Ngô Lão Cẩu chỉ kịp chữi thầm trong lòng một tiếng, xem ra mạng của lão tử không hợp với cái mộ này, sau đó cảm giác được, người mà y bắt lấy vừa ôm lấy y lăn một vòng, khó khăn lắm mới giảm bớt lực rơi xuống, nhưng Ngô Lão Cẩu vẫn cảm thấy cả người nát rời.
Con mẹ nó, quả nhiên nghe quản gia khuyên mỗi sáng tập thể dục là được rồi. Ngô Lão Cẩu nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Gâu!” Giây tiếp theo, tiếng sủa của Tam Thốn Đinh cắt đứt suy nghĩ của y.
Lúc này Ngô Lão Cẩu mới phát hiện mình đang nằm trên người ai đó, nhưng người này nằm trên đất lâu vậy mà cũng không nói chuyện. Tam Thốn Đinh bị kẹp giữa hai người, cũng sắp chết ngất.
Ngô Lão Cẩu vội đứng dậy lấy đèn mỏ chiếu qua, kinh ngạc phát hiện người mà mình thuận tay kéo xuống lại là Chung Thanh! Nếu không phải lúc rơi xuống Chung Thanh ôm y lăn một vòng, chỉ e là lúc này Ngô Lão Cẩu cũng gãy hết mấy cái xương. Hơn nữa lúc này đè hắn lâu vậy mà hắn cũng không hừ một tiếng. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Lão Cẩu cảm thấy mắc nợ Chung Thanh không ít, lập tức đưa tay muốn kéo hắn lên, nói: “Thật ngại quá, không cẩn thận kéo cậu xuống theo. Có bị thương không?”
Chung Thanh cũng không từ chối, liền nằm tay Ngô Lão Cẩu ngồi dậy, lắc lắc đầu ý bảo không sao.
Mấy ngày nay tiếp xúc chung, Ngô Lão Cẩu ít nhiều cũng biết Chung Thanh là một người ít nói, vì vậy cũng không giận, sau đó cùng Chung Thanh ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một gian thạch thất không lớn lắm, lúc này, phiến đá cơ quan trên kia cũng đã đóng lại, trên mặt đất ngoài một cái bàn đá, hai cái ghế đá, và một cái bàn cờ trên bàn thì không còn gì khác, nhìn qua thật giống nơi để cho cung nhân nghỉ ngơi.
Ngô Lão Cẩu nhìn bàn cờ trên bàn, trên mặt có mấy quân cờ rải rác, giống như chưa đánh xong. Nếu đoán không sai, muốn ra khỏi thạch thất, phải hoàn thành ván cờ này.
“Ngũ gia, ngài biết chơi cờ không?” Chung Thanh thấy Ngô Lão Cẩu nhìn bàn cờ trầm mặc không nói, hiển nhiên cũng đã đoán được nguyên nhân trong đó.
Ngô Lão Cẩu cười khổ lắc lắc đầu, tâm nói triều Minh là thời kì hoàng kim của cờ vua, đáng tiếc ta không phải người thời ấy. Lão tử từ nhỏ biết hạ đấu, nhưng loại chuyện chơi cờ này đáng ra nên tìm Giải Cửu mới đúng. Sớm biết có ngày này, trước đây đã kéo Giải Cửu đi theo.
Chung Thanh dừng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Tôi thử hoàn thành ván cờ này xem sao.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Chung Thanh. Y không hề xem thường bản lĩnh hạ đấu và mưu trí của Chung Thanh, dù sao muốn làm phó quan của Trương Khải Sơn cũng đâu phải dễ. Huống chi, người từng trải qua chiến tranh chắc chắn kiên nhẫn hơn những người khác. Nhưng Ngô Lão Cẩu không đoán được, Chung Thanh làm quân nhân còn biết lấy đánh cờ làm thú vui.
Nếu phó quan đã như thế, vậy Trương Khải Sơn nên là người như thế nào.
Ngô Lão Cẩu thu lại ánh nhìn, y không phủ nhận thế lực của Trương Khải Sơn, nhưng như thế xem ra vẫn là xem nhẹ năng lực và mánh khoé của Trương Khải Sơn.
