Cửa vào hoàng lăng bị phong tồn gần ngàn năm xuất hiện trước mắt, trong lòng ai cũng kích động không thôi, huống chi ở đây toàn là một đám thổ phu tử.
Bất quá, dù Trần Bì A Tứ không phải là người đầu tiên phản ứng, nhưng hắn cũng là người đầu tiên lựa chọn hành động. Nhưng lúc chạy đến lối vào, hắn lại dừng bước, quay đầu nhìn Trương Khải Sơn, nhếch miệng nói: “Tôi đi dò mìn.”
Trương Khải Sơn không trả lời, quay đầu nhìn về phía Hắc Bối Lão Lục, đợi người kia yên lặng đi về hướng cửa động, mới quay lại gật đầu với Trần Bì A Tứ.
Kỳ thật, Trần Bì A Tứ không phải loại người phải nhìn mặt người khác để làm việc, nhưng lần này dù sao cũng là chuyện của Trương Khải Sơn, hơn nữa lúc này tuổi còn nhỏ, trong lòng đối với Trương Đại Phật Gia vẫn có chút cam chịu và kính sợ. Bởi vậy vừa rồi trước khi hành động vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của Trương Đại Phật Gia, hiện giờ được cho phép, lập tức không chờ Hắc Bối Lão Lục, lách mình biến mất trong động.
Động tác của Hắc Bối Lão Lục cũng không chậm, theo sát hắn đi xuống. Chung Thanh và A Sinh là thủ hạ của Trương Khải Sơn, đương nhiên là chở chủ nhân cho phép mới làm việc. Đợi Ngô Lão Cẩu nhận lấy Tam Thốn Đinh từ tay A Sinh xong, theo thói quan vuốt vuốt lông nó, ngẩng đầu vừa thấy A Sinh và Chung Thanh đã đi tới cửa động, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.
“Cậu đi trước, ta yểm trợ phía sau.” Trong lời nói của Trương Khải Sơn hoàn toàn không để cho người khác cự tuyệt.
Ngô Lão Cẩu âm thầm thở dài một hơi, tâm nói ngày xưa lão tử hạ đầu đều là đi dò mìn hoặc là làm yểm trợ phía sau, như thế nào lần này từ lúc bắt đầu đã luôn đứng ở khu vực an toàn rồi. Nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Ngô Lão Cẩu vẫn rất nhanh đi vào động.
Lúc nhìn đến cửa động, Ngô Lão Cẩu hơi nhíu mày.
Thông thường, lúc lăng mộ mở ra, không khí bên trong đều có chút không sạch sẽ, phải chờ cho gió thông hết mới có thể đi vào. Nhưng kỳ quái chính là, cửa khẩu này lần đầu tiên mở ra, không khí bên trong lại sạch sẽ không giống với cổ mộ bình thường. Khó tránh lúc nãy Trần Bì A Tứ không chút do dự đi vào.
Ngoài ra, nếu mộ địa cách mặt đất quá sâu, bình thường phải có cầu thang dẫn xuống, nhưng cầu thang này cũng không phải loại thẳng tắp thường thấy, mà là cầu thang xoắn ốc xoay tròn xuống dưới. Do tài nghệ thi công tương đối khó nắm bắt, xây cầu thang xoắn ốc trong mộ rất hiếm thấy, bây giờ lại xuất hiện ngay cửa mộ, thực có chút cổ quái.
Lúc này, cửa động đập vào mắt một mảnh tối đen, ngay cả ngọn đèn trên tay A Sinh cũng đã không nhìn thấy.
Ngô Lão Cẩu xoay người buông Tam Thốn Đinh, tiểu tử kia liền chạy xuống cầu thang, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi. Ngô Lão Cẩu lấy đèn mỏ trong túi ra, bỗng nhiên xoay người nhìn Trương Khải Sơn phía sau, vốn định nhắc nhở hắn cẩn thận chút, không ngờ hắn đã chuẩn bị xong hết, đang bày ra vẻ mặt lạnh nhạt chờ mình.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ Trương Đại Phật Gia còn đến lược mình nhắc nhở sao, nhưng trên mặt vẫn cười cười, quay đầu đi xuống cầu thang.
Lăng mộ này quả thực rất sâu, cầu thang xoắn ốc cứ 45 độ hạ xuống, nhưng Ngô Lão Cẩu cảm thấy mình vòng quay cây thang khúc khuỷu này cả nửa ngày mà vẫn chưa đi đến cuối.
