Đội hình khách mời hào nhoáng.
Raphael vội vội vàng vàng chạy về, bữa trưa còn chưa bắt đầu, nghe nói Asmdeus đang ở phòng xem phim thì lại ba chân bốn cẳng chạy lên lầu. Dù chỉ mới xa cách hai tiếng đồng hồ, chàng đã nhớ nhung không thể chịu nổi.
Đến trước cửa chàng lại không vội nữa, bèn bước chậm lại và từ từ đẩy cửa ra – Trong phòng rất yên tĩnh, phim đã đến hồi kết, dưới ánh sáng le lói phát ra từ màn hình, As đang ngồi co ro trên ghế, mặt mày thẩn thơ.
“Sao thế?” Raphael hối hả chạy qua, thử ôm choàng lấy đối phương, thấy y không phản kháng bèn kéo hẳn y vào lòng.
Sợi tóc mềm mại quét ngang qua mũi Asmdeus và để lại hương thơm nhè nhẹ. Mùi hương trước đây từng khiến y an tâm lần này bỗng dưng chẳng hiểu sao lại khiến y bối rối. Mí mắt Asmodeus khẽ run lên, y buông tay ra để đầu mình dựa vào vai Raphael, thật lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Anakin… Trở thành người xấu rồi.”
Raphael bấy giờ mới yên tâm đôi chút, chàng bật cười bảo: “Chỉ là phim thôi mà.”
Asmodeus lẩm bẩm: “Trong mắt nhân loại, chúng ta cũng chỉ là truyền thuyết.”
Hiếm lắm As mới chịu tranh luận, Raphael cảm thấy rất thú vị. Chàng muốn tiếp tục thảo luận nhưng không nỡ phản bác, vì vậy chàng châm chước bảo: “Có lẽ Anakin là có thật chăng. Trong phim chính là lựa chọn của gã trước vận mệnh của mình.”
Vai Asmodeus rụt lại, Raphael cảm giác thấy bèn ân cần cúi đầu hỏi: “Sao rồi?”
Asmodeus mím môi, nhỏ giọng nói: “Thế theo người thì chuyện em sa ngã… Có phải em cũng biến thành người rất xấu xa rồi không?”
Câu này đúng là không dễ trả lời.
Raphael vừa hối hận vì đào sâu vào một đề tài mình chưa có chuẩn bị, nhưng cũng vừa hân hoan vì được tiếp xúc gần hơn với nội tâm của As. Chàng ôm thật chặt lấy người trong lòng, “Đây là vận mệnh của chúng ta, đã định sẵn do chúng ta cùng nhau đối diện.”
Asmodeus bất an cào cào đùi mình, y thì thầm như đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Sẽ tới lúc lập trường đối lập.”
“Trời nhỡ sập xuống cũng sẽ có Lucifer cùng Michael chống đỡ. Nếu họ đỡ không nổi thì vẫn còn Metatron và Mammon.” Vì để dụ cho người trong lòng yên tâm, Raphael không hề do dự bán đứng đồng bọn, “Đè họ xong chắc chẳng còn sức đâu mà đè bọn mình nữa.”
Asmodeus: “…”
Y không nói gì mà chỉ vươn tay ra ôm ngược lại Raphael.
Vì ngồi xổm nãy giờ đang tê chân định đổi tư thế, bất chợt được ôm thì Raphael liền không dám cử động nữa. Chỉ cần giữ được cái eo của mình và đảm bảo eo vẫn còn nguyên khả năng phát huy trong tương lai, tê chân thì đã sá gì!
Asmodeus hưởng thụ một lúc mới từ từ lấy thiệp mời ra, “Thiệp mời của Metatron.”
Trong phòng quá tối, y bèn đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Raphael thừa cơ ngồi xuống giũ chân cho đỡ mỏi, khi Asmodeus quay đầu lại, chàng đã kịp ngồi bắt chéo chân trông rất nhàn nhã.
Asmodeus im lặng đi đến bên chàng và chỉ vào đùi chàng rồi hỏi: “Chỗ này ư?”
…Bị nhìn thấy rồi? Raphael dứt khoát duỗi luôn chân ra trông như người bị tàn tật. Asmodeus cũng không khách sáo, nhấc từng cái chân của chàng đặt lên đùi mình, tuy chưa học Trung y bao giờ nhưng những ngón tay của y lại có thể ấn vào các huyệt vị vô cùng chính xác.
