Trong đầu đột nhiên trống rỗng, sau đó chợt loé sáng. Có chỗ nào không đúng!
Nếu tất cả mọi người đều ở đây, sao lại không thấy Tam Thốn Đinh? Giây tiếp theo, có một tiếng chó sủa lạc vào tai Ngô Lão Cẩu, cảnh tượng trước mắt như tấm màn ngọc đột nhiên vỡ nát, sau đó cảnh tượng lại hiện lên một cách rõ ràng.
Ngô Lão Cẩu phục hồi *** thần phát hiện mình vẫn đứng trước mặt gương đồng chưa hề cử động, nhưng màn nước đèn ngầu trên mặt gương đã tản ra. Nhìn lại, một gương mặt không có ngũ quan đập vào mắt, cũng chính là con *** mị chưa hề rời khỏi. Nhưng không giống như trong ảo giác, Ngô Lão Cẩu phát hiện trên cổ mình không có vết cắn rĩ máu, mà đang được quấn bởi mái tóc dài trắng muốt.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên không phân biệt được trước mắt là thật hay ảo, cảm giác ngạt thở và mái tóc ẩm ướt dính dính trên tay làm cho Ngô Lão Cẩu không khỏi ai thán: Con mẹ nó thứ này không phải dùng súng bắn cũng không chết sao? Sao đột nhiên bây giờ lại thực thể hoá?
Khốn khiếp, không ngờ người phải chết ở đây không phải Trương Khải Sơn, mà là lão tử. Cũng tốt. Ít nhất cũng không phải nhìn thấy hắn chết trước mặt mình. Hắn không chết là tốt rồi.
Ngô Lão Cẩu rất ít khi có cảm giác sắp chết đến nơi như vậy, đây là lần đầu tiên, nhưng không ngờ là khổ sở như vậy.
Đang lúc trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm xin lỗi tổ tông Ngô gia vì không thể lưu lại hương khói cho dòng họ, trên cổ đột nhiên thả lỏng, không khí liền ùa vào phế quản. Ngô Lão Cẩu hít từng ngụm từng ngụm không khí mà bình thường y chưa bao giờ quý trọng, bỗng nhiên bên tay phải của y bị một bàn tay khác kéo chạy xa vài bước, sau đó bị người nọ nâng lên một cái, sau đó có một đôi tay từ phía trên lập tức kéo y lên.
Ngô Lão Cẩu nhìn nhìn, người kéo mình lên chính là Chung Thanh, mà người cứu mình khỏi *** mị chính là Trương Khải Sơn. Lúc này, trong góc tường đã mở ra một thông đạo đủ cho một người chui qua, chắc là vừa rồi rơi vào ảo cảnh, hoa văn trên kính vô tình trùng với hoa văn trên trần nhà. Chỉ là Trương Khải Sơn cũng không biết cơ quan này sẽ khiến cho *** thần rối loạn, nhưng lại không dám cưỡng chế đánh vỡ ảo giác, cho nên chỉ có thể để Chung Thanh đi lên thông đạo trước, chờ Ngô Lão Cẩu hơi tỉnh lại mới dám ra tay.
Ngô Lão Cẩu vừa bò lên thạch đạo liền quay lại muốn kéo Trương Khải Sơn lên, vừa cúi đầu nhìn thấy thấy cả thạch thất đã bị tóc của *** mị bao phủ, mảnh vải buột trên cổ tay nối liền với Tam Thốn Đinh bị tóc dài quấn quanh nên Trương Khải Sơn đã một đao cắt đứt.
Lúc này, Trương Khải Sơn như đang mò mẫm trong thuỷ triều tóc nâng lên một thứ gì đó rồi ném lên thông đạo, Ngô Lão Cẩu nhanh tay tiếp được, sau nhìn lại thì thấy là Tam Thốn Đinh, đám tóc dài liên tục bò lên chân Trương Khải Sơn, kéo hắn về phía mặt gương đồng.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu nóng như lửa đốt, nhét Tam Thốn Đinh sang cho Chung Thanh phía sau, lập tức chìa tay ra, lớn tiếng gọi: “Giữ chặt tay của tôi!”
Trương Khải Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, cắn chặt răng, bỗng nhiên hít sâu một hơi, tay phải giơ lên chém đứt tóc bên người, nhanh chóng lui về sau vài bước, khom người xuống một cái rồi nhấc chân bước lên vách tường, dùng lức nắm chặt tay phải đang chìa ra của Ngô Lão Cẩu, trước khi tóc lại quấn lấy chân hắn, kéo hắn lên trên.