Một tay Ngô Lão Cẩu cầm đèn, một tay đỡ vách tường mò xuống, trong lòng không khỏi ai oán: Chó chết, chắc không phải Minh Thành Tổ sợ tiên hoàng đến tìm hắn gây phiến toái nên mới làm một cây cầu thang dài như vậy chứ? Con mẹ nó xoay lão tử sắp hôn mê rồi. Tuy y không phải người làm công tác văn hoá, nhưng thỉnh thoảng nghe người ta đọc sách, có chút hiểu biết về lịch sử. Trước khi hạ đấu còn chưa nghỉ ngơi mà bây giờ lại quay về trang thái say xe, trước mắt vẫn cứ xoắn từng vòng từng vòng, nhịn không được có chút choáng váng.
“Từ từ.” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Trương Khải Sơn.
Đang yên tĩnh đột nhiên nghe được giọng nói, dù là chinh chiến nhiều năm, tim Ngô Lão Cẩu vẫn không khỏi loạn hết nửa nhịp. Nhìn lại, Trương Khải Sơn đang đi sát phía sau y, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt hắn, bóng hắn mờ nhạt in trên tường.
“Không nghe được tiếng của Tam Thốn Đinh.” Trương Khải Sơn đưa tay đè bả vai của Ngô Lão Cẩu, ý bảo y nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tâm nói sao mình có cảm giác có chỗ nào không đúng, thì ra là vì không còn Tam Thốn Đinh bên cạnh, xem ra thật sự là bị say xe đến hồ đồ rồi. Nhưng Cẩu Ngũ gia của Lão Cửu Môn cũng không phải chim non mới vào nghề, hiện giờ mặc dù trong lòng rất bối rối, nhưng cũng rất nhanh khống chế lại.
Y trầm ngâm một hồi lâu, gương mắt nhìn Trương Khải Sơn, “Ngài thấy sao?”
Trương Khải Sơn không lập tức trả lời, ngược lại chỉ vào vạch tường bên cạnh. Ngô Lão Cẩu lấy đèn mỏ chiếu qua, phát hiện vách đá trống không giờ lại hiện ra một đôi dấu chân màu đỏ quỷ dị.
Sắc mặt Ngô Lão Cẩu trắng nhợt, y biết Trương Khải Sơn đang muốn nói gì.
“Đây là cầu thang quỷ.”
Bất quá, dù Trần Bì A Tứ không phải là người đầu tiên phản ứng, nhưng hắn cũng là người đầu tiên lựa chọn hành động. Nhưng lúc chạy đến lối vào, hắn lại dừng bước, quay đầu nhìn Trương Khải Sơn, nhếch miệng nói: “Tôi đi dò mìn.”
Trương Khải Sơn không trả lời, quay đầu nhìn về phía Hắc Bối Lão Lục, đợi người kia yên lặng đi về hướng cửa động, mới quay lại gật đầu với Trần Bì A Tứ.
Kỳ thật, Trần Bì A Tứ không phải loại người phải nhìn mặt người khác để làm việc, nhưng lần này dù sao cũng là chuyện của Trương Khải Sơn, hơn nữa lúc này tuổi còn nhỏ, trong lòng đối với Trương Đại Phật Gia vẫn có chút cam chịu và kính sợ. Bởi vậy vừa rồi trước khi hành động vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của Trương Đại Phật Gia, hiện giờ được cho phép, lập tức không chờ Hắc Bối Lão Lục, lách mình biến mất trong động.
Động tác của Hắc Bối Lão Lục cũng không chậm, theo sát hắn đi xuống. Chung Thanh và A Sinh là thủ hạ của Trương Khải Sơn, đương nhiên là chở chủ nhân cho phép mới làm việc. Đợi Ngô Lão Cẩu nhận lấy Tam Thốn Đinh từ tay A Sinh xong, theo thói quan vuốt vuốt lông nó, ngẩng đầu vừa thấy A Sinh và Chung Thanh đã đi tới cửa động, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.
“Cậu đi trước, ta yểm trợ phía sau.” Trong lời nói của Trương Khải Sơn hoàn toàn không để cho người khác cự tuyệt.
Ngô Lão Cẩu âm thầm thở dài một hơi, tâm nói ngày xưa lão tử hạ đầu đều là đi dò mìn hoặc là làm yểm trợ phía sau, như thế nào lần này từ lúc bắt đầu đã luôn đứng ở khu vực an toàn rồi. Nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Ngô Lão Cẩu vẫn rất nhanh đi vào động.
