Ôi cuộc đời tràn ngập khổ đau và tội lỗi.
Ánh mắt Đổng Hoằng Vũ nhìn họ cuối cùng cũng xem như hài lòng đôi chút, “Các người mới chân ướt chân ráo tới đây khó tránh lạ nước lạ cái. Để tăng cường cảm giác thân quen cho các người, tôi sẽ sắp xếp một khóa học. Đợi đến khi các người đậu hết tất cả các môn, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ.”
…
Chấp niệm của học sinh với các môn học đúng là quá đáng sợ.
Leahpar nhỏ giọng bảo với Asmodeus: “Hay là cứ để ảo cảnh sụp đổ đi?”
Asmodeus đáp: “Tôi lại thấy hơi tò mò về nội dung khóa học này.”
Trong đầu một cậu học sinh lớp mười thì chương trình học sẽ là gì? Mang theo nghi vấn này, Asmodeus và Leahpar quyết tâm cùng nhau bước lên con đường theo đuổi tri thức không có lối về. Bốn bức tường của lớp học đều trong suốt, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài cũng nhìn được vào trong. Bên ngoài có rất nhiều người với làn da sáng bóng và mắt hình vòng xoáy như Đổng Hoằng Vũ đi qua đi lại, vài người còn dán mắt vào lớp thủy tinh nhìn vào mấy lần. Cũng tức là tường của phòng này ngoài tác dụng chắn gió thì không còn công năng nào khác, nhưng trong tinh hạm thì… Làm gì có gió.
Buồn chán ngồi một lúc, Leahpar đột nhiên nảy ra sáng kiến. Chàng rụt vai lại, quay sang kể lể với Asmodeus: “Tôi sợ.”
Asmodeus ngẩn ra, dè dặt liếc chàng mấy cái, mất một lúc lâu mới nhỏ giọng làu bàu: “Người như vậy, tôi còn sợ hơn.”
Leahpar: “…”
Thầy giáo lững thững đẩy cửa bước vào, ném tập giáo án lên bàn và cao giọng bảo: “Học trò của tôi chẳng có ai không phải là thiên tài tự học thành tài, hy vọng các trò đừng hủy hoại danh tiếng của tôi, phải biết tự giác một chút.”
Leahpar thừa cơ trò chuyện với Asmodeus để xua đi sự xấu hổ ban nãy, “Tôi có linh cảm chúng ta sẽ là thế hệ tệ nhất ông ta từng dạy.”
Thầy giáo viết thoăn thoắt lên bảng một chốc rồi chỉ vào những chữ đó và nói: “Hy vọng các trò có thể nhanh chóng học được ngôn ngữ của dân tộc ta. Chỉ khi thống nhất được chữ viết và ngôn ngữ mới có thể đạt được nhận thức chung về phương diện văn hóa, trở thành người một nhà chân chính.”
Asmodeus và Leahpar dều giật mình.
Phải biết rằng sáng tạo ra ngôn ngữ mới là việc rất khó, thậm chí cả Lucifer khi sáng tạo ra chữ của địa ngục vẫn phải dựa trên cơ sở chữ của thiên đường. Đổng Hoằng Vũ chỉ là một con người, nếu có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi vào ảo cảnh mà lại sáng tạo ra được hệ thống chữ viết và ngôn ngữ mới, đây quả thật là thành tựu để đời.
Họ phải đánh giá lại Đổng Hoằng Vũ cùng với mặt bằng chung trên phương diện tư chất của các kẻ hủy diệt rồi.
Thầy giáo vừa tránh qua một bên, Asmodeus cùng Leahpar lập tức cố gắng đọc chữ viết trên bảng rất nghiêm túc. Chữ vẫn là chữ Hán, chẳng qua cách tổ hợp rất khác thường, đọc từng chữ thì nhận ra nhưng ghép lại chẳng khác nào câu thần chú khó hiểu nào đó.
Ánh mắt của Leahpar càng lúc càng tỏ vẻ kỳ lạ, về sau, con ngươi của chàng ánh lên ý cười thỏa mãn. Nếu chẳng phải mặt nạ che mất, có lẽ người khác đã nhìn thấy miệng chàng đang ngoác lên cười đến mức nhét được cả nắm tay vào.
Asmodeus hỏi: “Người hiểu rồi?”
Leahpar đáp: “Đoán là phiên âm của ngôn ngữ địa phương quê nhà Đổng Hoằng Vũ.”
