“Không thể giúp Tiêu Phi trở lại bình thường, nhưng nếu lúc này vẫn còn giấu thuốc giải thì quả thật không phải là người nữa.” Quý Thần Y nhìn Sở Cuồng: “Tôi biết dù hôm nay tôi rời khỏi đây trở lại sao Santa thì cũng sẽ đối diện với án tử hình. Tôi không định ra ngoài nữa. Sau này nếu anh còn có cơ hội gặp Tiêu Phi thì cũng đừng nói với anh ấy chuyện anh đã gặp tôi. Tôi không muốn anh ấy biết những chuyện xấu xa của mình.” 

Sở Cuồng nắm chặt ống thuốc, trầm mặc nhìn Quý Thần Y một hồi lâu: “Đa tạ!” Hắn nói trịnh trọng nhưng lại khiến Quý Thần Y bật cười: “Chính tôi đã tiêm thuốc cho Nhẫm Cửu, chính tôi đã hại cô ấy biến thành thế này. Đây là tôi đang chuộc tội, không dám nhận lời cảm ơn của anh.” Quý Thần Y chỉ Nhẫm Cửu: “Có điều bây giờ cô ấy như vậy, anh phải nghĩ cách làm cho cô ấy bình tĩnh lại. Thuốc này chỉ có một liều, nếu bị vỡ thì tôi cũng không còn cách nào khác.” 

Sở Cuồng cất ống thuốc đi, vẻ mặt nặng nề nhìn Nhẫm Cửu ép cơ giáp vào góc phòng: “Ta biết.” 

Thực ra Sở Cuồng không hề biết phải làm thế nào để Nhẫm Cửu bình tĩnh lại. Bây giờ Nhẫm Cửu dường như đã hoàn toàn mất lí trí, hình ảnh của hắn không thể lọt vào mắt nàng, giọng nói của hắn cũng không thể lọt vào tai nàng. Muốn thu hút sự chú ý của Nhẫm Cửu, dường như hắn chỉ có một cách... Đánh gục nàng, sau đó từ từ nói chuyện. 

Vết thương trên người được hệ thống phục vụ chữa trị đã ngừng chảy máu, nhưng bây giờ chỉ cần Sở Cuồng cử động mạnh một chút là vết thương vừa liền miệng sẽ lại vỡ ra. Hắn biết bây giờ mình không nên chiến đấu, nhưng ở đây còn có ai ngoài hắn có thể khống chế Nhẫm Cửu, còn có ai ngoài hắn có thể cứu được Nhẫm Cửu? 

Hắn ra lệnh cho hai chiếc cơ giáp: “Cơ giáp số hai tấn công thu hút sự chú ý, cơ giáp số một nhân cơ hội rút lui, mang theo Quý Thần Y. Sau khi ta phụ trách chiến đấu, cơ giáp số hai cùng rút lui với cơ giáp số một. Nếu nửa tiếng sau không có tin tức của ta thì phá hủy tàu chiến.” Thanh trường kiếm trong tay vung lên: “Hành động!” 

Hắn vừa dứt lời, dù hai binh sĩ trong cơ giáp đều không tán thành nhưng vẫn nhanh chóng hành động theo mệnh lệnh của hắn. 

Thấy thứ sắp trở thành con mồi dưới tay mình muốn bỏ chạy, Nhẫm Cửu đâu chịu buông tha, móng vuốt đâm mạnh vào cơ giáp số một. Binh sĩ điều khiển cơ giáp bên trong kinh hãi kêu to: “Cô ta quá mạnh! Tôi không đi được...” Binh sĩ này còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng kim loại bị cắt vang lên. Sở Cuồng đã vung kiếm chém đứt cái chân cơ giáp đang bị Nhẫm Cửu tóm được. 

“Đi!” Sở Cuồng quát lớn một tiếng, binh sĩ đó lập tức nghe lệnh, không kịp chỉ trích cách làm của Sở Cuồng có gì không ổn, điều khiển cơ giáp què một chân lật đật tóm lấy Quý Thần Y yếu ớt bên cạnh, sau đó được cơ giáp số hai dìu ra khỏi tàu chiến. 

Sở Cuồng ngăn cản Nhẫm Cửu, nhưng mới chỉ giao đấu một chiêu thì vết thương trên người hắn đã vỡ ra, mỗi bước chân hắn đều để lại một vết máu dưới đất. Nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức cản Nhẫm Cửu lại như không hề biết đau đớn là gì. 

