nhiệt tới một công trình xây dựng cao lớn bằng đá, trước cửa có hai thị vị mặc áo giáp đen đứng gác, không còn bóng dáng hàng quán, con đường phía trước được quét sạch sẽ, lúc này mới có một chút bầu không khí nghiêm túc của ma giáo.
Bước vảo cửa, dường như tất cả đều đã được sắp xếp xong, lập tức có người tiến lên đưa ba người Nhẫm Cửu đến một tiểu viện, mỗi người một phòng. Trong phòng Nhẫm Cửu và Phó Thanh Mộ đã có nước nóng, đại phu cũng đã được mời tới cho Sở Cuồng, mọi chuyện đều rất thỏa đáng. Vẫn còn có tiểu nha đầu đáng yêu hầu hạ Nhẫm Cửu tắmm, nhưng Nhẫm Cửu cả đời chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này, nhất thời không quen nên đã từ chối. Còn Phó Thanh Mộ có từ chối hay không thì không biết…
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Nhẫm Cửu vội vàng chạy sang phòng bên cạnh tìm Sở Cuồng, đúng lúc đại phu đang bắt mạch cho hắn. Nghe thấy Nhẫm Cửu đi vào, đại phu quay lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Cô nương là bạn của vị công tử này à?”
“Đúng vậy.” Nhẫm Cửu căng thẳng: “Tình hình của hắn thế nào? Rất không tốt à?”
“Không, không phải là không tốt, chỉ là ta chưa bào giờ thấy ai có mạch kì lạ như vậy. Dường như người này đã bị thương, nhưng ta khám kĩ thì lại như không bị thương. Bây giờ công tử chưa tỉnh, ta lại không thể hỏi được tin tức khác, quả thực không biết nên khám thế nào.”
Nhẫm Cửu nhớ ra cơ thể Sở Cuồng hơi khác mọi người. Hắn ngủ ba ngày là có thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương. Có lẽ trong người hắn có thứ gì đó chữa trị giúp hắn mà nàng không biết, đại phu không chẩn đoán được cũng là thường tình. Nàng gãi đầu: “Nếu không thì thế này, ngài cứ về nghỉ trước, đợi lúc nào hắn tỉnh lại, ta sẽ hỏi hắn có chỗ nào không khỏe không. Nếu có lại mời ngài đến khán lần nữa, nếu không thì không làm phiền ngài nữa.” Đại phụ đành phải đồng ý, xách hòm ra về.
Nhẫm Cửu ngồi xuống bên cạnh Sở Cuồng, bộ quần áo dính đầy chất nhầy trong bụng con rắn còn chưa thay, mặt cũng nhem nhuốc. Nhẫm Cửu không nhìn được nữa, nhờ người đun nước nóng giúp, lấy khăn lau mặt lau đầu cho hắn, sau đó vất vả cởi quần áo hắn ra, lau sạch người rồi đắp chăn cho hắn. Vốn nàng định giặt quần áo cho hắn, nhưng chợt nhớ đến lúc tắm chung dưới hồ sau núi Chi Lương, Sở Cuồng đã nói bộ quần áo này của hắn chỉ cần dùng nước xối sạch là được. Nàng sợ làm hỏng đồ trong quần áo hắn nên chỉ xối qua rồi phơi lên ngoài cửa.
Nhẫm Cửu làm xong những việc này rồi vào trong phòng, Sở Cuồng vẫn chưa tỉnh lại. Nàng ngồi dựa vào giường lẳng lặng nhìn gương mặt hắn. Tam tư bất giác bay tới ảo cảnh do rắn trắng tạo ra. Nàng cảm thấy những chuyện đó có lẽ là thật. Vẻ mặt tuyệt vọng của Sở Cuồng khi đó không thể là giả được. Không ngờ khi hắn còn nhỏ lại gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy. Nhẫm Cửu không kìm được đưa tay vuốt tóc hắn, thật sự muốn ôm lấy hắn, để hắn không cần sợ hãi, để hắn thoát khỏi những chuyện kinh hoàng và hỗn loạn đó.
Nhẫm Cửu cũng muốn bảo vệ hắn, cho dù người khác có thể thấy chuyện này nực cười như châu chấu đá xe, Nhẫm Cửu vẫn muốn bảo vệ hắn nếu sau này hắn gặp nguy hiểm lần nữa.
Bởi vì….
“Ta rất thích chàng!”
Nhẫm Cửu lẩm bẩm, dựa đầu bên giường Sở Cuồng ngủ thiếp đi vì quá mệt.