Nhưng y vẫn hướng Chung Thanh cười cười, tay chỉ vào ghế đá: “Mời.”
Chung Thanh nhìn thấy nụ cười sạch sẽ không chút bụi bặm của Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên đờ người một lúc, nhưng vài giây sau cũng phục hồi *** thần lại, ngồi trên ghế đá, suy nghĩ một lúc lâu, hạ cờ.
Quỷ dị chính là, dường như đối diện cũng có người đang đẩy cờ, vừa lúc chặn thế cờ kia của Chung Thanh.
Ngô Lão Cẩu căn bản là không thích loại chơi cờ hao thần tổn trí này, trước kia Giải Cửu cũng từng lôi kéo bảo muốn dạy y chơi, nói là sau này có thể chơi cùng nhau. Nhưng Ngô Lão Cẩu không chịu, mỗi lần như vậy đều kéo Giải Cửu đến rạp hát của Nhị Nguyệt Hồng, lấy chuyện này phân tán sự chú ý của hắn. Mấy lần như vậy, Giải Cửu cũng không bắt y tập chơi cờ nữa. Nhưng Ngô Lão Cẩu không ngờ, biết chơi cờ cũng có ngày có thể cứu mạng mình.
Ngô Lão Cẩu đứng một bên hồn bay về phương nào, Chung Thanh bên này lại đấu cờ rất gian khổ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Ngô Lão Cẩu nhịn không được muốn xông vào, Chung Thanh lại mỉm cười một cái.
“Chiếu tướng!”
Cờ đã đi không hối hận.
Bóng người đối diện tựa hồ im lặng thở dài, dù không nhìn thấy, nhưng Ngô Lão Cẩu vẫn có thể hiểu ngầm cái thở dài kia. Bởi vì, y phát hiện ra cánh cửa chậm chậm mở ra, lộ ra một cửa động tối đen.
Ngô Lão Cẩu liếc nhìn Chung Thanh một cái, hai người cầm đèn mỏ đi theo con đường kia. Nhưng vừa đi tới cửa thì thấy, Ngô Lão Cẩu lại không biết nên khóc hay nên cười.
Bởi vì, y nhìn thấy, cách vách cũng là một cái thạch thất, không giống là, bên trong chỉ có một cái quan tài nằm trơ trọi, dưới ánh đèn mờ nhạt, càng thêm âm u.
Con mẹ nó, quả nhiên nghe quản gia khuyên mỗi sáng tập thể dục là được rồi. Ngô Lão Cẩu nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Gâu!” Giây tiếp theo, tiếng sủa của Tam Thốn Đinh cắt đứt suy nghĩ của y.
Lúc này Ngô Lão Cẩu mới phát hiện mình đang nằm trên người ai đó, nhưng người này nằm trên đất lâu vậy mà cũng không nói chuyện. Tam Thốn Đinh bị kẹp giữa hai người, cũng sắp chết ngất.
Ngô Lão Cẩu vội đứng dậy lấy đèn mỏ chiếu qua, kinh ngạc phát hiện người mà mình thuận tay kéo xuống lại là Chung Thanh! Nếu không phải lúc rơi xuống Chung Thanh ôm y lăn một vòng, chỉ e là lúc này Ngô Lão Cẩu cũng gãy hết mấy cái xương. Hơn nữa lúc này đè hắn lâu vậy mà hắn cũng không hừ một tiếng. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Lão Cẩu cảm thấy mắc nợ Chung Thanh không ít, lập tức đưa tay muốn kéo hắn lên, nói: “Thật ngại quá, không cẩn thận kéo cậu xuống theo. Có bị thương không?”
Chung Thanh cũng không từ chối, liền nằm tay Ngô Lão Cẩu ngồi dậy, lắc lắc đầu ý bảo không sao.
Mấy ngày nay tiếp xúc chung, Ngô Lão Cẩu ít nhiều cũng biết Chung Thanh là một người ít nói, vì vậy cũng không giận, sau đó cùng Chung Thanh ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một gian thạch thất không lớn lắm, lúc này, phiến đá cơ quan trên kia cũng đã đóng lại, trên mặt đất ngoài một cái bàn đá, hai cái ghế đá, và một cái bàn cờ trên bàn thì không còn gì khác, nhìn qua thật giống nơi để cho cung nhân nghỉ ngơi.