Bây giờ tốc độ của hắn không nhanh bằng Nhẫm Cửu, ngay cả sức mạnh cũng thua kém Nhẫm Cửu. Nhưng kinh nghiệm hắn tích lũy sau nhiều năm chém giết trên chiến trường lại vượt xa Nhẫm Cửu chỉ tấn công dựa vào trực giác. Hắn vừa thủ vừa công, nhất thời không để Nhẫm Cửu chiếm ưu thế. Nhưng đây không phải biện pháp lâu dài. Bây giờ hắn không thể kéo dài thời gian, hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. 

Sở Cuồng dùng một hư chiêu làm Nhẫm Cửu lao tới bên cạnh hắn. Hắn vung kiếm chém xuống, nhát kiếm này có thể chém vào động mạch cổ Nhẫm Cửu. Hắn khống chế lực chém rất tốt, sẽ chỉ làm Nhẫm Cửu trọng thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lúc sắp chém vào cổ Nhẫm Cửu, đột nhiên hắn lại nghi ngờ chính mình... Có mạnh quá không? Có đe dọa đến tính mạng cô ấy không? 

Trong khoảnh khắc chần chừ này, Nhẫm Cửu đã xoay người, dùng tay không nắm lấy lưỡi kiếm của Sở Cuồng. Sở Cuồng sững người, tuy móng vuốt của Nhẫm Cửu bây giờ cực kì cứng rắn nhưng da thịt lại không thể chống lại lưỡi kiếm sắc bén của hắn. Máu chảy ra từ lòng bàn tay Nhẫm Cửu, chảy xuống dưới theo lưỡi kiếm của Sở Cuồng. 

Ánh mắt Nhẫm Cửu không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt Sở Cuồng lại dao động. Dường như có thể phát hiện sự do dự trong lòng Sở Cuồng, lúc này đột nhiên Nhẫm Cửu dùng hai tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm rồi giật ra khỏi tay Sở Cuồng. Thanh trường kiếm bị nàng tiện tay ném xuống đất như một thứ đồ bỏ đi. Một tay nàng đè lên vai Sở Cuồng, tay kia bóp chặt cổ hắn. Cùng với một tiếng rú chói tai, Nhẫm Cửu đẩy mạnh Sở Cuồng xuống đất. Sở Cuồng vừa ngã xuống đất, Nhẫm Cửu lập tức tóm hai tay hắn rồi đè chặt trên đỉnh đầu hắn. 

Nếu lúc Nhẫm Cửu tỉnh táo mà có thể khống chế được Sở Cuồng như thế này, nàng nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn. Nhưng bây giờ... Đôi mắt màu tím đậm của Nhẫm Cửu không hề lộ ra tâm tình gì. Sở Cuồng chỉ cảm thấy hơi thở của nàng cực kì nặng nề phả vào mặt mình. 

Nặng nề? 

Trong giây phút sống chết, trong lòng Sở Cuồng lại tỉnh táo hơn trước. Hắn nhớ lúc trước Nhẫm Cửu đánh nhau với cơ giáp, hành động còn nhanh hơn, mạnh hơn bây giờ, nhưng nàng cũng không hề thở mạnh như vậy. Hô hấp khó khăn cho thấy sức mạnh trong người Nhẫm Cửu bị tiêu hao quá nhiều. Cuộc chiến ngắn ngủi giữa hắn và Nhẫm Cửu vừa rồi không đủ làm cho Nhẫm Cửu mệt như vậy. Cách giải thích duy nhất là Nhẫm Cửu đang đấu tranh với chính mình. Nàng vẫn còn một phần ý thức không muốn chiến đấu với hắn. Nàng đang cố gắng khống chế bản thân. 

Bàn tay trên cổ ngày càng siết chặt, Sở Cuồng nhìn chằm chằm vào mắt Nhẫm Cửu, từng tiếng đứt quãng phát ra từ cổ họng chật vật ghép lại thành lời nói: “Nhẫm Cửu, nghe lệnh anh.” 

Nhịp thở của Nhẫm Cửu càng dồn dập hơn. 

“Buông tay ra.” Hắn nói, nhưng Nhẫm Cửu vẫn đè lên người hắn. 