Thấy hai người chăm chú nhìn lên bảng, thầy giáo nở nụ cười hài lòng, “Tôi cho các trò thêm năm phút, năm phút sau kiểm tra.”
Asmodeus, Leahpar: “…”
Leahpar hỏi: “Kiểm tra thế nào?”
Thầy giáo đáp: “Trò muốn biết lắm à? Vậy kiểm tra ngay đi.” Nói rồi lập tức xóa sạch bảng và lấy đề ra.
Leahpar: “…” Mắc mớ gì phải lắm mồm như vậy? May mà bạn học của mình là Asmodeus, nếu đổi thành đám Michael, Gabriel, Abaddon, ăn đòn là cái chắc. Chàng nghiêng đầu, cảm động nhìn Asmodeus. Quả nhiên chỉ có As của mình dịu… Đối phương đang lườm mình với vẻ mặt vô cảm.
Leahpar: “…” Đúng là ảo cảnh, cả Asmodeus cũng quá đỗi không chân thật.
Thầy giáo đặt hai tờ đề thi lên trước mặt Asmodeus và Leahpar rồi đứng ngăn giữa họ, dùng thân thể làm vách cách ly.
Leahpar nghẹn lời, “Thầy à, có cần phải vậy không?”
Thầy giáo đáp: “Gặp câu nào không biết làm cứ vái thầy một cái, biết đâu sẽ tìm được linh cảm.”
Leahpar cúi đầu nhìn đề kiểm tra… Cả câu hỏi còn chẳng hiểu hỏi gì.
Bên cạnh chàng, Asmodeus đã nhanh chóng viết xong và nộp bài.
Asmodeus nộp bài xong quay đầu lại, bắt gặp Leahpar đang dùng ánh mắt lạc lõng, bất lực của một con thú nhỏ đáng thương bị bỏ rơi để nhìn mình. Vì vậy, y đáp lại bằng một ánh mắt khích lệ rồi lặng lẽ xoay lưng bước ra khỏi lớp.
Leahpar không thể nào tin nổi! Không ngờ Asmodeus đối xử với mình lại lạnh lùng nhẫn tâm như vậy, mình rõ ràng còn chưa bắt đầu gây rối mà!
Ngẩng lên bắt gặp nụ cười chuẩn mực của thầy giáo, chàng bèn cúi đầu cắn bút.
Bất thình lình, trên trang giấy dùng để viết đáp án đột nhiên bắt đầu hiện lên câu trả lời, hơn nữa còn dùng nét chữ của chàng!
Leahpar quay ngoắt lại nhìn ra cửa, Asmodeus đang đứng gần cửa nhìn qua lớp kính. Trái tim chưa kịp nguội lạnh bỗng chốc trở nên ấm áp, toàn thân thoải mái, chàng chỉ hận sao không thể lập tức phóng ra ngoài ôm lấy người kia vào lòng và hôn cho thật đã.
“E hèm.” Thầy giáo hắng giọng nhắc nhở, “Lúc vái thầy giáo ánh mắt không được thô tục như vậy… Thầy cũng là người có tuổi rồi, tuy ăn nhiều muối nhưng không dễ thèm khát đâu.”
Nhìn thấy chỗ trống cuối cùng trong đề kiểm tra đã được điền xong, Leahpar nhanh chóng nộp bài.
Thầy giáo từ tốn bước tới nhận lấy và liếc sơ qua bài kiểm tra rồi hài lòng gật đầu, sau đó gọi hai cậu học trò đang đứng ngoài cửa vào lớp và dặn dò rất chân thành: “Môn này hai trò đậu rồi, tiếp theo sẽ có những giáo viên khác đến dạy. Hai trò phải tôn trọng họ như tôn trọng tôi đấy nhé!”
Thầy giáo bỏ đi, Leahpar bèn giật giây Asmodeus, “Hai đứa mình bỏ nhà trốn đi đi.”
Asmodeus sửa lại, “Này gọi là trốn học.”
Leahpar nói: “Tôi có một suy nghĩ suy nghĩ cỏn con không đúng đắn cho lắm… Mình trực tiếp đánh cho Đổng Hoằng Vũ ngất xỉu đi. Cần hàng mẫu thì có hai cái là đủ rồi.” Ứng Long Sơn giày vò con trai, Helen giày vò mình, sức tàn phá còn nặng nề hơn Đổng Hoằng Vũ giày vò hai người họ.