“Ui chao…” Cổ họng Raphael không nhịn được tự động phát ra tiếng rên thoải mái.
Các ngón tay của Asmodeus hơi khựng lại nhưng y vờ như không biết mà tiếp tục.
Raphael dùng thiệp mời che mặt lại, cố gắng kiềm chế tiếng rên của mình bằng cách chuyển sự chú ý sang nội dung trên thiệp:
“Asmodeus thân ái,
Trước đây không lâu, chúng ta cùng ở trên Con Thuyền Noah nhưng lại lỡ mất cơ hội gặp nhau khiến tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Sau cái ngày định mệnh ấy, chốn xưa càng lúc càng lạnh lẽo, bạn cũ gặp nhau cũng chỉ vội vàng, cảnh tượng náo nhiệt khi xưa chỉ có thể tìm về trong giấc mộng, nghĩ tới đúng là chua xót.
Vì vậy tôi chọn ngày 2 tháng 10 theo lịch của nhân loại để tổ chức một bữa tiệc ở Con Thuyền Noah cho bạn bè gặp nhau ôn lại chuyện cũ.
Chân thành mời người đến tham dự.
Ký tên: Metatron.”
Raphael giơ tấm thiệp trên tay lên, “Cược một đồng tấm thiệp sến súa này là do Mammon viết.”
Asmodeus vuốt cái túi xẹp lép của mình, cầm điện thoại lên và gửi cho Raphael bao lì xì một đồng.
Raphael: “…” Ít nhất chứng tỏ sự buồn nôn của Mammon trên trời dưới đất đều biết.
Raphael nói: “Tôi chỉ lấy làm lạ tại sao Metatron lại đồng ý cho tên của mình xuất hiện trên tấm thiệp mời như vậy.” Với hình tượng thiêng liêng thần thánh của Metatron, tấm thiệp này đúng là vết nhơ trong cả cuộc đời.
…Còn chẳng phải là chỉ gửi cho một người.
Asmodeus nói: “Em lại không thấy có gì không hay.” Nghe có vẻ cảm động lắm mà. Đặc biệt là sau chuyến “trở về” thiên đường, y càng thấu hiểu cảm giác chua xót vì “chốn xưa càng lúc càng lạnh lẽo, bạn cũ gặp nhau cũng chỉ vội vàng, cảnh tượng náo nhiệt khi xưa chỉ có thể tìm về trong giấc mộng”.
Raphael lập tức xóa đi biểu cảm trào phúng, cầm thiệp lên đọc lại lần nữa, vừa đọc vừa tự nhủ: Đây là phong cách As thích.
Asmodeus hỏi: “Người có nhận được thiệp không?”
Raphael hỏi ngược lại: “Thiệp của em do ai gửi tới?”
“…Beelzebub mang đến.”
Raphael nhướng mày, “Nếu tôi nhớ không lầm, tể tướng của địa ngục luôn bận trăm công nghìn việc, bận đến nỗi… Chỉ còn thời gian để ăn?”
Asmodeus chỉ vào túi khoai chiên rỗng và mớ xác hạt dưa trên bàn, “Anh ấy cố ý xin nghỉ phép để đến thưởng thức các món ngon của nhân giới.”
Đây lại chẳng phải đã tới là phải để lại dấu vết trong truyền thuyết. Raphael nói: “Chắc hắn ta cũng biết chúng mình đang ở bên nhau chứ nhỉ? Lẽ nào không tiện đường gửi luôn thiệp cho tôi?”
Không có. Asmodeus vắt óc tìm lý do, “Có lẽ người không cần thiệp chăng.” Raphael cùng Metatron đều là sí thiên sứ, người một nhà nên không cần hình thức như gửi thiệp mời.
Raphael đáp: “Hình thức vẫn cần phải có.”
Vừa nói xong hai người liền nhìn thấy một chú bồ câu trắng vỗ cánh bay tới đậu trên cửa sổ, trong mỏ ngậm một tấm thiệp mời lấp lánh ánh vàng.
Thấy Asmdodeus chuẩn bị đứng dậy, Raphael biết rằng tiết mục mát xa hôm nay đã đến hồi kết, chàng rất không nỡ nhưng vẫn phải duỗi chân xuống đất, chạy ra mở cửa sổ và dùng ánh mắt ai oán nhìn chú bồ câu phá đám.