Nhưng mà, mái tóc kia lại duỗi ra bò lên thông đạo muốn kéo mọi người xuống, Trương Khải Sơn thấy vậy liền nhảy xuống đất lần nữa, cầm súng hướng vào trung tâm gương đồng bắn một phát. Ngô Lão Cẩu thấy hắn còn chưa nhắm mà đã nổ súng, lúc này trong lòng cũng thầm khen một tiếng kỹ thuật tốt.
Gương đồng vỡ tan tành, mái tóc dài giống như dòng sông đen sôi ùng ục, vốn là một mái tóc dài vậy mà chớp mắt biến thành một cái đầm đen kịt sâu không thấy đáy, mùi tanh hôi đập vào mặt.
Vốn là Ngô Lão Cẩu tự nhận mình và Giải Cửu là những người không câu nệ tiểu tiết, cũng vì bị cái mùi tanh làm cho nôn khan một trận, vì thế nhịn không được hỏi: “Lúc trước nó không phải chỉ là cái bóng sao? Sao đột nhiên lại biến thành tóc nước đen rồi?”
“Nếu con người nhìn vào mặt gương đồng sẽ nhìn thấy điều mà trong lòng mình sợ hãi. Lúc cậu đang bị kẹt trong ảo cảnh, *** mị kia đã tiếp xúc mặt gương đồng, lập tức thực thể thành tóc, nhưng chỉ khi mặt gương đồng bị hư tổn, *** mị không còn thứ để cộng sinh sẽ trở về hình thái nước lỏng.” Lúc Trương Khải Sơn nói chuyện nghe không có chút cảm xúc gì, “Đi mau, mùi ở đây quá nồng, sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tâm nói chẳng lẽ lúc ấy nhìn thấy ngài bị giết chính là chuyện mà tôi sợ nhất? Mẹ nó, chuyện lão tử sợ nhất phải là tuyệt tử tuyệt tôn mới đúng!
Nghĩ như vậy, Ngô Lão Cẩu đứng dậy quay đầu liếc nhìn mặt gương đồng đang nằm giữa dòng nước một cái, không biết có phải hoa mắt hay không, y phát hiện tấm gương đồng vỡ nát nổi trên mặt nước có phản chiếu hình ảnh của mình, thoáng lên một cái rồi biến mất.
Nếu tất cả mọi người đều ở đây, sao lại không thấy Tam Thốn Đinh? Giây tiếp theo, có một tiếng chó sủa lạc vào tai Ngô Lão Cẩu, cảnh tượng trước mắt như tấm màn ngọc đột nhiên vỡ nát, sau đó cảnh tượng lại hiện lên một cách rõ ràng.
Ngô Lão Cẩu phục hồi *** thần phát hiện mình vẫn đứng trước mặt gương đồng chưa hề cử động, nhưng màn nước đèn ngầu trên mặt gương đã tản ra. Nhìn lại, một gương mặt không có ngũ quan đập vào mắt, cũng chính là con *** mị chưa hề rời khỏi. Nhưng không giống như trong ảo giác, Ngô Lão Cẩu phát hiện trên cổ mình không có vết cắn rĩ máu, mà đang được quấn bởi mái tóc dài trắng muốt.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên không phân biệt được trước mắt là thật hay ảo, cảm giác ngạt thở và mái tóc ẩm ướt dính dính trên tay làm cho Ngô Lão Cẩu không khỏi ai thán: Con mẹ nó thứ này không phải dùng súng bắn cũng không chết sao? Sao đột nhiên bây giờ lại thực thể hoá?
Khốn khiếp, không ngờ người phải chết ở đây không phải Trương Khải Sơn, mà là lão tử. Cũng tốt. Ít nhất cũng không phải nhìn thấy hắn chết trước mặt mình. Hắn không chết là tốt rồi.
Ngô Lão Cẩu rất ít khi có cảm giác sắp chết đến nơi như vậy, đây là lần đầu tiên, nhưng không ngờ là khổ sở như vậy.
Đang lúc trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm xin lỗi tổ tông Ngô gia vì không thể lưu lại hương khói cho dòng họ, trên cổ đột nhiên thả lỏng, không khí liền ùa vào phế quản. Ngô Lão Cẩu hít từng ngụm từng ngụm không khí mà bình thường y chưa bao giờ quý trọng, bỗng nhiên bên tay phải của y bị một bàn tay khác kéo chạy xa vài bước, sau đó bị người nọ nâng lên một cái, sau đó có một đôi tay từ phía trên lập tức kéo y lên.
