Người này, hơi xấu.
Địa điểm đáp xuống nhân giới của Con Thuyền Noah lần này nhanh chóng được tai mắt các nơi của Raphael truyền tin tới – Vitznau, một tiểu trấn xinh đẹp ở Thụy Sĩ.
Raphael vốn không định di chuyển xuyên đêm, nhưng đọc xong giới thiệu về tiểu trấn, chàng liền đổi ý. Một tiểu trấn có núi non sông nước đẹp mê ly, còn nơi nào thích hợp hẹn hò với người trong lòng hơn cơ chứ. Chàng gõ cửa phòng Tony để chào tạm biệt nhưng lại phát hiện nửa đêm nửa hôm đối phương không ngủ mà đang cong lưng tập đi bộ trong phòng.
Raphael chớp mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Maldives đúng là thánh địa tình yêu nhỉ?” Nhìn bước chân run rẩy yếu ớt và cái lưng đau nhức kia là có thể tưởng tượng hành trình ba mươi ngày ở Maldive của gã phong phú đến nhường nào.
Tuy cảm thấy câu này của Raphael không đầu không đuôi nhưng Tony vẫn phụ họa theo: “Không sai, nhưng không thích hợp cho kẻ độc thân.”
Khóe miệng của Raphael nhoẻn lên: “Yên tâm, ta cũng đâu phải là kẻ độc thân.”
Tony: “?”
Chuyện này cần gì mình yên tâm nhỉ? Nhưng đã nói đến nước này, không hỏi thêm vài câu hình như lại tỏ ra mình quá lạnh lùng?
Tony nói: “Hơ, chỗ các ngài có cho phép không? Đương nhiên tôi không phải có ý gì cả, dù sao… Tôi sẽ giữ bí mật ạ.”
“Không cần giữ bí mật.” Raphael nhoẻn miệng cười, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại phất tay, “Mà thôi, với các mối quan hệ của cậu cũng chẳng cần tuyên truyền làm gì.”
Tony: “…”
Các mối quan hệ của tôi làm sao chứ?
Trong các mối quan hệ của tôi bao gồm cả hai nhân vật nổi trội của nhân loại là Thạch Phi Hiệp và Vương Tiểu Minh đấy nhé!
…
Mà thôi, cũng chả biết hiện giờ hai người họ còn được xem là nhân loại hay không.
Raphael tạm biệt Tony và dắt Asmodeus đi Thụy Sĩ. Lần này không có nhân loại đi chung, hai người chọn cách bay thẳng tới đó, trời còn chưa sáng đã nhìn thấy tiểu trấn. Tiểu trấn rất yên tĩnh, trên đường cái, cả người lẫn xe đều không thấy đâu.
Raphael lấy điện thoại ra, “Tọa độ hiển thị là vị trí ngay gần đây, để tôi xem xem có khách sạn nào kỳ quái không.”
Mỗi lần xuất hiện ở nhân giới, Con Thuyền Noah đều tự động hòa nhập vào phong cảnh nơi đáp xuống để tránh gây sự chú ý, vì vậy cho tới ngày nay, số lượng tin tức về một tòa nhà bí ẩn đột nhiên xuất hiện rồi lại thình lình biến mất rất ít, đa số bị cho rằng do PS mà ra.
Theo phong cách của Vitznau, rất có thể lần này nó là một nhà khách nhỏ.
Asmodeus nhìn quanh một vòng và chú ý đến phòng trọ ba tầng màu trắng nằm giữa đồi núi. Vị trí của phòng trọ không phải quá lạ, dù sao gần đó cũng có khá nhiều nhà cửa được xây như vậy. Chẳng qua điểm đáng chú ý nhất là trước cửa phòng trọ có gắn đèn chữ nê ông màu đỏ trái ngược hẳn với phong cách tổng thể – Arche Noah.
Asmodeus đến trước cửa và nhấn chuống.
Đing đong – Cửa được mở ra từ bên trong, một người lùn mặc đồ ngủ ôm gối ôm hình con nai nhỏ đang đứng đó dụi mắt và cáu kỉnh làu bàu: “Suỵt, nhỏ tiếng chút, muốn bị khiếu nại sao? Ở đây sau tám giờ nếu cần đánh rắm còn phải chui vào chăn, ngươi lại dám bấm chuông!”