Asmodeus ngẫm nghĩ rồi đáp: “Suy nghĩ này rất đúng đắn.”
Binh lính canh giữ trong tinh hạm rất thưa thớt, hai người dễ dàng mò ra nơi ở của Đổng Hoằng Vũ.
Đổng Hoằng Vũ vừa mở cửa ra là đập ngay vào mắt một gương mặt tuấn tú và một chiếc mặt nạ đắt tiền. Cậu cả kinh hỏi: “Các người sao lại tới nhanh như vậy? Tôi vừa phái người đi gọi.”
Ồ? Không ngờ ý thức tự cứu lấy bản thân của Đổng Hoằng Vũ lại mạnh như vậy, chẳng hề làm gì khác mà chỉ tập trung cố gắng cứu vãn kết cục bị đánh xỉu.
Giọng Leahpar lập tức trở nên chân thành hơn hẳn: “Chúng tôi sợ cậu đợi sốt ruột ấy mà.”
Vẻ mặt của Đổng Hoằng Vũ có vẻ phức tạp, “Tôi không sao, nhưng các người phải chuẩn bị tâm lý. Đế quốc không có tính người, họ đã công bố rằng các người là kẻ phản bội.”
Leahpar ngẩn ra, “Họ không biết bọn tôi bị ép buộc sao?” Vì đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là đánh cho Đổng Hoằng Vũ ngất đi, chàng nói chuyện không còn nể nang gì cả.
Vào lúc này Đổng Hoằng Vũ lại rất sáng suốt, cậu không giận mà chỉ đáp: “Họ bảo phi thuyền của các người treo cờ trắng chứng tỏ sớm đã chuẩn bị đầu hàng và bán nước.”
Leahpar không ngờ một câu nói đùa lúc xưa lại trở thành hiện thực, chàng bất đắc dĩ nói: “Cờ hiệu của Sao Bạch Bản luôn như thế mà.”
Đổng Hoằng Vũ thông cảm gật đầu, “Vậy nên họ bảo rằng từ đời tổ tiên các người đã chuẩn bị sẵn kế hoạch bán nước.” Nhân tài ưu tú được dạy dỗ nề nếp đến mức này còn cần gì phải phụ đạo lại ở Sao Ngân Băng Tuyết.
Leahpar: “…” Này tức là chuẩn bị phán bừa rồi. Vốn tưởng xử lý Đổng Hoằng Vũ là giải quyết xong vấn đề trong ảo cảnh, nào ngờ hiện thực lại dạy chàng rằng, đó chẳng qua là ảo giác của chàng mà thôi! Ba kẻ hủy diệt chẳng kẻ nào tốt lành gì.
Asmodeus vẫn rất lý trí hỏi: “Chúng tôi bị bắt chưa được bao lâu, nữ hoàng không thể nào nhanh như vậy đã hạ lệnh, tin tức do ai truyền tới?”
Đổng Hoằng Vũ đáp: “Nữ nghị viên Helen. Cô ta đã tiếp quảng Sao Bạch Bản và trở thành thống đốc.”
Asmodeus cùng Leahpar như cảm giác được ác ý của tập thể những kẻ hủy diệt.
Đổng Hoằng Vũ áy náy nói: “Lúc các người đầu hàng, tôi không ngờ các người chỉ có thể đại diện cho bản thân thôi, tôi lại đi dùng Sao Bạch Bản làm điều kiện trao đổi tặng cho các người, là lỗi của tôi. Nhưng thân là đàn ông, tôi phải học biết cách sửa chữa nhanh chóng! Phi thuyền trước đây của các người tôi lập tức trả lại, hơn nữa còn phái thêm hai phi thuyền đi theo giúp các người giành Sao Bạch Bản về! Được rồi, đừng trừng mắt nhìn tôi nữa, nhà không giàu có gì, trừng nữa cũng chỉ có hai chiếc mà thôi.”
Cậu xua tay đẩy hai người ra ngoài.
Binh lính ở cửa là người của tộc Băng Tuyết, gã không nhiều lời mà lập tức đưa hai người quay lại phi thuyền. Những binh sĩ khác của Sao Bạch Bản cũng quay lại với cương vị của mình, ai nấy đều đang bận rộn.