Ngô Lão Cẩu nhìn nhìn, người kéo mình lên chính là Chung Thanh, mà người cứu mình khỏi *** mị chính là Trương Khải Sơn. Lúc này, trong góc tường đã mở ra một thông đạo đủ cho một người chui qua, chắc là vừa rồi rơi vào ảo cảnh, hoa văn trên kính vô tình trùng với hoa văn trên trần nhà. Chỉ là Trương Khải Sơn cũng không biết cơ quan này sẽ khiến cho *** thần rối loạn, nhưng lại không dám cưỡng chế đánh vỡ ảo giác, cho nên chỉ có thể để Chung Thanh đi lên thông đạo trước, chờ Ngô Lão Cẩu hơi tỉnh lại mới dám ra tay.
Ngô Lão Cẩu vừa bò lên thạch đạo liền quay lại muốn kéo Trương Khải Sơn lên, vừa cúi đầu nhìn thấy thấy cả thạch thất đã bị tóc của *** mị bao phủ, mảnh vải buột trên cổ tay nối liền với Tam Thốn Đinh bị tóc dài quấn quanh nên Trương Khải Sơn đã một đao cắt đứt.
Lúc này, Trương Khải Sơn như đang mò mẫm trong thuỷ triều tóc nâng lên một thứ gì đó rồi ném lên thông đạo, Ngô Lão Cẩu nhanh tay tiếp được, sau nhìn lại thì thấy là Tam Thốn Đinh, đám tóc dài liên tục bò lên chân Trương Khải Sơn, kéo hắn về phía mặt gương đồng.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu nóng như lửa đốt, nhét Tam Thốn Đinh sang cho Chung Thanh phía sau, lập tức chìa tay ra, lớn tiếng gọi: “Giữ chặt tay của tôi!”
Trương Khải Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, cắn chặt răng, bỗng nhiên hít sâu một hơi, tay phải giơ lên chém đứt tóc bên người, nhanh chóng lui về sau vài bước, khom người xuống một cái rồi nhấc chân bước lên vách tường, dùng lức nắm chặt tay phải đang chìa ra của Ngô Lão Cẩu, trước khi tóc lại quấn lấy chân hắn, kéo hắn lên trên.
Nhưng mà, mái tóc kia lại duỗi ra bò lên thông đạo muốn kéo mọi người xuống, Trương Khải Sơn thấy vậy liền nhảy xuống đất lần nữa, cầm súng hướng vào trung tâm gương đồng bắn một phát. Ngô Lão Cẩu thấy hắn còn chưa nhắm mà đã nổ súng, lúc này trong lòng cũng thầm khen một tiếng kỹ thuật tốt.
Gương đồng vỡ tan tành, mái tóc dài giống như dòng sông đen sôi ùng ục, vốn là một mái tóc dài vậy mà chớp mắt biến thành một cái đầm đen kịt sâu không thấy đáy, mùi tanh hôi đập vào mặt.
Vốn là Ngô Lão Cẩu tự nhận mình và Giải Cửu là những người không câu nệ tiểu tiết, cũng vì bị cái mùi tanh làm cho nôn khan một trận, vì thế nhịn không được hỏi: “Lúc trước nó không phải chỉ là cái bóng sao? Sao đột nhiên lại biến thành tóc nước đen rồi?”
“Nếu con người nhìn vào mặt gương đồng sẽ nhìn thấy điều mà trong lòng mình sợ hãi. Lúc cậu đang bị kẹt trong ảo cảnh, *** mị kia đã tiếp xúc mặt gương đồng, lập tức thực thể thành tóc, nhưng chỉ khi mặt gương đồng bị hư tổn, *** mị không còn thứ để cộng sinh sẽ trở về hình thái nước lỏng.” Lúc Trương Khải Sơn nói chuyện nghe không có chút cảm xúc gì, “Đi mau, mùi ở đây quá nồng, sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tâm nói chẳng lẽ lúc ấy nhìn thấy ngài bị giết chính là chuyện mà tôi sợ nhất? Mẹ nó, chuyện lão tử sợ nhất phải là tuyệt tử tuyệt tôn mới đúng!
Nghĩ như vậy, Ngô Lão Cẩu đứng dậy quay đầu liếc nhìn mặt gương đồng đang nằm giữa dòng nước một cái, không biết có phải hoa mắt hay không, y phát hiện tấm gương đồng vỡ nát nổi trên mặt nước có phản chiếu hình ảnh của mình, thoáng lên một cái rồi biến mất.
Danh sách chương