Raphael, Asmodeus: “…” Thế cần gì phải gắn chuông cửa?
Người lùn lại dụi mắt thêm mấy lần, sau khi nhìn kỹ khách là ai thì thái độ lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, “Ối chao! Quý ngài ma vương Asmodeus cao quý! Quý ngài sí thiên sứ Raphael cao quý! Chân thành hoan nghênh hai vị ghé thăm khách sạn, có dịch vụ gì giúp được hai vị hay chăng?”
Asmodeus đáp: “…Có thể vào trong được không?”
“Xin đợi trong giây lát.” Người lùn lấy thảm đỏ trải xuống đất rồi rải hoa tươi cùng kim tuyến lên trên, “Mời hai ngài.”
Asmodeus: “…”
Ngược lại Raphael thấy khá hài lòng, “Nhớ lần trước ta ghé, nơi này còn có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”
“Đương nhiên, cần chứ ạ!” Vẫn ôm gối ôm hình nai nhỏ trong lòng, người lùn lấy ra một chiếc máy ảnh cổ xưa đặt ở đầu còn lại của thảm đỏ. Lúc Asmodeus cùng với Raphael đặt chân lên thảm đỏ, máy chụp hình cổ xưa liền phát ra chuỗi tiếng nổ ầm ĩ như pháo.
“Trời đất ơi Raton! Ngươi đang làm gì đấy? Ngươi quên mất lần trước tại nơi này chúng ta từng bị khiếu nại sao? Ta không muốn bị cảnh sát gõ cửa viếng thăm nữa đâu.” Thạch Phi Hiệp quấn chăn hùng hổ xuất hiện ở lầu hai, đợi khi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của gã nhận ra khách quý trên thảm đỏ là ai, chúng liền xua tan mây mù và trở nên lấp la lấp lánh ngay lập tức.
Gã nhanh như bay phóng ngược về phòng thay quần áo làm việc, dùng keo cố định mái tóc như tổ quạ rồi mới xuống lầu với phong thái xán lạn.
Lúc này, Raphael cùng Asmodeus đã được Raton mời lên nhà hàng ở tầng hai để dùng bữa.
Tối qua người sói chuẩn bị sẵn vô số món ngon, Raton chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là bữa tiệc thịnh soạn đã ra lò ngay. Gã luôn khắc ghi chế độ mới của khách sạn vào tim – Toàn dân cùng vui: Khách do ai đón thì kẻ đó sẽ được chia mười phần trăm hoa hồng chi phí khách tiêu xài trong khách sạn, vì vậy thái độ của gã vô cùng nhiệt tình.
“Tôi là Raton, nhưng gần đây cũng có thể gọi là Reton, ai biết đâu, có lẽ do cô nàng tác giả mù chữ nào đó không phân biệt được ‘a’ và ‘e’!” Raton nói: “Tôi là đại biểu của tộc người lùn ở Con Thuyền Noah, tính đến nay…” Gã giơ tay ra đếm, “Có lẽ đã rất nhiều năm. Tôi còn là nhà phát minh vĩ đại nắm trong tay vô số bằng sáng chế độc quyền… Hơ, xin hỏi hai ngài định ở bao lâu ạ?”
Raphael nói: “Ta muốn mượn điện thoại của các người.”
Raton như bị đả kích nặng nề, “Mượn?”
Raphael đáp: “Mượn có trả phí.”
Raton lập tức cười đáp: “Không thành vấn đề, mời đi theo tôi.”
Raphael theo Raton rời đi, đúng lúc bắt gặp Thạch Phi Hiệp đang tới. Thạch Phi Hiệp nhìn thấy Asmodeus ngồi đấy mà chẳng tỏ ra hứng thú gì với cả bàn món ngon thì hơi ngạc nhiên, “Bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị à?”
Lần trước ghé thăm rõ ràng ngày ăn năm bữa, bữa nào cũng ăn thỏa thích cơ mà.
Mặt Asmodeus hơi đỏ lên, “Tôi đợi Raphael về ăn chung.”
Thạch Phi Hiệp rót cho mình ly sữa rồi ngồi xuống trước mặt y, “Ở nhân giới chơi vui không?”
Asmodeus đáp: “Vô cùng thú vị.”