Bồ câu thiên sứ phái đi gửi thư đương nhiên là có linh tính, nó kêu cục cục mấy tiếng rồi bay lướt qua chàng và giao thiệp cho Asmodeus.
Asmodeus ngơ ngác nhận lấy thiệp mời của Raphael, “Cũng gửi cho em ư?”
Raphael mặt dày đáp: “Nó biết rõ nhà chúng ta ai làm chủ.”
Chứng đỏ mặt của Asmodeus lập tức bùng phát mãnh liệt.
Tuy rằng, tuy rằng sau khi cùng nhau trải qua ảo cảnh và ở chung với nhau, hai người đều ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa đôi bên, tình cảm cũng dần dần tiến triển, nhưng mà, nhưng mà… Nói thẳng ra như thế vẫn là lần đầu tiên.
Y đặt ba chữ “nhà chúng ta” vào lòng và lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Raphael đến trước mặt y, thấy y không có phản ứng thì cầm lấy thiệp mời và mở ra đọc.
Khác hẳn với tấm thiệp sến súa của Asmodeus, tấm thiệp này viết theo phong cách rất lạnh lùng, chỉ có thời gian, địa điểm, nguyên nhân, một câu dư thừa cũng không hề viết thêm.
Asmodeus bình tĩnh lại mới quay sang đợi Raphael đọc lên.
Raphael nói: “Phiên bản rút gọn tấm thiệp của em.”
Asmodeus cầm lấy, liếc sơ qua rồi an ủi chàng, “Người và Metatron là đồng nghiệp, vậy nên…”
Raphael mỉm cười. Phải là vì em là đồng nghiệp của Mammon nên mới xảy ra phân biệt đối xử thế này. Có điều As được người ta ưu ái, chàng đương nhiên rất vui, vui còn hơn chính chàng được ưu ái nữa. Chàng cất thiệp đi, kéo tay Asmodeus xuống lầu. Chàng nghe thấy tiếng chân của bà Ứng đang đến gần.
Quả nhiên vừa ra tới cầu thang là nhìn thấy bà Ứng đang lên gọi họ xuống dùng cơm.
Bữa trưa hôm nay cũng vô cùng phong phú. Ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Ứng bấy lâu, Raphael bắt đầu thấy hơi áy náy, vì vậy bèn thân thiện hỏi xem họ gần đây có phiền não cần giúp đỡ gì không.
Ứng Long Sơn nói: “Anh có thể giúp thằng con tôi lấy vợ trong vòng một ngày và có con trong vòng hai ngày không?”
Raphael trả lời rất ư là súc tích: “Không phải là không được, nhưng không đảm bảo là con của ai.” Mang thai cần có thời gian, nếu muốn trong vòng hai ngày chỉ đành đi cướp lấy thành quả lao động của nhà người khác mà thôi.
Ứng Long Sơn: “…”
Bà Ứng cười ha hả nói: “Chúng tôi không có nguyện vọng gì cả, chỉ mong sao cả nhà già trẻ lớn bé đều khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi.”
Asmodeus cùng Raphael đồng loạt quay sang nhìn Ứng Long Sơn.
Ứng Long Sơn ngơ ngác hỏi: “Tôi sao vậy?”
Xét theo EQ của bà Ứng và tiên sinh Tiểu Ứng, điều này chắc là không thành vấn đề, nhưng còn Ứng Long Sơn…
Asmodeus từ tốn nói: “Nếu có một ngày ông gặp phải nguy hiểm gì thì không cần phải sợ.”
Ứng Long Sơn ngạc nhiên, tròn mắt mong chờ, “Ngài định cho tôi bùa hộ thân hay bùa triệu hoán gì đó ư?” Giống như lông khỉ của Tôn Ngộ Không, khi gặp nguy hiểm chỉ cần thổi một cái là xuất hiện một nhân bản của gã.
Asmodeus nói: “Không, ý tôi là bất kể sau khi chết, ông phải đi tới nơi nào, chúng tôi đều sẽ chăm sóc cho ông.”
“Phủi phui cái mồm.” Ứng Long Sơn rót cho Asmodeus một ly nước để y súc miệng.