“Buông anh ra.” Hắn nhìn vào mắt Nhẫm Cửu, không bỏ sót bất cứ sự thay đổi nào trên mặt nàng. Đợi đến lúc mắt nàng khẽ động, bàn tay hơi nới lỏng ra, hai tay hắn lập tức vùng thoát khỏi sự khống chế của nàng, vòng tay qua cổ nàng kéo đầu nàng về phía mình rồi há miệng cắn vào môi nàng. 

Nhẫm Cửu bắt đầu vùng vẫy trong vô thức. Cùng với nụ hôn gần như là cắn xé này. Cuối cùng động tác của Nhẫm Cửu từ từ dịu lại. Nhân cơ hội này, Sở Cuồng buông tay đang vít gáy nàng ra, tiêm ống thuốc Quý Thần Y cho vào gáy nàng. Động tác của nàng càng nhanh chóng dịu đi, đến lúc hoàn toàn dừng lại. Nàng im lặng nằm gục trên ngực Sở Cuồng, quần áo đã bị máu từ vết thương trước ngực Sở Cuồng thấm ướt. 

“Sở Cuồng...” 

Sở Cuồng gần như dùng hết chút sức lực cuối cùng để siết chặt vai Nhẫm Cửu: “Anh đây.” 

Nhẫm Cửu không nói nữa, cũng không cử động nữa. Nàng chỉ nằm rạp trên ngực hắn, hơi thở dần trở nên đều đều rồi ngủ thiếp đi. 

Hai mắt Sở Cuồng nhìn về phía trước, ánh mắt dường như không có tiêu điểm. Hắn đột nhiên nhớ ra, vừa rồi khi lệnh cho hai binh sĩ rút lui, hắn nói nếu trong nửa tiếng hắn không ra ngoài, bọn họ phải dùng pháo hạt phá hủy chiếc tàu chiến này. Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không thể cử động được. Mất máu quá nhiều, chiến đấu kéo dài khiến cơ thể hắn đã vượt quá giới hạn. Nhưng Nhẫm Cửu vẫn đang ở bên hắn, cuối cùng hắn đã cứu được Nhẫm Cửu, làm sao có thể từ bỏ vào giây phút cuối cùng được? 

Hắn ôm lấy Nhẫm Cửu, chịu đựng sự đau đớn từ vết thương nặng trước ngực, nghiến răng bế Nhẫm Cửu lên. Nhưng mới đi được hai bước lại ngã xuống lần nữa, lần này hắn không thể mở mắt ra được nữa... Trong lúc mơ hồ trước khi ngất đi, Sở Cuồng dường như nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đi tới... 

Lúc tỉnh lại, Nhẫm Cửu phát hiện mình lại bị nhốt trong một hình trụ trong suốt. Sau giây phút ngỡ ngàng ban đầu, nàng hoảng hốt định đẩy chướng ngại trước mắt ra nhưng lại phát hiện ngay cả ngón tay cũng không cử động được. Trong lòng Nhẫm Cửu càng thêm sợ hãi, nhưng chỉ một chớp mắt sau nàng nhìn thấy một gương mặt đầu quấn đầy băng trắng ghé tới. 

Là Sở Cuồng... Có điều dường như toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn. Trên đầu quấn băng vải, trên mặt dán thuốc, ngay cả trên môi cũng bôi một lớp thuốc mỡ dày. 

Hắn nhìn Nhẫm Cửu, trong mắt có những tình cảm Nhẫm Cửu không hiểu được. Bàn tay hắn chạm vào một chỗ trước mặt Nhẫm Cửu, một ánh sáng lướt qua, sau đó nàng nghe thấy tiếng Sở Cuồng. Hình như vì bị thương nên âm sắc của hắn khàn khàn trầm thấp hơn bình thường: “Trên người còn đau không?” 

“Không.” Nhẫm Cửu muốn mở miệng nói nhưng lại không nghe thấy giọng mình. Tuy nhiên dường như lời trong lòng nàng có thể truyền tới chỗ Sở Cuồng, hắn gật đầu. Nhẫm Cửu đảo mắt trong lòng lại nghĩ: Chúng ta hiện đang ở đâu? Bạch Quý đâu? Chúng ta đã trốn được rồi sao? 