“Gặp Tony chưa?”
Trong đầu Asmodeus lập tức hiện lên hình ảnh Tony của Raphael, nhưng Thạch Phi Hiệp có lẽ hỏi về người bạn của cậu ấy, y chần chừ một lát mới tìm thấy hình ảnh chàng thanh niên tay xách nách mang đống hành lý lỉnh kỉnh mình gặp gần đây. Y đắn đo rồi mới trả lời: “Gặp rồi, là một người rất… Đặc sắc.”
Thạch Phi Hiệp im lặng.
Đây chắc là phản ứng của người ăn nhiều yến sào tay gấu quá, bất ngờ gặp phải món ăn đường phố nhỉ. Bên cạnh nào là ma vương như Lucifer, Beelzebub hoặc sí thiên sứ như Raphael, tự dưng gặp được một con người bình thường nên cảm thấy đặc sắc chăng?
Cơ mà…
Lẽ nào nhân giới chẳng còn ai đặc sắc nữa?
Gã nhịn không được buột miệng hỏi.
Asmodeus đáp: “Không, ai cũng rất đặc sắc.”
Thạch Phi Hiệp: “…” Thôi, lần đầu tiên đến Con Thuyền Noah, nhìn thấy Isfel, Gin, Raton, gã cũng từng cảm thấy họ rất đặc sắc. Kẻ xinh đẹp thì xinh đẹp quá mức, kẻ hung ác thì hung ác quá mức, kẻ quái gở thì quái gở quá mức.
“Nói chứ,” Gã đột nhiên hạ giọng, “ngài tại sao lại đi chung với Raphael?”
Rõ ràng gã nhớ là… Giữa Asmodeus và Raphael là mối thù giết vợ, sao mới chớp mắt đã yên ổn đi chung với nhau? Dùng cơm còn chờ người kia ăn chung. Lẽ nào… Gã nhịn không được bèn phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình… Tình tiết máu chó như “ta giết chết vợ ngươi, ta tự làm vợ ngươi để bồi thường” đang tái diễn trong hiện thực?
Biên kịch cũng không dám chém đến mức này chứ!
Asmodeus luôn cảm thấy tội lỗi vì trước đây từng nói xấu Raphael, y xấu hổ đáp: “Thật ra chuyện năm xưa không phải như tôi tưởng tượng.”
“Thế là thế nào?”
Chỉ trong chớp mắt, nhân viên pha chế rượu của Con Thuyền Noah – Gin – Đã xuất hiện bên bàn ăn, cầm một nắm hột dưa và tỏ ra hứng thú nhìn Asmodeus với đôi mắt sáng rỡ.
Asmodeus: “…”
Thạch Phi Hiệp hắng giọng một tiếng, cố gắng dằn cơn kích động xuống, “Trời lạnh rồi, ngài có muốn dùng một ly cocktail để lên men cảm xúc rồi mới kể chuyện không?”
Asmodeus: “…” Thấy bọn họ cảm xúc dâng trào như vậy, y thật sự… Không còn cảm xúc.
Vì vậy, Gin chuẩn bị ba ly cocktail.
Gọi điện thoại xong xuôi quay về, Raphael nhìn thấy As của chàng đang cùng một gã nhân loại và một con quỷ hút máu uống rượu cười đùa vui vẻ.
…
Raphael cưỡng chế gia nhập vào cuộc vui, “Các người đang nói về chuyện gì thế?”
Asmodeus kể cả buổi trời vẫn chưa đi vào trọng điểm, Thạch Phi Hiệp rõ ràng chẳng còn hào hứng như lúc ban đầu, “Đang kể về quá khứ sáng chói của ngài.”
Quả thật chỉ có quá khứ sáng chói của ngài thôi!
Raphael tỏ vẻ thắc mắc nhìn Asmodeus một cái.
Asmodeus đang uống rất vui vẻ, y gật đầu nói: “Raphael rất có năng lực! Rất thông minh! Rất lợi hại!”
Raphael cầm lấy ly rượu của y và ngửi thử.
Gin nói: “Rượu tràn ngập hương thơm của hoa hồng, ai uống cũng sẽ chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.”
Raphael cầm chiếc ly rỗng trên bàn lên, “Cho ta một ít.”
