Khốn nạn, con mẹ nó thì ra đều đang chờ ta diễn trò cho các ngươi xem! Ta nhất định sẽ tháo tấm màn này xuống! Trong lòng độc ác mắng một câu, Ngô Lão Cẩu xoay người hít sâu một hơi đi vào chỗ ngồi, cũng không ngăn bàn tay đang run lên, có chút mạnh bạo kéo lông của Tam Thốn Đinh, làm con chó nhỏ từ trạng thái ngủ mơ màng mà sủa ‘gâu’ một tiếng.
[Phối hợp với Trương Khải Sơn một thân quân trang anh tuấn là một bộ áo khoác trắng toát của Ngô Lão Cẩu, hoàn toàn giống hệt dung mạo của mẫu nghi thiên hạ —– à, đây là lời lãm nhãm của tác giả.]
Nhưng mà Ngô Lão Cẩu ngồi xuống như vậy, tuy là mông đã ở sát trên mặt ghế, vậy mà không ngồi được —— cũng là Trương Khải Sơn dùng tốc độ sấm sét đứng dậy đỡ cánh tay phải của y, miễn cưỡng ngăn thế đang ngồi xuống của y.
Nhận được ánh mắt dò xét của Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn mỉm cười: “Ta thành toàn Hoắc Tiên Cô tạ ơn ý tốt của cậu, nhưng bọn họ đánh cược cậu nhất định sẽ ngồi, cho nên, ta không thể thua.”
Ánh mắt sáng ngời của Trương Khải Sơn gần trong gang tấc, Ngô Lão Cẩu thậm chí không thể xác định lời người nói là thật hay không. Bởi vì, giờ phút này y đang đối diện với gương mặt không có chút biểu hiện là đã đánh cược thua mà tiếc nuối của Nhị Nguyệt Hồng, Hắc Bối Lão Lục bên cạnh lại khép nửa mắt, nghe được lời Trương Khải Sơn nói một lúc sau lại hồi phục tư thế ôm cánh tay.
Con mẹ nó ta vậy mà lại thành tiền đặt cược của mấy người.
Qua vài giây sau, cuối cùng Ngô Lão Cẩu cũng tiếp nhận lời Trương Khải Sơn vừa nói là thật —— Hoắc Tiên Cô vì muốn cảm ơn Ngô Lão Cẩu, xin mọi người cùng diễn một tuồng kịch, để làm cho Ngô Lão Cẩu ngồi trên ghế bên cạnh Trương Đại Phật Gia, chỉ là sợ Ngũ gia không đồng ý, cho nên mới hỏi mọi người có cách gì không.
Giải Cửu mỉm cười nói Tiểu Ngũ nhất định sẽ làm được mà, chỉ cần đem giấu cái ghế của y. Nhị Nguyệt Hồng nghe xong cười khẽ không nói, sau đó nói hay là mọi người cùng nhau cược, một bên là Cẩu Ngũ gia nhất định sẽ ngồi xuống, tấm lòng tốt của Hoắc Tiên Cô, còn sợ y không nguyện ý nhận sao; phe bên kia là Ngũ gia thà đứng chứ không chịu ngồi, bởi vì Cửu Môn xưa nay chỉ có xem trò hay chứ chưa từng bị trêu ghẹo như vậy.
Kết quả, đều không ngoại lệ, tất cả mọi người chọn phe thứ nhất —– trừ Trương Khải Sơn.
Đương nhiên, theo như lời Nhị Nguyệt Hồng nói linh *** gì mà ‘Phật gia nói, nếu hôm nay Ngũ gia cậu không ngồi, yến tiệc đêm nay sẽ không bắt đầu’, chỉ là đùa thôi. Đây tuy là trò lừa đảo, nhưng lại bị cái đỡ cuối cùng của Trương Khải Sơn làm tiêu biến, cũng chỉ có thể nở nụ cười tự nhiên.
Bất quá, vì Trương Khải Sơn cố gắng đỡ Ngô Lão Cẩu, khiến cho Cửu Môn đều thắng —- đêm nay Cẩu Ngũ gia đã ngồi vào ghế, nhưng lại không ngồi trên ghế. Bởi vậy, tất cả đều không thua.