Vợ chồng quý ngài thống đốc bị lùa như lùa vịt lên phi thuyền rồi không có việc gì làm, chỉ đành đứng trong buồng chỉ huy dán mắt vào màn hình.
Leahpar nói: “Tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta rất bị động. Chúng ta phải tìm đường tắt để thoát khỏi giấc mộng ấu trĩ này của bọn họ.”
Asmodeus lẳng lặng nhìn chàng không nói lời nào như đang ngầm hỏi, là vị nào hồi nãy còn hớn hở đùa giỡn nào là “ngài Mông” với chẳng “bà Mông”?
Leahpar hỏi: “Em có thể tìm thấy vị trí cất giấu Kế hoạch Sao Băng không?”
Asmodeus lắc đầu đáp: “Không thể.” Y có thể cảm giác được hướng di chuyển của sức mạnh của mình và sự tồn tại của ba kẻ hủy diệt, nhưng những thứ khác trong ảo cảnh, đại loại như Sao Bạch Bản và Kế hoạch Sao Băng đều do kẻ hủy diệt tưởng tượng ra, không hề có thật.
Thấy Leahpar rơi vào trầm tư, Asmodeus từ tốn chêm thêm một câu: “Nhưng tôi có thể thắng.”
“Hửm? Thắng cái gì?”
“Sao Bạch Bản.”
Leahpar nhìn y chằm chằm rồi cười hi hi thành tiếng.
Asmodeus ngại ngùng ngoảng đầu đi.
Leahpar không định buông tha cho y, chàng cười tít mắt hỏi: “Em không nỡ để mất danh hiệu phu nhân thống đốc của tôi chứ gì?”
Gò má lẫn vành tai của Asmodeus đều như đang tỏa nhiệt. Y muốn giấu mặt đi nhưng ánh mắt của đối phương như hiện hữu ở tất cả mọi ngóc ngách, y gần như không còn nơi nào để trốn…
Chỉ là “gần như” mà thôi.
Asmodeus đột nhiên quay đầu lại, trên mặt y đã đeo thêm một chiếc mặt nạ hồ ly y hệt như chiếc của Leahpar.
Leahpar cười càng sung sướng, “Mặt nạ đôi tự làm kìa.”
…
Asmodeus bại trận hoàn toàn, chút gan thỏ thu dọn tàn cục cũng không có, y bỏ chạy khỏi buồng chỉ huy trốn ở cửa sổ trên hành lang. Y rất thích ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dù cho bên ngoài phần lớn thời gian đều là màn đêm bao la, nhưng như vậy khiến y có thể bình tĩnh lại.
Sợ y xấu hổ, Leahpar đành phải ở lại không dám đuổi theo, mãi đến khi Sao Bạch Bản xuất hiện trong tầm quan sát của radar mới ra gọi y.
Asmodeus đã ổn định lại cảm xúc của mình. Y lấy mặt nạ xuống, bình tĩnh theo chàng quay về buồng chỉ huy.
Leahpar đột nhiên hỏi: “Nếu tôi dùng miệng của mặt nạ chạm vào mặt em có xem như là hôn em không nhỉ?”
Sự bình tĩnh do ngắm phong cảnh mang lại lập tức mất sạch hiệu lực. Mặt Asmodeus đỏ như bị sốt và cứ mãi ửng đỏ không thôi. May mà Helen đang trấn giữ Sao Bạch Bản đã phát hiện ra phi thuyền của họ. Cô ta gửi video sang đúng lúc khiến trọng điểm câu chuyện thay đổi.
Video được mở ra.
Là Helen thông qua đài truyền hình của Sao Bạch Bản công bố với toàn thể nhân dân của hành tinh này rằng: “Thống đốc Mông Đức Tư trong thời gian công tác ở Sao Ngân Băng Tuyết đã bị dân bản địa mua chuộc, trở thành kẻ thù của đế quốc. Vì để hắn không thể tiếp tục lầm lỡ, chúng ta nhất định phải giúp hắn chấm dứt cuộc đời tràn ngập khổ đau và tội lỗi.”
Asmodeus: “…”
Đổng Hoằng Vũ tưởng nhớ đến dáng vẻ và giọng nói của kẻ “đã khuất” là y, Helen muốn lập tức kết thúc cuộc đời của y… Không thể nào ngờ được, cuối cùng trong ba kẻ hủy diệt, Ứng Long Sơn là người duy nhất chịu để y “sống”.