Ngô Lão Cẩu nhìn bàn cờ trên bàn, trên mặt có mấy quân cờ rải rác, giống như chưa đánh xong. Nếu đoán không sai, muốn ra khỏi thạch thất, phải hoàn thành ván cờ này.
“Ngũ gia, ngài biết chơi cờ không?” Chung Thanh thấy Ngô Lão Cẩu nhìn bàn cờ trầm mặc không nói, hiển nhiên cũng đã đoán được nguyên nhân trong đó.
Ngô Lão Cẩu cười khổ lắc lắc đầu, tâm nói triều Minh là thời kì hoàng kim của cờ vua, đáng tiếc ta không phải người thời ấy. Lão tử từ nhỏ biết hạ đấu, nhưng loại chuyện chơi cờ này đáng ra nên tìm Giải Cửu mới đúng. Sớm biết có ngày này, trước đây đã kéo Giải Cửu đi theo.
Chung Thanh dừng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Tôi thử hoàn thành ván cờ này xem sao.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Chung Thanh. Y không hề xem thường bản lĩnh hạ đấu và mưu trí của Chung Thanh, dù sao muốn làm phó quan của Trương Khải Sơn cũng đâu phải dễ. Huống chi, người từng trải qua chiến tranh chắc chắn kiên nhẫn hơn những người khác. Nhưng Ngô Lão Cẩu không đoán được, Chung Thanh làm quân nhân còn biết lấy đánh cờ làm thú vui.
Nếu phó quan đã như thế, vậy Trương Khải Sơn nên là người như thế nào.
Ngô Lão Cẩu thu lại ánh nhìn, y không phủ nhận thế lực của Trương Khải Sơn, nhưng như thế xem ra vẫn là xem nhẹ năng lực và mánh khoé của Trương Khải Sơn.
Nhưng y vẫn hướng Chung Thanh cười cười, tay chỉ vào ghế đá: “Mời.”
Chung Thanh nhìn thấy nụ cười sạch sẽ không chút bụi bặm của Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên đờ người một lúc, nhưng vài giây sau cũng phục hồi *** thần lại, ngồi trên ghế đá, suy nghĩ một lúc lâu, hạ cờ.
Quỷ dị chính là, dường như đối diện cũng có người đang đẩy cờ, vừa lúc chặn thế cờ kia của Chung Thanh.
Ngô Lão Cẩu căn bản là không thích loại chơi cờ hao thần tổn trí này, trước kia Giải Cửu cũng từng lôi kéo bảo muốn dạy y chơi, nói là sau này có thể chơi cùng nhau. Nhưng Ngô Lão Cẩu không chịu, mỗi lần như vậy đều kéo Giải Cửu đến rạp hát của Nhị Nguyệt Hồng, lấy chuyện này phân tán sự chú ý của hắn. Mấy lần như vậy, Giải Cửu cũng không bắt y tập chơi cờ nữa. Nhưng Ngô Lão Cẩu không ngờ, biết chơi cờ cũng có ngày có thể cứu mạng mình.
Ngô Lão Cẩu đứng một bên hồn bay về phương nào, Chung Thanh bên này lại đấu cờ rất gian khổ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Ngô Lão Cẩu nhịn không được muốn xông vào, Chung Thanh lại mỉm cười một cái.
“Chiếu tướng!”
Cờ đã đi không hối hận.
Bóng người đối diện tựa hồ im lặng thở dài, dù không nhìn thấy, nhưng Ngô Lão Cẩu vẫn có thể hiểu ngầm cái thở dài kia. Bởi vì, y phát hiện ra cánh cửa chậm chậm mở ra, lộ ra một cửa động tối đen.
Ngô Lão Cẩu liếc nhìn Chung Thanh một cái, hai người cầm đèn mỏ đi theo con đường kia. Nhưng vừa đi tới cửa thì thấy, Ngô Lão Cẩu lại không biết nên khóc hay nên cười.
Bởi vì, y nhìn thấy, cách vách cũng là một cái thạch thất, không giống là, bên trong chỉ có một cái quan tài nằm trơ trọi, dưới ánh đèn mờ nhạt, càng thêm âm u.
Danh sách chương