Vì thế, cả nhà đều vui.
Chính là, Ngô Lão Cẩu lúc này đang bị Trương Khải Sơn dìu, cũng không nhìn đến ánh mắt trong suốt của Hoắc Tiên Cô.
Kế tiếp là khai tiệc vô cùng thuận lợi, mọi người cùng chúc mừng.
Từ đó, Lão Cửu Môn oai phong Trường Sa mười mấy năm chính thức kết (liên)minh —– Hoặc có thể nói là kết duyên.
Rất nhiều năm sau, Hoắc Tiên Cô nhớ lại chuyện này, liền nhớ đến khi đó Trương Khải Sơn nhanh tay đỡ Ngô Lão Cẩu, trong đôi mắt long lanh của y hiện ra vẻ sửng sốt tột độ. Chỉ là, lúc đó mình còn quá trẻ, không có chú ý đến ánh mắt của Trương Đại Phật Gia chỉ có ngạc nhiên và khen ngợi.
Đương nhiên, cũng có môn sinh của Tề Thiết Chuỷ vẫn nhớ ngày hôm đó sư phụ về nhà cười đến tít mắt, lơ đảng nói gì mà ‘quẻ tượng linh nghiệm, không ngờ Cửu Thiên Tiên Nữ(*) làm mối’, đợi hạ nhân hỏi, chỉ nói là ‘thiên cơ không thể tiết lộ’, cũng không nói thêm gì nữa.
(Có lẽ đoạn trên Bát gia muốn nói Tiên Cô của Cửu Môn nhưng bạn môn sinh lại nghe nhầm thành Cửu Thiên Tiên Nữ)
Nhưng mà, vô luận như thế nào, sau đêm đó, Trường Sa thành vẫn sẽ nghênh đón một bước tiến dài trong lịch sử.
Vài chục năm sau, gió thổi mây phun, thế sự biến ảo, cả chín người đều không tránh khỏi thiên ti vạn lũ. Khi còn trẻ thì hết sức lông bông, cuối cùng thật lâu sau này nhớ lại, cảm thấy giống như một mảnh ánh sáng rọi vào, chói mắt người nhìn.
—- Phần 1 “Hoắc Tiên Cô Thượng Vị Ký” Hoàn——-
[Phối hợp với Trương Khải Sơn một thân quân trang anh tuấn là một bộ áo khoác trắng toát của Ngô Lão Cẩu, hoàn toàn giống hệt dung mạo của mẫu nghi thiên hạ —– à, đây là lời lãm nhãm của tác giả.]
Nhưng mà Ngô Lão Cẩu ngồi xuống như vậy, tuy là mông đã ở sát trên mặt ghế, vậy mà không ngồi được —— cũng là Trương Khải Sơn dùng tốc độ sấm sét đứng dậy đỡ cánh tay phải của y, miễn cưỡng ngăn thế đang ngồi xuống của y.
Nhận được ánh mắt dò xét của Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn mỉm cười: “Ta thành toàn Hoắc Tiên Cô tạ ơn ý tốt của cậu, nhưng bọn họ đánh cược cậu nhất định sẽ ngồi, cho nên, ta không thể thua.”
Ánh mắt sáng ngời của Trương Khải Sơn gần trong gang tấc, Ngô Lão Cẩu thậm chí không thể xác định lời người nói là thật hay không. Bởi vì, giờ phút này y đang đối diện với gương mặt không có chút biểu hiện là đã đánh cược thua mà tiếc nuối của Nhị Nguyệt Hồng, Hắc Bối Lão Lục bên cạnh lại khép nửa mắt, nghe được lời Trương Khải Sơn nói một lúc sau lại hồi phục tư thế ôm cánh tay.
Con mẹ nó ta vậy mà lại thành tiền đặt cược của mấy người.