Ánh mắt Đổng Hoằng Vũ nhìn họ cuối cùng cũng xem như hài lòng đôi chút, “Các người mới chân ướt chân ráo tới đây khó tránh lạ nước lạ cái. Để tăng cường cảm giác thân quen cho các người, tôi sẽ sắp xếp một khóa học. Đợi đến khi các người đậu hết tất cả các môn, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ.”
…
Chấp niệm của học sinh với các môn học đúng là quá đáng sợ.
Leahpar nhỏ giọng bảo với Asmodeus: “Hay là cứ để ảo cảnh sụp đổ đi?”
Asmodeus đáp: “Tôi lại thấy hơi tò mò về nội dung khóa học này.”
Trong đầu một cậu học sinh lớp mười thì chương trình học sẽ là gì? Mang theo nghi vấn này, Asmodeus và Leahpar quyết tâm cùng nhau bước lên con đường theo đuổi tri thức không có lối về. Bốn bức tường của lớp học đều trong suốt, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài cũng nhìn được vào trong. Bên ngoài có rất nhiều người với làn da sáng bóng và mắt hình vòng xoáy như Đổng Hoằng Vũ đi qua đi lại, vài người còn dán mắt vào lớp thủy tinh nhìn vào mấy lần. Cũng tức là tường của phòng này ngoài tác dụng chắn gió thì không còn công năng nào khác, nhưng trong tinh hạm thì… Làm gì có gió.
Buồn chán ngồi một lúc, Leahpar đột nhiên nảy ra sáng kiến. Chàng rụt vai lại, quay sang kể lể với Asmodeus: “Tôi sợ.”
Asmodeus ngẩn ra, dè dặt liếc chàng mấy cái, mất một lúc lâu mới nhỏ giọng làu bàu: “Người như vậy, tôi còn sợ hơn.”
Leahpar: “…”
Thầy giáo lững thững đẩy cửa bước vào, ném tập giáo án lên bàn và cao giọng bảo: “Học trò của tôi chẳng có ai không phải là thiên tài tự học thành tài, hy vọng các trò đừng hủy hoại danh tiếng của tôi, phải biết tự giác một chút.”
Leahpar thừa cơ trò chuyện với Asmodeus để xua đi sự xấu hổ ban nãy, “Tôi có linh cảm chúng ta sẽ là thế hệ tệ nhất ông ta từng dạy.”
Thầy giáo viết thoăn thoắt lên bảng một chốc rồi chỉ vào những chữ đó và nói: “Hy vọng các trò có thể nhanh chóng học được ngôn ngữ của dân tộc ta. Chỉ khi thống nhất được chữ viết và ngôn ngữ mới có thể đạt được nhận thức chung về phương diện văn hóa, trở thành người một nhà chân chính.”
Asmodeus và Leahpar dều giật mình.
Phải biết rằng sáng tạo ra ngôn ngữ mới là việc rất khó, thậm chí cả Lucifer khi sáng tạo ra chữ của địa ngục vẫn phải dựa trên cơ sở chữ của thiên đường. Đổng Hoằng Vũ chỉ là một con người, nếu có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi vào ảo cảnh mà lại sáng tạo ra được hệ thống chữ viết và ngôn ngữ mới, đây quả thật là thành tựu để đời.
Họ phải đánh giá lại Đổng Hoằng Vũ cùng với mặt bằng chung trên phương diện tư chất của các kẻ hủy diệt rồi.
Thầy giáo vừa tránh qua một bên, Asmodeus cùng Leahpar lập tức cố gắng đọc chữ viết trên bảng rất nghiêm túc. Chữ vẫn là chữ Hán, chẳng qua cách tổ hợp rất khác thường, đọc từng chữ thì nhận ra nhưng ghép lại chẳng khác nào câu thần chú khó hiểu nào đó.
Ánh mắt của Leahpar càng lúc càng tỏ vẻ kỳ lạ, về sau, con ngươi của chàng ánh lên ý cười thỏa mãn. Nếu chẳng phải mặt nạ che mất, có lẽ người khác đã nhìn thấy miệng chàng đang ngoác lên cười đến mức nhét được cả nắm tay vào.
Asmodeus hỏi: “Người hiểu rồi?”
Leahpar đáp: “Đoán là phiên âm của ngôn ngữ địa phương quê nhà Đổng Hoằng Vũ.”