Có, có. Rất kì lạ. Nhẫm Cửu quay đầu một vòng, nhìn đám người đông nhịt quỳ dưới đất, không khỏi ngây người. Họ... đang lạy mình sao? Nhẫm Cửu đứng bên miệng giếng, phạm vi ba trượng xung quanh miệng giếng là một cái sân bằng phẳng lát bằng đá trắng. Bên dưới sân là những bậc thềm rộng trai dài xuống làm cái giếng như ở trên đỉnh một ngọn núi. Mà lúc này, những người mặc quần áo giống nhau đang quỳ trên các bậc thềm. Có nam có nữ, có già có trẻ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu. Ít nhất cũng có mấy trăm người, lại không có ai phát ra tiếng động nào, khung cảnh yên lặng một cách kỳ lạ.
Nhẫm Cửu đột nhiên nhớ ra lúc trước quần áo mình bị dây máu đến tháng. Đường hầm bên dưới tối ôm không ai nhìn thấy nên Nhẫm Cửu cũng không để ý. Lúc này đột nhiên trèo lên trên đây, ban ngày ban mặt trước mắt bao người, Nhẫm Cửu vội vã ôm mông ngồi xuống bên cạnh giếng.
“Xin hỏi...” Nhẫm Cửu còn chưa nói xong, một giọng nói kích động run rẩy từ bên cạnh đột nhiên chen vào: “Giáo chủ?”
Nhẫm Cửu nhìn sang bên cạnh, đó là một nam thanh niên tầm hai mươi tuổi, thân hình cao ráo, mắt sáng như sao. Hắn cầm một cây gậy gỗ mun, mặc một chiếc áo bào rộng màu đen viền vàng, trông có vẻ có thân phận cao hơn những người đang quỳ bên dưới. Thanh niên này hơi kích động bước nhanh từ dưới bặc thềm lên.
Nhẫm Cửu không hiểu ra sao, “Ngươi là?”
Khi còn cách Nhẫm Cửu khoảng ba, bốn bước, thanh niên mặc áo bào đen đột nhiên dừng bước, quan sát Nhẫm Cửu từ trên xuống dưới, ánh sáng vui mừng trong mắc dần tối đi. “Ngươi... Ngươi không phải...” Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Ngươi là ai?”
Liên tiếp gặp bất ngờ khiến đầu óc Nhẫm Cửu hơi mụ mẫm, nhưng tình hình bây giờ dù sao cũng tốt hơn ở bên dưới liều mạng với xà yêu, cũng đáng yêu hơn nhiều so với ảo ảnh của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu ngẩn ra, trả lời hắn: “Ta là nữ nhân.”
Phó Thanh Mộ bên dưới phát hiện tình hình bên trên không bình thường, nhưng nghe thấy giọng nói Nhẫm Cửu không hề hoang mang rối loạn nên hắn cũng không quá sốt ruột, chỉ nói: “Này! Có cần đưa Sở huynh lên nữa không? Con xà yêu đó chết rồi nhưng dưới này hôi quá!”
Giọng nói dưới giếng vọng lên rõ ràng, Nhẫm Cử gãi gãi đầu, thầm nghĩ bây giờ Sở Cuồng ngất xỉu, cũng không biết bị thương ở đâu, phải mau tìm đại phu khám cho hắn. Đường hầm bên dưới không biết còn có lối vào khác hay không, hơn nữa có trời mới biết trong hầm còn có con xà yêu nào không, bây giờ không thể quay lại dưới đó được nữa. Thôi thì cứ nói chuyện với người trước mắt này đã, có vẻ hắn là người có quyền quyết định ở đây...
Trong lòng Nhẫm Cửu còn chưa tính toán xong, đối phương lại lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, đối lập rõ nét với tiếng gọi kích động đầu tiên của hắn: “Các người giết con rắn trắng bên dưới?”
Nhẫm Cửu im lặng. Nhìn bộ dạng những người mặc áo đèn sì quỳ lạy cái giếng có vẻ giống như các dân tộc cung phụng tà yêu ma đạo trong lời kể của tiên sinh kể chuyện. Chẳng lẽ con xà yêu đó là bọn họ nuôi.... Hoặc đó chính là tín ngưỡng của bọn họ? Là đối tượng bọn họ sùng bái? Nếu là như vậy, Nhẫm Cửu cảm thấy lần này mình gây ra họa lớn rồi... Nhẫm Cửu lau mồ hôi lạnh, nói khẽ: “Nếu nó không muốn ăn thịt chúng ta thì chắc bây giờ nó vẫn còn sống...”