Lúc nhìn đến cửa động, Ngô Lão Cẩu hơi nhíu mày.
Thông thường, lúc lăng mộ mở ra, không khí bên trong đều có chút không sạch sẽ, phải chờ cho gió thông hết mới có thể đi vào. Nhưng kỳ quái chính là, cửa khẩu này lần đầu tiên mở ra, không khí bên trong lại sạch sẽ không giống với cổ mộ bình thường. Khó tránh lúc nãy Trần Bì A Tứ không chút do dự đi vào.
Ngoài ra, nếu mộ địa cách mặt đất quá sâu, bình thường phải có cầu thang dẫn xuống, nhưng cầu thang này cũng không phải loại thẳng tắp thường thấy, mà là cầu thang xoắn ốc xoay tròn xuống dưới. Do tài nghệ thi công tương đối khó nắm bắt, xây cầu thang xoắn ốc trong mộ rất hiếm thấy, bây giờ lại xuất hiện ngay cửa mộ, thực có chút cổ quái.
Lúc này, cửa động đập vào mắt một mảnh tối đen, ngay cả ngọn đèn trên tay A Sinh cũng đã không nhìn thấy.
Ngô Lão Cẩu xoay người buông Tam Thốn Đinh, tiểu tử kia liền chạy xuống cầu thang, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi. Ngô Lão Cẩu lấy đèn mỏ trong túi ra, bỗng nhiên xoay người nhìn Trương Khải Sơn phía sau, vốn định nhắc nhở hắn cẩn thận chút, không ngờ hắn đã chuẩn bị xong hết, đang bày ra vẻ mặt lạnh nhạt chờ mình.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ Trương Đại Phật Gia còn đến lược mình nhắc nhở sao, nhưng trên mặt vẫn cười cười, quay đầu đi xuống cầu thang.
Lăng mộ này quả thực rất sâu, cầu thang xoắn ốc cứ 45 độ hạ xuống, nhưng Ngô Lão Cẩu cảm thấy mình vòng quay cây thang khúc khuỷu này cả nửa ngày mà vẫn chưa đi đến cuối.
Một tay Ngô Lão Cẩu cầm đèn, một tay đỡ vách tường mò xuống, trong lòng không khỏi ai oán: Chó chết, chắc không phải Minh Thành Tổ sợ tiên hoàng đến tìm hắn gây phiến toái nên mới làm một cây cầu thang dài như vậy chứ? Con mẹ nó xoay lão tử sắp hôn mê rồi. Tuy y không phải người làm công tác văn hoá, nhưng thỉnh thoảng nghe người ta đọc sách, có chút hiểu biết về lịch sử. Trước khi hạ đấu còn chưa nghỉ ngơi mà bây giờ lại quay về trang thái say xe, trước mắt vẫn cứ xoắn từng vòng từng vòng, nhịn không được có chút choáng váng.
“Từ từ.” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Trương Khải Sơn.
Đang yên tĩnh đột nhiên nghe được giọng nói, dù là chinh chiến nhiều năm, tim Ngô Lão Cẩu vẫn không khỏi loạn hết nửa nhịp. Nhìn lại, Trương Khải Sơn đang đi sát phía sau y, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt hắn, bóng hắn mờ nhạt in trên tường.
“Không nghe được tiếng của Tam Thốn Đinh.” Trương Khải Sơn đưa tay đè bả vai của Ngô Lão Cẩu, ý bảo y nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tâm nói sao mình có cảm giác có chỗ nào không đúng, thì ra là vì không còn Tam Thốn Đinh bên cạnh, xem ra thật sự là bị say xe đến hồ đồ rồi. Nhưng Cẩu Ngũ gia của Lão Cửu Môn cũng không phải chim non mới vào nghề, hiện giờ mặc dù trong lòng rất bối rối, nhưng cũng rất nhanh khống chế lại.
Y trầm ngâm một hồi lâu, gương mắt nhìn Trương Khải Sơn, “Ngài thấy sao?”
Trương Khải Sơn không lập tức trả lời, ngược lại chỉ vào vạch tường bên cạnh. Ngô Lão Cẩu lấy đèn mỏ chiếu qua, phát hiện vách đá trống không giờ lại hiện ra một đôi dấu chân màu đỏ quỷ dị.
Sắc mặt Ngô Lão Cẩu trắng nhợt, y biết Trương Khải Sơn đang muốn nói gì.
“Đây là cầu thang quỷ.”
Danh sách chương