Thấy hai người chăm chú nhìn lên bảng, thầy giáo nở nụ cười hài lòng, “Tôi cho các trò thêm năm phút, năm phút sau kiểm tra.”
Asmodeus, Leahpar: “…”
Leahpar hỏi: “Kiểm tra thế nào?”
Thầy giáo đáp: “Trò muốn biết lắm à? Vậy kiểm tra ngay đi.” Nói rồi lập tức xóa sạch bảng và lấy đề ra.
Leahpar: “…” Mắc mớ gì phải lắm mồm như vậy? May mà bạn học của mình là Asmodeus, nếu đổi thành đám Michael, Gabriel, Abaddon, ăn đòn là cái chắc. Chàng nghiêng đầu, cảm động nhìn Asmodeus. Quả nhiên chỉ có As của mình dịu… Đối phương đang lườm mình với vẻ mặt vô cảm.
Leahpar: “…” Đúng là ảo cảnh, cả Asmodeus cũng quá đỗi không chân thật.
Thầy giáo đặt hai tờ đề thi lên trước mặt Asmodeus và Leahpar rồi đứng ngăn giữa họ, dùng thân thể làm vách cách ly.
Leahpar nghẹn lời, “Thầy à, có cần phải vậy không?”
Thầy giáo đáp: “Gặp câu nào không biết làm cứ vái thầy một cái, biết đâu sẽ tìm được linh cảm.”
Leahpar cúi đầu nhìn đề kiểm tra… Cả câu hỏi còn chẳng hiểu hỏi gì.
Bên cạnh chàng, Asmodeus đã nhanh chóng viết xong và nộp bài.
Asmodeus nộp bài xong quay đầu lại, bắt gặp Leahpar đang dùng ánh mắt lạc lõng, bất lực của một con thú nhỏ đáng thương bị bỏ rơi để nhìn mình. Vì vậy, y đáp lại bằng một ánh mắt khích lệ rồi lặng lẽ xoay lưng bước ra khỏi lớp.
Leahpar không thể nào tin nổi! Không ngờ Asmodeus đối xử với mình lại lạnh lùng nhẫn tâm như vậy, mình rõ ràng còn chưa bắt đầu gây rối mà!
Ngẩng lên bắt gặp nụ cười chuẩn mực của thầy giáo, chàng bèn cúi đầu cắn bút.
Bất thình lình, trên trang giấy dùng để viết đáp án đột nhiên bắt đầu hiện lên câu trả lời, hơn nữa còn dùng nét chữ của chàng!
Leahpar quay ngoắt lại nhìn ra cửa, Asmodeus đang đứng gần cửa nhìn qua lớp kính. Trái tim chưa kịp nguội lạnh bỗng chốc trở nên ấm áp, toàn thân thoải mái, chàng chỉ hận sao không thể lập tức phóng ra ngoài ôm lấy người kia vào lòng và hôn cho thật đã.
“E hèm.” Thầy giáo hắng giọng nhắc nhở, “Lúc vái thầy giáo ánh mắt không được thô tục như vậy… Thầy cũng là người có tuổi rồi, tuy ăn nhiều muối nhưng không dễ thèm khát đâu.”
Nhìn thấy chỗ trống cuối cùng trong đề kiểm tra đã được điền xong, Leahpar nhanh chóng nộp bài.
Thầy giáo từ tốn bước tới nhận lấy và liếc sơ qua bài kiểm tra rồi hài lòng gật đầu, sau đó gọi hai cậu học trò đang đứng ngoài cửa vào lớp và dặn dò rất chân thành: “Môn này hai trò đậu rồi, tiếp theo sẽ có những giáo viên khác đến dạy. Hai trò phải tôn trọng họ như tôn trọng tôi đấy nhé!”
Thầy giáo bỏ đi, Leahpar bèn giật giây Asmodeus, “Hai đứa mình bỏ nhà trốn đi đi.”
Asmodeus sửa lại, “Này gọi là trốn học.”
Leahpar nói: “Tôi có một suy nghĩ suy nghĩ cỏn con không đúng đắn cho lắm… Mình trực tiếp đánh cho Đổng Hoằng Vũ ngất xỉu đi. Cần hàng mẫu thì có hai cái là đủ rồi.” Ứng Long Sơn giày vò con trai, Helen giày vò mình, sức tàn phá còn nặng nề hơn Đổng Hoằng Vũ giày vò hai người họ.