Người thanh niên áo bào đen nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại một lát trên gương mặt Nhẫm Cửu, không biết đang nghĩ gì. Nhẫm Cửu bị hắn nhìn đến sởn gai ốc, chợt thấy hắn phất tay áo xoay người lại, từ từ giơ cao quyền trượng, cao giọng hô to: “Thiên thần phái sứ giả giáng lâm giao ta, giết chết xà yêu, phù hộ Kì Linh ta!”
Dân chúng đang quỳ trên các bậc thềm nghe vậy đều mừng rỡ, giơ cao hai tay lên trời rồi quỳ rạp xuống lạy: “Khấu tạ Thiên thần, cung nghênh xứ giả!”
Nhẫm Cửu sửng sốt trước cảnh quỳ lạy này: “Không… Này… Có thể cho tôi biết chuyện này là sao trước không?”
Người thanh niên đưa một tay lên ôm vai, khẽ cúi chào Nhẫm Cửu như đang thi lễ, nhưng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn nhìn Nhẫm Cửu lại không có vẻ gì kính sợ, “Tôn sứ giúp giáo ta trừ xà yêu, tại hạ thay mặt cho bản giáo bày tỏ lòng biết ơn chân thành với tôn sứ. Khẩn cầu tôn sứ ở lại bản giáo mấy ngày để tại hạ và giáo chúng làm lễ tạ ơn bày tỏ lòng cảm kích tôn sứ.”
Nghe có vẻ là mời đến nhà họ làm khách, mặc dù nam thanh niên này làm người khác có cảm giác là lạ, nhưng lời hắn nói nghe có vẻ không có ác ý. Nhẫm Cửu nghĩ dù sao bây giờ cũng không có cách nào khác, thôi cứ tạm nghe theo sắp xếp của người này, binh đến thì tướng cản, nước đến đăó đất ngăn, Nhẫm Cửu có thể dùng vũ khí của Sở Cuồng, ngay cả xà yêu cũng giết được, chẳng lẽ còn sợ mấy người này? Trong lòng đã quyết định, Nhẫm Cửu gật đầu nói: “Được, chúng tôi đi theo các anh cũng được, chỉ có điều dưới giếng này còn có hai người bạn của tôi, một người đã bị thương lúc giết xà yêu, ngươi phải giúp ta mời đại phu.”
“Điều này là đương nhiên.”
Nhẫm Cửu suy nghĩ một lát, hơi ngượng ngùng mở miệng: “Còn nữa…. Ngươi phải tìm giúp ta một bộ quần áo.”
Nam thanh niên thấy Nhẫm Cửu vẫn ngồi bên cạnh giếng, hai tay che phía sau một cách kỳ lạ. Hắn lờ mờ hiểu ra gì đó, trên gương mặt lạnh lùng thoáng lộ vẻ khó xử. Hắn quay đi, ho một tiếng, cởi chiếc áo bào trên vai xuống đưa cho Nhẫm Cửu: “Nếu không chê thì cô cứ dùng tạm.”
Tại sao lại chê chứ? Nhẫm Cửu vội vàng đưa tay cầm lấy. Sau khi khoác áo bào lên người, cảm giác xấu hổ như chạy trần truồng giứa đám đông mới từ từ biến mất. Lúc này Nhẫm Cửu mới dám đứng dậy gọi với xuống giếng: “Ngươi cài cái đĩa đó vào khe cài bên hông Sở Cuồng, cái này sẽ tự kéo hắn lên.”
Sau khi Sở Cuồng được kéo lên, người đàn ông nhìn thấy bộ quần áo của hắn, ánh mắt hơi thay đổi nhưng không nói gì. Ngay sau đó, Phó Thanh Mộ cũng được kéo lên. Hắn thở hổn hển: “Đạo sĩ ta sắp chết ngạt đến nơi rồi.” Vừa nói xong, thấy một đám đông quỳ rạp xung quanh, Phó Thanh Mộ cũng sững sờ: “Có chuyện gì vậy?”
Nam thanh niên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, nói: “Tại hạ thấy mấy vị tôn sứ đã mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi cho khỏe, mời các vị tôn sứ đi theo tại hạ.” Nói xong, hắn quay người đi trước.