…
Metatron xử lý xong công việc trên thiên đường thì vội vàng chạy đến Con Thuyền Noah theo lời hẹn, vừa vào liền bắt gặp cả đám ma men đang chén chú chén anh.
Raphael xem như là kẻ tỉnh táo nhất bọn, nhìn thấy Metatron vẫn còn đủ sức chào hỏi. Asmodeus đã gục hẳn, đang nằm trên đùi Raphael, gương mặt đỏ ửng đặc trưng cứ đỏ mãi không bớt.
Metatron tế nhị bảo: “Chúng ta có cần đổi sang nơi khác để nói chuyện không?”
“Đợi tôi một lát.” Raphael bồng Asmodeus lên lầu.
Tổng giám đốc Isfel cùng giám đốc bộ phận phòng ốc Hughes xuất hiện kịp thời để thu dọn tàn cục, trước hết mang người nhà – Thạch Phi Hiệp và Gin – về phòng, sau đó đắp tấm thảm lên lên người Raton và Antonio tượng trưng cho có rồi mới tắt đèn đóng cửa nhà hàng.
Đợi Raphael trở xuống đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Có trời mới biết vì sao sau khi uống say, Asmodeus lại thích bám dính lấy chàng như vậy, cứ nắm chặt quần áo chàng mà không nói lời nào, chỉ mỗi đôi mắt đỏ au híp lại là đủ lấy mất nửa cái mạng của chàng rồi. May mà được chàng dỗ dành một lúc, Asmodeus rốt cuộc cũng chịu đi ngủ, bằng không Raphael chẳng dám đảm bảo Metatron còn phải đợi bao lâu.
Raphael vào phòng thì phát hiện thời gian hình như có chút “vặn vẹo”, “…”
Metatron mỉm cười giải thích: “Tôi không biết phải chờ bao lâu nên tiện tay chỉnh lại thời gian đôi chút.”
Raphael: “…” Được rồi, người có thể khống chế thời gian, người có quyền.
“Thật ra người đến đúng lúc lắm, tôi có việc cần nói với người.” Metatron ngừng lại chốc lát mới nói tiếp: “Liên quan đến… Lucifer.”
Địa điểm đáp xuống nhân giới của Con Thuyền Noah lần này nhanh chóng được tai mắt các nơi của Raphael truyền tin tới – Vitznau, một tiểu trấn xinh đẹp ở Thụy Sĩ.
Raphael vốn không định di chuyển xuyên đêm, nhưng đọc xong giới thiệu về tiểu trấn, chàng liền đổi ý. Một tiểu trấn có núi non sông nước đẹp mê ly, còn nơi nào thích hợp hẹn hò với người trong lòng hơn cơ chứ. Chàng gõ cửa phòng Tony để chào tạm biệt nhưng lại phát hiện nửa đêm nửa hôm đối phương không ngủ mà đang cong lưng tập đi bộ trong phòng.
Raphael chớp mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Maldives đúng là thánh địa tình yêu nhỉ?” Nhìn bước chân run rẩy yếu ớt và cái lưng đau nhức kia là có thể tưởng tượng hành trình ba mươi ngày ở Maldive của gã phong phú đến nhường nào.
Tuy cảm thấy câu này của Raphael không đầu không đuôi nhưng Tony vẫn phụ họa theo: “Không sai, nhưng không thích hợp cho kẻ độc thân.”
Khóe miệng của Raphael nhoẻn lên: “Yên tâm, ta cũng đâu phải là kẻ độc thân.”
Tony: “?”
Chuyện này cần gì mình yên tâm nhỉ? Nhưng đã nói đến nước này, không hỏi thêm vài câu hình như lại tỏ ra mình quá lạnh lùng?
Tony nói: “Hơ, chỗ các ngài có cho phép không? Đương nhiên tôi không phải có ý gì cả, dù sao… Tôi sẽ giữ bí mật ạ.”
“Không cần giữ bí mật.” Raphael nhoẻn miệng cười, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại phất tay, “Mà thôi, với các mối quan hệ của cậu cũng chẳng cần tuyên truyền làm gì.”
Tony: “…”
Các mối quan hệ của tôi làm sao chứ?
Trong các mối quan hệ của tôi bao gồm cả hai nhân vật nổi trội của nhân loại là Thạch Phi Hiệp và Vương Tiểu Minh đấy nhé!
…
Mà thôi, cũng chả biết hiện giờ hai người họ còn được xem là nhân loại hay không.
Raphael tạm biệt Tony và dắt Asmodeus đi Thụy Sĩ. Lần này không có nhân loại đi chung, hai người chọn cách bay thẳng tới đó, trời còn chưa sáng đã nhìn thấy tiểu trấn. Tiểu trấn rất yên tĩnh, trên đường cái, cả người lẫn xe đều không thấy đâu.
Raphael lấy điện thoại ra, “Tọa độ hiển thị là vị trí ngay gần đây, để tôi xem xem có khách sạn nào kỳ quái không.”
Mỗi lần xuất hiện ở nhân giới, Con Thuyền Noah đều tự động hòa nhập vào phong cảnh nơi đáp xuống để tránh gây sự chú ý, vì vậy cho tới ngày nay, số lượng tin tức về một tòa nhà bí ẩn đột nhiên xuất hiện rồi lại thình lình biến mất rất ít, đa số bị cho rằng do PS mà ra.
Theo phong cách của Vitznau, rất có thể lần này nó là một nhà khách nhỏ.
Asmodeus nhìn quanh một vòng và chú ý đến phòng trọ ba tầng màu trắng nằm giữa đồi núi. Vị trí của phòng trọ không phải quá lạ, dù sao gần đó cũng có khá nhiều nhà cửa được xây như vậy. Chẳng qua điểm đáng chú ý nhất là trước cửa phòng trọ có gắn đèn chữ nê ông màu đỏ trái ngược hẳn với phong cách tổng thể – Arche Noah.
Asmodeus đến trước cửa và nhấn chuống.
Đing đong – Cửa được mở ra từ bên trong, một người lùn mặc đồ ngủ ôm gối ôm hình con nai nhỏ đang đứng đó dụi mắt và cáu kỉnh làu bàu: “Suỵt, nhỏ tiếng chút, muốn bị khiếu nại sao? Ở đây sau tám giờ nếu cần đánh rắm còn phải chui vào chăn, ngươi lại dám bấm chuông!”
Raphael, Asmodeus: “…” Thế cần gì phải gắn chuông cửa?
Người lùn lại dụi mắt thêm mấy lần, sau khi nhìn kỹ khách là ai thì thái độ lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, “Ối chao! Quý ngài ma vương Asmodeus cao quý! Quý ngài sí thiên sứ Raphael cao quý! Chân thành hoan nghênh hai vị ghé thăm khách sạn, có dịch vụ gì giúp được hai vị hay chăng?”
Asmodeus đáp: “…Có thể vào trong được không?”
“Xin đợi trong giây lát.” Người lùn lấy thảm đỏ trải xuống đất rồi rải hoa tươi cùng kim tuyến lên trên, “Mời hai ngài.”
Asmodeus: “…”
Ngược lại Raphael thấy khá hài lòng, “Nhớ lần trước ta ghé, nơi này còn có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”
“Đương nhiên, cần chứ ạ!” Vẫn ôm gối ôm hình nai nhỏ trong lòng, người lùn lấy ra một chiếc máy ảnh cổ xưa đặt ở đầu còn lại của thảm đỏ. Lúc Asmodeus cùng với Raphael đặt chân lên thảm đỏ, máy chụp hình cổ xưa liền phát ra chuỗi tiếng nổ ầm ĩ như pháo.
“Trời đất ơi Raton! Ngươi đang làm gì đấy? Ngươi quên mất lần trước tại nơi này chúng ta từng bị khiếu nại sao? Ta không muốn bị cảnh sát gõ cửa viếng thăm nữa đâu.” Thạch Phi Hiệp quấn chăn hùng hổ xuất hiện ở lầu hai, đợi khi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của gã nhận ra khách quý trên thảm đỏ là ai, chúng liền xua tan mây mù và trở nên lấp la lấp lánh ngay lập tức.
Gã nhanh như bay phóng ngược về phòng thay quần áo làm việc, dùng keo cố định mái tóc như tổ quạ rồi mới xuống lầu với phong thái xán lạn.
Lúc này, Raphael cùng Asmodeus đã được Raton mời lên nhà hàng ở tầng hai để dùng bữa.
Tối qua người sói chuẩn bị sẵn vô số món ngon, Raton chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là bữa tiệc thịnh soạn đã ra lò ngay. Gã luôn khắc ghi chế độ mới của khách sạn vào tim – Toàn dân cùng vui: Khách do ai đón thì kẻ đó sẽ được chia mười phần trăm hoa hồng chi phí khách tiêu xài trong khách sạn, vì vậy thái độ của gã vô cùng nhiệt tình.
“Tôi là Raton, nhưng gần đây cũng có thể gọi là Reton, ai biết đâu, có lẽ do cô nàng tác giả mù chữ nào đó không phân biệt được ‘a’ và ‘e’!” Raton nói: “Tôi là đại biểu của tộc người lùn ở Con Thuyền Noah, tính đến nay…” Gã giơ tay ra đếm, “Có lẽ đã rất nhiều năm. Tôi còn là nhà phát minh vĩ đại nắm trong tay vô số bằng sáng chế độc quyền… Hơ, xin hỏi hai ngài định ở bao lâu ạ?”
Raphael nói: “Ta muốn mượn điện thoại của các người.”
Raton như bị đả kích nặng nề, “Mượn?”
Raphael đáp: “Mượn có trả phí.”
Raton lập tức cười đáp: “Không thành vấn đề, mời đi theo tôi.”
Raphael theo Raton rời đi, đúng lúc bắt gặp Thạch Phi Hiệp đang tới. Thạch Phi Hiệp nhìn thấy Asmodeus ngồi đấy mà chẳng tỏ ra hứng thú gì với cả bàn món ngon thì hơi ngạc nhiên, “Bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị à?”
Lần trước ghé thăm rõ ràng ngày ăn năm bữa, bữa nào cũng ăn thỏa thích cơ mà.
Mặt Asmodeus hơi đỏ lên, “Tôi đợi Raphael về ăn chung.”
Thạch Phi Hiệp rót cho mình ly sữa rồi ngồi xuống trước mặt y, “Ở nhân giới chơi vui không?”
Asmodeus đáp: “Vô cùng thú vị.”
“Gặp Tony chưa?”
Trong đầu Asmodeus lập tức hiện lên hình ảnh Tony của Raphael, nhưng Thạch Phi Hiệp có lẽ hỏi về người bạn của cậu ấy, y chần chừ một lát mới tìm thấy hình ảnh chàng thanh niên tay xách nách mang đống hành lý lỉnh kỉnh mình gặp gần đây. Y đắn đo rồi mới trả lời: “Gặp rồi, là một người rất… Đặc sắc.”
Thạch Phi Hiệp im lặng.
Đây chắc là phản ứng của người ăn nhiều yến sào tay gấu quá, bất ngờ gặp phải món ăn đường phố nhỉ. Bên cạnh nào là ma vương như Lucifer, Beelzebub hoặc sí thiên sứ như Raphael, tự dưng gặp được một con người bình thường nên cảm thấy đặc sắc chăng?
Cơ mà…
Lẽ nào nhân giới chẳng còn ai đặc sắc nữa?
Gã nhịn không được buột miệng hỏi.
Asmodeus đáp: “Không, ai cũng rất đặc sắc.”
Thạch Phi Hiệp: “…” Thôi, lần đầu tiên đến Con Thuyền Noah, nhìn thấy Isfel, Gin, Raton, gã cũng từng cảm thấy họ rất đặc sắc. Kẻ xinh đẹp thì xinh đẹp quá mức, kẻ hung ác thì hung ác quá mức, kẻ quái gở thì quái gở quá mức.
“Nói chứ,” Gã đột nhiên hạ giọng, “ngài tại sao lại đi chung với Raphael?”
Rõ ràng gã nhớ là… Giữa Asmodeus và Raphael là mối thù giết vợ, sao mới chớp mắt đã yên ổn đi chung với nhau? Dùng cơm còn chờ người kia ăn chung. Lẽ nào… Gã nhịn không được bèn phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình… Tình tiết máu chó như “ta giết chết vợ ngươi, ta tự làm vợ ngươi để bồi thường” đang tái diễn trong hiện thực?
Biên kịch cũng không dám chém đến mức này chứ!
Asmodeus luôn cảm thấy tội lỗi vì trước đây từng nói xấu Raphael, y xấu hổ đáp: “Thật ra chuyện năm xưa không phải như tôi tưởng tượng.”
“Thế là thế nào?”
Chỉ trong chớp mắt, nhân viên pha chế rượu của Con Thuyền Noah – Gin – Đã xuất hiện bên bàn ăn, cầm một nắm hột dưa và tỏ ra hứng thú nhìn Asmodeus với đôi mắt sáng rỡ.
Asmodeus: “…”
Thạch Phi Hiệp hắng giọng một tiếng, cố gắng dằn cơn kích động xuống, “Trời lạnh rồi, ngài có muốn dùng một ly cocktail để lên men cảm xúc rồi mới kể chuyện không?”
Asmodeus: “…” Thấy bọn họ cảm xúc dâng trào như vậy, y thật sự… Không còn cảm xúc.
Vì vậy, Gin chuẩn bị ba ly cocktail.
Gọi điện thoại xong xuôi quay về, Raphael nhìn thấy As của chàng đang cùng một gã nhân loại và một con quỷ hút máu uống rượu cười đùa vui vẻ.
…
Raphael cưỡng chế gia nhập vào cuộc vui, “Các người đang nói về chuyện gì thế?”
Asmodeus kể cả buổi trời vẫn chưa đi vào trọng điểm, Thạch Phi Hiệp rõ ràng chẳng còn hào hứng như lúc ban đầu, “Đang kể về quá khứ sáng chói của ngài.”
Quả thật chỉ có quá khứ sáng chói của ngài thôi!
Raphael tỏ vẻ thắc mắc nhìn Asmodeus một cái.
Asmodeus đang uống rất vui vẻ, y gật đầu nói: “Raphael rất có năng lực! Rất thông minh! Rất lợi hại!”
Raphael cầm lấy ly rượu của y và ngửi thử.
Gin nói: “Rượu tràn ngập hương thơm của hoa hồng, ai uống cũng sẽ chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.”
Raphael cầm chiếc ly rỗng trên bàn lên, “Cho ta một ít.”
…
Metatron xử lý xong công việc trên thiên đường thì vội vàng chạy đến Con Thuyền Noah theo lời hẹn, vừa vào liền bắt gặp cả đám ma men đang chén chú chén anh.
Raphael xem như là kẻ tỉnh táo nhất bọn, nhìn thấy Metatron vẫn còn đủ sức chào hỏi. Asmodeus đã gục hẳn, đang nằm trên đùi Raphael, gương mặt đỏ ửng đặc trưng cứ đỏ mãi không bớt.
Metatron tế nhị bảo: “Chúng ta có cần đổi sang nơi khác để nói chuyện không?”
“Đợi tôi một lát.” Raphael bồng Asmodeus lên lầu.
Tổng giám đốc Isfel cùng giám đốc bộ phận phòng ốc Hughes xuất hiện kịp thời để thu dọn tàn cục, trước hết mang người nhà – Thạch Phi Hiệp và Gin – về phòng, sau đó đắp tấm thảm lên lên người Raton và Antonio tượng trưng cho có rồi mới tắt đèn đóng cửa nhà hàng.
Đợi Raphael trở xuống đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Có trời mới biết vì sao sau khi uống say, Asmodeus lại thích bám dính lấy chàng như vậy, cứ nắm chặt quần áo chàng mà không nói lời nào, chỉ mỗi đôi mắt đỏ au híp lại là đủ lấy mất nửa cái mạng của chàng rồi. May mà được chàng dỗ dành một lúc, Asmodeus rốt cuộc cũng chịu đi ngủ, bằng không Raphael chẳng dám đảm bảo Metatron còn phải đợi bao lâu.
Raphael vào phòng thì phát hiện thời gian hình như có chút “vặn vẹo”, “…”
Metatron mỉm cười giải thích: “Tôi không biết phải chờ bao lâu nên tiện tay chỉnh lại thời gian đôi chút.”
Raphael: “…” Được rồi, người có thể khống chế thời gian, người có quyền.
“Thật ra người đến đúng lúc lắm, tôi có việc cần nói với người.” Metatron ngừng lại chốc lát mới nói tiếp: “Liên quan đến… Lucifer.”
Danh sách chương