Asmodeus ngẫm nghĩ rồi đáp: “Suy nghĩ này rất đúng đắn.”
Binh lính canh giữ trong tinh hạm rất thưa thớt, hai người dễ dàng mò ra nơi ở của Đổng Hoằng Vũ.
Đổng Hoằng Vũ vừa mở cửa ra là đập ngay vào mắt một gương mặt tuấn tú và một chiếc mặt nạ đắt tiền. Cậu cả kinh hỏi: “Các người sao lại tới nhanh như vậy? Tôi vừa phái người đi gọi.”
Ồ? Không ngờ ý thức tự cứu lấy bản thân của Đổng Hoằng Vũ lại mạnh như vậy, chẳng hề làm gì khác mà chỉ tập trung cố gắng cứu vãn kết cục bị đánh xỉu.
Giọng Leahpar lập tức trở nên chân thành hơn hẳn: “Chúng tôi sợ cậu đợi sốt ruột ấy mà.”
Vẻ mặt của Đổng Hoằng Vũ có vẻ phức tạp, “Tôi không sao, nhưng các người phải chuẩn bị tâm lý. Đế quốc không có tính người, họ đã công bố rằng các người là kẻ phản bội.”
Leahpar ngẩn ra, “Họ không biết bọn tôi bị ép buộc sao?” Vì đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là đánh cho Đổng Hoằng Vũ ngất đi, chàng nói chuyện không còn nể nang gì cả.
Vào lúc này Đổng Hoằng Vũ lại rất sáng suốt, cậu không giận mà chỉ đáp: “Họ bảo phi thuyền của các người treo cờ trắng chứng tỏ sớm đã chuẩn bị đầu hàng và bán nước.”
Leahpar không ngờ một câu nói đùa lúc xưa lại trở thành hiện thực, chàng bất đắc dĩ nói: “Cờ hiệu của Sao Bạch Bản luôn như thế mà.”
Đổng Hoằng Vũ thông cảm gật đầu, “Vậy nên họ bảo rằng từ đời tổ tiên các người đã chuẩn bị sẵn kế hoạch bán nước.” Nhân tài ưu tú được dạy dỗ nề nếp đến mức này còn cần gì phải phụ đạo lại ở Sao Ngân Băng Tuyết.
Leahpar: “…” Này tức là chuẩn bị phán bừa rồi. Vốn tưởng xử lý Đổng Hoằng Vũ là giải quyết xong vấn đề trong ảo cảnh, nào ngờ hiện thực lại dạy chàng rằng, đó chẳng qua là ảo giác của chàng mà thôi! Ba kẻ hủy diệt chẳng kẻ nào tốt lành gì.
Asmodeus vẫn rất lý trí hỏi: “Chúng tôi bị bắt chưa được bao lâu, nữ hoàng không thể nào nhanh như vậy đã hạ lệnh, tin tức do ai truyền tới?”
Đổng Hoằng Vũ đáp: “Nữ nghị viên Helen. Cô ta đã tiếp quảng Sao Bạch Bản và trở thành thống đốc.”
Asmodeus cùng Leahpar như cảm giác được ác ý của tập thể những kẻ hủy diệt.
Đổng Hoằng Vũ áy náy nói: “Lúc các người đầu hàng, tôi không ngờ các người chỉ có thể đại diện cho bản thân thôi, tôi lại đi dùng Sao Bạch Bản làm điều kiện trao đổi tặng cho các người, là lỗi của tôi. Nhưng thân là đàn ông, tôi phải học biết cách sửa chữa nhanh chóng! Phi thuyền trước đây của các người tôi lập tức trả lại, hơn nữa còn phái thêm hai phi thuyền đi theo giúp các người giành Sao Bạch Bản về! Được rồi, đừng trừng mắt nhìn tôi nữa, nhà không giàu có gì, trừng nữa cũng chỉ có hai chiếc mà thôi.”
Cậu xua tay đẩy hai người ra ngoài.
Binh lính ở cửa là người của tộc Băng Tuyết, gã không nhiều lời mà lập tức đưa hai người quay lại phi thuyền. Những binh sĩ khác của Sao Bạch Bản cũng quay lại với cương vị của mình, ai nấy đều đang bận rộn.