Nhẫm Cửu cõng Sở Cuồng định đi theo, Phó Thanh Mộ giữ nàng lại: “Cửu cô nương, còn chưa biết người này là ái mà cô nương đã định dẫn Sở huynh và ta, tổng cộng ba mạng người đi theo hắn sao?”
Nhẫm Cửu còn chưa trả lời, nam thanh niên áo đen phía trước đã dừng bước, hơi quay đầu lại, ánh mắt hờ hững nhìn Phó Thanh Mộ, lạnh lùng nói: “Tại hạ là Tiêu Phi, tế ti của Kì Linh giáo. Vừa rồi quên giới thiệu, xin lỗi.”
Cả người Phó Thanh Mộ cứng đờ, sắc mặt sầm xuống.
Tiêu Phi không nhìn hắn nữa, tiếp tục đi xuống bậc thềm quỳ đầy người bên dưới. Mọi người cung kính tránh sang hai bên.
“Xem ra địa vị xủa hắn còn cao hơn ta tưởng.” Nhẫm Cửu quay lại kéo Phó Thanh Mộ: “Dù sao bây giờ cũng không còn cách nào khác, tạm thời cứ đi theo hắn. Ta có vũ khí của Sở Cuồng đây, không sợ hắn giở trò.”
Phó Thanh Mộ lại không cử động, ánh mắt nhìn Nhẫm Cửu có vô số tâm tình khó nói rõ. Cuối cùng hắn ôm trán thở dài: “Ngay cả Kì Linh giáo cũng chọc vào. Chỉ vì nhất thời tò mò mà đi theo hai người đúng là chuyện thất sách nhất ta từng làm trong đời…”
Nhẫm Cửu chớp mắt: “Bọn họ rất lợi hại sao?”
“Ha ha… Kẻ thù chung của võ lâm chính đạo, một giáo phái mà ngay cả tứ đại thế gia cũng phải sợ hãi vài phần. Cô nương nói xem bọn họ có lợi hại không?”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.”
“Còn gã tế ti Tiêu Phi này, trước đây hắn từng là…”
“Ôi, hắn sắp đi mất rồi, đạo sĩ nhát gan mau đi thôi!” Nhẫm Cửu mặc kệ Phó Thanh Mộ, cõng Sở Cuồng đuổi theo Tiêu Phi.”
Phó Thanh Mộ bị bỏ lại một mình, che mặt rơi lệ: “Cô nương nghe ta nói hết đã! Tôn trọng người ta một chút có được không?”
Nhẫm Cửu từng nghe thấy kiếm khách giang hồ nhắc tới Kì Linh giáo lở trà lâu lớn nhất thị trấn Chi Lương, dường như đó là một giáo phái giang hồ thần bí và đáng sợ. Nhưng khi đó chuyện Nhẫm Cửu thích làm nhất là dụ dỗ các các tú tài kể chuyện ở trà lâu, những chuyện ân oán giang hồ này có nghe vào tai này cũng lại chui ra tai kia, hoàn toàn không để trong lòng. Khi đó Nhẫm Cửu cho rằng cả đời mình sẽ không rời khỏi núi Chi Lương, nhưng con tạo xoay vần lại vô cùng ảo diệu. Nhẫm Cửu gặp những chuyện trước đó không bao giờ dám nghĩ tới, đi tới những nơi mình chưa từng nghĩ tới, nhín thấy quá nhiều thứ khó tin, chẳng hạn như… bây giờ.
“Ngươi nói Kí Linh giáo là một giáo phái?” Nhẫm Cửu cõng Sở Cuồng đi trên con phố náo nhiệt, lớn tiếng hỏi Phó Thanh Mộ: “Nhưng tại sao ta lại cảm thấy nơi này là một thị trấn nhỏ phồn hoa?”
Phó Thanh Mộ nhìn người bán hàng rong rao hàng ầm ĩ bên cạnh, nhất thời cũng không hiểu được: “Đúng vậy, giang hồ đồn đại Kì Linh giáo chính là một ma giáo.” Nhưng người bán kẹo hồ lô này sao lại có vẻ chân chất như vậy? Cô nương đang mua vải bên kia đừng cười quyến rũ như vậy được không? Các loại son phấn này thật sự không trộn lẫn chất độc chứ? Tuy Phó Thanh Mộ kiến thức rộng rãi nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi. Đây là ma giáo sao? Đây rõ ràng là một cái chợ lớn mà! Các ngươi làm ơn ra vẻ ma giáo một chút có được không? Họ đi dọc con phố lớn náo nhiệt tới một công trình xây dựng cao lớn bằng đá, trước cửa có hai thị vị mặc áo giáp đen đứng gác, không còn bóng dáng hàng quán, con đường phía trước được quét sạch sẽ, lúc này mới có một chút bầu không khí nghiêm túc của ma giáo.