Asmodeus cầm lên uống hết rồi tiếp tục khuyên ông ta: “Con người đằng nào cũng phải chết.”
Ứng Long Sơn nói: “Chết muộn còn hơn chết sớm.”
Asmodeus đáp: “Nhưng chết càng muộn ông sẽ càng già đi.”
Ứng Long Sơn: “…”
Ứng Long Sơn nói: “Có già cũng là người già lắm tiền nhé.” Ai biết được đời này của ông ta có còn may mắn thêm được lần nào hay không.
Bà Ứng quả thật không thể nghe tiếp được nữa, vì vậy bèn gọi người dọn cơm lên để đổi chủ đề.
Dùng bữa xong, thấy cả Ứng Long Sơn và bà Ứng đều không phải vui vẻ gì lắm, y liền kéo Raphael ra vườn hoa rồi hỏi: “Có phải em nói sai gì rồi không?”
Raphael đáp: “Sinh mệnh của con người ngắn ngủi, vì vậy họ rất trân trọng nó.”
Asmodeus im lặng một chốc rồi, không thể không gật đầu đồng ý. So với nhịp sống tất bật của nhân loại, đa phần dân số của địa ngục đều sống theo kiểu ăn chơi hưởng lạc, năm xưa y cũng là một trong số đó.
Y nói: “Em phải bắt đầu biết trân trọng.”
Raphael hỏi: “Trân trọng điều gì?”
Asmodeus e thẹn mỉm cười nhưng không hề cúi đầu xuống, “Trân trọng thời gian…” Cùng với người trước mắt.
Không cần phải nói ra, ánh mắt đã thể hiện rõ tất cả.
Miệng Raphael nhoẻn lên, đầu hơi ghé sát lại, Asmodeus vốn đang mỉm cười nhưng bất thình lình trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ, y vội nói: “Hỏng bét.”
Raphael: “…” Còn chuyện gì hỏng bét hơn chuyện liên tiếp không hôn được chứ?!
Asmodeus nói: “Con Thuyền Noah bảy ngày mới đáp xuống nhân giới một lần, chúng ta không kịp tham dự buổi họp mặt của Metatron rồi.”
Raphael vội vội vàng vàng chạy về, bữa trưa còn chưa bắt đầu, nghe nói Asmdeus đang ở phòng xem phim thì lại ba chân bốn cẳng chạy lên lầu. Dù chỉ mới xa cách hai tiếng đồng hồ, chàng đã nhớ nhung không thể chịu nổi.
Đến trước cửa chàng lại không vội nữa, bèn bước chậm lại và từ từ đẩy cửa ra – Trong phòng rất yên tĩnh, phim đã đến hồi kết, dưới ánh sáng le lói phát ra từ màn hình, As đang ngồi co ro trên ghế, mặt mày thẩn thơ.
“Sao thế?” Raphael hối hả chạy qua, thử ôm choàng lấy đối phương, thấy y không phản kháng bèn kéo hẳn y vào lòng.
Sợi tóc mềm mại quét ngang qua mũi Asmdeus và để lại hương thơm nhè nhẹ. Mùi hương trước đây từng khiến y an tâm lần này bỗng dưng chẳng hiểu sao lại khiến y bối rối. Mí mắt Asmodeus khẽ run lên, y buông tay ra để đầu mình dựa vào vai Raphael, thật lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Anakin… Trở thành người xấu rồi.”
Raphael bấy giờ mới yên tâm đôi chút, chàng bật cười bảo: “Chỉ là phim thôi mà.”
Asmodeus lẩm bẩm: “Trong mắt nhân loại, chúng ta cũng chỉ là truyền thuyết.”
Hiếm lắm As mới chịu tranh luận, Raphael cảm thấy rất thú vị. Chàng muốn tiếp tục thảo luận nhưng không nỡ phản bác, vì vậy chàng châm chước bảo: “Có lẽ Anakin là có thật chăng. Trong phim chính là lựa chọn của gã trước vận mệnh của mình.”
Vai Asmodeus rụt lại, Raphael cảm giác thấy bèn ân cần cúi đầu hỏi: “Sao rồi?”
Asmodeus mím môi, nhỏ giọng nói: “Thế theo người thì chuyện em sa ngã… Có phải em cũng biến thành người rất xấu xa rồi không?”
Câu này đúng là không dễ trả lời.
Raphael vừa hối hận vì đào sâu vào một đề tài mình chưa có chuẩn bị, nhưng cũng vừa hân hoan vì được tiếp xúc gần hơn với nội tâm của As. Chàng ôm thật chặt lấy người trong lòng, “Đây là vận mệnh của chúng ta, đã định sẵn do chúng ta cùng nhau đối diện.”
Asmodeus bất an cào cào đùi mình, y thì thầm như đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Sẽ tới lúc lập trường đối lập.”
“Trời nhỡ sập xuống cũng sẽ có Lucifer cùng Michael chống đỡ. Nếu họ đỡ không nổi thì vẫn còn Metatron và Mammon.” Vì để dụ cho người trong lòng yên tâm, Raphael không hề do dự bán đứng đồng bọn, “Đè họ xong chắc chẳng còn sức đâu mà đè bọn mình nữa.”
Asmodeus: “…”
Y không nói gì mà chỉ vươn tay ra ôm ngược lại Raphael.
Vì ngồi xổm nãy giờ đang tê chân định đổi tư thế, bất chợt được ôm thì Raphael liền không dám cử động nữa. Chỉ cần giữ được cái eo của mình và đảm bảo eo vẫn còn nguyên khả năng phát huy trong tương lai, tê chân thì đã sá gì!
Asmodeus hưởng thụ một lúc mới từ từ lấy thiệp mời ra, “Thiệp mời của Metatron.”
Trong phòng quá tối, y bèn đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Raphael thừa cơ ngồi xuống giũ chân cho đỡ mỏi, khi Asmodeus quay đầu lại, chàng đã kịp ngồi bắt chéo chân trông rất nhàn nhã.
Asmodeus im lặng đi đến bên chàng và chỉ vào đùi chàng rồi hỏi: “Chỗ này ư?”
…Bị nhìn thấy rồi? Raphael dứt khoát duỗi luôn chân ra trông như người bị tàn tật. Asmodeus cũng không khách sáo, nhấc từng cái chân của chàng đặt lên đùi mình, tuy chưa học Trung y bao giờ nhưng những ngón tay của y lại có thể ấn vào các huyệt vị vô cùng chính xác.
“Ui chao…” Cổ họng Raphael không nhịn được tự động phát ra tiếng rên thoải mái.
Các ngón tay của Asmodeus hơi khựng lại nhưng y vờ như không biết mà tiếp tục.
Raphael dùng thiệp mời che mặt lại, cố gắng kiềm chế tiếng rên của mình bằng cách chuyển sự chú ý sang nội dung trên thiệp:
“Asmodeus thân ái,
Trước đây không lâu, chúng ta cùng ở trên Con Thuyền Noah nhưng lại lỡ mất cơ hội gặp nhau khiến tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Sau cái ngày định mệnh ấy, chốn xưa càng lúc càng lạnh lẽo, bạn cũ gặp nhau cũng chỉ vội vàng, cảnh tượng náo nhiệt khi xưa chỉ có thể tìm về trong giấc mộng, nghĩ tới đúng là chua xót.
Vì vậy tôi chọn ngày 2 tháng 10 theo lịch của nhân loại để tổ chức một bữa tiệc ở Con Thuyền Noah cho bạn bè gặp nhau ôn lại chuyện cũ.
Chân thành mời người đến tham dự.
Ký tên: Metatron.”
Raphael giơ tấm thiệp trên tay lên, “Cược một đồng tấm thiệp sến súa này là do Mammon viết.”
Asmodeus vuốt cái túi xẹp lép của mình, cầm điện thoại lên và gửi cho Raphael bao lì xì một đồng.
Raphael: “…” Ít nhất chứng tỏ sự buồn nôn của Mammon trên trời dưới đất đều biết.
Raphael nói: “Tôi chỉ lấy làm lạ tại sao Metatron lại đồng ý cho tên của mình xuất hiện trên tấm thiệp mời như vậy.” Với hình tượng thiêng liêng thần thánh của Metatron, tấm thiệp này đúng là vết nhơ trong cả cuộc đời.
…Còn chẳng phải là chỉ gửi cho một người.
Asmodeus nói: “Em lại không thấy có gì không hay.” Nghe có vẻ cảm động lắm mà. Đặc biệt là sau chuyến “trở về” thiên đường, y càng thấu hiểu cảm giác chua xót vì “chốn xưa càng lúc càng lạnh lẽo, bạn cũ gặp nhau cũng chỉ vội vàng, cảnh tượng náo nhiệt khi xưa chỉ có thể tìm về trong giấc mộng”.
Raphael lập tức xóa đi biểu cảm trào phúng, cầm thiệp lên đọc lại lần nữa, vừa đọc vừa tự nhủ: Đây là phong cách As thích.
Asmodeus hỏi: “Người có nhận được thiệp không?”
Raphael hỏi ngược lại: “Thiệp của em do ai gửi tới?”
“…Beelzebub mang đến.”
Raphael nhướng mày, “Nếu tôi nhớ không lầm, tể tướng của địa ngục luôn bận trăm công nghìn việc, bận đến nỗi… Chỉ còn thời gian để ăn?”
Asmodeus chỉ vào túi khoai chiên rỗng và mớ xác hạt dưa trên bàn, “Anh ấy cố ý xin nghỉ phép để đến thưởng thức các món ngon của nhân giới.”
Đây lại chẳng phải đã tới là phải để lại dấu vết trong truyền thuyết. Raphael nói: “Chắc hắn ta cũng biết chúng mình đang ở bên nhau chứ nhỉ? Lẽ nào không tiện đường gửi luôn thiệp cho tôi?”
Không có. Asmodeus vắt óc tìm lý do, “Có lẽ người không cần thiệp chăng.” Raphael cùng Metatron đều là sí thiên sứ, người một nhà nên không cần hình thức như gửi thiệp mời.
Raphael đáp: “Hình thức vẫn cần phải có.”
Vừa nói xong hai người liền nhìn thấy một chú bồ câu trắng vỗ cánh bay tới đậu trên cửa sổ, trong mỏ ngậm một tấm thiệp mời lấp lánh ánh vàng.
Thấy Asmdodeus chuẩn bị đứng dậy, Raphael biết rằng tiết mục mát xa hôm nay đã đến hồi kết, chàng rất không nỡ nhưng vẫn phải duỗi chân xuống đất, chạy ra mở cửa sổ và dùng ánh mắt ai oán nhìn chú bồ câu phá đám.
Bồ câu thiên sứ phái đi gửi thư đương nhiên là có linh tính, nó kêu cục cục mấy tiếng rồi bay lướt qua chàng và giao thiệp cho Asmodeus.
Asmodeus ngơ ngác nhận lấy thiệp mời của Raphael, “Cũng gửi cho em ư?”
Raphael mặt dày đáp: “Nó biết rõ nhà chúng ta ai làm chủ.”
Chứng đỏ mặt của Asmodeus lập tức bùng phát mãnh liệt.
Tuy rằng, tuy rằng sau khi cùng nhau trải qua ảo cảnh và ở chung với nhau, hai người đều ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa đôi bên, tình cảm cũng dần dần tiến triển, nhưng mà, nhưng mà… Nói thẳng ra như thế vẫn là lần đầu tiên.
Y đặt ba chữ “nhà chúng ta” vào lòng và lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Raphael đến trước mặt y, thấy y không có phản ứng thì cầm lấy thiệp mời và mở ra đọc.
Khác hẳn với tấm thiệp sến súa của Asmodeus, tấm thiệp này viết theo phong cách rất lạnh lùng, chỉ có thời gian, địa điểm, nguyên nhân, một câu dư thừa cũng không hề viết thêm.
Asmodeus bình tĩnh lại mới quay sang đợi Raphael đọc lên.
Raphael nói: “Phiên bản rút gọn tấm thiệp của em.”
Asmodeus cầm lấy, liếc sơ qua rồi an ủi chàng, “Người và Metatron là đồng nghiệp, vậy nên…”
Raphael mỉm cười. Phải là vì em là đồng nghiệp của Mammon nên mới xảy ra phân biệt đối xử thế này. Có điều As được người ta ưu ái, chàng đương nhiên rất vui, vui còn hơn chính chàng được ưu ái nữa. Chàng cất thiệp đi, kéo tay Asmodeus xuống lầu. Chàng nghe thấy tiếng chân của bà Ứng đang đến gần.
Quả nhiên vừa ra tới cầu thang là nhìn thấy bà Ứng đang lên gọi họ xuống dùng cơm.
Bữa trưa hôm nay cũng vô cùng phong phú. Ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Ứng bấy lâu, Raphael bắt đầu thấy hơi áy náy, vì vậy bèn thân thiện hỏi xem họ gần đây có phiền não cần giúp đỡ gì không.
Ứng Long Sơn nói: “Anh có thể giúp thằng con tôi lấy vợ trong vòng một ngày và có con trong vòng hai ngày không?”
Raphael trả lời rất ư là súc tích: “Không phải là không được, nhưng không đảm bảo là con của ai.” Mang thai cần có thời gian, nếu muốn trong vòng hai ngày chỉ đành đi cướp lấy thành quả lao động của nhà người khác mà thôi.
Ứng Long Sơn: “…”
Bà Ứng cười ha hả nói: “Chúng tôi không có nguyện vọng gì cả, chỉ mong sao cả nhà già trẻ lớn bé đều khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi.”
Asmodeus cùng Raphael đồng loạt quay sang nhìn Ứng Long Sơn.
Ứng Long Sơn ngơ ngác hỏi: “Tôi sao vậy?”
Xét theo EQ của bà Ứng và tiên sinh Tiểu Ứng, điều này chắc là không thành vấn đề, nhưng còn Ứng Long Sơn…
Asmodeus từ tốn nói: “Nếu có một ngày ông gặp phải nguy hiểm gì thì không cần phải sợ.”
Ứng Long Sơn ngạc nhiên, tròn mắt mong chờ, “Ngài định cho tôi bùa hộ thân hay bùa triệu hoán gì đó ư?” Giống như lông khỉ của Tôn Ngộ Không, khi gặp nguy hiểm chỉ cần thổi một cái là xuất hiện một nhân bản của gã.
Asmodeus nói: “Không, ý tôi là bất kể sau khi chết, ông phải đi tới nơi nào, chúng tôi đều sẽ chăm sóc cho ông.”
“Phủi phui cái mồm.” Ứng Long Sơn rót cho Asmodeus một ly nước để y súc miệng.
Asmodeus cầm lên uống hết rồi tiếp tục khuyên ông ta: “Con người đằng nào cũng phải chết.”
Ứng Long Sơn nói: “Chết muộn còn hơn chết sớm.”
Asmodeus đáp: “Nhưng chết càng muộn ông sẽ càng già đi.”
Ứng Long Sơn: “…”
Ứng Long Sơn nói: “Có già cũng là người già lắm tiền nhé.” Ai biết được đời này của ông ta có còn may mắn thêm được lần nào hay không.
Bà Ứng quả thật không thể nghe tiếp được nữa, vì vậy bèn gọi người dọn cơm lên để đổi chủ đề.
Dùng bữa xong, thấy cả Ứng Long Sơn và bà Ứng đều không phải vui vẻ gì lắm, y liền kéo Raphael ra vườn hoa rồi hỏi: “Có phải em nói sai gì rồi không?”
Raphael đáp: “Sinh mệnh của con người ngắn ngủi, vì vậy họ rất trân trọng nó.”
Asmodeus im lặng một chốc rồi, không thể không gật đầu đồng ý. So với nhịp sống tất bật của nhân loại, đa phần dân số của địa ngục đều sống theo kiểu ăn chơi hưởng lạc, năm xưa y cũng là một trong số đó.
Y nói: “Em phải bắt đầu biết trân trọng.”
Raphael hỏi: “Trân trọng điều gì?”
Asmodeus e thẹn mỉm cười nhưng không hề cúi đầu xuống, “Trân trọng thời gian…” Cùng với người trước mắt.
Không cần phải nói ra, ánh mắt đã thể hiện rõ tất cả.
Miệng Raphael nhoẻn lên, đầu hơi ghé sát lại, Asmodeus vốn đang mỉm cười nhưng bất thình lình trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ, y vội nói: “Hỏng bét.”
Raphael: “…” Còn chuyện gì hỏng bét hơn chuyện liên tiếp không hôn được chứ?!
Asmodeus nói: “Con Thuyền Noah bảy ngày mới đáp xuống nhân giới một lần, chúng ta không kịp tham dự buổi họp mặt của Metatron rồi.”
Danh sách chương