Vợ chồng quý ngài thống đốc bị lùa như lùa vịt lên phi thuyền rồi không có việc gì làm, chỉ đành đứng trong buồng chỉ huy dán mắt vào màn hình.
Leahpar nói: “Tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta rất bị động. Chúng ta phải tìm đường tắt để thoát khỏi giấc mộng ấu trĩ này của bọn họ.”
Asmodeus lẳng lặng nhìn chàng không nói lời nào như đang ngầm hỏi, là vị nào hồi nãy còn hớn hở đùa giỡn nào là “ngài Mông” với chẳng “bà Mông”?
Leahpar hỏi: “Em có thể tìm thấy vị trí cất giấu Kế hoạch Sao Băng không?”
Asmodeus lắc đầu đáp: “Không thể.” Y có thể cảm giác được hướng di chuyển của sức mạnh của mình và sự tồn tại của ba kẻ hủy diệt, nhưng những thứ khác trong ảo cảnh, đại loại như Sao Bạch Bản và Kế hoạch Sao Băng đều do kẻ hủy diệt tưởng tượng ra, không hề có thật.
Thấy Leahpar rơi vào trầm tư, Asmodeus từ tốn chêm thêm một câu: “Nhưng tôi có thể thắng.”
“Hửm? Thắng cái gì?”
“Sao Bạch Bản.”
Leahpar nhìn y chằm chằm rồi cười hi hi thành tiếng.
Asmodeus ngại ngùng ngoảng đầu đi.
Leahpar không định buông tha cho y, chàng cười tít mắt hỏi: “Em không nỡ để mất danh hiệu phu nhân thống đốc của tôi chứ gì?”
Gò má lẫn vành tai của Asmodeus đều như đang tỏa nhiệt. Y muốn giấu mặt đi nhưng ánh mắt của đối phương như hiện hữu ở tất cả mọi ngóc ngách, y gần như không còn nơi nào để trốn…
Chỉ là “gần như” mà thôi.
Asmodeus đột nhiên quay đầu lại, trên mặt y đã đeo thêm một chiếc mặt nạ hồ ly y hệt như chiếc của Leahpar.
Leahpar cười càng sung sướng, “Mặt nạ đôi tự làm kìa.”
…
Asmodeus bại trận hoàn toàn, chút gan thỏ thu dọn tàn cục cũng không có, y bỏ chạy khỏi buồng chỉ huy trốn ở cửa sổ trên hành lang. Y rất thích ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dù cho bên ngoài phần lớn thời gian đều là màn đêm bao la, nhưng như vậy khiến y có thể bình tĩnh lại.
Sợ y xấu hổ, Leahpar đành phải ở lại không dám đuổi theo, mãi đến khi Sao Bạch Bản xuất hiện trong tầm quan sát của radar mới ra gọi y.
Asmodeus đã ổn định lại cảm xúc của mình. Y lấy mặt nạ xuống, bình tĩnh theo chàng quay về buồng chỉ huy.
Leahpar đột nhiên hỏi: “Nếu tôi dùng miệng của mặt nạ chạm vào mặt em có xem như là hôn em không nhỉ?”
Sự bình tĩnh do ngắm phong cảnh mang lại lập tức mất sạch hiệu lực. Mặt Asmodeus đỏ như bị sốt và cứ mãi ửng đỏ không thôi. May mà Helen đang trấn giữ Sao Bạch Bản đã phát hiện ra phi thuyền của họ. Cô ta gửi video sang đúng lúc khiến trọng điểm câu chuyện thay đổi.
Video được mở ra.
Là Helen thông qua đài truyền hình của Sao Bạch Bản công bố với toàn thể nhân dân của hành tinh này rằng: “Thống đốc Mông Đức Tư trong thời gian công tác ở Sao Ngân Băng Tuyết đã bị dân bản địa mua chuộc, trở thành kẻ thù của đế quốc. Vì để hắn không thể tiếp tục lầm lỡ, chúng ta nhất định phải giúp hắn chấm dứt cuộc đời tràn ngập khổ đau và tội lỗi.”
Asmodeus: “…”
Đổng Hoằng Vũ tưởng nhớ đến dáng vẻ và giọng nói của kẻ “đã khuất” là y, Helen muốn lập tức kết thúc cuộc đời của y… Không thể nào ngờ được, cuối cùng trong ba kẻ hủy diệt, Ứng Long Sơn là người duy nhất chịu để y “sống”.
Danh sách chương