Bước vảo cửa, dường như tất cả đều đã được sắp xếp xong, lập tức có người tiến lên đưa ba người Nhẫm Cửu đến một tiểu viện, mỗi người một phòng. Trong phòng Nhẫm Cửu và Phó Thanh Mộ đã có nước nóng, đại phu cũng đã được mời tới cho Sở Cuồng, mọi chuyện đều rất thỏa đáng. Vẫn còn có tiểu nha đầu đáng yêu hầu hạ Nhẫm Cửu tắmm, nhưng Nhẫm Cửu cả đời chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này, nhất thời không quen nên đã từ chối. Còn Phó Thanh Mộ có từ chối hay không thì không biết…
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Nhẫm Cửu vội vàng chạy sang phòng bên cạnh tìm Sở Cuồng, đúng lúc đại phu đang bắt mạch cho hắn. Nghe thấy Nhẫm Cửu đi vào, đại phu quay lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Cô nương là bạn của vị công tử này à?”
“Đúng vậy.” Nhẫm Cửu căng thẳng: “Tình hình của hắn thế nào? Rất không tốt à?”
“Không, không phải là không tốt, chỉ là ta chưa bào giờ thấy ai có mạch kì lạ như vậy. Dường như người này đã bị thương, nhưng ta khám kĩ thì lại như không bị thương. Bây giờ công tử chưa tỉnh, ta lại không thể hỏi được tin tức khác, quả thực không biết nên khám thế nào.”
Nhẫm Cửu nhớ ra cơ thể Sở Cuồng hơi khác mọi người. Hắn ngủ ba ngày là có thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương. Có lẽ trong người hắn có thứ gì đó chữa trị giúp hắn mà nàng không biết, đại phu không chẩn đoán được cũng là thường tình. Nàng gãi đầu: “Nếu không thì thế này, ngài cứ về nghỉ trước, đợi lúc nào hắn tỉnh lại, ta sẽ hỏi hắn có chỗ nào không khỏe không. Nếu có lại mời ngài đến khán lần nữa, nếu không thì không làm phiền ngài nữa.” Đại phụ đành phải đồng ý, xách hòm ra về.
Nhẫm Cửu ngồi xuống bên cạnh Sở Cuồng, bộ quần áo dính đầy chất nhầy trong bụng con rắn còn chưa thay, mặt cũng nhem nhuốc. Nhẫm Cửu không nhìn được nữa, nhờ người đun nước nóng giúp, lấy khăn lau mặt lau đầu cho hắn, sau đó vất vả cởi quần áo hắn ra, lau sạch người rồi đắp chăn cho hắn. Vốn nàng định giặt quần áo cho hắn, nhưng chợt nhớ đến lúc tắm chung dưới hồ sau núi Chi Lương, Sở Cuồng đã nói bộ quần áo này của hắn chỉ cần dùng nước xối sạch là được. Nàng sợ làm hỏng đồ trong quần áo hắn nên chỉ xối qua rồi phơi lên ngoài cửa.
Nhẫm Cửu làm xong những việc này rồi vào trong phòng, Sở Cuồng vẫn chưa tỉnh lại. Nàng ngồi dựa vào giường lẳng lặng nhìn gương mặt hắn. Tam tư bất giác bay tới ảo cảnh do rắn trắng tạo ra. Nàng cảm thấy những chuyện đó có lẽ là thật. Vẻ mặt tuyệt vọng của Sở Cuồng khi đó không thể là giả được. Không ngờ khi hắn còn nhỏ lại gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy. Nhẫm Cửu không kìm được đưa tay vuốt tóc hắn, thật sự muốn ôm lấy hắn, để hắn không cần sợ hãi, để hắn thoát khỏi những chuyện kinh hoàng và hỗn loạn đó.
Nhẫm Cửu cũng muốn bảo vệ hắn, cho dù người khác có thể thấy chuyện này nực cười như châu chấu đá xe, Nhẫm Cửu vẫn muốn bảo vệ hắn nếu sau này hắn gặp nguy hiểm lần nữa.
Bởi vì….
“Ta rất thích chàng!”
Nhẫm Cửu lẩm bẩm, dựa đầu bên giường Sở Cuồng ngủ thiếp đi vì quá mệt.
Danh sách chương