Qua vài giây sau, cuối cùng Ngô Lão Cẩu cũng tiếp nhận lời Trương Khải Sơn vừa nói là thật —— Hoắc Tiên Cô vì muốn cảm ơn Ngô Lão Cẩu, xin mọi người cùng diễn một tuồng kịch, để làm cho Ngô Lão Cẩu ngồi trên ghế bên cạnh Trương Đại Phật Gia, chỉ là sợ Ngũ gia không đồng ý, cho nên mới hỏi mọi người có cách gì không.
Giải Cửu mỉm cười nói Tiểu Ngũ nhất định sẽ làm được mà, chỉ cần đem giấu cái ghế của y. Nhị Nguyệt Hồng nghe xong cười khẽ không nói, sau đó nói hay là mọi người cùng nhau cược, một bên là Cẩu Ngũ gia nhất định sẽ ngồi xuống, tấm lòng tốt của Hoắc Tiên Cô, còn sợ y không nguyện ý nhận sao; phe bên kia là Ngũ gia thà đứng chứ không chịu ngồi, bởi vì Cửu Môn xưa nay chỉ có xem trò hay chứ chưa từng bị trêu ghẹo như vậy.
Kết quả, đều không ngoại lệ, tất cả mọi người chọn phe thứ nhất —– trừ Trương Khải Sơn.
Đương nhiên, theo như lời Nhị Nguyệt Hồng nói linh *** gì mà ‘Phật gia nói, nếu hôm nay Ngũ gia cậu không ngồi, yến tiệc đêm nay sẽ không bắt đầu’, chỉ là đùa thôi. Đây tuy là trò lừa đảo, nhưng lại bị cái đỡ cuối cùng của Trương Khải Sơn làm tiêu biến, cũng chỉ có thể nở nụ cười tự nhiên.
Bất quá, vì Trương Khải Sơn cố gắng đỡ Ngô Lão Cẩu, khiến cho Cửu Môn đều thắng —- đêm nay Cẩu Ngũ gia đã ngồi vào ghế, nhưng lại không ngồi trên ghế. Bởi vậy, tất cả đều không thua.
Vì thế, cả nhà đều vui.
Chính là, Ngô Lão Cẩu lúc này đang bị Trương Khải Sơn dìu, cũng không nhìn đến ánh mắt trong suốt của Hoắc Tiên Cô.
Kế tiếp là khai tiệc vô cùng thuận lợi, mọi người cùng chúc mừng.
Từ đó, Lão Cửu Môn oai phong Trường Sa mười mấy năm chính thức kết (liên)minh —– Hoặc có thể nói là kết duyên.
Rất nhiều năm sau, Hoắc Tiên Cô nhớ lại chuyện này, liền nhớ đến khi đó Trương Khải Sơn nhanh tay đỡ Ngô Lão Cẩu, trong đôi mắt long lanh của y hiện ra vẻ sửng sốt tột độ. Chỉ là, lúc đó mình còn quá trẻ, không có chú ý đến ánh mắt của Trương Đại Phật Gia chỉ có ngạc nhiên và khen ngợi.
Đương nhiên, cũng có môn sinh của Tề Thiết Chuỷ vẫn nhớ ngày hôm đó sư phụ về nhà cười đến tít mắt, lơ đảng nói gì mà ‘quẻ tượng linh nghiệm, không ngờ Cửu Thiên Tiên Nữ(*) làm mối’, đợi hạ nhân hỏi, chỉ nói là ‘thiên cơ không thể tiết lộ’, cũng không nói thêm gì nữa.
(Có lẽ đoạn trên Bát gia muốn nói Tiên Cô của Cửu Môn nhưng bạn môn sinh lại nghe nhầm thành Cửu Thiên Tiên Nữ)
Nhưng mà, vô luận như thế nào, sau đêm đó, Trường Sa thành vẫn sẽ nghênh đón một bước tiến dài trong lịch sử.
Vài chục năm sau, gió thổi mây phun, thế sự biến ảo, cả chín người đều không tránh khỏi thiên ti vạn lũ. Khi còn trẻ thì hết sức lông bông, cuối cùng thật lâu sau này nhớ lại, cảm thấy giống như một mảnh ánh sáng rọi vào, chói mắt người nhìn.
—- Phần 1 “Hoắc Tiên Cô Thượng Vị Ký” Hoàn——-
Danh sách chương