“Bạch Quý đã bị xử tử hình tại chỗ. Em và anh đều bình an vô sự.” Sở Cuồng nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trên tàu chiến của tổ chiến đấu số năm thuộc hạm đội Bình Minh. Thể lực em tiêu hao cực kì nghiêm trọng, hiện đang được điều trị và theo dõi trong khoang chữa bệnh. Có điều bây giờ em đã tỉnh chứng tỏ sức khỏe đã bình phục, sẽ không xảy ra bất ngờ gì nữa.” 

Nhẫm Cửu kinh ngạc chớp chớp mắt, một là vì Sở Cuồng có thể nghe thấy những gì nàng muốn nói trong lòng, hai là vì... Không ngờ chuyện này đã kết thúc trong lúc nàng hoàn toàn không ý thức được... 

Sở Cuồng yên lặng nhìn nàng một hồi lâu: “Nhẫm Cửu, anh phải nói với em một việc.” 

Nhẫm Cửu chăm chú nhìn hắn. 

“Anh đã tiêm thuốc giải trừ gene người đồng hóa cho em.” Sở Cuồng nói: “Anh đã làm em biến lại thành người bình thường.” 

Nhẫm Cửu ngẩn ra, đột nhiên phát hiện thị lực của nàng quả thật kém hơn trước một chút, dòng máu kích động trong người cũng đã biến mất. Nàng... Lại trở thành người bình thường như trước kia rồi. Nhất thời Nhẫm Cửu không biết mình nên vui hay nên buồn. 

“Ngoài ra...”, Sở Cuồng dừng lại một lát: “Thiết bị nhận biết thân phận của anh đã được loại bỏ khỏi người em.” 

Nhẫm Cửu nghe vậy ngẩn người. Nàng nhìn sắc mặt Sở Cuồng, mặc dù còn chưa nghe thấy những lời hắn sắp nói nhưng đột nhiên lại cảm thấy trong lòng lạnh toát. 

“Hạm đội có lệnh gấp gọi anh về sao Santa.” 

Không cần Sở Cuồng nói rõ, Nhẫm Cửu cũng có thể đoán được ý hắn muốn nói. Bây giờ nàng đã biến thành người bình thường, nàng không có năng lực, cũng không có tư cách cùng hắn quay về quê hương hắn. 

Sở Cuồng... Phải đi rồi. 

Bọn họ phải xa nhau. 

“Cơ thể em cũng không thích hợp ở lại bên ngoài tinh cầu trong thời gian dài. Một lát nữa sẽ có người đưa em về.” Hắn dừng lại, đúng lúc này tấm biển tên trước ngực hắn đột nhiên nhấp nháy. Hắn cúi xuống nhìn một lát: “Anh phải đi rồi. Anh... Vốn tưởng... Anh không thể từ biệt em.” 

Nhẫm Cửu chưa bao giờ nghe thấy Sở Cuồng nói bằng giọng điệu như vậy. Hắn cau mày, khóe miệng lại gượng cười, sắc mặt dịu dàng ẩn chứa sự bất lực: “... Nhẫm Cửu, em đừng khóc vội.” 

Lúc này Nhẫm Cửu làm sao còn nghe được câu này của Sở Cuồng nữa, nước mắt lập tức chảy như mưa, chỉ chốc lát sau đã thấm ướt tóc mai. Chiếc lồng trong suốt trước mặt bắt đầu chuyển sang màu cam, Sở Cuồng nhíu mày: “Em đừng khóc, ổn định hơi thở.” 

Ổn định sao được? Không dễ gì dụ dỗ được một tướng công, đến lúc bọn họ đã đánh bại được kẻ xấu, vượt qua muôn vàn trở ngại để sống cuộc sống hạnh phúc, tướng công lại không dưng vô cớ bỏ nàng mà đi... Nhẫm Cửu chưa từng cùng ai trải qua nhiều chuyện như vậy, chưa từng thích một ai như vậy. Sở Cuồng đi chẳng phải sẽ khiến nàng sống quãng đời còn lại trong cô độc hay sao? 

Trong lòng có quá nhiều suy nghĩ, Nhẫm Cửu khóc đến mức hai mắt cũng nhòe đi, ánh đỏ lóe lên không ngừng trong khoang chữa bệnh. Cuối cùng Nhẫm Cửu cảm thấy cổ mình bị đâm nhẹ, sau đó thế giới của nàng dần tối đi. Nàng cố gắng mở mắt nhìn Sở Cuồng, cuối cùng chỉ thấy hắn bất lực nói gì đó, nhưng tai nàng lại không nghe thấy.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện